Chương 6: Vua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ! Vẫn chưa ngục cơ à? Tao có lời khen đấy, tên yếu nhớt ạ" Tên bên cạnh ồ lên một tiếng
"Mày luyên thuyên quá đấy Izac. Còn mày nữa sao không đâm tiếp đi Azan! Hay bị nó doạ tè ra quần rồi" Tên cầm đầu lạt hai tên đàn em của mình
Nhưng chỉ có Azan biết tên yếu nhớt mà đại ca và Izac khinh thường không hề yếu tý nào. Từ nãy đến giờ, hắn đã cố hết sức đâm con dao xuống nhưng không sao cử động nổi. và ánh mắt tên đối diện này khi nhìn hắn mồ hôi đầy đầu như nhìn một con kiến đang tìm chết giống nhau.
"Ồ? Ra vậy... Vậy để tên yếu nhớt này bồi bọn mày chơi đi" Takemichi như ngẫm nghĩ cái gì nở một nụ cười quỷ dị. Lực đạo tăng mạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc cực mạnh và tiếng hét như lợn bị trọc tiết vang lên
"A A A! Tay tao" Azan lấy tay còn lại ôm lấy cánh tay đã mất đi cảm giác của mình mà đau đớn hét lên. Máu tươi tí tách chảy xuống qua từng kẽ hở của tay xuống đất
"Hmm! Mới thế đã gãy tay rồi à? Thế làm sao chơi với tao được?" Takemichi đứng dậy tặc lưỡi khẽ thì thầm
"Mày! Thằng khốn này!!!" Tên cầm đầu nuốt nước bọt mà lao đến. Trong phút chốc, hắn như nhìn thấy mình đã đấm trúng Takemichi. Thế nhưng...
"Đại ca! Đằng sau mày!" Izac hét toáng lên làm tên cầm đầu giật mình quay đầu lại. Bất quá Takemichi có vẻ không còn nữa muốn nhìn mặt mũi của tên nghiện này, lên trước khi tên này kịp quay đầu lại thì Takemichi đã nhảy lên cho gã Chí Phèo phiên bản Jaban một cú đá xoáy vào đầu làm hắn văng ra xa đập mạnh vào tường
"Bọn mày còn yếu hơn cả lính bên Moebius nữa... chẹp" Sau khi tống tiễn nốt hai tên còn lại ghim vào bức tường trong hẻm. Takemichi dùng khăn tay lau đi vết máu trong tay lắc đầu thở dài
"Mà có vẻ tần số rung động của mình sắp trở về bình thường rồi! Chán thật đấy. Lại mất ký ức"
Sau câu nói đó, ánh mắt của Takemichi đã trở lại bình thường
"Mình vừa làm sao vậy?" Takemichi đầy hoang mang nhìn vào chiếc khăn đầy máu trong tay và cảnh tượng bọn côn đồ vừa nãy ghim sâu vào tường, đầu đầy máu tươi
"Chuyện... chuyện này là sao?" Takemichi hoảng loạn ngồi thụp xuống
"Vua..." Một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng làm cậu ngay lập tức quay lưng lại. Chẳng biết từ bao giờ cái tên dí dúng vào đầu cậu đã tỉnh dậy và đang dùng đôi mắt long lanh tràn đầy một thứ cảm xúc gì đó mà Takemichi không nghĩ hiểu. Đôi mắt xanh của hắn làm cậu liên tưởng đến đôi mắt điên cuồng như thằng phê thuốc trong tương lai. Cậu thừa nhận... nó ám ảnh vãi đạn.
"Mà khoan, sao thằng điên ấy lại gọi cậu là vua? Không phải vua của hắn là Mikey sao? Hay bị đấm đau quá thành ra bị loạn chí rồi. Vậy ra cái bãi chiến trường này là do tên tâm thần này gây ra à?" Takemichi không kìm được run rẩy
Bất quá chưa đợi cậu nghĩ xem lên xử chí thế nào thì tên dí dúng vào đầu cậu ấy lại ngất
Takemichi: ... có cần ngất đúng lúc thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro