Chương 1082: Sư tôn độc sủng (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Phủ Hi nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của cô cuộn chăn bông trên chiếc giường lớn của mình, lăn vào trong, chỉ lộ ra một cái đầu tròn trịa, khuôn mặt trắng nõn nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn nói:

"Hiện tại ta đã là người, muốn ngủ trên giường lớn, ta không đòi hỏi quá nhiều, giường này, ngươi chia cho ta một nửa là được."

Cô nói chuyện còn lược hiện thanh sắc, có loại cảm giác ngây thơ.

Nói rồi cô ngáp một cái chứng tỏ mình đang buồn ngủ.

"Ta ngủ trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, trở mình đưa lưng về phía hắn.

Nhìn tiểu bộ dáng của cô, Phủ Hi làm sao không biết cô đang đánh chủ ý cái gì.

Chiếc giường của hắn, thậm chí những đồ vật trên đó, đều là những thánh phẩm hiếm có trên thế giới này.

Lúc trước cô vẫn là một con chim, thỉnh thoảng lại lăn lộn trên giường của hắn khi hắn đi vắng.

Hắn không vạch trần cô, để cô mơ ước lâu nay, bây giờ cô đã hóa hình thành công, mới danh chính ngôn thuận leo lên giường của hắn.

Không bao lâu liền cảm nhận được hô hấp đều đều của cô.

Hắn lên giường, ôm cả cơ thể nhỏ bé cùng chăn bông vào trong ngực.

Sau 50 năm nuôi dưỡng, rốt cuộc cũng có thể ôm vợ mình một cái, dù cô còn nhỏ nhưng hắn sẽ chăm sóc cô thật tốt cho đến khi cô lớn lên.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Mộc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say hoàn mỹ trước mắt, lúc này nhìn hắn, lông mày lạnh lùng, ngũ quan cao ngạo.

Nhưng ngày thường khi hắn nhìn cô, trên môi nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng khiến cô muốn đắm chìm trong đó.

Trong 50 năm qua, hắn cẩn thận chăm sóc cô cho đến khi cô hóa hình, giống như…

Phụ thân!

Đúng, giống như phụ thân trong những cuốn sách dân gian ở thư các của hắn.

Trong sách đều viết như vậy, phụ thân cố gắng hết sức dành cho con cái những điều tốt nhất.

Sợ con mình lạnh, nóng, đói...

Nhớ lại, đây không phải là những điều mà Bách Lý Diễn đã làm với cô sao?!

Trong Mộc Hề Sơn hoang vắng lạnh lẽo có duy nhất một mình hắn, 50 năm này, cũng chỉ thấy Phong Dao qua lại.

Năm tháng cô đơn, hắn đã nuôi dưỡng cô như một đứa con.

Đúng thế, cô đã nghĩ thông.

"Đói bụng sao?" Hắn còn chưa mở mắt, đã mở miệng hỏi trước.

Tô Mộc gật đầu, tỏ vẻ hắn thực sự hiểu cô, quả thực giống như những cuốn sách đó viết...

Tình cha.

Phủ Hi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt "Ta đã hiểu" của cô, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.

Hắn ôm mặt cô, hôn nhẹ lên trán, sau đó dẫn cô rời giường.

Rửa mặt xong thì đến giờ ăn sáng.

Trước kia, những gì cô ăn chỉ là trái cây, hôm nay ngoài trái cây, còn chuẩn bị cháo trắng, canh thịt của nhân loại cho cô.

Một trải nghiệm hoàn toàn khác, Tô Mộc tỏ vẻ, đồ ăn của nhân loại cũng không tệ.

Ngày đầu tiên hóa thành hình người, Tô Mộc sử dụng thuật ngự kiếm Phủ Hi dạy, một mình dạo quanh Mộc Hề Sơn.

Phủ Hi ngồi ở trong đình uống trà, chờ cô trở về.

Nhất cử nhất động ở Mộc Hề Sơn hắn đều biết được, hiện giờ cô tới chỗ nào hắn đều biết.

Nếu cô vui vẻ, thả cô một mình ra ngoài chơi cũng tốt.

Mà Tô Mộc, ngay lúc này đang đạp lên Hắc Ma Đao từ giữa không trung rơi xuống, lao về phía cây nhân sâm đang chạy bên dưới.

Nhân sâm nhìn thấy có người đang cố bắt nó, muốn chạy, nhưng nó làm sao nhanh hơn Tô Mộc.

Tô Mộc nhìn nhân sâm đang vùng vẫy trong tay.

"Nhân sâm vạn năm."

Mặc dù không biết nó dùng để làm gì, nhưng cô không nhịn được muốn cất nó đi.

Hắc Ma Đao rơi xuống cùng với Tô Mộc ở một bên, kêu ong ong ong chấn động.

Lão tử còn tưởng rằng ngươi phát hiện đồ vật gì đó thú vị.

Cứ như vậy lao xuống, kết quả, chỉ vì một củ nhân sâm hỏng như vậy?!

"Ừm." Tô Mộc mở ra lòng bàn tay, một cái hộp dài chậm rãi xuất hiện.

Chiếc hộp dài này là để cô đựng nhân sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro