Chương 1083: Sư tôn độc sủng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Cô đang định cất nhân sâm vào hộp thì bất ngờ bị cắt ngang.

Một tia sáng rơi xuống tay cô, chiếc hộp lật úp, nhân sâm trong tay cô nhân cơ hội chạy trốn.

"Yêu tinh từ đâu tới mà dám trộm ở Mộc Hề Sơn!?"

Một giọng nói trêu đùa từ trên không truyền đến.

Tô Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Dao mặc bộ đồ màu xanh lam lúc ẩn lúc hiện, toát lên bộ dáng tiên nhân.

Hắn ta nhìn bé gái trắng xinh bên dưới, cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

Từ từ đáp xuống trước mặt cô.

Vừa đứng vững, hắn ta đã nhìn thấy cô cầm hắc đao còn cao hơn mình chém về phía hắn ta.

Mới đầu hắn ta cũng không để ý, nghĩ rằng đó chỉ là đồ chơi của trẻ con, nhưng rất nhanh chứng minh rằng hắn sai rồi.

Hắc đao kia mang theo khí tức sắc bén đánh úp lại, hắn ta nhanh chóng vung tay, linh lực biến thành một tấm khiên, chặn đòn tấn công của hắc đao.

Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đã kinh ngạc khi thấy khiên của mình đã bị hắc đao phá vỡ!!!

Hắn ta xoay người sang một bên để tránh đòn tấn công của hắc đao, trở tay liền dùng pháp thuật khống chế người điều kiển hắc đao kia.

Tô Mộc bị giam cầm không thể động đậy, Hắc Ma Đao rời khỏi tay cô, lơ lửng trước mặt cô.

"Ong ong ong..."

Mau, tiếp tục chém chết đồ ẻo lả này!

Tô Mộc xoay chuyển tròng mắt nhìn Hắc Ma Đao.

Lúc này Hắc Ma Đao mới phát hiện, cô bị định trụ, không thể thoát ra được.

"Ong ong ong..."

Từ khi nào ngươi trở nên yếu như vậy!? Thậm chí không thể đánh lại đồ ẻo lả này?!

Phải lẽ ngươi càng trẻ, chỉ số IQ cũng giảm đi?

Tô Mộc không thể cử động, cũng không nói chuyện, chỉ có thể chuyển động tròng mắt nhìn Phong Dao từ trên không hạ xuống.

Nhìn gần, hắn ta càng cảm thấy cô thật đáng yêu, vô cùng ngon miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo trắng nõn dưới ánh mắt, làm hắn ta nhịn không được muốn véo, xoa xoa.

Phong Dao ngứa tay, duỗi qua, nhưng Hắc Ma Đao liền chém tay hắn ta, hắn ta rất kinh ngạc, một thanh đao lại có linh tính như vậy?

Tiểu yêu này lấy đâu ra bảo vật như vậy?

Rất nhanh Phong Dao liền biết cô lấy bảo vật ở đâu.

Phủ Hi xuất hiện ở trước mặt hắn ta.

"Bách Lý Diễn, sao ngươi lại đến muộn thế? Mộc Hề Sơn của ngươi sắp bị yêu tinh chiếm lĩnh, nếu ta không xuất hiện kịp thời, nhốt tiểu yêu tinh này, ngươi sẽ không biết rằng trong Mộc Hề Sơn của ngươi có một con yêu tinh."

Phong Dao càng nói càng cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.

Phong Dao nói xong, chỉ thấy hắn vung tay lên, pháp thuật giam cầm trên người tiểu yêu trong miệng hắn ta được phá giải, Hắc Ma Đao "ong ong ong..." không ngừng.

Không phải lão tử không chăm sóc tốt cho nàng, mà nàng quá yếu, bị đồ ẻo lả này giam cầm, chủ nhân, ngươi phải tin tưởng, chuyện này không liên quan gì đến lão tử.

Hắc Ma Đao làm Phong Dao đội nồi vững chắc hơn chút.

Tô Mộc đi tới bên cạnh Phủ Hi, trong đôi mắt to lấp lánh ủy khuất nói:

"Hộp của ta bị vỡ, nhân sâm vạn năm bị hắn ta dọa chạy rồi."

Cô biết mình không thể đánh bại Phong Dao, nhưng cô có người chống lưng!

Nếu Bách Lý Diễn đã nuôi cô như con gái nên hắn sẽ giúp cô.

Phủ Hi bế cô lên, nắm tay cô, nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô có một vết cắt.

Tuy không có máu, nhưng hắn đã nuôi cô mấy chục năm, chưa bao giờ để cô bị tổn thương chút nào, nhưng hôm nay cô lại bị Phong Dao làm bị thương.

Phong Dao ngạc nhiên khi thấy hắn không đuổi tiểu yêu tinh ra ngoài vì đã đột nhập vào Mộc Hề Sơn, tiểu yêu tinh cáo trạng với hắn, hắn còn có bộ dáng đau lòng...

Hôm nay nhất định hắn ta ra cửa mà không uống thuốc, bên cạnh Bách Lý Diễn vậy mà xuất hiện giống cái.

Dù chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là giống cái!

Bách Lý Diễn không có đẩy người ra mà còn ôm lên!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro