Chương 1102: Sư tôn độc sủng (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Lúc này, chưởng môn Lăng Tiêu Phái nhẹ nhàng bay tới.

"Tiểu hữu, lão phu cũng tới lĩnh giáo."

Tô Mộc nhàn nhạt liếc nhìn lão: "Tiền cược."

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái cười nói: "Đương nhiên có tiền cược, nhưng, tiểu hữu, trận tỷ thí này của chúng ta, sẽ đặc biệt chút được chứ?"

"Nói."

"Đấu pháp."

"Được."

"Như thế, tiền cược của lão phu ở đây, tiền cược của tiểu hữu chính là Quy Nhất Kiếm cùng thanh hắc đao này, còn có linh tuyền Mộc Hề Sơn đúng không?"

"Đúng vậy."

Mọi người: !?

Tại sao có cảm giác đặt tiền cược qua loa lấy lệ như vậy?

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái là lão cáo già, vậy mà dụ dỗ cô bé đồng ý.

Cho dù tiền cược của lão ta trân quý đến đâu, nàng đặt cược chính là Quy Nhất Kiếm, thanh hắc đao đặc biệt, còn có linh tuyền của Mộc Hề Sơn.

Lão biết cô bé dựa vào hắc đao đó nên đề nghị đấu pháp, tức là không sử dụng vũ khí, chỉ dựa vào pháp thuật và linh lực.

Bằng cách này, cô gái nhỏ không có chút lợi thế nào, nếu lần này lão lại thua, đó sẽ là một trò đùa.

Nếu là người bình thường, sẽ không bao giờ đồng ý từ bỏ lợi thế của mình, nhưng cô nhóc này không biết có phải là không kiên nhẫn hay không, thế mà đã đồng ý.

Nếu cô nhóc đã đồng ý, trước mắt bao người làm sao có thể đổi ý được? 

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái chung quy có kinh nghiệm nên kế hoạch lần này rất đáng giá.

Mọi người đều cho rằng Tô Mộc còn nhỏ nhảy vào hố của chưởng môn Lăng Tiêu Phái.

Còn Tô Mộc nhìn viên đá dị thường trong lòng bàn tay tản ra ánh sáng xanh nhạt, vô cùng tinh xảo đặc biệt, là cực phẩm. 

Phong Dao cách đó không xa nhìn thấy tình huống này, trong lòng lo lắng: "Lão cáo già Lăng Tiêu Phái này lại lừa gạt tiểu nha đầu như vậy, Bách Lý Diễn, ngươi định để tiểu nha đầu bị lão cáo già Lăng Tiêu Phái kia lừa gạt sao?" 

"Nàng có thể." Phủ Hi nói.

Trong tiềm thức, cô sẽ không làm bất cứ điều gì để mất tiền.

Nếu Quy Nhất Kiếm đã được nhét vào túi, đương nhiên sẽ không nhổ ra.

"Nàng mới bao lớn chứ?" Phong Dao không hiểu lắm thái độ của Phủ Hi, "Bách Lý Diễn, ngươi đừng quên, linh tuyền của Mộc Hề Sơn cũng nằm trong số những tiền cược."

"Ừm." Phủ Hi trả lời.

Phong Dao vẫn còn điều muốn nói, nhưng trận tỷ thí phía dưới đã bắt đầu.

Chỉ nhìn thấy chưởng môn Lăng Tiêu Phái vừa lên, đã xuất ra tuyệt kỹ thành danh của lão.

Đây là muốn đánh bại kẻ địch chỉ trong một chiêu.   

Mọi người ngừng thở nhìn thân hình nhỏ bé sắp bị pháp thuật cắn nuốt.

Tiếp theo làm mọi người mở rộng tầm mắt, pháp thuật của chưởng môn Lăng Tiêu Phái dừng ở trước mặt cô, bị pháp thuật của cô chặn lại.

Chỉ là một cô nhóc mười tuổi, lại có thể cản được công kích pháp thuật của cường giả như thế.  

Quả thật không thể khinh thường.

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái dùng một chiêu này, tưởng rằng có thể thuận lợi thu đồ vật vào túi, nhưng pháp thuật của lão đã bị cô chặn lại, ngay sau đó hóa giải.

Lão biến sắc, cô gái nhỏ này dù không có vũ khí, nhưng vẫn cường thế như vậy.

Rõ ràng chính là giả lợn ăn thịt hổ!

Sợ là bọn họ đều rơi vào bẫy của Cửu Tinh Phái!   

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái thật cẩn thận ứng phó, pháp thuật một đi một về, dường như không thể làm tổn thương lẫn nhau.  

Mọi người xem đến khẩn trương, đều được khích lệ bởi Tô Mộc còn nhỏ tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy. 

Đây mới chân chính là thiên tài! 

Bạch Sanh Ly cũng chuyển từ lo lắng lúc đầu sang sùng kính.

Đây là sư phụ của hắn...

Quả nhiên không giống người thường. 

Trận đấu pháp này, ban đầu bất phân thắng bại, nhưng cuối cùng linh lực dần dần cạn kiệt, mới nhìn ra thắng bại.

Chưởng môn Lăng Tiêu Phái không chịu đựng nổi linh lực khô kiệt, lại không chịu nhận thua, bị pháp thuật của Tô Mộc công kích đánh bay ra ngoài như giẻ rách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro