Chương 1110: Sư tôn độc sủng (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Các đệ tử nhìn Tô Mộc, trong mắt càng thêm chút kính ngưỡng.

"Đó là người đã đánh bại môn phái của chúng ta, chưởng môn Quy Nhất Phái và Lăng Tiêu Phái mười năm trước trong đại điển của Cửu Tinh Phái." Đệ tử kia nói càng thêm kích động.

"Hơn nữa trong tay nàng còn có Quy Nhất Kiếm của Quy Nhất Phái, nếu nàng bằng lòng, vậy nàng có thể trở thành chưởng môn của Quy Nhất Phái!"

...

Đệ tử phía sau sôi nổi bàn tán.

Việt chưởng môn loáng thoáng nghe được nội dung các đệ tử phía sau nói chuyện, khuôn mặt già nua có chút kiêu ngạo.

Quả nhiên, trường giang sóng sau xô sóng trước, sư thúc tuổi còn trẻ, đã đạt đến trạng thái cao như núi khiến người ta phải ngước nhìn, sau này Cửu Tinh Phái của lão sẽ có thêm một vị trấn giữ sơn môn.

Việt chưởng môn tự động phớt lờ lời nói rằng mình đã bị sư thúc đánh bại.

Theo Tô Mộc đến đúng chỗ, Việt chưởng môn phân phó xuống, chuẩn bị đứng dậy.

Dưới sự dẫn đầu của Tô Mộc và Việt chưởng môn, đoàn người ngự kiếm phi hành tiến về phía Hiệp Cốc Vô Tức.

Hắc Ma Đao lại lần nữa trở thành công cụ phi hành của Tô Mộc.

Bởi vì Tô Mộc và Phủ Hi bế quan, Hắc Ma Đao cũng ngủ say mười năm, đột nhiên bị lấy ra, nhìn thấy Tô Mộc, nó hoảng sợ.

Một giấc này của lão tử, rốt cuộc đã ngủ bao lâu?!

Không có ai trả lời nó, ngay sau đó nó đã bị Tô Mộc dẫm lên.

Hắc Ma Đao: "..."

Quả nhiên, từ trước đến nay chỉ khi cần cu li mới tìm tới lão tử!

Hắc Ma Đao tâm tình khó chịu, cho nên đưa Tô Mộc bay nhanh nhất có thể.

Sau khi mọi người lên không, chỉ nhìn thấy Tô Mộc trước mặt lóe lên như sao băng, ngay sau đó đã không thấy tăm hơi.

!?

Bạch Sanh Ly lần đầu tiên cùng sư phụ ra cửa sau nhiều năm, trong lòng rất hưng phấn, nhưng trên mặt lại chưa từng biểu hiện ra.

Còn chưa kịp nói một lời với sư phụ nhà mình, cô đã biến mất.

Dưới sự kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của chưởng môn bên cạnh, thể hiện sự cuồng nhiệt coi trọng nhân tài.  

"Chưởng môn, sư phụ đi đâu vậy?" Bạch Sanh Ly nghi hoặc hỏi.

Việt chưởng môn nghiêng đầu, thành thật trả lời: "Không biết."

Lão làm sao dám hỏi chuyện của sư thúc.

Bạch Sanh Ly: !?

"Vậy sư phụ..."

"Sư phụ ngươi bản lĩnh lớn, ngươi không cần lo lắng." Việt chưởng môn kiêu ngạo nói.

Bạch Sanh Ly: "..."

Hiện tại hắn dường như đã hiểu tại sao sau khi chưởng môn nghe tin sư phụ lần này sẽ đến Hiệp Cốc Vô Tức, lại chủ động bỏ công việc của Cửu Tinh Phái, nhất quyết tự phong cho mình danh hiệu quan tâm đến đệ tử của mình, cùng nhau đi Hiệp Cốc Vô Tức rèn luyện.

Tất cả đều bởi vì sư phụ a!

Chỉ là hắn tạm thời nhìn không ra Việt chưởng môn có ý nghĩ gì với sư phụ của mình.

-

Bên kia, sau khi Tô Mộc bị Hắc Ma Đao đưa đi, dẫn đầu đi vào Hiệp Cốc Vô Tức.

Hiệp Cốc Vô Tức, một khu vực rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn không thấy được tận cùng, thâm sâu cực điểm, phía dưới là một dòng sông chảy xiết, giữa sông đông đảo ma thú lớn nhỏ, mà trong rừng rậm hai bên bờ sông cũng có rất nhiều ma thú.

Hiệp Cốc Vô Tức tuy rộng lớn vô biên, nhưng địa hình rất đặc thù, hẻm núi hình thành một vòng tròn thật lớn kéo dài về phía trung tâm của vòng tròn, đo đó, Hiệp Cốc Vô Tức bị chia thành năm tầng theo các lớp hẻm núi.

Càng đến gần trung tâm của Hiệp Cốc Vô Tức, cấp độ của ma thú càng cao, nghe nói ở trung tâm của Hiệp Cốc Vô Tức, có thần thú cổ xưa sinh sống, không ai dám xâm phạm.

Cho nên, tuy rằng Hiệp Cốc Vô Tức là nơi mà đệ tử của các môn phái thường đến rèn luyện, nhưng nơi bọn họ có thể rèn luyện, chỉ có ở tầng năm bên ngoài hẻm núi.

Tầng thứ tư đã có rất nhiều nguy hiểm, nếu như không có người bảo vệ tính mạng, nếu tiến vào nhất định sẽ chết! 

Ngay cả ở phía trên không Hiệp Cốc Vô Tức, những người ngự kiếm phi hành tình nguyện tốn sức bay một vòng lớn, cũng không muốn bỏ mạng tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro