Chương 1151: Tô Mộc chi danh (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Nếu mệt thì ngủ một lát, về đến nhà anh sẽ gọi em." Anh vòng tay qua vai cô để đầu cô dựa vào ngực anh.

Dựa vào ngực anh, cô không cảm thấy có gì không ổn, còn cảm thấy rất thoải mái.

Ngay lúc đó, Tô Mộc gần như làm theo lời anh nói, nhắm mắt ngủ.

"Phủ Hi tiên sinh, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Cô chống ngực anh, kéo xa khoảng cách giữa hai người, rồi nói với giọng nghiêm túc.

"Vừa gặp như đã quen từ lâu, không phải sao?"

Khi anh nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, in sâu dáng vẻ của cô trong mắt, có chút ánh sáng lấp lánh.

Cô không khỏi bị mê hoặc.

Sau khi sửng sốt vài giây, cô định thần lại, ngồi thẳng dậy, trả lời: "Phủ Hi tiên sinh, luôn tán tỉnh người khác như vậy sao?"

Anh cười dịu dàng nói: "Phải là luôn tán tỉnh em như vậy."

Tiêu tiền làm cô vui vẻ, chỉ duy nhất một mình cô.

Vừa nói anh vừa đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô.

Lúc này, Tô Mộc nghe được tiếng nhịp tim mình đập.

Cô lúng túng quay mặt đi nói: "Phủ Hi tiên sinh nói giỡn."

Khi tới dưới lầu nhà mình, Tô Mộc mới nhận ra mình đã lên xe của người khác, hoàn toàn không cảnh giác anh ta có thể bắt cóc mình hay không.

Quả nhiên khuôn mặt điển trai của anh khiến cô nghĩ anh là một người tốt.

Phủ Hi đưa Tô Mộc vào biệt thự, sau đó lái xe về phía trước, dừng ở biệt thự bên cạnh Tô Mộc.

Đây là điều mà Tô Mộc không biết, kỳ thực anh sống ở cạnh nhà cô.

Đêm đó, tin tức Tô Mộc ăn tối với Phủ Hi rồi lên xe cùng nhau trở về biệt thự lan truyền trong xã hội thượng lưu, thân phận diễn viên của Phủ Hi, hợp đồng của anh với Quốc tế CK và những vấn đề khác đều bị bại lộ.

Mọi người đều khinh thường.

Chỉ là một con hát lớn lên đẹp trai, không ngờ nữ tướng khăn trùm trên thương trường cũng rơi vào khuôn sáo cũ, không thoát khỏi thịnh thế mỹ nhan như vậy.

Hàn thiếu người cầu hôn Tô Mộc bị từ chối, cũng rất khinh thường.

Tô Mộc từ chối hắn bởi vì hắn không đẹp trai bằng người đàn ông này sao?

Được lắm, hắn sẽ hủy hoại khuôn mặt đẹp trai này.

Ngày hôm sau, khi Phủ Hi đến trường quay thì phát hiện có ánh mắt của người ở trường quay nhìn mình không đúng.

Dường như có người gấp không chờ nổi muốn động thủ với anh.

Hoa đào nát dám mơ ước vợ anh, tới một đóa, bóp chết một đóa, tới hai đóa, chôn cùng nhau!

Hôm nay cảnh quay của anh đã hoàn thành, ngoại hình và kỹ năng diễn xuất đều ổn, việc quay phim sớm kết thúc.

Nhìn thời gian, đã gần đến giờ ăn tối.

Tối nay đoàn làm phim đang chuẩn bị tiệc đóng máy, anh từ bỏ cơ hội ăn tối với vợ đêm nay chỉ để tạo điều kiện cho ai đó gây rắc rối.

Khi Phủ Hi gửi tin nhắn cho Tô Mộc, Tô Mộc và thư ký Lâm vừa kiểm tra xong nhà máy của tập đoàn.

【Tối nay anh không thể dùng bữa cùng em, em phải tự mình ăn cơm cho tốt, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Thanh Duyệt, em nhớ qua đó ăn.】

Một dãy số xa lạ không có chữ ký, Tô Mộc không cần nghĩ cũng biết là của anh.

Không có trả lời, cô ngước nhìn thư ký Lâm, nói: "Thư ký Lâm, đón con trai cùng nhau ăn một bữa không?"

"Vâng, Tô tổng." Thư ký Lâm cười nói.

Tô tổng mời khách, cho dù bò cũng phải bò đi.

Hôm nay Tô Mộc lái xe, không cần sự hướng dẫn của thư ký Lâm cũng biết được trường mẫu giáo nơi con trai thư ký Lâm ở.

Con trai của thư ký Lâm, Lâm Lê Thần là một thiên tài nhỏ.

Tô Mộc vẫn luôn muốn bồi dưỡng cậu bé, nhưng thư ký Lâm lại nói nên để con trai sống cuộc sống của một đứa trẻ bình thường, đi học về nhà, kết bạn với nhiều đứa trẻ cùng tuổi.

Tô Mộc cũng không ép buộc, nhưng cô thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với đứa nhỏ này.

Khó có được Tô tổng thích con trai mình, thư ký Lâm cũng vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro