Chương 1161: Tô Mộc chi danh (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tô Mộc quay đầu nhìn thư ký Lâm, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía người ngã trên mặt đất.

"Hà Thành Vũ, người thừa kế bách hóa Hà thị, từ nay trở đi là kẻ thù của Tô Mộc của tôi."

Giết người phạm pháp, còn dơ tay cô.

Điều cô muốn là không đánh mà thắng, khiến hắn sống không bằng chết.

Là kẻ thù của cô, Tô Mộc chính là kẻ thù của toàn bộ Quốc tế CK.

Chỉ cần không muốn đắc tội người Quốc tế CK, sau này họ sẽ tránh xa hắn.

Hà Thành Vũ đứng dậy, vỗ nhẹ vết bụi trên tay, cười khẩy như không quan tâm: "Tô Mộc, cô đánh giá cao mình quá."

Cửa hàng bách hóa của hắn là một doanh nghiệp lâu đời ở Hoa Quốc, có nguồn gốc sâu xa, nhân mạch rộng rãi.

Quốc tế CK tuy nổi tiếng trên trường quốc tế, nhưng mới chỉ có mặt ở Hoa Quốc được vài năm, dù đang rất được chú ý nhưng liệu nó có thể làm rung chuyển xí nghiệp Hà thị hay không?

Ha ~

Khóe môi Tô Mộc hơi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp, cười nhạt nhưng chứa đựng vẻ kiêu ngạo coi thường vạn vật.

"Con kiến thôi."

Một cửa hàng bách hóa Hà thị, thực sự nghĩ rằng có thể đảo lộn thế giới sao?

Một số người có mặt nhìn Hà Thành Vũ như thể hắn là một thằng ngốc.

Hà Thành Vũ này lớn lên cũng ra hình ra dạng, dựa vào cửa hàng bách hóa Hà thị sau lưng, hắn tán tỉnh phụ nữ khắp nơi, bây giờ hắn lại dám công khai có ý đồ xấu với Tô Mộc.

Hắn thực sự không muốn sống.

Thật cho rằng Tô Mộc có thể nhanh như vậy đứng vững trên thương trường Hoa Quốc, chỉ dựa vào Tập đoàn Quốc tế CK sao?

Thế lực ngầm của cô, càng làm người ta sợ hãi.

Nếu nói cô là bá vương hoa trên thương trường, thì ở thế giới ngầm, cô là ám dạ nữ vương.

Với thân phận nữ nhân, cô có thể vững vàng ngồi vào top 10 người giàu quốc tế, ai nghĩ rằng cô đơn giản thì cực kỳ ngu ngốc.

Cách đây không lâu, Hàn thiếu bị bẽ mặt sau lời cầu hôn thất bại, Hàn gia cũng không dám nói gì, chỉ sợ hãi.

Mà hắn, Hà Thành Vũ...

Xong rồi.

Hà Thành Vũ vốn không hề sợ hãi, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, nhất thời hoảng sợ.

"Xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói giàu sức sống vang lên.

Những người xung quanh nhìn người đó rồi lập tức nhường đường cho anh ta.

Đó là Tịch Chính Hiên, người đi cùng anh ta là cha của Hà Thành Vũ, Hà Vĩnh Tân.

Hà Vĩnh Tân liếc nhìn Hà Thành Vũ, sự tức giận ẩn giấu trong mắt ông ta.

Hiển nhiên, Hà Vĩnh Tân đã biết được việc Hà Thành Vũ đã làm, dẫn Tịch Chính Hiên đến đây.

Cảnh vệ đang đứng gác ở một bên bước tới, thông báo cho Tịch Chính Hiên chuyện đã xảy ra.

Nhân viên cảnh vệ nói không to cũng không nhỏ, đủ để những người có mặt có thể nghe rõ.

Hắn đứng sang một bên, quan sát chuyện gì đã xảy ra.

Chính Hà Thành Vũ là người muốn lợi dụng sự hỗn loạn chiếm tiện nghi, nhưng hắn không chiếm được, ngược lại gây ra náo loạn lớn như vậy.

"Nghiệt tử! Sao mày không nhanh chóng xin lỗi Tô tổng đi!!!" Hà Vĩnh Tân đá Hà Thành Vũ, lại đá hắn xuống đất.

Ngày thường hái hoa ngắt cỏ thì không sao, nhưng trong dịp quan trọng như vậy, đắc tội Tô Mộc, tên nghiệt tử này! Hắn muốn hủy hoại Hà gia ư!

Nhìn thấy cha mình tức giận như vậy, Hà Thành Vũ ở bên ngoài phải giả vờ ngoan ngoãn mặc dù trong lòng không vui.

"Tô tổng, tôi xin lỗi." Không có giọng điệu xin lỗi, rõ ràng là muốn tính sổ sau.

"Xin lỗi, không phải chỉ nói ngoài miệng thôi." Tô Mộc nói.

Hà Vĩnh Tân gật đầu: "Tô tổng nói đúng, nghiệt tử này, khi trở về tôi nhất định sẽ dạy cho nó một bài học."

Ông ta muốn lợi dụng sự hiện diện của đám người Tịch Chính Hiên để cứu sản nghiệp của mình và con trai, chỉ có thể nhìn xuống thừa nhận.

"A, Hà tổng nhớ giữ lại một hơi thở, cẩn thận đừng đánh chết, ở Hoa Quốc, giết người là phạm pháp."

Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro