18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc máy giặt dừng rung động, trái tim Khương Phùng dường như cũng lỡ một nhịp.

Nghiêm Dược cứng rồi.

Hai chân Khương Phùng bị Nghiêm Dược tách sang hai bên, chân tâm cô có thể cảm nhận được một vật cứng rắn khiến người ta khó có thể bỏ qua được. Cô nói xong câu đó, hơi nóng từ mặt lan tràn xuống cổ, đột nhiên cô hơi co rúm, cô không biết vì sao mình lại nói như vậy. Mà sự im lặng của Nghiêm Dược càng khiến cô thêm xấu hổ.

Khương Phùng giãy giụa muốn nhảy xuống nhưng hai tay Nghiêm Dược giữ bên hông khiến cô không thể động đậy.

Ánh mắt Nghiêm Dược nặng nề khiến Khương Phùng chịu không nổi, anh không nói lời nào, Khương Phùng cũng không biết anh có ý gì, thẹn quá thành giận, cô cau mày dùng sức đẩy một cái, tách ra khoảng cách giữa hai người, sau đó bất chấp tất cả kéo quần anh xuống.

Tiếng hít thở thô nặng của Nghiêm Dược truyền tới tai cô, đầu óc cô ong ong, không thể nói rõ là ảo não hay hối hận, cô có ý muốn chạy trốn.

Dục vọng đã cương cứng hoàn toàn của Nghiêm Dược nhảy ra, dương vật đánh lên bụng nhỏ của cô, Khương Phùng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô khốc, nhất thời không phát ra được âm thanh, cô nhắm mắt lại, mang theo quyết tâm: 'Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng', nắm lấy nó, rồi chậm rãi siết tay lại, khi nhẹ khi mạnh vuốt ve lên xuống.

Bàn tay chống lấy máy giặt của Nghiêm Dược nổi lên gân xanh, anh ngẩng đầu rên rỉ một tiếng, Khương Phùng cũng dần dần di chuyển nhanh hơn.

Chuyện này còn hoang đường hơn so với việc làm tình với Nghiêm Dược.

Tình huống lúc này không cho phép cô nghĩ tiếp, tầm mắt nóng rực của Nghiêm Dược dừng trên đỉnh đầu khiến lòng bàn tay cô muốn bốc cháy, thứ trong tay cũng càng ngày càng nóng và cứng.

Cảnh báo lại thất bại lần nữa, Khương Phùng không chút nghĩ ngợi mà hôn lên cổ họng đang không ngừng hoạt động trước mắt, sau đó ngồi xổm xuống, hé môi ngậm lấy phần đỉnh đang giận dữ.

Nghiêm Dược nghiến răng thở hổn hển, giữ cổ cô không cho cô nhúc nhích.

Hai mắt Khương Phùng khép hờ, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Nghiêm Dược, vẻ mặt bị dục vọng khống chế của anh gợi cảm đến mức cô bị mê hoặc, vươn đầu lưỡi mềm mại ra nhẹ nhàng liếm.

Cơ thể Nghiêm Dược cứng đờ, bàn tay giữ lấy đầu cô càng siết chặt hơn, ngón tay dùng sức không biết là muốn kéo cô ra hay muốn cô đi vào sâu hơn.

Dương vật đàn ông có chút đắng chát, nhưng mùi hoa anh đào thoang thoảng quanh mũi khiến nó không đến mức không chịu nổi, môi cô ngậm lấy nó, cẩn thận mút vào từng chút. Khương Phùng muốn thử đi vào sâu hơn, khi chạm đến cổ họng làm cô buồn nôn, muốn lùi bước nhưng lại vì phản ứng rõ ràng của Nghiêm Dược mà do dự, vì thế cô thử lại lần nữa.

Giọng Nghiêm Dược đã khàn khàn: "... Đủ rồi!" Sau đó đột ngột đẩy cô ra.

Khương Phùng chưa kịp phản ứng, Nghiêm Dược vội vàng dùng tay mình di chuyển mấy cái, chẳng mấy chốc có chất lỏng dính nhớp bắn lên hõm vai cô.

Đầu óc cô trống rỗng, choáng váng.

Giây tiếp theo, Nghiêm Dược không nói lời nào mà cúi người hôn cô, nụ hôn có chút thô bạo, đầu lưỡi dùng sức tiến vào khoang miệng khiến Khương Phùng có cảm giác nghẹt thở. Khi cô cho rằng mình sắp không thở nổi thì Nghiêm Dược đột ngột lui lại, kéo khăn tắm treo trên giá xuống, cẩn thận lau dịch trắng trên người cô.

Khương Phùng choáng váng, lúc này mới hoàn hồn, không nói lời nào mà đẩy Nghiêm Dược ra đi về phía phòng tắm.

Ký ức ùa về khiến đầu óc cô cuối cùng mới tỉnh táo, cô càng nghĩ càng xấu hổ, đến khi bước vào phòng tắm thì khuôn mặt đã đỏ bừng như muốn bốc cháy.

Cô lấy khăn tắm lau thật lực, nhìn Nghiêm Dược đi tới khiến có chút bực bội ném khăn trong tay đi.

"Khó chịu sao?"

Khương Phùng không nhìn anh cũng không nói một lời. Khó chịu còn tốt, so với sinh lý thì tâm lý của cô có vẻ là khó chấp nhận hơn.

Nghiêm Dược đến gần cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Em sao thế?"

Khương Phùng muốn nói lại thôi, cô cau mày liếc anh một cái: "Em muốn tắm lại lần nữa, nhưng mới bôi tình dầu. Nhưng nếu không tắm thì em lại cảm thấy ở chỗ cỗ... có thứ gì đó khiến em không thoải mái."

Dứt lời, Khương Phùng lại hơi buồn bực.

Cái cuộc đối thoại ngọt ngào này thật là hấp dẫn người ta sa vào.

Cô cho rằng tối nay cả hai đều không tỉnh táo, mà sự phối hợp của Nghiêm Dược với cô cũng có vẻ không bình thường.

Nghiêm Dược lại gần, đến nơi ngón tay cô chỉ, vươn lưỡi liếm mấy cái, còn cảm thấy chưa đủ, anh chu môi lên mút lấy vị trí đó, giống như làm vậy có thể xóa đi dấu vết không tồn tại kia.

Cảm giác tê dại từ xương cùng lan ra, thế công mãnh liệt.

Khương Phùng "ưm" một tiếng, đột ngột đẩy anh ra, rụt cổ lảo đảo chạy ra ngoài.

Cô không biết đôi mắt mình lúc này ầng ậng nước, vừa dễ thương lại vừa quyến rũ.

Nghiêm Dược cũng biết điều, không trêu chọc cô nữa, anh đứng phía sau cô hỏi: "Có xem phim nữa không?"

"Xem ... phim tài liệu đi."

Khương Phùng ngồi bó gối ở một đầu ghế sô pha, cùng xem phim "Vương triều" với Nghiêm Dược, bộ phim chỉ có năm tập, Khương Phùng đã xem mấy hôm, còn lại một tập cuối cùng chưa xem.

Nghiêm Dược biết điều không hỏi vì sao Khương Phùng lại nổi hứng muốn xem phim tài liệu. Mặc dù cô đã từng nói mình "không có cảm giác gì" với phim tài liệu nhưng đôi khi tìm hiểu quá sâu sẽ phản tác dụng. Anh đã xem bộ phim này rồi, lần này xem lại cũng có cảm giác thú vị khác, về phần cái gì thú vị thì anh hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Thông báo trên điện thoại hiện lên không ngừng, Nghiêm Dược nhìn lướt qua rồi nhìn về phía Khương Phùng đang ngồi nghiêm chỉnh một góc, tai cô vẫn ửng hồng, dáng vẻ chăm chú xem phim trông có vẻ giấu đầu lòi đuôi, rất đáng yêu.

Nghiêm Dược nghiêng đầu nói với cô: "Xem điện thoại đi."

Khương Phùng khó hiểu cầm điện thoại lên, thông báo trên màn hình vẫn hiện lên liên tục, bấm vào xem, cô được thêm vào một nhóm, lúc này các bao lì xì lần lượt xuất hiện trước mắt cô, cùng với dòng chữ: "Xin chào chị dâu/ em dâu."

Khương Phùng nhìn anh, có chút ... kinh hãi.

"Họ đang làm gì đây..."

Nghiêm Dược trầm ngâm: "Một cách thể hiện sự vui mừng."

Khương Phùng cạn lời.

Nghiêm Dược cười nhẹ: "Nhận đi." Anh thấy cô do dự, nói tiếp: "Đã là người một nhà rồi, không phải xấu hổ."

Khương Phùng được trải nghiệm niềm vui khi nhận tiền.

Cô gửi một nhãn dán "Cảm ơn" vào nhóm, trong nháy mắt đã nhận được một loạt trả lời bằng nhãn dán. Khương Phùng nhìn những tin nhắn trò chuyện liên tục trong nhóm, cảm giác bồn chồn trong lòng cũng bình tĩnh lại.

"Ngày mai chúng ta đến nhà Tô Nha ăn tối sao?"

"Ừ, mới chuyển nhà nên mời chúng ta đến thăm 'biệt thự cao cấp' của nó."

"Vậy chúng ta có nên mua gì đó con em ấy không?"

Nghiêm Dược trầm mặc một lúc: "Anh hơi lo."

Khương Phùng khó hiểu "Hả" một tiếng.

"Em dịu dàng ân cần như vậy, đừng bị con bé đó lừa."

Cái gối trong tay bị di chuyển, ném lên người anh. Nghiêm Dược mỉm cười bắt được, sau đó nói: "Ngủ thôi."

Nhịp tim bình thường lúc đầu của Khương Phùng lại đập nhanh, cô hoảng loạn nói: "Em xem nốt phim này đã, anh ngủ trước nhé?"

"Được. Anh tắt máy phun tinh dầu cho em nhé?"

"Vâng, anh tắt đi."

Nghiêm Dược cười cười, trả lại gối ôm cho cô rồi về phòng ngủ.

Khương Phùng thở phào, không hiểu sao nghĩ đến việc đêm nay ngủ cùng Nghiêm Dược khiến cô cảm thấy có chút biệt nữu, cảm thấy không giống như mọi khi.

Cụ thể là không giống ở đâu thì Khương Phùng cũng không nói rõ được.

Nửa tiếng sau, cô chậm chạp về phòng, người đàn ông cô tưởng chưa ngủ giờ này đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn, ánh sáng vàng của đèn ngủ hắt bóng lên khuôn mặt anh.

Khương Phùng yên tâm, rón rén lên giường, nằm xuống, rồi sờ soạng tìm công tắc đèn ở đầu giường, "Tạch" một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên eo cô, cả người bị kéo sang, bị ôm chặt. Khương Phùng không dám thở mạnh, trán bị anh cọ cọ, sau đó không có động tác nào khác.

Khương Phùng mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng tư thế thân mật như vậy đi vào giấc ngủ.

Vì thế, thật sự là có cái gì đó khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro