Chương 39: Muốn ôm mày ngủ mỗi ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lau người cho Liễu Nhứ xong, Mạnh Lễ cầm gối đi sang phòng ngủ cho khách.

Anh không quen ngủ cùng người lạ, tối nay, cái giường này cứ để lại cho Liễu Nhứ đi.

Mạnh Lễ đi vào phòng ngủ cho khách, trằn trọc nằm trên giường.

Lông mày lưỡi kiếm của người đàn ông cau lại, mười phút sau, anh không chịu nổi mùi ẩm mốc lâu không có người ở trong phòng, lại cầm gối quay về phòng ngủ chính.

Đã lâu rồi không có khách đến nhà, căn phòng này không có người ngủ hơn nửa năm.

Bình thường không mở cửa sổ mà luôn đóng kín, không khí không được lưu thông.

Mặc dù Mạnh Lễ vừa mới thay ga giường, vỏ chăn, nhưng mùi ẩm mốc này vẫn còn tồn tại.

Thói ở sạch của anh rất nghiêm trọng, thực sự không chịu nổi cái mùi ẩm mốc này, nghĩ đi nghĩ lại, anh quay về phòng ngủ chính.

Mạnh Lễ quay lại phòng ngủ chính, nhấc chân lên giường, nằm bên cạnh Liễu Nhứ.

Từ trước đến nay anh luôn ngủ một mình, đột nhiên có người nằm bên cạnh, giường lõm xuống, Mạnh Lễ có hơi không quen.

Cảm giác hai người ngủ chung một chiếc giường có hơi lạ, thường thì chỉ có những người yêu nhau hoặc vợ chồng với nằm như thế này.

Mà anh và Liễu Nhứ, căn bản không bao giờ trở thành người yêu.

Vợ chồng, lại càng không.

Cho dù đột nhiên anh bị mù thì cũng sẽ không yêu người phụ nữ ngốc nghếch ở trước mặt này.

Mạnh Lễ nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, một cục thịt đột nhiên tiến vào trong lồng ngực.

Tay chân của cục thịt kia quấn quanh người anh, ôm anh như con gấu Koala.

Mạnh Lễ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Nhứ đang ép vào trong lòng mình, ngủ rất say.

Dáng vẻ này hoàn toàn coi anh là gối ôm hình người.

Mạnh Lễ có thói ở sạch, anh không thích tiếp xúc với người lạ.

Nhất là một người phụ nữ xa lạ.

Ngoại trừ việc trị liệu và làm tình, thời gian còn lại, anh từ chối tiếp xúc thân mật với
Liễu Nhứ.

Anh nhíu mày, vươn tay chạm vào trán Liễu Nhứ, muốn đẩy nhẹ cô ra.

Liễu Nhứ ôm rất chặt, quấn chặt lấy anh,
Mạnh Lễ đẩy một lúc lâu vẫn không thể tách cô ra.

Thậm chí bởi vì bị ngón tay của người đàn ông chọc, khiến Liễu Nhứ khó chịu, cô giơ tay tên, tát vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông nói: "Tiểu Bạch, mày đừng ngọ nguậy, nếu khiến tao không vui, tao lập tức đá mày xuống đất."

Tiểu Bạch là một con gấu bông cao 1m70,
Liễu Nhứ đặt nó ở trên giường, ôm nó ngủ mỗi tối.

Ừm, phải đề cập thêm một câu.

Con gấu bông này là quà sinh nhật Tiêu
Bạch tặng Liễu Nhứ khi còn học đại học, cô không nỡ vứt nó đi, sau vài lần chuyển nhà, đi đâu cũng mang the0 nó.

Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên bị tát, sắc mặt của Mạnh Lễ đột ngột thay đổi, cả khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Anh nhe0 mắt nhìn Liễu Nhứ, người phụ nữ ngốc nghếch này, tư thế ngủ đã không tốt rồi còn đánh người.

Đây là giường của anh, anh không ném cô xuống giường đã là tốt rồi, vậy mà cô còn dám đánh anh.

Mạnh Lễ nắm cổ tay của cô, muốn hất cô ra, đang định ra tay thì Liễu Nhứ ôm chặt lấy anh, cái đầu nhỏ dụi nhẹ vào lồng ngực rộng lớn của anh, nhỏ giọng thì thầm: "Ôm mày thoải mái quá, ngày nào tao cũng muốn ôm mày đi ngủ."

Liễu Nhứ nói to lớn mềm như bông, Mạnh Lễ tưởng cô đang nói mình.

Anh hơi sửng sốt, cụp mắt liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say, ngực nhũn ra, chậm rãi hạ bàn tay đang giơ lên xuống.

Cảm giác lệ thuộc này khá kỳ lạ, thật ra bị người phụ nữ ngốc nghếch này ôm cũng không khó chịu lắm.

Làn da của Liễu Nhứ mềm mại, mịn màng, ôm cũng khá thoải mái.

Vậy thì không đẩy cô ra nữa, miễn cưỡng để cô ôm cả đêm vậy.

Cơ thể trận truồng của hai người áp sát nhau, Mạnh Lễ ôm Liễu Nhứ ngủ cả đêm.

Bởi vì hai người trần tuồng áp sát nhau cho nên trong lúc ngủ, vô tình phần hông của họ áp sát vào nhau.

Ngày hôm sau, khi Mạnh Lễ thức dậy, anh phát hiện dương vật của mình đang chọc vào lỗ nhỏ đỏ bừng của Liễu Nhứ.

Miệng huyệt thỉnh thoảng mấp máy, hút lấy mã mắt của anh, sướng đến mức khiến anh run lên.

Hai cánh môi căng mọng vẫn chưa hoàn toàn hết sưng quấn chặt lấy dương vật thô to của anh, kẹp dương vật của anh, cảnh tượng dâm mỹ này khiến người Mạnh Lễ nóng lên, bỗng có cảm giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro