Chương 42: Bàn công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Nhứ đuổi theo chiếc xe buýt mới chạy được một đoạn, chạy một lúc hai chân cọ vào nhau, cơn đau ở phía dưới truyền đến, cô nhíu mày nản lòng dừng lại.

"Oa..." Liễu Nhứ nhìn xe buýt đi xa, mim môi muốn khóc.

Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến trạm xe buýt, nhưng vẫn chậm một bước, nếu cô đến sớm hơn một phút chắc chắn có thể đuổi kịp.

Tất cả là do anh Mạnh ăn sáng quá chậm, từ trước đến nay anh luôn như vậy, dáng vẻ nho nhã, làm chuyện gì cũng chậm rãi.

Nhưng anh là ông chủ, Liễu Nhứ không thể nào giục anh, chỉ có thể chờ anh chậm rãi ăn xong bữa sáng, sau đó mới dọn bát đũa.

Ngay khi Liễu Nhứ đang buồn bã, "bíp", phía sau, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe.

Liễu Nhứ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng.

Rất quen mắt.

Sau đó, cửa ghế lái hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú.

Mạnh Lễ nhìn về phía Liễu Nhứ, bình tĩnh hỏi: "Cô làm việc ở đâu? Tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn."

Vừa nghe thấy Mạnh Lễ nói cho mình đi nhờ, Liễu Nhứ lập tức báo địa chỉ công ty:
"Cảm ơn anh, số 5 đường Khoa Viên, tòa nhà Hoa Khoa."

Ngón tay thon dài của Mạnh Lễ gõ vào vô lăng vài lần, mở miệng nói: "Xin lỗi cô nhé, không tiện đường."

Nụ cười tươi trên mặt Liễu Nhứ lập tức đông cứng lại, cô nhăn mặt, đau khổ cầu xin: "Anh Mạnh, tôi sắp muộn giờ làm rồi, anh có thể đưa tôi đi không? Cho dù hiện tại tôi gọi xe thì cũng phải đợi mấy phút nữa, sợ không kịp."

Mạnh Lễ im lặng một lúc, nói: "Có thể, cô lên đi."

Liễu Nhứ được cho phép thì vội vàng kéo cửa xe ra ngồi lên.

Sau khi ngồi lên xe, Mạnh Lễ lại nói: "Bởi vì không tiện đường cho nên cô trả tôi nửa tiền xăng, 25 tệ, sẽ trừ vào tiền thưởng của cô."

Bàn tay thắt dây an toàn của Liều Nhứ hơi dừng lại, đắt gấp 20 lần xe buýt, thật sự là 25 tệ.

Chỉ là cô không ngờ anh Mạnh lại so đo với
25 tệ như vậy.

Thôi thôi, cô phải mau chóng đi làm, trừ thì cứ mặc anh trừ.

Cô biết ngồi xe của anh Mạnh không dễ, ngoại trừ lần đi cùng anh đến bệnh viện được miễn phí ra thì những lần khác đừng mong anh sẽ tốt bụng như vậy.

Trải qua một buổi ngủ quên, không nấu được bữa sáng, sau khi bị trừ tiền, Liễu Nhứ biết không dễ dàng lấy tiền thưởng của Mạnh Lễ như vậy.

Có khi chưa tới cuối tháng thì cô đã bị trừ hết vì đủ loại lý do rồi.

Thà rằng không đề cập đến chuyện tiền thưởng, mang lại cho ngươi ta hy vọng rồi lại khiến người ta thất vọng.

Liễu Nhứ không phản bác Mạnh Lễ, cô gật đầu, im lặng ngồi xuống.

Tình hình bây giờ đã như vậy rồi, gọi xe cũng mất tiền, chi bằng ngồi xe của Mạnh Lễ, như vậy tiện hơn.

Dường như Mạnh Lễ đi quen tuyến đường ở đây, anh lái xe rất nhanh, ước chừng khoảng 23 phút đã đến nơi mà Liếu Nhứ nói.

Liễu Nhứ nhìn thời gian, cho đến 8 giờ rưỡi thì còn sáu phút nữa, hoàn toàn đủ thời gian chấm công.

Cô mở cửa xe, nói với Mạnh Lễ: "Cảm ơn anh, tôi đi trước nhé!"

"Ừ."

Mạnh Lễ gật đầu, anh liếc nhìn Liễu Nhứ, sau đó khởi động xe, lái xe đi.

Đúng là Mạnh Lễ và Liễu Nhứ không cùng đường, chỗ làm của anh ở một con phố khác, cách nơi này không xa, đi vòng lại cũng chỉ mất năm phút.

Khoảng cách gần như vậy, tính giá 25 tệ với
Liễu Nhứ có vẻ hơi vô lý.

Nhưng Mạnh Lễ không muốn tiếp xúc với
Liễu Nhứ quá nhiều, ngoại trừ việc trị liệu ra thì nếu đưa cô đi làm miễn phí quá nhiều lần, người phụ nữ ngốc nghếch này kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ linh tinh.

Trực tiếp lấy tiền, chặt đứt mọi ảo tưởng của cô để tránh phát sinh những rắc rối không cần thiết.

Liễu Nhứ đi vào công ty quẹt thẻ chấm công, vừa mới ngồi vào chỗ ngồi thì thư ký của giám đốc đi đến nói với cô, ngày mai giám đốc sẽ đến khách sạn Thụy Lệ bàn công việc, bảo cô chuẩn bị cho cuộc đàm phán.

Liễu Nhứ là trợ lý của thư ký giám đốc, thư
ký Lý thường xuyên giao một ít việc vặt cho cô làm, nếu không đủ nhân lực, đôi khi sẽ đưa cô đi công tác cùng.

Nhìn Liễu Nhứ như vậy nhưng thật ra cô đi cùng giám đốc đến nhiều nơi rất hoa lệ, sang trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro