Chương 86: Em bé đạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt Mạnh Lễ, không thể nói Tiêu Bạch không muốn cưới cô, cho nên Liễu Nhứ tìm đại một cái cớ: "Đứa nhỏ này tới đột ngột quá, gần đây bạn trai tôi đang bàn chuyện kết hôn với gia đình, tạm thời vẫn chưa sắp xếp xong, có lẽ phải đợi thêm chút thời gian."

"Ồ." Nghe thấy bọn họ đã bàn bạc chuyện kết hôn, đôi mắt sáng bừng của Mạnh Lễ lại tối sầm xuống.

Đi dạo khoảng 10 phút, Liễu Nhứ đẩy Mạnh Lễ trở về phòng bệnh.

Mạnh Lễ có thể tự đứng dậy, nhưng trên người có vết thương, hiện tại không thích hợp để vận động hoặc đi lại.

Trở lại phòng bệnh, anh tự rời khỏi xe lăn, nằm lại trên giường.

Sau khi Liễu Nhứ chào tạm biệt anh thì xoay người rời đi.

Mạnh Lễ nằm trên giường bệnh đột nhiên gọi cô lại: "Cô Liễu, tôi ăn không quen đồ ăn ở bệnh viện, cô có thể hầm ít canh cho tôi được không? Tôi sẽ trả tiền cho cô."

Liễu Nhứ dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Lễ gầy ốm cô gật đầu: "Được rồi, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh, không cần trả tiền đâu."

Lúc trước Liễu Nhứ có nấu cơm cho Mạnh
Lễ, Mạnh Lễ đã trả lương trước cho cô, tháng cuối cùng Liễu Nhứ chỉ nấu cơm được một tuần đã đi công tác, nói đến đây vẫn là cô được lời, cho nên cô không thể nhận tiền của Mạnh Lễ nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Nhứ ra chợ mua gà ác về hầm canh cho Mạnh Lễ.

Cũng may hiện tại bụng cô không lớn quá, vẫn khá nhanh nhạy.

Sau khi hầm canh, Liễu Nhứ đựng trong bình giữ nhiệt, mang đến bệnh viện cho
Mạnh Lễ.

Bệnh viện.

Mạnh Lễ ngồi dậy, uống nước canh gà nóng hổi.

Canh gà ngọt thanh, thơm ngọt, thịt gà mềm dễ nhai, nêm nếm vừa miệng.

Sức ăn hôm nay của Mạnh Lễ tốt đến kinh ngạc, anh đã ăn hết một bát canh gà Liễu Nhứ mang đến.

Những món ăn Liễu Nhứ nấu vẫn quen thuộc như vậy, hương vị gia đình này khiến Mạnh Lễ quyến luyến không thôi.

Anh đặt bát đũa xuống thỉnh cầu: "Cô Liễu, tay nghề nấu nướng của cô vẫn tốt như vậy, có thể phiền cô nấu cơm, đưa đến đây cho tôi mỗi ngày được không? Tôi vẫn giả cô tiền lương 8000 tệ như cũ, cộng với tiền xe, tiền nguyên liệu nấu ăn."

Không đợi Liễu Nhứ trả lời, Mạnh Lễ đã cầm điện thoại chuyển 10 nghìn tệ cho Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ ngơ ngác nhìn tin nhắn Wechat vẫn chưa hoàn hồn.

Cô sững sờ nhìn con số "10000" con số này cao hơn cả tiền lương của cô.

Cuối cùng Liễu Nhứ vẫn khuất phục trước cám dỗ của đồng tiền, cô biết sau này mình cần tiền để nuôi con, nếu bây giờ cô không chăm chỉ cố gắng tiết kiệm tiền, chỉ sợ cuộc sống của cô sẽ rất khó khăn.

Liễu Nhứ nhìn người đàn ông trên giường nói: "Được, nhưng tôi phải đi làm, về phần bữa tối phải đợi tôi tan làm mới có thể mang đến, anh có đợi được không?"

"Được chứ, cô không cần phải vội vàng đâu, cứ làm xong rồi mang đến đây."

Bởi vì việc nấu cơm mà Mạnh Lễ tiếp xúc với Liễu Nhứ nhiều hơn, số lần gặp mặt giữa hai người còn nhiều hơn số lần Liễu Nhứ gặp Tiêu Bạch.

Mạnh Lễ phải bồi bổ cơ thể, những món
Liễu Nhứ nấu đều được chế biến theo công thức đặc biệt, cô đã bỏ rất nhiều công sức vào nó.

Đồ ăn cô nấu rất ngon, mà Mạnh Lễ cũng rất thích ăn.

Nấu cơm cho Mạnh Lễ trong ba tuần liên tiếp, dưới sự chăm sóc của Liễu Nhứ, có thể thấy Mạnh Lễ khỏe hơn, người béo lên trở nên có sức sống, không còn giống như một con ma ốm nữa.

Buổi tối hôm nay, Liễu Nhứ lại mang cơm cho Mạnh Lễ.

Cô bày đồ ăn ra, Mạnh Lễ ngồi vào bàn.

Mạnh Lễ đang ăn cơm, Liễu Nhứ đột nhiên che miệng nôn khan "Ọe...Ọe..."

"Sao vậy?" Mạnh Lễ đặt đũa xuống, lo lắng hỏi.

"Nghén...Em bé đạp...Ọe...Ọe.." Liễu Nhứ cau mày nói.

Không biết Mạnh Lễ nghĩ tới cái gì, anh mở tủ đầu giường, lấy ra một cái túi ni lông màu trắng.

Mạnh Lễ lấy ra một lọ mơ chua, vặn nắp, lập tức đút cho Liễu Nhứ một miếng.

Trong miệng Liễu Nhứ ngậm mơ chua, cảm giác buồn nôn trong dạ dày lập tức giảm bớt.

Mạnh Lễ đưa cả túi ni lông cho Liễu Nhứ,
"Trong này có mơ chua, ô mai mận, lần trước bạn tôi đến thăm tôi mang đến đây, tôi không thích ăn cái này, cô cầm về ăn đi."

Liễu Nhứ mở bao ni lông ra, bên trong chứa đầy túi to với nhiều loại, tất cả đều thích hợp cho phụ nữ mang thai.

Có ai đến thăm người bệnh mà mua những
thứ này?

Những thứ này đều do Mạnh Lễ nhờ Triệu
Tế mang đến, chẳng qua anh chưa có cơ hội đưa cho Liễu Nhứ mà thôi.

Liễu Nhứ phải đi làm, lại phải nấu cơm cho anh, anh sợ Liễu Nhứ mệt, cũng sợ đứa bé làm cô mệt.

Nhưng anh giấu kín trong lòng, chỉ có thể lấy cớ nấu cơm để được gặp cô nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro