Chương 25. Thúy Hoa ủ rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Bưu nằm dạng háng ở trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Mấy ngày hôm nay đi tìm Thúy Hoa, Trần Bưu đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đi ngủ mà vẫn treo nụ cười khổ trên mặt.

Trong giấc ngủ chập chờn, Trần Bưu nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh mở mắt ra nhìn thấy người mình đang mong nhớ ngày đêm.

Trần Bưu cho là mình đang nằm mơ, vội vàng ôm chầm lấy Thúy Hoa.

"Em đã đi đâu vậy?"

Thúy Hoa trả lời: "Em lên núi hái rau củ dại, anh trở về khi nào vậy?"

Trần Bưu vòng tay ôm chặt lấy cô, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt.

Anh tưởng cảnh này chỉ là một giấc mơ, nhưng lại không ngờ đây là thế giới hiện thực.

Thúy Hoa bị anh ôm chặt không thở nổi, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Em sắp không thở được rồi."

Trần Bưu không muốn buông cô ra, anh sợ nếu mình buông tay, Thúy Hoa sẽ biến mất.

"Anh ôm em như vậy, đè lên ngực em đau quá."

Trần Bưu vẫn không có ý định buông cô ra, Thúy Hoa đau không chịu nổi, suy nghĩ một lát bèn hôn lên tai và môi anh.

Đầu lưỡi ướt át khiến lòng Trần Bưu cảm thấy ngứa ngáy, giọng nói của Thúy Hoa vang lên bên tai anh: "Ngực của em bị anh đè đau quá."

Trần Bưu dần phản ứng lại, bởi thấy nhiệt độ ở tai và ở môi quá mức chân thật.

Anh từ từ buông cô ra, nhìn thấy Thúy Hoa ở ngay trước mắt, Trần Bưu hơi sững sờ.

Thúy Hoa bĩu môi: "Anh làm gì vậy? Ôm em chặt thế, đè ngực em đau quá."

Thực tế như vậy, Trần Bưu thật sự lại ôm lấy cô.

"Vợ, em đi đâu vậy?"

Thúy Hoa lặp lại một lần nữa lời mình nói lúc trước: "Em lên núi hái rau củ dại."

Tâm trạng của Trần Bưu rất phức tạp, len lén lau lau nước mắt: "Sao em đi mà không nói với mọi người một tiếng?"

Thúy Hoa nói: "Anh không cho em về nhà mẹ đẻ sao?"

Trần Bưu sợ người nhà họ Trần bắt nạt Thúy Hoa, nên dăn cô không phải về, nếu như muốn về thì phải có anh ở bên.

Nghe Thúy Hoa nói Trần Bưu không biết nên cười hay nên khóc, cảm giác giống như thể tự bê đá đập chân mình.

Trần Bưu nhìn nàng: "Cô gái ngốc."

Thúy Hoa bật cười, kéo tay anh ra khỏi phòng, giống như một đứa trẻ dâng báu vật: "Anh xem này, em đã mang rất nhiều rau củ dại trở về..."

Trần Bưu nhìn hai bao lớn rau củ dại ở trong sân, tâm trạng khá phức tạp.

Nghe lời nói của Thúy Hoa, Trần Bưu mới biết mình hồ đồ như thế nào, anh lại bỏ qua chuyện cô có thể lên núi.

Thật ra thì cái này cũng không thể trách Trần Bưu không bình tĩnh được, chủ yếu là Thúy Hoa đột nhiên biến mất, ảnh hưởng tới tinh thần của anh.

Trong đầu anh chỉ nghĩ Thúy Hoa bị ai đó bắt nạt, nếu cô bị bắt nạt thì sẽ làm gì...

Nói thẳng ra là quan tâm quá nên bị rối loạn.

Sau khi phơi rau củ dại và nấm hương lên, người tốt, phơi hơn một nửa ở trong sân.

Trần Bưu nhìn hai cái bao tải to một lát, cảm thấy xót xa trong lòng.

"Em tự mình gánh về sao?"

Mặc dù đã đoán được nhưng Trần Bưu vẫn không nhịn được hỏi.

Thúy Hoa vui vẻ: "Vâng, sao vậy anh!"

Trần Bưu đau lòng, nhìn cô, lời muốn nói đã tới khóe miệng nhưng lại thôi.

Xách hơn nửa bao tải trái cây vào phòng, Thúy Hoa nhắc mãi: "Anh mang một ít trái cây đưa cho mẹ và mọi người đi."

Nếu như ngày bình thường anh cũng lười để ý tới họ, nhưng bây giờ lại rất ân cần.

Đi không chỉ là để đưa trái cây, mà còn để thuận tiện chặn miệng người tốt nhìn anh.

Trần Bưu đến nhà họ Trần đi dạo vài vòng rồi vui vẻ trở về. Khi anh vào nhà thì nhìn thấy Thú Hoa đang rửa sạch chiếc vò nhỏ.

"Em rửa vò làm gì vậy?"

Thúy Hoa mỉm cười: Em sẽ ủ cho anh một ít rượu trái cây."

Rượu trái cây?

Trần Bưu chưa từng uống rượu, nhưng cũng bận rộn phụ cô một tay.

Cô dùng hết đường trắng ở trong nhà để ướp một vò rượu trái cây đầy.

Thúy Hoa vỗ vỗ tay: " Chờ hai mươi ngày là có thể uống được."

Trần Bưu khá mong chờ đối với rượu trái cây này, bản thân anh không uống rượu, nhưng vì Thúy Hoa ủ rượu cho nên mới cảm thấy mong chờ.

——

Rạp hát nhỏ

Thúy Hoa: Chồng, người ta muốn con lợn.

Trần Bưu: Vợ, vậy thì anh sẽ đi đánh cướp cô gái đáng yêu đang đọc văn bản này...

Nếu ai không cho, anh Bưu có thể lấy đại đao sau mươi thước ra! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro