Chương 63. Tìm cách cứu viện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Thanh, ta đưa nàng đến cây cổ thụ đằng trước. Ta sẽ đi ngăn cản bọn nó, nàng không cần lo cho ta, chỉ cần chạy về phía trước nhớ chưa?" Ly Thượng vừa chạy vừa phân phó cho giống cái ngồi trên lưng hắn.

Thanh Thanh vừa nghe được lời này thì lập tức nắm chặt lấy phần lông ở cổ hắn: "Ta không đi, có đi phải đi cùng nhau."

"Hahaha, hôm nay các ngươi ai cũng không được đi, các huynh đệ, vây bọn nó lại."

"Grào grào grào..."

Nhóm linh cẩu ghe được phân phó của thủ lĩnh nhà mình, cả đoàn gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, tốc độ cũng theo đó nhanh hơn đuổi theo con sư tử trắng phía trước, chỉ một lát sau, Ly Thượng và Thanh Thanh đã bị linh cẩu vây quanh bốn phương tám hướng.

Thanh Thanh đột nhiên thấy không ổn, cung tiễn nàng đã bắn hết, đối phương còn đông người như vậy, vả lại nàng còn từng tận mắt thấy sức mạnh đoàn kết của giống loài này và lực tác chiến của bọn chúng, nếu đánh lại, Ly Thượng hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Ly Thượng cảm giác được giống cái đang run rẩy, cho rằng nàng sợ hãi, hắn dịu dàng an ủi nàng: "Thanh Thanh, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để bọn chúng mang nàng đi."

"Hahaha, đến giờ này mà còn ra vẻ à, Ly Thượng, mười mấy năm trước, phụ thân ta có thể được tính mạng của cha mẹ ngươi, thì hôm nay, ta cũng có thể làm theo họ mà ăn ngươi. À, đúng rồi, chắc là ngươi vẫn còn chưa biết được tên của ta nhỉ, ta tên Lai Duy. Đợi đến khi ngươi chết, nhớ mà tìm ta báo thù đó, hahahaha." Lai Duy hưng phấn bước từng bước lên, chỉ cần tưởng tượng đến có thể ăn thịt Ly Thượng, mang giống cái trên người hắn đi, nội tâm hắn sẽ lập tức trở nên xôn xao cuồng nhiệt.

"Đừng đừng đừng, đừng ăn ta, ta đi với các ngươi, các muốn ăn thì cứ ăn thịt Ly Thượng đi, của ta, thịt của ta không có vị gì đâu."

Một giọng nữ run rẩy vang lên, lập tức gián đoạn tiếng cười của Lai Duy, hắn quan sát giống cái đang nói chuyện, nghi ngờ nói: "Ngươi nghĩ vậy thật à, hắn là bạn lữ của ngươi đấy, ngươi để bọn ta ăn thịt bạn lữ của ngươi ư?"

Ly Thượng trợn mắt há mồm nghiêng đầu nhìn giống cái trên lưng, dư quang liếc thấy Thanh Thanh của hắn lại quyết đoán gật đầu. Ngay sau đó, hắn liền nghe được một câu nói chói tai làm hắn tan nát cõi lòng: "Đúng, các ngươi ăn thịt hắn đi, tha cho ta, ta có thể rời đi cùng với các ngươi."

Vì hiệu quả, Thanh Thanh còn cố ý xoay đùi mình một chút, nàng đau đến nỗi nước mắt lập tức chảy ra từ hốc mắt.

Đau... chó má, đau muốn chết, sớm biết đã không dùng sức như vậy, mấy con rệp này, sau này bắt được bọn chúng rồi, thế nào cũng phải cho bọn chúng ăn lại gấp trăm ngàn lần. Nội tâm Thanh Thanh nghĩ như vậy, song vẻ mặt lại yếu đuối đáng thương nhìn Lai Duy, ý đồ làm ra vẻ giống như nàng tin rằng thực sự sợ bị ăn luôn: "Ngươi là.., ngươi là thủ lĩnh phải không? Ta, ta tên là Thanh Thanh, ta có thể đi theo ngươi, ta... ta sẽ hầu hạ ngươi mà."

Xùy, giống cái này sao lại thẳng thắn như vậy, dương vật ở bụng hắn đã bắt đầu có dấu hiệu sống lại, nhìn đôi mắt ướt át tựa như mưa nhỏ tí tách rơi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, thật sự muốn tử hình nàng ta ngay tại chỗ.

Lai Duy đến gần hai bước, nói với nàng: "Vậy ngươi lại đây bên ta, không chút nữa lại bị thương, da thịt non mịn như này nếu chảy máu cũng có thể không ổn."

Thanh Thanh gật đầu, giật giật lông đầu Ly Thượng, lớn tiếng nói: "Thả ta xuống, ta không muốn chịu chết cùng ngươi, nhanh lên."

"Thanh Thanh? Nàng... không cần ta sao? Vì sao? Lại đối xử với ta như vậy? Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nàng đừng... rời khỏi ta... được không?" Ly Thượng có chút nản lòng, vốn dĩ hắn cho rằng trải qua thời gian dài ở chung như vậy, con cái bọn họ cũng đã có, Thanh Thanh chắc chắn sẽ sống chết có nhau cùng với hắn, không ngờ rằng, vậy mà nàng lại lâm trận lùi bước.

Cái tên sư tử ngốc này, không nhìn ra bà đây đang diễn kịch sao, chết tiệt, mau thả ta xuống đi.

Thanh Thanh thấy Ly Thượng còn bướng bỉnh hỏi nàng, biết là hắn không chịu. Lúc này, nàng bắt lấy thời cơ, nắm chặt lông sau cổ hắn, cơ thể vừa chuyển đã trượt từ phần cổ hắn xuống rồi.

Nàng giả đò té trên mặt đất, trong miệng lớn tiếng hét lên: "Cái tên sư tử thối nhà ngươi cũng thật vô dụng, vẫn là Lai Duy lợi hại hơn, sau này ta sẽ đi theo hắn, ngươi chờ bị ăn đi."

Nhưng trong nháy mắt nàng đứng dậy kia, nàng liền tới gần đầu Ly Thượng, nhanh chóng nói: "Giữ nguyên vẻ mặt như vậy đừng cử động, ta rời đi trước, chàng đuổi kịp ở đằng sau, ta ở hang động phía trước chờ chàng."
Cảm giác rơi xuống địa ngục rồi lại thăng lên thiên đàng này, Ly Thượng xem như đã được trải nghiệm qua, hắn kinh ngạc nhìn Thanh Thanh, trong đầu văng vẳng mấy lời nàng vừa mới nói, đây là... Thanh Thanh có ý tưởng hay rồi?

Xùy, đã bảo chàng ra vẻ nản lòng cơ mà, Thanh Thanh hết cách đành phải kéo đầu hắn qua một bên, tránh đi tầm mắt tìm kiếm của đám linh cẩu ở khắp mọi nơi, hôn lên mắt hắn, vừa hôn vừa lớn tiếng nói: "Đây là cái hôn cuối cùng, chúc ngươi may mắn nha, không hẹn ngày gặp lại."

Nói xong, Thanh Thanh đi về phía Lai Duy. Lúc Lai Duy nghe được giống cái bảo hắn lợi hại hơn Ly Thượng thì đắc ý lắm, giống cái này, ánh mắt tốt đấy.

Mà bên phía Ly Thượng cũng tức khắc hiểu được dụng ý của Thanh Thanh, trở nên án binh bất động.

"Lai Duy, ngươi xem, dù sao hắn cũng là bạn lữ của ta, nói thế nào cũng đã từng ở chung với nhau một khoảng thời gian rồi, tạm thời ta không muốn thấy máu, ngươi có thể đưa ta về bộ lạc được không?" Thanh Thanh tới gần Lai Duy, trong miệng phát ra giọng nói thiết tha, khóe mắt cong cong, tặng cho hắn một ánh mắt long lanh. Gần như là trong nháy mắt, dương vật Lai Duy lập tứ cửng lên từ bụng.

Hắn vừa chảy nước miếng, vừa đáp lời Thanh Thanh: "Được được được, bây giờ chúng ta sẽ trở về." Nói xong hắn cúi người, chờ giống cái ngồi lên, sau đó phân phó với đám bên cạnh: "Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi nữa, về bộ lạc với ta, những người khác ở lại làm thịt tên sư tử trắng này."

Dứt lời, hắn đứng dậy nhảy lên chạy vội về phía trước.

Đợi đến khi Lai Duy chạy ra xa mấy mét rồi, Thanh Thanh không nhịn được lo lắng mà quay đầu nhìn thoáng qua sư tử trắng đang ở trong trận chiến, rồi lại nhìn về phía bụng nhỏ của mình, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, nàng phải tin tưởng hắn.

Mà lúc này tại căn nhà gỗ cũ nát trong rừng rậm kỳ ảo kia, Ly Nguyên và La Ân đang xem xét từng ngóc ngách căn nhà.

"Trái cây trên bàn vẫn còn rất tươi, dấu chân bên ngoài vẫn chưa bị nước mưa làm trôi đi, cung của Thanh Thanh vẫn còn để đây. Bọn họ hẳn là vừa mới đi, xem ra đàn linh cẩu đã tìm được thủ lĩnh trước chúng ta một bước rồi. Mau lên, chúng ta mau đuổi theo."

La Ân nói xong liền lập tức vội vàng chạy ra ngoài theo dấu chân và mùi hương còn sót lại trong không khí.

Ly Nguyên tán thành với phân tích của La Ân, theo sát cậu. Đám người phía sau vừa nghe được thủ lĩnh nhà mình ở phụ cận thì lập tức hét lớn một tiếng, đuổi kịp hai người phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro