Chương 64. Hỗn Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng ngày càng gần, Thanh Thanh nhìn về phía trước lờ mờ lộ ra cửa hang, xem ra đây là hang núi gần nhất.

Nàng kéo kéo mái tóc màu xám của Lai Duy, ngọt ngào nói: "Lai Duy, ta đói bụng, chúng ta đi đến hang núi phía trước nghỉ ngơi một chút rồi ăn chút gì đi, được không?"

Giọng nói tê dại lọt vào tai, dương vật của Lai Duy vừa rút vào trong cơ thể lại nóng lòng muốn thử lại. Vành tai của hắn ta lắc lắc, dừng lại bước chân nhìn sắc trời, quả nhiên đã đến giờ ăn.

Vì vậy, gã ta chạy đến cửa hang và nói với sáu tên dưới trướng: "Các ngươi ra ngoài săn mấy con mồi về đây." Sau khi nhận mệnh lệnh, sáu tên quay đầu lại phân tán ra bốn phía.

Thanh Thanh thấy thời cơ đã chín muồi, một tay nàng túm lấy lớp lông dưới người, tay kia sờ vào túi trong của váy da.

Hừ... xem ra là được bảo quản rất tốt. May là nhờ có Ly Nguyên, nếu không nàng thật sự không dám chắc hôm nay mình có thể dựa vào cái gì để thoát thân. Chờ Lai Duy chậm rãi bước vào sâu trong hang, xem ra sáu tên bên ngoài hẳn đã đi hết. Thanh Thanh bình tĩnh lại, dùng hai tay mở chiếc túi nhỏ ra, sau đó thò lòng bàn tay dính nước mưa vào, sau khi lòng bàn tay được che phủ hoàn toàn, Thanh Thanh ước lượng mắt của Lai Duy ở đâu, dùng hai tay che thật chặt lại.

"A a a a a..."

Từng tiếng tru lên thê lương từ sâu trong hang truyền ra bên ngoài.

Lai Duy không hề phòng bị mà bị giống cái trên người bịt lại mắt. Lúc đầu hắn ta còn tưởng rằng nàng nghịch ngợm, ai biết, ngay lúc đó, một cảm giác nóng bỏng từ nhãn cầu lan tràn ra. Hắn ta đau đớn không thôi, thân thể kịch liệt nhảy lung tung. Hắn ta lắc đầu thật mạng, cố gắng thoát khỏi đôi bàn tay xấu xa đó, nhưng giống cái đã giữ chặt lấy hắn ta.

"Chết tiệt, ngươi làm gì vậy? A a a... buông ra..."

"Rầm" một tiếng, Lai Duy loạng choạng ngã quỵ xuống đất.

Thanh Thanh bị hắn ta ném xuống đất, nàng lập tức đứng dậy, nhìn con linh cẩu xám đang lăn qua lăn lại trên mặt đất. Nàng nhìn xung quanh nhưng không thể nhìn rõ thứ gì trong hang núi tối tăm. Không có cách nào, nàng vốn là muốn giết hắn ta. Nhưng mà, dựa theo tình hình hiện tại, đi gặp Ly Thượng trước quan trọng hơn. Với ý nghĩ đó, nàng chạy ra khỏi hang núi.

Lai Duy không biết nàng dùng cái gì, lúc này hai mắt hắn ta đau đến không mở ra được. Nhưng nghe tiếng bước chân trên mặt đất, hắn ta biết giống cái kia chạy trốn ra ngoài. Hắn ta cũng chẳng quan tâm đến đôi mắt cay xè nữa, đuổi theo tiếng chạy về phía trước.

"A a a... ·Ngươi cái con giống cái chết tiệt, coi chừng ta bắt được ngươi không đụ chết ngươi, đợi đến khi ba cái miệng nhỏ của ngươi đều nhét đầy dương vật tao rồi quẳng ngươi cho mấy tên huynh đệ của ta, cho bọn chúng cắm ngươi mỗi ngày. Chờ khi ngươi mang thai loài linh cẩu của chúng ta, ta sẽ ăn ngươi."

Thanh Thanh nghe tiếng mắng chửi ở phía sau cũng không để ý tới hắn ta. Nàng nhìn cửa hang càng ngày càng sáng ở phía trước, nàng vui mừng khôn xiết, tốc độ càng nhanh chạy về phía trước.

Lai Duy nghe thấy tiếng mưa, hắn ta biết ngay lúc này họ sắp ra khỏi hang. Vậy thì làm sao được, hôm nay nhất định phải bắt được nàng đụ nàng chết!

Hắn ta nhảy lấy đà rồi lao về phía có tiếng bước chân phía trước.

"Bùm." Thanh Thanh bị hắn đè xuống mặt đất.

"Ha ha ha, ta bắt được ngươi, xem ngươi bây giờ chạy đi đâu, ha ha ha."

Mặc dù Lai Duy không nhìn rõ ràng được cái gì, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự mềm mại dưới đệm thịt của hắn ta.

Hắn dùng tứ chi đè lại thân thể đang giãy giụa dưới thân, sau đó tìm đến hạ bộ của nàng ngửi ngửi.

"Ôi ~ Thanh Thanh, ngươi không ngoan rồi, trong hang núi còn có mùi của con sư tử hôi thối kia. Không ngờ trên đường chạy trốn mà các ngươi vẫn dám giao hợp."

Thanh Thanh biết Lai Duy đang ám chỉ thứ tinh dịch đặc quánh mà hôm nay Ly Thượng đã xuất tinh vào trong người nàng. Mũi của động vật thường rất nhạy cảm nên hiện tại bị con linh cẩu này ngửi thấy cũng không có gì lạ.

Nàng vừa giãy giụa vừa nói: "Hừ, vậy thì sao, chúng ta là vợ chồng, ai cần ngươi lo."

Lai Duy vô cùng tức giận, sau khi gầm lên "Bây giờ ta phải đụ chết ngươi.", hắn ta há cái miệng to cắn vào chiếc váy dã thú bên dưới nàng.

Không ổn! Con súc sinh này sức rất mạnh. Thanh Thanh vùng vẫy dữ dội, mắt nàng quét xung quanh để tìm những thứ có thể dùng làm vũ khí. Có, chính là thứ kia.

"Xoạch" một tiếng, một mảnh lớn váy da bị cắn đứt. Ngay khi Lai Duy vừa định nói, Thanh Thanh lập tức ném hòn đá vào chân trước của hắn ta.

"Gừ... Chết tiệt..." Lai Duy sắp liếm được bờ mông mềm mại đó thì bị nàng đập vào chân trước. Gã ta lập tức buông chân trước làm cản tay. Sau khi phần thân trên của Thanh Thanh được nới lỏng, nàng vặn người và đánh vào đầu hắn ta lần nữa.

Lai Duy cảm nhận được nguy hiểm đánh úp lại, giẫm chân sau, đứng dậy nhảy ra xa.

"A a a... Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi, ta muốn đụ chết ngươi... A a a..."

Thanh Thanh lật mình lại trong khoảnh khắc Lai Duy nhảy ra xa. Sau đó nàng đứng dậy và bình tĩnh di chuyển đến vách hang, đôi mắt nhìn thẳng vào con linh cẩu đang mắng mỏ ở đối diện.

Bây giờ là thời điểm tốt để động thủ, nhưng có sự khác biệt lớn về lực lượng, nên làm gì đây? Thanh Thanh nhìn những viên đá dưới chân, nó đây rồi!

Nàng ngồi xổm xuống, nhặt viên đá ném về phía Lai Duy. Vừa ném vừa từ từ tiến lại gần. Hai mắt của hắn ta bây giờ không thể nhìn thấy thứ gì, trước tiên cứ làm nhiễu loạn thính giác của hắn ta, như vậy mới có cơ hội.

"A a a... Chết tiệt... Chết tiệt... Ngươi nghĩ một hòn đá nhỏ như vậy có thể giết chết ta à, suy nghĩ thật quá kỳ lạ."

Lai Duy cảm nhận được những viên đá nối tiếp nhau đập vào chân mình, có một số đập vào vách hang phía sau, một loạt cục đá ném vào hắn ta khiến hắn ta cực kỳ cáu kỉnh, bởi vì hắn ta không còn xác định được phương hướng nữa.

Sau khoảng hai mươi lần ném, Thanh Thanh cuối cùng cũng tìm ra sơ hở. Nàng nhanh tay lẹ mắt đập viên đá trong tay vào đầu hắn ta.

Lai Duy cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn. Chỉ thấy đầu hắn ta vừa mới nghiêng đi, "Cạch" một tiếng, mặt đá sắc nhọn cắm vào mắt phải của hắn ta.

"A, a... đôi mắt, đôi mắt của ta..." Nhất định là đâm mù rồi, giống cái chết tiệt này, hắn nhất định phải giết chết nàng. Lai Duy gầm rú đấu đá lung tung, vẻ mặt vừa khủng bố vừa điên cuồng, hàm răng sắc nhọn lộ ra trong không khí, lạnh lẽo và kinh dị.

Thanh Thanh nhìn con linh cẩu đang gầm rú điên cuồng, tim đập loạn xạ. Nàng lại lùi vào vách hang, đôi tay run run. Nói không sợ thì là nói dối, bây giờ nàng vô cùng sợ hãi, cảm giác bất lực khi bị đẩy vào vách đá lại ập vào lòng nàng. Nhưng nàng không thể bỏ cuộc, trong bụng nàng vẫn còn có bé cưng, còn có Ly Thượng đang chờ nàng bên ngoài.

Nàng kiểm soát được sự run rẩy trong lồng ngực. Vừa nhìn chằm chằm vào Lai Duy điên cuồng, nàng vừa từ từ di chuyển về phía cửa hang.

Về phía Ly Thượng, kể từ khi Thanh Thanh rời đi, khoảng hai mươi con linh cẩu còn lại đã lao về phía hắn theo lệnh của Lai Duy.

"Gừ gừ ~" Bụng bị cào một cái, máu tươi tuôn ra, hắn lập tức cắn cổ đối phương.

"Gừ gừ ~" Một miếng thịt bị cắn đứt ở chân trước, hắn dùng chân cào về phía con nghiệt súc kia.

Mỗi lần Ly Thượng giết một con linh cẩu, trên cơ thể hắn lại có một vết thương sâu đến tận xương. Cho đến khi còn lại mười lăm mười sáu tên, hắn đã hơi nửa nằm trên mặt đất đầy bùn với vết thương chồng chất.

Không thể gục ngã, không thể gục ngã. Thanh Thanh vẫn đang đợi hắn, nàng nói để hắn đi hang núi tìm nàng, vậy bây giờ nàng nhất định vẫn đang ở chỗ đó chờ hắn.

Giữ vững niềm tin này, Sư Tử Trắng một lần nữa vùng vẫy đứng dậy và cắn xé bầy thú đang lao về phía mình.

"Gừ ~ Gừ gừ ~ Thủ lĩnh, chúng ta đến đây." Cách đó không xa, một đàn sư tử, báo, hổ lao về phía Ly Thượng. Chúng vừa hú hét vừa chạy đến uy hiếp đàn linh cẩu ở phía đối diện.

Một lúc sau, người của bộ lạc Ly Cơ gia nhập vòng chiến đấu ở đây. Ly Thượng ném xác chết trong miệng ra, lúc này mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm.

Ly Nguyên chạy đến bên cạnh hắn, quan tâm nói: "Đại ca, ngươi mau nằm xuống đi, ta mang một ít thuốc bột tới, ta bôi lên giúp ngươi nhanh chút."

"Không được, ta còn phải cứu Thanh Thanh, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại."

Không đuọc. Thương thế của đại ca quá nặng, nếu xảy ra chuyện gì cũng khó nói. Ly Nguyên nghĩ như vậy, quay đầu hướng về phía hiện trường đánh nhau hét lớn: "La Ân, nhanh, đuổi theo thủ lĩnh với ta."

Vừa dứt lời, một hổ một sư tử lập tức đuổi theo Sư Tử Trắng phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro