Chương 70. Cản trở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vút...."

Một âm thanh xé gió vang lên, thân thể Lai Duy bất chợt nhảy lên, nhanh chóng né tránh mũi tên, hắn nhìn về phía mũi tên bắn tới, thấy một bóng người nhỏ bé thấp thoáng hiện ra: "Thanh Thanh, là ngươi! Đã đâm hỏng mắt ta, lại còn giết Lai Nhĩ, hôm nay, ngươi nhất định phải chết."

Sau khi bùng nổ cơn tức giận, Lai Duy đi đến phía cây đại thụ kia, nhưng vừa mới nhảy đi được hai bước, hai con sư tử đầy lông rậm rạp đã xuất hiện trước mặt, một trắng một vàng, rõ ràng chính là Ly Thượng và Ly Nguyên.

Hai anh em không nói gì, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau thì đồng thời lao về phía Lai Duy, Ly Thượng tấn công vào bụng, còn Ly Nguyên tấn công vào cổ.

Ngay lập tức, cả ba con lao vào vật lộn cùng một chỗ, âm thanh gầm rú, cắn xé, cùng với tiếng mũi tên xé gió bay đến vang vọng khắp không gian.

Thanh Thanh nấp ở sau gốc cây, vừa rồi bị ánh mắt thù hận của Lai Duy nhìn chằm chằm, còn định đi tới đây giết mình, nàng có chút sợ hãi. Nhưng mà may mắn còn có hai anh em Ly Thượng ở đây, nếu không hôm nay nàng chắc chắn không vượt qua được.

Bình tĩnh lại, Thanh Thanh nhìn về chỗ hỗn loạn kia, hai phần ba trong số hai mươi con linh cẩu đã bị người của bộ lạc Ly Cơ và các cung thủ trên cây giết chết, xem ra, đã nắm chắc 90%phần thắng rồi .

"Phù...." Thanh Thanh thở phào một hơi, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng tin tưởng đám người Ly Thượng nhất định có thể giải quyết nốt phần còn lại.

Quả nhiên, sau một hồi tranh đấu, động tĩnh bên kia cũng dần dần lắng xuống. Cho đến khi âm thanh bên đó đã hoàn toàn biến mất, Thanh Thanh mới ló đầu ra, nhìn thấy khắp nơi đều là máu và xác linh cẩu.

Lúc này, Ly Thượng đã biến thành hình người, đứng cách nàng hơn 100 mét, Thanh Thanh không khỏi nhíu mày, xem ra, vừa rồi có lẽ tên Lai Duy kia muốn bỏ trốn, nên Ly Thượng mới ở đó để chặn giết hắn ta.

Trong lòng thầm đoán như vậy, trên lưng Thanh Thanh mang cây cung từ từ trèo xuống cây, tập hợp cùng với ba giống cái người thú khác ở dưới gốc cây rồi cùng chạy tới chỗ Ly Thượng.

"Đại ca, một ít đã chạy thoát, còn lại đều đã chết hết." Ly Nguyên đi một vòng kiểm tra trở về, trên cánh tay còn đang chảy máu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy tươi cười.

Ly Thượng nhìn Lai Duy bị móng vuốt của mình xé toạc bụng, nằm trên vũng máu loang lổ, khinh thường nói: "Nghe thấy không? Có nhiều người trong tộc đi theo ngươi như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không cô đơn đâu!"

Ly Nguyên nhìn theo ánh mắt của Ly Thượng, nhìn thấy Lai Duy bị mình cắn đứt cổ đang nằm trên mặt đất thở dốc, hắn thở dài:"Lần này coi như chúng ta đã báo thù được cho cha mẹ rồi."

Đúng vậy, báo thù cho cha mẹ, báo thù cho Thanh Thanh, báo thù cho cả những người dân của bộ tộc đã chết kia. Lúc này, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Ly Thượng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

"Ly Thượng!"

Một giọng nữ truyền đến, Ly Thượng và Ly Nguyên nhìn về phía giống cái cách đó không xa, tóc đen như mực, hai bím tóc xoăn rũ xuống trước ngực, làn da trắng nõn như tuyết, bởi vì chạy trốn nên trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơi ửng hồng.

Tất cả giống đực thú nhân có mặt ở đây đều không khỏi sửng sốt ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Ly Thượng, Thanh Thanh của hắn.... hình như có chút khác thường..... rốt cuộc là chỗ nào vậy?

Thanh Thanh nhìn người đàn ông của mình đang đứng im trước mặt, nàng càng bước chân tới nhanh hơn.

Nhưng mà, nàng chưa kịp đến gần, một bóng người đã nhanh chóng lao vụt ra khỏi bụi cây, lao thẳng về phía người phụ nữ đang chạy tới.

"Thịch...."

Gần như ngay lập tức Ly Thượng đã ngừng thở, bởi vì.... một móng vuốt sắc nhọn đã dán sát vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.

Hai mắt Ly Thượng như muốn nứt ra, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: "Ngươi....ngươi thế mà.... vẫn còn chưa chết!"

Lai Duy đắc ý nhìn vẻ mặt lo lắng cùng đau khổ của người đàn ông đối diện, hắn quái dị cười to, nói: "Ha ha ha ha... có chết, thì cũng là ngươi chết trước."

"Đừng nhúc nhích! Nếu không ta sẽ giết nàng ta!"

Ly Thượng đột nhiên không dám tiến lên trước, hắn hít sâu mấy hơi, sau khi bình tĩnh lại, vẻ mặt hắn ủ rũ nhìn Lai Duy một thân đầy máu ở phía đối diện, hỏi: "Ngươi rõ ràng đã bị cắn đứt ruột đứt cổ rồi, cũng không có thở được, tại sao vẫn còn sống chứ?"

"Ha ha ha.... không ngờ tới đúng không, ta không dấu ngươi, đó là bởi vì cha ta có truyền lại một loại cấm thuật, loại cấm thuật này có thể chữa trị được bất kỳ tổn thương nào trên cơ thể, cho nên, các ngươi không thể làm ta bị thương đâu."

Thanh Thanh bị giữ dưới tay nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Lai Duy một cái, có thể thấy cổ và bụng hắn đều bị xé rách, hơn nữa hình như còn đang chảy máu, chẳng lẽ cấm thuật không chữa trị được hoàn toàn mà chỉ giữ lại mạng cho hắn? Hay là nó cần thời gian để hấp thụ như tinh dịch? Hay là... hắn đang nói dối?

Thanh Thanh còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Ly Thượng ở bên kia đã nhanh chóng mở miệng: "Ngươi muốn như thế nào, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều sẽ làm cho ngươi, muốn lấy mạng của ta cũng được, chỉ cần ngươi đừng làm hại Thanh Thanh."

Thanh Thanh chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, cảm động nhìn về phía Ly Thượng, a.... từ khi nàng đến đây, trái tim của nàng coi như đã bị lạc mất rồi.

"Ha ha ha, được thôi, bây giờ ngươi bảo những người ở phía sau ngươi biến khỏi đây ngay, còn ngươi theo ta đi, nếu không ...." Lai Duy vừa uy hiếp, vừa dùng móng vuốt vẽ một đường vòng cung trên cổ Thanh Thanh, trong nháy mắt, một vết máu đỏ tươi nhẹ chảy ra.

A.... tên khốn khiếp này, dám dùng cái móng chó bẩn thỉu đó cào vào cổ mình, trên đó đầy vi khuẩn và vi-rút, bà nội nó, đau quá !

Tuy rằng luyến tiếc cái mạng này của mình, nhưng Thanh Thanh biết rõ, một khi rời khỏi nơi này theo lời Lai Duy, nàng thật sự sẽ chết, sau khi nghĩ thông suốt, nàng không hề lo lắng hét to lên nói với Ly Thượng: "Đừng nghe hắn nói, Ly Thượng, chàng dẫn mọi người về đi, Lai Duy sẽ không giết ta đâu. Chàng yên tâm đi!"

Vết máu đỏ trên cổ nàng làm Ly Thượng cay mắt, làm sao hắn có thể bỏ lại nàng một mình mà đi chứ? Thanh Thanh chính là mạng của hắn!

Mặc kệ Thanh Thanh thuyết phục như thế nào, Ly Thượng vẫn tiến lên từng bước, vẻ mặt kiên định nhìn về phía Lai Duy: "Được, ta sẽ bảo bọn họ đi ra khỏi đây ngay bây giờ!"

Nói xong, Ly Thượng quay đầu, trầm giọng ra lệnh cho đám người ở phía sau: "Ly Nguyên, ngươi đưa mọi người trở về bộ lạc Ly Cơ đi, ngay bây giờ, lập tức đi!"

Ly Nguyên còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ly Thượng lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Nhanh lên đi, đừng để ta nói đến lần thứ ba!"

Nhìn thấy đại ca kiên quyết không thể nghi ngờ như vậy, Ly Nguyên cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp: "Vâng, đại ca, ta lập tức dẫn bọn họ trở về."

Mọi người lo lắng nhìn thủ lĩnh phía trước và Lai Duy ở phía đối diện, nếu bọn họ rút lui, nhỡ có chuyện gì xảy ra với thủ lĩnh thì bọn họ biết làm sao. Nhưng mà, chính thủ lĩnh đã nói như vậy , Ly Nguyên cũng đã đồng ý rồi , bọn họ chỉ có thể quay lại trở về hướng bộ lạc Ly Cơ với trái tim đầy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro