Chương 71. Rơi xuống vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở rìa vách đá cao, xung quanh là bụi cỏ rậm rạp, La Ân, Ly Nguyên, Y Lạc, Y Lâm trốn ở bên trong bụi cỏ, lo lắng nhìn chăm chú hai người đàn ông và một người phụ nữ ở phía trước cách đó không xa.

"Bọn họ đã trở về rồi, ta cũng đã đi theo ngươi tới đây, nói đi, ngươi muốn như thế nào nữa mới thả Thanh Thanh ra?"

Thật ra, lúc đi tới nơi này, trong lòng Ly Thượng đã hiểu được bảy tám phần, vách núi sâu! Ha ha ha, nhất định là hắn muốn làm cho mình nhảy xuống, nhưng vì Thanh Thanh và cục cưng trong bụng nàng thì chết cũng không có là gì, chỉ sợ lúc hắn đã chết, Lai Duy vẫn không chịu buông tha Thanh Thanh thôi.

Lai Duy nhìn thấy vẻ mặt đã hiểu rõ của Ly Thượng, ánh mắt nham hiểm của hắn nhếch lên, nhìn về phía trước: "Ngươi hẳn là hiểu rồi đúng không? Đừng lắm lời nữa, mau nhảy xuống đi!"

"Không! Đừng mà! Li Thượng, đừng nghe lời hắn nói, đừng nhảy! Hu hu hu...." dọc đường đi, Thanh Thanh bị Lai Duy ở hình dạng con người khống chế, chỉ cần nàng cử động, hai tay hắn sẽ càng siết chặt cổ nàng, vì thế, nàng không dám tùy tiện cử động, cho đến khi đi đến bên vách núi, tim nàng cuối cùng cũng không khống chế được nữa, kinh hoàng đập loạn xạ cả lên.

Nhìn thấy Ly Thượng đã đứng ở bên vách núi, Thanh Thanh không cầm được nước mắt nữa, hét vào mặt tên đàn ông bên cạnh: "Lai Duy, là ta chọc mù mắt ngươi, Lai Nhĩ cũng là do ta bắn chết, nếu có bản tính thì ngươi để ta, ngươi..... khụ khụ.... khụ khụ khụ...."

Nàng còn chưa nói xong, cổ họng đã bị siết chặt, ngay sau đó là đau đớn đến khó thở, chết tiệt, hắn bóp mạnh như vậy, nàng không thể thở nổi .

Ly Thượng nhìn thấy hai má Thanh Thanh dần chuyển sang tím tái, hai mắt đỏ hoe hét to về phía Lai Duy: "Đừng làm tổn thương nàng ấy, ta sẽ nhảy ngay bây giờ! Nhưng mà, ngươi sẽ thả Thanh Thanh đi chứ? Ta không tin ngươi!"

Lai Duy nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, muốn ta bỏ qua cho giống cái này, nằm mơ đi!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lai Duy không để lộ ra trên mặt, giọng nói vẫn cao ngạo như trước: "Sao vẫn chưa nhảy? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy nàng chết ngay bây giờ sao?" Nói xong, Lai Duy lại siết chặt tay thêm, đôi mắt của Thanh Thanh đột nhiên trợn ngược lên trên đảo lộn vài cái.

"Được, được rồi, đừng làm nàng bị thương, ta sẽ lập tức nhảy xuống!"

Ly Thượng đứng ở bên vách núi, nhìn thấy phía dưới mây mù sương phủ mênh mông vô tận, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo: "Thanh Thanh, thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ nàng được nữa rồi."

Chân phải vừa định bước ra, "A ···" một tiếng kêu đau vang lên, Ly Thượng hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Thanh một tay cầm móng vuốt, chém đứt mạch máu của Lái Duy, Lai Duy đau đớn buông tay ngay lập tức.

Trong bụi cỏ gần chỗ Lai Duy và Thanh Thanh nhất, Y Lâm lao ra, nhanh chóng kéo Thanh Thanh sắp ngã xuống đỡ lấy: "Chị dâu, chị sao rồi? Không bị sao chứ?"

Ly Thượng ở bên bờ vực nhìn thấy Y Lâm đang chăm sóc cho Thanh Thanh nên không chần chừ thêm nữa, biến thành hình dạng con sư tử trắng lao về phía Lai Duy.

Mà lúc đó, ở trong bụi cỏ, Ly Nguyên, La Ân và Y Lạc cũng lần lượt biến thành sư tử, hổ và báo.

"Chị dâu, tỉnh lại đi, chị dâu...." Y Lâm vỗ nhẹ lên mặt người phụ nữ, trong giọng nói mang theo sự lo lắng

"Khụ khụ khụ.... khụ khụ...." một lúc sau, Thanh Thanh mới dần lấy lại được hơi thở, nhìn thấy bóng người run rẩy trước mắt, nàng lộ ra nụ cười yếu ớt, nói: "Ta không sao, cậu mau đi giúp Ly Thượng đi!"

Thấy nàng đã dần tỉnh lại, lúc này Y Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến việc Ly Nguyên nói với bọn họ trên đường quay về rằng Lai Duy đã sử dụng loại cấm thuật có thể khiến cho người chết sống lại, còn bắt cóc Thanh Thanh, đe dọa thủ lĩnh, hắn và đại ca Y Lạc liền có dự cảm không lành, nên lúc nãy mới đi cùng hai người Ly Nguyên và La Ân lại đây hỗ trợ.

"Grào...."

Một tiếng gầm vang lên kéo suy nghĩ của Y Lâm trở lại, hắn nhìn thấy Lai Duy ở phía đối thương tích đầy mình, ruột gan đều lòi hết ra, vết máu loang lổ khắp mặt đất, nhưng hắn vẫn liều mạng đánh với thủ lĩnh và những người kia, Y Lâm không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hắn quay lưng lại, một lúc sau mới bất an nói với Thanh Thanh: "Chị dâu, chị cứ ở lại đây trước đi, ta đi qua giúp thủ lĩnh."

Nhưng mà, thứ đáp lại hắn lại là một đôi mắt mở lớn và một tiếng hét chói tai: "Y Lâm, mau chạy đi!"

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Y Lâm bế Thanh Thanh lên rồi nhảy sang một bên, nhưng bọn họ chưa kịp tiếp đất, một cú va chạm dữ dội từ đằng sau đập vào lưng hắn.

"A...." một tiếng kêu vang lên, Y Lâm bị hất bay lên không trung, ngay cả Thanh Thanh đang trong lòng ngực của hắn cũng bị cú đánh này làm cho choáng váng, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại, thì nàng và Y Lâm đã rơi nhanh xuống, tiếng gió vù vù bên tai, gió thổi mạnh đến nỗi nàng không thể mở mắt ra được.

"Y Lâm!"

"Thanh Thanh!"

"Y Lạc!"

Y Lạc nhìn thấy em trai mình rơi xuống vách núi, hắn không nói một lời, liền đứng dậy và lao xuống vực, đây chính là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này, hắn nhất định phải đi cùng.

Ly Thượng nhìn thấy Thanh Thanh rơi xuống vách núi sâu, hắn cũng muốn nhảy xuống theo, nhưng Ly Nguyên đã nhanh tay lẹ mắt ôm giữ hắn lại: "Đại ca, chính Lai Duy đã hại chết Thanh Thanh, ngươi muốn nhảy xuống thì cũng phải trừng trị Lai Duy xong hẵng làm!"

Ly Thượng quay đầu lại, đôi mắt xanh lam tức giận trừng mắt nhìn Lai Duy lúc này đang vật lộn một chỗ với La Ân: "Grào...." hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tham gia vào vòng chiến đấu.

Thấy sự chú ý của Ly Thượng đã thay đổi, trong lòng Ly Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi hắn thực sự sợ Ly Thượng cũng sẽ nhảy xuống theo, nhìn bộ dạng của hắn (LT) sắp xé xác Lai Duy, Ly Nguyên thở dài trong lòng, cũng tham gia vào vòng chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro