Chương 72. Trở về thế giới hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A...." đau đầu quá, sao không khí lại lạnh như vậy, sao xung quanh tối thế, đây là chỗ nào?

Thanh Thanh vỗ trán, hốt hoảng, ngây người một lúc lâu mới nhớ lại cảnh mình rơi xuống vách núi, như vậy bây giờ, nàng đang ở dưới đáy vực sao?

Không ổn rồi! Cục cưng của ta!

Nhớ ra là mình đã mang thai được một tháng, Thanh Thanh đột nhiên trở nên hoảng hốt, nàng sờ lên bụng, rồi sờ xuống phần thân dưới của mình, không thấy có gì bất thường, cơ thể cũng không bị làm sao, lúc này nàng mới chắc chắn mình không sao, cục cưng cũng không có việc gì.

"Ưm...."

Tiếng gì vậy? Thanh Thanh nhìn bốn phía xung quanh, trong đêm tối như mực, bóng đêm im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, trong lòng nàng có chút run lên, nàng run rẩy lên tiếng:"Ai đó?"

Nhớ đến Y Lâm ôm nàng rơi xuống vách đá, Thanh Thanh nhìn ra chỗ phát ra âm thanh, hỏi: "Có phải là Y Lâm không?"

"Ừm, là ta."

Phù....may quá, có Y Lâm ở đây, lúc này Thanh Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Chị thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?" Là một người thú, khả năng nhìn trong bóng tối của Y Lâm rất tốt, trước khi lên tiếng hỏi, hắn đã đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên cạnh Thanh Thanh.

Y Lâm đỡ Thanh Thanh đứng dậy, nàng vừa phủi bụi trên người, vừa đáp lại lời quan tâm của Y Lâm: "Ta không có bị thương, còn cậu thì sao?"

Y Lâm thật ra cảm thấy sau lưng mình hơi đau, nhưng hắn không muốn để phụ nữ đang có thai lo lắng, vì vậy liền nói với giọng thoải mái:"Ta không sao. Để ta cõng chị đi tìm đại ca, lên đi."

"Đại ca? Y Lạc sao? Hắn cũng rơi xuống hả?" Cũng khó trách Thanh Thanh không biết, dù sao thì lúc rơi xuống, Y Lâm cũng đã ôm nàng vào trong lòng ngực.

Nghĩ đến hình ảnh anh trai mình không chút do dự nhảy xuống theo hắn, trong mắt Y Lâm hiện lên một tia đau lòng cùng ấm áp: "Đúng vậy, bây giờ ta mang chị đi tìm hắn, chắc là hắn cũng ở gần đây thôi."

"Được." Thanh Thanh cũng không phải người lắm lời, dù sao bây giờ nàng cũng đang rất mệt mỏi, hơn nữa .... lạnh quá! Thật sự là rất kỳ lạ, rõ ràng mùa mưa vừa mới kết thúc, thời tiết vẫn còn khá ấm áp, sao ở chỗ này lại lạnh như vậy chứ?

Sau khi cõng Thanh Thanh trên lưng đi được một lúc, Y Lâm đột nhiên dừng lại. Hắn nghe thấy có tiếng động phía trước! Hắn chăm chú lắng nghe một lát, sau đó lộ ra nụ cười vui sướng: "Thanh Thanh, là đại ca!"

Thanh Thanh đang nằm trên người Y Lâm hấp thụ hơi ấm, nghe thấy vậy trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui sướng:"Y Lâm, đi thôi, chúng ta mau qua đó tìm hắn."

Y Lâm gật đầu, bước nhanh về phía phát ra tiếng động kia, đến khi nhìn thấy một bóng đen trước mặt, hắn mừng rỡ chạy tới.

"Đại ca!"

Lúc này, Y Lạc đang đi tìm đường, nghe thấy giọng nói của em trai mình, trong lòng hắn cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

"Y Lâm, sao rồi? Có bị thương ở đâu không hả?"

"Thanh Thanh, chị thì sao? Chị không sao chứ?"

Thanh Thanh nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta và Y Lâm đều không có bị thương."

"Đại ca, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy, sao lại nhảy xuống theo ta chứ! Ngươi chẳng lẽ không biết rằng nhảy xuống vực sâu như thế chắc chắn sẽ không thể sống sót nổi sao."Thật ra trong lòng Y Lâm đang càm động rối tinh rối mù lên, nhưng lời hắn nói ra lại mang theo chút tức giận.

Y Lạc nhìn em trai mình như vậy, không biết phải làm sao, cười nói: "Được rồi, không phải ta không có bị gì đây sao."

Y Lạc sợ Y Lâm lại muốn mở miệng ra cằn nhằn, vội vàng nói sang chuyện khác: "Lúc nãy ta nhìn thấy ở bên kia có ánh sáng, chắc là có các người thú khác ở đó, bây giờ chúng ta đi qua đó đi, trong bụng Thanh Thanh còn có đứa bé, chắc là đói bụng rồi."

"Ùng ục ùng ục...." Thanh Thanh sờ sờ mũi, vô cùng xấu hổ, tại sao lại đúng lúc như vậy chứ, Y Lạc vừa mới nói xong, bụng nàng liền sôi lên: "Ha ha ha, ta cũng đang đói lắm rồi."

Y Lâm nghe thấy thế cũng không muốn càm ràm với đại ca mình nữa, vội vàng thúc giục nói: "Đại ca, ngươi dẫn đường đi."

Nửa giờ sau, ba người nhìn chằm chằm đèn đường trước mặt, ngây người.

Y Lạc Y Lâm kinh ngạc mở miệng hỏi: "Đây là cái gì vậy? Tại sao nó lại phát sáng được?"

"Y Lâm, thả ta xuống." Thanh Thanh không thể tin được nhìn vào tấm bia đá được ánh sáng chiếu rọi vào, "Vọng Thiên Phong", đây không phải...đây không phải chính là nơi nàng bị Thẩm Tiếu Tiếu đẩy xuống sao? Sao lại thế này? Chẳng lẽ nàng .... đã quay trở về rồi sao?

Trở về rồi, ha ha ha, được trở về rồi.

Nhưng mà, sau khi thầm reo hò trong lòng, trái tim nàng lại co rút đau đớn, làm sao bây giờ? Đã được trở về rồi, nhưng mà.... Ly Thượng vẫn còn đang đợi nàng ở ở trong cánh rừng nguyên sinh kia! Chẳng lẽ về sau sẽ không gặp được hắn nữa sao?

Nghĩ đến việc phải xa Ly Thượng mãi mãi, Thanh Thanh liền vô cùng đau khổ, nước mắt cũng lập tức tuôn ra.

Y Lạc Y Lâm vốn đang rất tò mò, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thanh Thanh chuyển từ kinh ngạc sang phấn khích rồi lại buồn bã đau thương bật khóc, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Y Lâm tiến lên từng bước, lo lắng nhìn Thanh Thanh nước mắt rơi đầy mặt, hỏi: "Chị dâu, chị sao vậy? Tấm bia đá này có vấn đề gì sao?"

Thanh Thanh lắc đầu, một hồi lâu mới khống chế được cảm xúc của mình: "Ta không sao, tấm bia đá này cũng không có vấn đề gì."

Nhìn thấy hai người trước mặt đang cởi trần, nửa người dưới mặc váy da, Thanh Thanh liền im lặng suy nghĩ.

Quần áo của ba người bọn họ bây giờ thật sự không thích hợp với thế giới này, nhưng hiện tại nàng không có chìa khóa để vào nhà, xem ra, chỉ có thể đến chỗ của Thôi Ái ngủ nhờ một đêm trước.

"Đi thôi, trước tiên ta dẫn các cậu đến chỗ của bạn ta đã, sau đó sẽ nói cho các cậu biết chuyện gì đã xảy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro