Chương 83. Anh sẽ đi bất cứ nơi nào em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ tối, Thanh Thanh kéo lê thân thể mệt mỏi vừa mới đi vào cửa nhà, chỉ thấy một người đàn ông ôm một đứa bé bú sữa, bên người còn ngồi ba Tiểu Đậu Đinh rất giống người đàn ông.

"Đây... đây... đây là... con trai chúng ta?" Thanh Thanh kích động sải bước tiến lên, dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, sau khi xác nhận không sai, một bộ dáng không thể tin hỏi người đàn ông đang cho con bú sữa kia, ngay cả nói cũng hỏi không lưu loát.

"Đúng vậy, thích không?" Ly Thượng đưa Ly Thanh cho Thanh Thanh: "Em cho nó bú sữa đi, con gái chúng ta hình như không thích uống sữa bột."

Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, trên cánh tay nặng nề, con gái nhà mình cũng đã đến trên tay mình, hơn nữa cái đầu nhỏ vẫn hướng về ngực của cô, ngay cả ba đứa con nhỏ ngồi trên sô pha cũng là ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bộ ngực của cô.

"Ách... Đương nhiên thích rồi, vậy em đi vào cho bé Tư bú sữa trước."

Nói xong, Thanh Thanh muốn đi vào trong phòng.

Nhưng mà, vừa mới bước ra một bước, Thanh Thanh đã cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng, sợ tới mức cô thiếu chút nữa đem bé Tư đều ném ra ngoài.

"Ai nha, sao anh lại ôm em, không thấy trong tay em còn ôm một đứa bé sao?" Thanh Thanh có chút bất mãn nói.

"Em mệt rồi, anh ôm em vào." Ly Thượng đã sớm phát hiện ra ngay khi cô vào cửa, nghĩ đến, cô gái nhỏ nhà mình hôm nay làm việc một ngày, thể lực đã mệt mỏi đến cực hạn.

Thanh Thanh vốn trong lòng bất mãn nghe xong lời của anh, sửng sốt, theo đó, trong lòng tràn vào một dòng nước ấm.

Cô nhìn về phía sau một chút, thấy ba đứa con trai cánh tay nhỏ bắp chân đi theo phía sau, cô ôn nhu nói: "Con trai chúng ta làm sao thoáng cái có thể đi được rồi?"

Bởi vì hai ngày nay ba đứa con trai vẫn luôn là trong bộ dạng nhân thú, bởi vậy, thoáng cái nhìn thấy ba bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác, Thanh Thanh trong lòng thật sự là cực kỳ nghi ngờ.

"Gien của thú nhân chúng ta chính là như vậy." Ly Thượng hôn người phụ nữ trong ngực một cái, sau đó giải thích cụ thể tốc độ trưởng thành của thú nhân với cô, nội dung đại khái giống như những gì Y Lâm Y Lạc giải thích cho Thôi Ái hôm nay.

Chờ sau khi nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Thanh vì kinh ngạc cũng sắp thành hình chữ O.

"Vậy hơn ba tháng sau bọn họ chẳng phải là có thể tìm vợ, tìm con dâu cho chúng ta sao?" Thanh Thanh cảm thấy chuyện này rất mơ hồ, nếu con trai nhà mình ba tháng sau cưới vợ, vậy chờ mười tám năm sau, con gái ba mươi sáu tuổi, con trai nhà mình cũng mới mười tám tuổi.

Ly Thượng nhìn chằm chằm Thanh Thanh đang nhíu mày trong ngực, lập tức biết cô nghĩ sai rồi.

"Sẽ không, mười tám năm trước bọn họ không thể thành đôi. Chỉ có dã thú chân chính mới có thể làm những chuyện đó."

Thanh Thanh hiểu rõ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đây nhất định là quy luật sinh trưởng tự nhiên của thú nhân, không thể bị đánh vỡ.

Hai vợ chồng vừa trò chuyện, vừa đi về phía phòng của mình, ba bánh bao tròn nhỏ từng bước lảo đảo đi theo phía sau.

Đợi tầng một không có ai, một thân ảnh cao lớn lén lút từ trong một gian phòng khách đi ra, sau đó rón rén tiến vào một gian phòng ngủ ở tầng hai.

Mười giờ rưỡi tối, Thanh Thanh rửa mặt xong, nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tựa hồ đang ngẩn người.

Ly Thượng mở cửa đi vào, chui vào chăn, ôm lấy cô hôn một cái, hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"

Thanh Thanh không có trực tiếp trả lời anh, ngược lại hỏi: "Bọn nhỏ ở phòng bên cạnh làm ầm ĩ hay là ngủ?"

"Đã ngủ rồi, bốn thằng nhãi đã uống no sữa, lúc này ngủ rất ngon lành."

Nghe vậy, Thanh Thanh yên lòng.

"Nói cho anh biết, em vừa rồi suy nghĩ cái gì?" Ly Thượng nhìn ra Thanh Thanh có tâm sự, anh rất muốn biết suy nghĩ của cô lúc này.

Hai tay Thanh Thanh che mắt, dùng sức chà sát hai má mình, một lúc lâu, mới vô cùng rối rắm nói: "Em đang suy nghĩ, nên ở lại đây hay là tìm cách quay về bộ lạc Ly Cơ."

Ly Thượng còn chưa có chứng minh thư, căn bản không có khả năng sinh tồn trong xã hội hiện đại, Y Lạc Lâm tạm thời có Thôi Ái che chở, thế nhưng, đây chắc chắn không phải kế lâu dài.

Hơn nữa thú nhân trời sinh nên ở trong rừng rậm nguyên thủy, nếu như ở lại nơi này, chuyện này cùng cọp bị nhổ răng có gì khác nhau.

Điểm thứ ba chính là, nếu như một ngày nào đó có một người trong đó bị phát hiện thân thú, vậy thì gây đại họa.

Thanh Thanh vừa nghĩ tới cảnh tượng ba thằng nhóc hôm nay chạy ra cửa, cả người Thanh Thanh mồ hôi lạnh toát ra.

Ly Thượng dường như có cảm giác, biết người phụ nữ nhỏ đang lo lắng cái gì, sau khi ôm chặt Thanh Thanh, vỗ lưng cô, an ủi nói: "Đừng lo lắng, bọn Ly Lạc rất thông minh, anh đã dặn dò bọn chúng không thể ở bên ngoài biến hóa thành thú hình."

"Dù sao đi nữa, anh sẽ đi bất cứ nơi nào em đi." Ly Thượng nghiêm mặt nói.

Thanh Thanh cảm động, ôm chặt eo anh, ấp úng nói: "Vậy để em suy nghĩ lại."

"Được, đều nghe em." Ly Thượng ngược lại không sao cả, dù sao đời này, anh đã định đi theo Thanh Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro