Chương 30: Mục đích lấy nàng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyển Nương bị tiếng đuổi người của Thạch Thương Tiều đánh thức.

Lúc đầu nàng còn cảm thấy hơi mơ hồ, không rõ giọng nói này đến từ đâu, nhưng chợt nhớ tới tối qua Thạch Thương Tiều ngủ lại viện mình liền cuống quýt rụt vai, cúi đầu, sợ Thạch Thương Tiều trông thấy mặt mình.

Ban đêm ánh đèn lờ mờ nên có lẽ không thấy rõ vết ban trên mặt. Nhưng vào ban ngày thì liền nhìn thấy rất rõ, đến ngay cả đám nha hoàn trong phòng cũng cố gắng không nhìn thẳng mặt của nàng, có lẽ là sợ nàng khó chịu nhưng lại không biết hành động đó của họ đang thẳng thắn nhắc nhở nàng rằng khuôn mặt nàng không dễ nhìn đến mức nào.

"Tỉnh?" Giọng nói từ tính truyền đến từ đỉnh đầu.

"Vâng." Uyển Nương nhẹ giọng đáp lại.

"Ngủ tiếp đi, không cần phải vội." Hắn nói.

Uyển Nương có muốn đứng dậy cũng không dậy nổi. Nàng cảm thấy hai cái chân của mình như đã bị phé đi rồi, chỉ cần khẽ động liền bủn rủn, thân thể cũng chẳng còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu.

Thạch Thương Tiều đã bảo nàng ngủ, nàng đương nhiên vui vẻ tiếp nhận. Nàng rũ mắt xuống, định ngủ tiếp nhưng lại cảm thấy ở phía dưới bụng có cái gì đó đang đâm mình, rất không thoải mái.

Nàng đưa xuống, muốn đẩy nó đi nhưng vừa chạm vào mới phát hiện ra đó là nam căn của Thạch Thương Tiều.

Phản ứng sinh lý buổi sáng khiến nam căn thẳng tắp, lúc cầm trong lòng bàn tay truyền đến sự cứng rắn mạnh mẽ. Lúc tay nhỏ của nàng chạm vào nó, nàng phát hiện nhịp tim của Thạch Thương Tiều tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Mỗi lần cái này cứng lên là muốn đâm vào động nhỏ của nàng.

Nàng biết dũng kính của nữ nhân có thể khiến nam nhân cảm thấy thoải mái, cho dù Thạch Thương Tiều không nói nhưng nàng nghĩ nếu như bỏ nó vào, có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn cũng ngủ ngoan hơn.

Thế là nàng miễn cưỡng dùng tay giơ bàn chân vô lực lên, nâng mông hẹp, tay nắm lấy nam căn, nhét vào bên trong đóa hoa nhỏ.

Trong hoa kính vẫn còn vết tích hoan ái tối hôm qua nên vẫn còn trơn ướt. Nàng không có kinh nghiêm nên thử một lúc lâu mới nhét được quy đầu vào.

Phát giác hành động của nàng, Thạch Thương Tiều cũng chỉ yên lặng nhìn tiểu nữ nhân bận rộn.

"Đang làm gì?"

"Tiện thiếp nghĩ, để nó vào bên trong tiện thiếp, gia sẽ ngủ ngon hơn."

Bằng không cứ để nó thô cứng ở ngoài như vậy cũng quá đáng thương rồi.

Thạch Thương Tiều nặng nề thở dốc, mặc dù chỉ mới đi vào một phần nhưng hắn đã cảm nhận được sự dễ chịu khi bị quấn chặt.

"Muốn ta đặt vào bên trong ngươi ngủ?"

"Vâng." Uyển Nương đỏ mặt nói: "Nếu như gia không muốn, bây giờ thiếp rútnó ra."

"Không." Thạch Thương Tiều ngăn cản ý đồ rời khỏi của nàng. "Để ta."

Thạch Thương Tiều kéo cả người nàng về phía mình, mông hẹp khẽ nhấc, đẩy nam cân vào sâu hơn.

Uyển Nương ngâm khẽ, tiểu huyệt bị nam căn của hắn điền chặt khít, không còn chút khe hở nào, bụng dưới của nàng hơi trướng lên, có chút khó chịu.

Tiểu huyệt không tự chủ được hơi mấp máy, không biết là muốn đẩy nó ra ngoài hay hút nó vào.

Nam căn đứng thẳng vào sáng sớm mặc dù không mẫn cảm như bình thường nhưng cũng không phải không có cảm giác, động tác của tiểu huyệt hắn cảm nhận được vậy nên cũng bị kích thích nảy lên ý muốn hoạt động.

"Như vậy ngươi ngủ được sao?" Ngữ khí của Thạch Thương Tiều mang theo vẻ trêu tức.

Hắn vẫn phân biệt được nàng rung động theo bản năng hay là do động tác của ý thức.

Rõ ràng Uyển Nương là cái sau.

"Được, thiếp làm được." Khuôn mặt nhỏ xấu hổ vùi sâu vào ngực hắn.

Nhưng tiểu huyệt của nàng vẫn đang co rút cắn nuốt hắn.

"Nếu ngươi muốn thì cứ nói thẳng đi."

Thạch Thương Tiều trực tiếp xoay người đè nàng xuống dưới thân.

"Không có... Tiện thiếp không có ý như vậy."

Đột nhiên bị đặt ngửa ra, Uyển Nương vội vàng nâng tay lên che mặt, tránh để hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình.

"Che cái gì?"

Sợ dáng vẻ xấu hổ của nàng bị hắn trông thấy?

Uyển Nương đưa một tay nắm lấy gối đầu bên dưới, che khuất cả khuôn mặt.

"Không muốn làm hỏng tâm trạng buổi sáng của gia."

Bấy giờ Thạch Thương Tiều giờ mới hiểu được nàng đang muốn che cái gì.

Hắn lôi gối đầu ra.

"Đã bao lâu rồi, ta còn nhìn không quen sao?"

Dưới gối là khuôn mặt tràn đầy xấu hổ của Uyển Nương.

"Ta đã sớm biết mặt ngươi có vết ban nhưng vẫn nạp ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Uyển Nương kinh ngạc nhìn hắn: "Gia đã sớm biết?"

Nàng còn tưởng rằng hắn bị cái lưỡi hoa sen của bà mối lừa gạt, đến đêm tân hôn mới thấy khuôn mặt đầy vết ban của nàng.

"Hừ." Thạch Thương Tiều hừ nhẹ, chậm rãi di động trong tiểu huyệt: "Tưởng bà mối gạt được ta?"

Lời đồn của đám hạ nhân hắn biết nhưng lười phải thanh minh vì chuyện nhỏ thế này.

"Vậy sao gia lại không chê... lựa chọn... a ư... Lựa chọn thiếp?"

Nhìn vẻ vui mừng trên mặt nàng, không lẽ nàng tưởng rằng mình được sủng ái rồi?

Thạch Thương Tiều nghĩ thầm chỉ nuôi một người thiếp thất cũng có tốt có xấu, cho dù xấu xí cũng sẽ tự cho là đúng.

Bỗng nhiên động tác của hắn mạnh hơn, vừa sâu vừa nặng khiến Uyển Nương không chịu nổi phải thút thít khóc.

"Ta chỉ cần một nữ nhân có thể sinh con, nếu không sinh được, ta liền bỏ ngươi!"

Uyển Nương nghe vậy ngực run lên, toàn bộ sự ấm áp trong trái tim biến mất không còn chút gì.

"Tiện thiếp đã rõ... Tiện thiếp sẽ cố gắng mang thai hài tử..."

"Hừ!"

Dáng vẻ mất mác của nàng không hiểu sao khiến hắn bỗng dưng cảm thấy khó chịu, vì để xua tan cảm giác khiến người ta chán ghét này, hắn càng ác động va chạm vào nàng hơn.

"Gia... A... Gia..." Bàn tay nhỏ nắm chặt thành giường, khuôn mặt bị đâm cho lắc lư trái phải,

Thạch Thương Tiều nhanh chóng bắn ra trước khi Uyển Nương cao trào, lúc hắn đột nhiên rút ra có không ít bạch trọc tung tóe trên giường.

Hắn xuống giường, nghiêng mắt nhìn mộc tắc trên bàn.

Hắn cầm lấy nhét vào huyệt nhỏ của Uyển Nương.

Sau khi mặc quần áo tử tế, hắn không quay đầu mà bỏ đi thẳng.

Uyển Nương nhìn theo bóng lưng của hắn, lệ tuôn trào ra từ khóe mặt.

Tay nhỏ run rẩy vươn về phía mộc tắc, đẩy nó vào sâu hơn, hoàn toàn chặn lại tiểu huyệt, không để cho bạch trọc bên trong bị bài xuất ra ngoài.

Nàng khẩn cầu trời xanh.

Xin hãy cho ta một đứa bé đi.

Khi Tiểu Quả ôm quần áo định đưa cho Thạch Thương Tiều thay đổi trở về, vừa bước vào cửa chính liền suýt nữa đâm phải Thạch Thương Tiều đang đột nhiên mở cửa ra.

Tiểu Quả hoảng hốt ôm quần áo lui ra phía sau hành lễ.

Thạch Thương Tiều đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ rảo bước đi thẳng.

Tiểu Diệp cùng Tiểu Hoa mang khuôn mặt tươi cười tiến lại gần.

"Vừa rồi, gia cùng di nương lại "lăn giường" đấy."

Tuy nói, đây không phải lần đầy tiên gia "lăn giường" ban ngày nhưng mặt Tiểu Diệp vẫn khó nén được vẻ ửng hồng.

"Ta thấy tình cảm của gia với di nương đang rất tốt, chỉ có hai người cứ hay lo lắng không đâu thôi."

Tiểu Hoa tự nhận bản thân đoán chính xác liền kiêu ngạo giơ cằm.

"Ai." Tiểu Quả nhìn bộ y phục mình đang cầm trên tay, thở dài: "Cái gì mà tình cảm tốt chứ? Gia sắp cưới chính thê rồi."

"Cái gì? Gia sắp cưới chính thê?" Tiểu Hoa kinh ngạc.

"Nhỏ giọng một chút!" Tiểu Quả lập tức che miệng Tiểu Hoa lại: "Ngươi muốn để di nương nghe được, khiến người khó chịu sao?"

Nhưng động tác của Tiểu Quả đã chậm một nước, Uyển Nương trong phòng ngủ đã nghe thấy hết.

Hắn quả nhiên muốn lấy vợ.

Trực giác của nàng không sai.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Uyển Nương vẫn sững sờ một lúc lâu chưa tỉnh hồn lại được.

"Ngươi nghe ai nói?" Tiểu Diệp vội hỏi.

Tiểu Quả kể lại những lời Tiểu Điệp đã nói cho hai người nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro