Chương 35: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoa và Tiểu Diệp đang ngủ gật, ngật ngà ngật ngưỡng, Uyển Nương thấy vậy bèn kéo đầu hai nàng đặt lên vai mình cho các nàng ngủ an ổn một chút.

Tiểu Quả quỳ bên cạnh nhìn thấy bèn khuyên nhủ.

"Di nương, để em lấy cho di nương cái đệm nhé, nếu không quỳ lâu sẽ không tốt cho đầu gối."

Uyển Nương lắc đầu. "Gia không cho, đừng làm phức tạp lên."

"Ôi." Tiểu Quả thở dài: "Quỳ thủy của người mới đến, vốn đã không thoải mái, còn phải quỳ dưới sàn nhà suốt cả đêm..."

"Không sao." Nàng cười cười dỗ vui Tiểu Quả: "Ta đã ngủ dưới sàn nhà hai mươi mấy năm rồi, chỉ quỳ một đêm, không đáng gì."

Tiểu Quả trố mắt hỏi lại: "Ngủ... ngủ trên sàn nhà hai mươi mấy năm ấy ạ?"

"Nhà ta... hộ cùng nông, phải thuê phòng ở, chỉ một gian nho nhỏ, giường có một cái, nào có chỗ cho ta ngủ."

"Mùa đông cũng vậy ạ?"

"Mùa đông trải thêm cái chăn."

"Có lạnh không ạ?"

Gia cảnh của Tiểu Quả cũng không tốt, nhưng ít ra vẫn có giường để ngủ.

"Quen là được ấy mà. Có thể chính vì thế nên ta có được thân thể mạnh khỏe" Uyển Nương cười cười nói.

"Di nương..." Tiểu Quả nhìn nàng đầy phức tạp.

Nếu có thể lựa chọn, nàng ta muốn ở bên cạnh phục vụ Uyển Nương. Vị chủ nhân này đối xử với người khác thật tốt, đối với nha hoàn chẳng khác nào tỷ muội. Nhưng người có lòng luôn muốn bò lên trên cao, ở cùng một thiếp thất không được sủng ái khó đảm bảo tương lai, chỉ sợ đến một ngày nào đó, đến chỗ an thân cũng không có.

Trong thâm tâm nàng ta cực kỳ khó xử.

Bầu không gian quá mức tĩnh lặng, đến mức Thạch Thương Tiều có thể nghe rõ mấy lời trò chuyện trong phòng ngủ, thì cụp mi mắt xuống, sắc mặt nặng nề.

Đại Dũng đi theo bên cạnh trộm nheo mắt nhìn Thạch Thương Tiều, nghĩ bụng sao chủ tử đến cửa phòng mà không vào luôn đi mà lại đứng góc nhà nghe lén.

Lát sau, Thạch Thương Tiều thả vòng tay trước ngực, bước vào trong phòng ngủ, Đại Dũng chờ ngoài sảnh.

Vừa thấy Thạch Thương Tiều tới, Uyển Nương cùng tiểu Quả cấp tốc đánh thức Tiểu Diệp và Tiểu Hoa, nhắc các nàng phải quỳ.

"Đứng lên cả đi."

"Tạ ơn gia." Hình phạt được rút ngắn thời gian, mọi người quá đỗi vui mừng.

Nhưng đầu gối quỳ suốt một đêm rồi, có phải nói đứng dậy là dậy được đâu.

Uyển Nương chống tay xuống đất, nhưng đầu gối nhoi nhói đau khiến nàng khônb đứng dậy nổi.

Tiểu Diệp bên cạnh đỡ nàng dậy nhưng có người còn nhanh hơn.

Cánh tay Thạch Thương Tiều vòng qua lưng Uyển Nương bế nàng lên giường.

"Tạ ơn gia." Uyển Nương xấu hổ.

Thạch Thương Tiều liếc nhìn khuôn mặt mụn có vài vết sẹo và vết thương nơi khóe miệng của nàng, dặn nha hoàn: "Chăm sóc di nương cho tốt." rồi đi.

Ra khỏi tiểu viện tử, Thạch Thiên Tiều bỗng nhiên dừng bước.

"Nghe nói có loại cao dược có thể trừ sẹo, đi hỏi thăm xem tiệm thuốc nhà nào đang bán."

Tối hôm qua, về nhà chưa được bao lâu, Thạch Thương Tiều đột nhiên phái người gọi y sáng sớm hôm nay phải tới Thạch gia, suốt cả buổi tối Phẩm An nghĩ mãi không biết rốt cuộc có chuyện gì.

An Hoa đã được dặn trước, lúc nào cũng yêu kiều nũng nịu nhẹ nhàng, phát huy mười phần công lực làm nũng, chỉ thiếu tí nữa là dán cả người lên Thạch Thương Tiều rồi.

Mà xem dáng vẻ Thạch Thương Tiều đối đãi với muội muội cũng rất yêu thương, thậm chí, thấy muội muội thích ngọc bội mình đeo bên hông, hắn liền tháo ra đưa cho nàng ta luôn.

Chẳng lẽ Thạch Thương Tiều đổi ý, chuyện thành thân có cơ hội?

Bởi vì quá mong chờ, Phẩm An chỉ kịp rửa mặt, còn chưa kịp ăn cơm, chạy thẳng đến Thạch trạch.

Thật không ngờ mình lại bị phơi ở phòng khách suốt nửa canh giờ vẫn không ai chào đón.

Trong lòng y dần dần có dự cảm không may.

Thật vất vả mời chờ được Thạch Thương Tiều thì thấy sắc mặt hắn lạnh như băng, khiến cho trong lòng Phẩm An lại càng bất an hơn.

"Thương Tiều, hôm nay ngươi gọi ta tới có chuyện gì?" Giọng nói của Phẩm An có vài phần lo sợ.

Thạch Thương Tiều khí định thần nhàn ngồi trên ghế bành, một nha hoàn đưa chén trà nhỏ tới.

Sau khi nhấp một ngụm trà, Thạch Thương Tiều mới thong thả hỏi: "Ngươi có biết hôm qua An Hoa tới đây đã làm cái gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro