Chương 69: Nữ nhi của ân nhân cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thạch Thương Tiều trở về khá sớm, Hứa tổng quản vội vội vàng vàng tiến đến đón hắn.

"Di nương đâu?"

Thạch Thương Tiều vừa nhìn thấy hắn ta liền hỏi.

"Di nương đang ở Đông Uyển, hái hoa cùng bọn nha hoàn."

"Ừm."

Mũi giày chuyển hướng, liền muốn đi đến Đông Uyển.

"Gia, hôm nay có một nữ tử tới, nói là con gái của ân nhân cứu mạng ngài."

"Ai?" Ân nhân cứu mạng ở đâu ra?

"Nàng ta nói là..." Hứa tổng quản hạ giọng: "Ngày xưa, có một người tên Liễu Khâu thị đã từng chiếu cố cơm canh cho ngài, sau đó vì vậy mà bị Thạch lão phu nhân đuổi đi."

"Liễu Khâu thị..." Thạch Thương Tiều dừng chân: "Ta có nhớ bà ta."

Lúc ấy, hăn và Nhị ca còn chưa qua đời đánh nhau vì mấy việc nhỏ, Thạch lão phu nhân không phân tốt xấu nhốt hắn vào kho củi, còn ra lệnh không cho hắn ăn uống gì.

Hắn bị nhốt một ngày một đêm, có một đại nương vụng trộm đưa màn thầu cùng nước uống cho hắn.

Có điều, sau này việc bị lọ ra, vị đại nương kia bị đánh gậy rồi đuổi đi.

Ân tình này hắn chưa bao giờ quên, có điều đã lâu nên không thể nào nhớ ra ngay được.

"Vậy nàng ta muốn gì?" Thạch Thương Tiều tiếp tục đi về phía Đông Uyển.

"Nói là mẫu thân nàng ta đã qua đời, không có ai nương tựa, Liễu Khâu thị từng căn dặn nàng ta có thể đến cầu xin ngài thu nhận."

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám."

"An bài cho nàng ta một người tốt rồi gả đi đi."

"Nhưng nàng ta nói, nàng ta muốn làm người hầu trong phủ."

"Đi điều tra xem nàng ta có phải là nữ nhi của Liễu Khâu thị không, nếu phải, ngươi cứ an bài đi."

"Vâng."

"Không có việc gì nữa thì đi làm việc đi."

Thạch Thương Tiều bước nhanh hơn.

Đi vào Đông Uyển, cho dù bên trong có trăm hoa đua nở, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền lập tức tìm thấy được Uyển Nương trong bụi hoa.

Tay nàng cầm kéo, hái mấy đóa hoa yêu thích xuống, miệng nhỏ hơi mấp máy, không biết đang nói gì với bọn nha hoàn.

Mãi khi hắn tới gần mới phát hiện, không phải nàng đang tán gẫu mà đang đọc Thiên Tự Văn.

"Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương... Sương... A." Mày nhỏ hơi nhíu lại: "Sương... Rồi đến cái gì... Ai... sao không nhớ ra được thế này..."

"Kim sinh lệ thủy, ngọc xuất côn cương."

Thạch Thương Tiều đã bước đến sau lưng nàng tiếp lời.

Uyển Nương vui vẻ quay người: "Gia, người về rồi."

"Đã đọc tới Thiên Tự Văn rồi?"

Thạch Thương Tiều sửa lại tà áo bị gió thổi lệch của nàng.

"Ừm, thiếp đã nhớ hết Tam Tự Kinh rồi."

"Tiến bộ rất nhanh."

"Thật sao?" Uyển Nương vui vẻ nhếch miệng nhìn hắn.

Thạch Thương Tiều dùng ánh mắt ra hiệu, Tiểu Quả nhận lấy cây kéo trên tay Uyển Nương, mang theo lãng hoa, cùng Tiểu Diệp rời khỏi.

Thạch Thương Tiều nhìn chăm chú dung nhan tinh xảo đã dùng phấn trang điểm của nàng.

Phấn trang điểm này chỉ có thể che bớt, chỉ cần ngón tay quệt qua là sẽ thấy, không phải là cách lâu dài.

Nhưng không biết vì sao, hắn lại không quá thích vị Thẩm đại phu này.

Có lẽ là vì cử chỉ người này nhẹ nhàng?

"Gia?"

Uyển Nương buồn bực lên tiếng, không hiểu vì sao hắn lại nhình mình rồi sững người như thế.

"Là thiếp có chỗ nào không đúng sao?" Uyển Nương lo lắng hỏi.

"Hôm tiệc sinh nhật, có phải nàng đã gặp một nam nhân?"

"Nam nhân?" Uyển Nương lập tức kinh hoảng: "Gia, thiếp tuyệt đối không có tư tình với bất kỳ nam nhân nào."

"Không phải ta đang hoài nghi trinh tiết của nàng, ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."

"Ngày ấy... Ngày ấy thiếp ra hậu viện, trốn ở góc khuất nghe kịch, quả thực có người hỏi về đốm ban trên mặt thiếp nhưng thiếp không để ý đến hắn ta mà xoay người rời đi."

Chẳng lẽ là ai thấy được nên nói bậy bạ với Thạch Thương Tiều?

"Người kia là Thẩm đại phu của Từ Vân Đường."

"Từ Vân Đường? Là Từ Vân Đường bán phấn trang điểm sao?"

Hóa ra là đại phu, khó trách vừa thấy mặt liền để ý đến vết ban của nàng.

"Hắn ta nói muốn trực tiếp hội chẩn, chữa trị vết ma ban trên mặt nàng."

Uyển Nương cắn môi dưới, lập tức quyết đoán nói: "Uyển Nương không trị."

"Vì sao?" Thạch Thương Tiều kinh ngạc.

Không phải nàng là người hy vọng vết ma ban biến mất nhất sao?

"Phụ nhân đã kết hôn không nên tiếp xúc với nam nhân khác." Uyển Nương sờ sờ mặt, sau đó nói: "Huống hồ, bây giờ thiếp đã có phấn trang điểm, không cần trị."

Không phải Uyển Nương lo ngại.

Ngày đó nàng ngoài ý muốn nên mới gặp Thẩm đại phu, sau đó Thẩm đại phu lại chủ động nói muốn giúp nàng hội chẩn, nếu chuyện này truyền vào tai người khác, sợ là sẽ cho rằng hai người có chuyện khuất tất, nhất là người nàng đang đối mặt bây giờ là trượng phu của nàng.

Một khi hạt giống nghi ngờ này được gieo xuống, sẽ chỉ càng lúc càng nẩy mầm, to lớn hơn, không thể nào khô héo đi được.

Nàng tình nguyện xấu cả một đời, cũng không muốn để khả năng này phát sinh.

"Ta hiểu ý nàng." Thạch Thương Tiều mỉm cười nói: "Ngày mai ta an bài Thẩm đại phu tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro