Chương 87: Âm mưu của Thanh Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Thương Tiều rời nhà đi được gần tháng, Hồ phu nhân cũng nhân cơ hội này hai ba ngày lại tới một lần, nói hắn không có nhà, sợ nàng cô đơn tịch mịch, bèn dẫn theo con gái tới giải sầu với nàng.

Việc này khiến trong lòng Uyển Nương vô cùng phức tạp, dù sao nàng cũng có rất nhiều chuyện phải học, hơn nữa gần đây còn bắt đầu học gảy bàn tính, con số lớn luôn khiến nàng rối não, ngón tay lại không nghe sai khiến, đang muốn luyện tập nhiều thêm một chút thì lại bị mấy người nhà họ Hồ cắt ngang.

Dù sao cũng là thân thích của Thạch Thương Tiều, nàng cũng không thể không biết điều mà từ chối người ta tới thăm, đành phải tiếp đãi hết lần này tới lần khác.

Nội dung trò chuyện của bọn họ có đến tám chín phần là liên quan đến con cái, An Hòa thường mượn cớ buồn chán để đi dạo khắp nơi.

Bọn họ vừa tới Thanh Y đã chú ý hành động của bọn họ, chỉ cần An Hoa rời khỏi tiểu viện là Thanh Y nhất định sẽ đi theo, mượn cớ bắt chuyện, thỉnh thoảng dẻo miệng khen ngợi An Hoa, An Hoa tính hư vinh, thích được khen, cứ thế hai người dần dần quen thân.

Thanh Y thường tán gẫu những chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Trạch với An Hoa, An Hòa cũng không kiêng dè kể lại chuyện vốn mình sắp được gả đến nhà họ Thạch lại bị phá hủy.

Nàng ta tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc đến chuyện mình đánh người mà chỉ oán giận nha hoàn của Uyển Nương nói năng lỗ mãng, không ngờ lại bị trả đũa, biểu ca tin lầm ả tiện nhân đó, không để ý tới nàng ta, càng đừng nói đến chuyện thành thân.

Thanh Y cảm thấy căm giận và bất công cho nàng, lại an ủi bảo dù sao cũng là thân thích, có huyết mạch tương liên, Hà di nương nói thế nào cũng là người ngoài, tương lai nhất định sẽ tốt hơn.

An Hoa thở dài: "Giờ mẹ ta còn đang nịnh bợ Hà di nương, hy vọng ả có thể nói vài lời hay trước mặt biểu ca của ta, để tình cảm lại tốt như lúc ban đầu."

"Nhưng ta sợ rằng Hà di nương sẽ đồng ý cho xong chuyện, nhận được nhiều lợi ích, nhưng sau lưng lại nói xấu tiểu thư, dù sao bây giờ nàng cũng đang độc sủng, nếu biểu tiểu thư gả vào, địa vị làm sao sánh bằng nàng ta."

"Ta cũng sợ như vậy."

An Hoa nhíu mày, ánh mắt đầy căm tức.

"Nô tì cảm thấy nếu gia vẫn còn xa lạ vời ngài, nhất định là do Hà di nương thổi gió bên gối."

"Vậy thì đúng là không biết phải làm sao."

An Hoa căm giận nghĩ mình làm việc quang minh chính đại, Hà di nương lại lén lút giở trò ti tiện khó phòng bị.

Thanh Y nhìn trái nhìn phải, nói với vẻ thần bí: "Nô tì có một đề nghị."

"Đề nghị gì?"

Lòng hiếu kỳ của An Hoa bị gợi lên.

"Gạo nấu thành cơm."

"Gáo nấu..." An Hoa cả kinh: "Đề nghị không biết liêm sỉ này mà cũng nói ra được?"

"Biểu tiểu thư đừng giận." Thanh Y vội trấn an: "Đây là hạ hạ sách, nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác thì đây chính là cách."

"Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy?"

"Nô tỳ đưa ra đề nghị như vậy chính là vì thời điểm hiện tại là một thời cơ tốt."

"Thời cơ tốt gì cơ?"

Mặc dù An Hoa có vẻ giận dữ nhưng người lại ghé tới gần Thanh Y.

"Hà di nương mang thai, bên giường gia thiếu nữ nhân, ngài nói đây có phải thời cơ tốt hay không? Thật ra chúng nô tài đều đang thầm đoán, nói không chừng trong khoảng thời gian này gia sẽ tìm thiếp thất mới, còn nói lần này gia đi tuần ruộng, không chừng sẽ mang theo tiểu thiếp... hoặc thê tử trở về."

"Sao có thể chứ?" An Hoa giận dữ nhảy dựng lên: "Cái ghế chính thê này chỉ ta mới được ngồi."

"Nô tì cũng nghĩ như vậy, cho nên mới khổ tâm giúp biểu tiểu thư suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra ý tưởng này." Thanh Y ghé sát tao Thanh Y: "Đây chính là cơ hội tốt để chen vào kẽ hở."

"Đừng ăn nói bậy bạ, gì mà gạo nấu thành cơm, ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ hồ sao có thể giở thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ này."

"Nhưng biểu tiểu thư..."

"Đừng nói nữa!" An Hoa phất tay áo rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro