Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đây Thẩm Mộng Dao đang ngồi trong xe ngựa của Tam Thất, còn Tam Thất thì bộ dạng tự nhiên đang an ổn ngồi ở đầu xe ngựa. 

Còn ta bị sư phụ kéo đi nói chuyện. 

Không biết sư phụ vừa cùng Tam Thất nói qua gì, chỉ biết vừa từ trong nhà bước ra, sư phụ liền tiếp đón đưa quận chúa lên xe ngựa, rồi dẫn ta tới nơi hẻo lánh này. Vẻ mặt sư phụ cực kỳ nghiêm túc, không chờ ta đặt câu hỏi, lão nói một câu khiến ta sững sờ ngay tại chỗ - "Kỳ thật y quán là do người khác đốt." 

"Cái gì ?" - Ta không hiểu sư phụ muốn biểu đạt cái gì, chẳng phải lão vừa nói y quán là do chính lão không cẩn thận đốt sao ?

"Chuyện này tuyệt đối không được để quận cháu biết, bằng không sẽ khiến quận chúa càng không an lòng." - Sư phụ cúi thấp đầu, nghiêm túc đến độ quên cả vuốt râu mép của mình - "Là có người lợi dụng khi vi sư ngủ mà phóng hỏa y quán." 

"Chẳng lẽ..." - Lẽ nào thật sự có người muốn đưa chúng ta vào chỗ chết ?

"Lén lút như thế hẳn là kẻ có tử thù với Vương gia, cũng có thể là kẻ trước mặt Hoàng thượng vu tội Vương gia cướp ngôi." - Sư phụ nói.

Ta gãi đầu - "Người khẳng định thật sự không phải lỗi do người chứ ?" - Nói không chừng vì không có ai nhìn thấy, sư phụ lại đổi trắng thay đen...

Vừa nghe ta nói như vậy, sư phụ trợn mắt trừng trừng nhìn ta - "Tiểu tử, ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ !" 

Nhìn thấy sư phụ lại muốn tức giận, ta bước lên phía trước lảng sang chuyện khác - "Sư phụ, người làm sao biết là những người đó làm ?" 

"Đêm đó người đến phóng hỏa không phải là người ta từng biết. Bọn hắn chí ít có ba người, xem ra đã sớm lên kế hoạch, hơn nữa võ công cũng cao cường. Nếu không phải lão phu cũng có võ công, vừa nghe tiếng động liền nghĩ biện pháp tránh bọn hắn và trốn thoát, không chừng cũng sớm vùi thân trong biển lửa." - Sư phụ nét mặt thổn thức, trong ánh mắt vẫn còn thấy được vẻ sợ hãi. 

Kỳ thật khi vừa nhìn qua tình trạng y quán, ta luôn canh cánh trong lòng. Y quán bị cháy sạch không còn chút gì, thậm chí không nhìn ra được mồi lửa phát ra từ đâu. Nói cách khác, đây không phải chỉ phát ở một chỗ mà là phát cùng lúc nhiều chỗ khác nhau. Hơn nữa lửa còn phải phi thường lớn mới có thể đốt y quán đến hoàn toàn cháy sạch như vậy. Nếu theo sư phụ nói là bởi đốt nước tắm mà không cẩn thận gây hỏa hoạn, thì ngoài bếp ra chỉ còn vựa củi là có khả năng làm cho đám cháy lan ra, nhưng vậy cũng không đủ để khiến y quán chạy sạch thế này. 

"Xem ra chúng ta đã bị theo dõi." - Sư phụ nói xong, thở dài - "Sự tình không lạc quan như chúng ta tưởng a."

Lạc quan ? Quả thật lúc trước chúng ta chỉ nghĩ là đưa quận chúa tránh đi một thời gian, chờ lời đồn đi qua, mọi chuyện đều sẽ ổn. Nhưng bây giờ, thậm chí có người còn phóng hỏa đốt y quán, cái này có thể coi như lời cảnh cáo... Cảnh cáo chúng ta không cần nhúng tay vào âm mưu tranh đấu triều đình. Lại nhớ tới quận chúa vừa nãy ở y quán rơi lệ, quả thật không thể đem chuyện này nói cho nàng biết. Nghĩ vậy, không thể không bội phục sư phụ cẩn thận.

"Bây giờ chúng ta sẽ tới Tự miếu của Tam Thất đại sư tạm lánh. Y quán đã bị đốt, chúng ta cũng không thể ngu ngốc ở lại trong trấn." - Sư phụ nói, nhìn Tam Thất đang ngồi trên xe ngựa xa xa. 

Trong khoảnh khắc này ta không biết nói gì cho phải. 

"A Vân, A Mộc bọn hắn cũng đang trên đường đến Tự miếu, đến lúc đó chúng ta có thể hội họp." - Sư phụ lại nói. 

"Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh ?" - Sư phụ nhắc ta mới nhớ tới bọn họ. Quả thật vừa về tới trấn đã không yên ổn, đối mặt với y quán bị đốt thành đống phế tích, trong đầu sớm đã trống không. 

"Ân." - Sư phụ thản nhiên nói. 

Thực sự rất muốn hô to "Ân cái đầu của ngươi á !" 

Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng ta, sư phụ không nhanh không chậm mở miệng nói - "A Vân luôn giữ liên lạc cùng vi sư." - Nhìn theo ria mép cũng biết sư phụ đang đắc ý mỉm cười - "Các con dọc đường đi xảy ra chuyện gì vi sư đều biết rất rõ." 

Ta cực kỳ hiểu sư phụ đang chờ mong ta sẽ hỏi hắn dựa vào cái gì cùng A Vân liên lạc, nhưng nhìn thấy biểu tình của lão nhân này, ta có chết cũng không hỏi một lời. Dù thế nào đi nữa, hắn sẽ tự mình nói cho ta biết thôi. 

Cả hai cùng trầm mặc một lúc, không thấy ta có dấu hiệu muốn mở miệng hỏi, sư phụ lại thong thả nói tiếp - "Vi sư cũng không muốn gạt con, trên thế gian này có một thứ gọi là 'dùng bồ câu đưa tin'." - Lão ta vừa nói xong, trên tay đã xuất hiện một cái còi kỳ lạ, không đợi ta mở miệng, lão liền thổi mấy cái, một con bồ câu trắng như tuyết không biết từ đâu bay đến đậu trên cánh tay sư phụ. 

Giờ khắc này, ta có cần phải vỗ tay khen lão hay không nhỉ...

Sư phụ một bên buộc mảnh giấy nhỏ lên chân bồ câu, một bên nói với ta - "Bây giờ vi sư muốn báo cho Đại sư huynh của con biết rằng con đã đến, quận chúa cũng bình an vô sự." 

"Người... Các người... sẽ dùng bồ câu đưa tin ?" 

Sư phụ gật đầu, sau đó tung bồ câu lên không trung, bồ câu liền đập cánh hướng nơi khác bay đi - "Đây chính là pháp bảo của vi sư. A Vân cũng không nói cho các con biết phải không ? Chuyện này càng ít người biết càng tốt." - Chẳng biết hai thầy trò này muốn giấu diếm cái bí mật vớ vẩn này để làm gì. Nhớ lại suốt đường đi, Đại sư huynh luôn luôn cực kỳ lạnh lùng... Ra là nguyên nhân này, ta âm thầm thở dài. 

Bồ câu càng bay càng xa, ta quay đầu chứng kiến sư phụ vẫn còn trông theo bồ câu vốn đã xa với nét mặt mong mỏi. Dù rất không muốn cắt đứt tình cảm mãnh liệt của lão với chim bồ câu kia, nhưng ta nhịn không được hỏi - "Sư phụ, về Tam Thất đại sư..." 

Sư phụ hồi đáp ngay tức khắc - "Về việc đó, con có thể tự mình đến hỏi hắn." 

Cái gì chứ, là hắn kêu con tới hỏi người mà !!

"A Viên..." - Sư phụ đột nhiên xoay người nhìn ta, trên mặt đã khôi phục vẻ nghiêm túc. 

Không cần đột nhiên chuyển đề tài được không. 

"Vi sư chỉ có ba các con là đồ nhi, các con giống như là thân nhân của vi sư vậy." - Nghe sư phụ nghiêm túc bày tỏ như vậy, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng ta cũng có chút cảm động. 

"Sư phụ..." 

"Bởi vì là người trọng yếu cho nên vi sư sẽ liều toàn bộ tính mạnh này bảo vệ, che chở cho các con. A Viên, còn con ?" - Sư phụ xúc động nhìn ta. 

"Sư phụ, đồ nhi đương nhiên..." 

Không chờ ta nói xong, sư phụ lại nói - "Nếu trước mặt vi sư có một thanh kiếm đâm tới muốn gây thương tổn, con sẽ dùng thân thể thay vi sư ngăn trở thanh kiếm này sao ?" 

Nhìn thấy sư phụ nghiêm túc, tuy rằng không biết sư phụ hỏi như vậy là có mục đích gì, nhưng nếu nghiêm túc tự vấn lòng... Đúng vậy, ta sẽ. Sư phụ như phụ mẫu ta, mạng của ta cũng là sư phụ nhặt được, không có sư phụ sẽ không có Viên Nhất Kỳ ngày hôm nay. Coi như để ta thay lão chết một trăm lần, ta cũng nguyện ý. 

"Vâng, sư phụ." - Ta nghiêm túc gật đầu - "Con sẽ."

Sau khi trầm mặc thật lâu, sư phụ vỗ bờ vai ta nói - " A Viên, kỳ thật con không cần chắn, đẩy ta ra là được rồi."

... Đây là muốn chế giễu sao...

 Thật muốn trợn trắng mắt kích động, lại phát hiện gần đây mình càng ngày càng để mắt vận động quá nhiều. 

"Bởi vì chúng ta đều là người trọng yếu của nhau, nếu con vì vi sư mà tính mạng không còn thì dù có sống sót, vi sư cũng sẽ sống không nổi." - Sư phụ nghiêm túc giải thích. 

"Con đã hiểu, sư phụ...Con sẽ đẩy người ra." - Ta cố gắng để ngữ khí của mình không phải là miễn cưỡng. 

Sư phụ hít một hơi sâu, lại nói - "Giờ đây vi sư muốn con dùng tâm tình thề sống chết bảo hộ vi sư này... để bảo hộ quận chúa." 

Ta có chút nghi hoặc nhìn nhìn sư phụ. 

"Trước đây khi vi sư quyết định trợ giúp Vương gia một tay, cũng đã có ý định đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên (Ý là đã giúp thì phải giúp cho đến cuối cùng). Để ba đồ đệ các con phải lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng không phải ý muốn của vi sư. Nhưng vi sư hy vọng các con sẽ tha thứ cho sự tùy hứng này. Lần này khác trước, ngộ nhỡ các con..." - Tựa hồ không dám nói ra, sư phụ suy nghĩ một lúc rồi nói - "Nói chung, A Viên... ta hy vọng con có thể bảo vệ tốt quận chúa." - Nói xong, tĩnh lặng chờ ta trả lời. 

"Con sẽ, sư phụ." - Ta kiên định nói. 

"Vậy mới là đồ nhi tốt." - Sư phụ nở nụ cười tươi hiếm thấy, vui mừng vỗ bờ vai ta - "Đi thôi." - Nói xong quay đầu, đi về phía xe ngựa. 

Trông theo bóng lưng sư phụ, trong lòng ta dường như cảm thấy ấm áp. 

Không chờ ta kịp hồi tỉnh tinh thần, sư phụ bỗng nhiên dừng lại, không xoay người, chỉ chậm rãi nói - "Nhất Kỳ, con từ nhỏ đến lớn, vi sư chưa từng dạy con điều gì. Giờ đây vi sư dạy con một điều, hãy dùng tính mạng của mình để bảo hộ người trọng yếu... Đây cũng là một nghĩa sống trong cuộc đời." - Nói xong, sư phụ vẫn không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. 

Dùng tính mạng của mình để bảo hộ người trọng yếu...

Sư phụ, con sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro