15.3. Hương vị cà phê (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng như anh đang nhìn thấy... cô gái cà phê năm nào.

Thời gian thấm thoắt cũng đã được hai tháng, giờ đây Lam Anh đã bình phục nhiều, thể trạng tốt hơn lại còn có thể đi lại và vận động mạnh. Duy chỉ có mảng kí ức đen tối ngày nào giờ đã bị cô xóa sổ, không may, tất cả nhân vật và hình ảnh đẹp trộn lẫn trong đó cũng bị cho đi vào quên lãng.

Anh đã thật sự cảm thấy rất buồn, nhưng đâu đó cũng chỉ thoáng qua, vì có một suy nghĩ khác lớn lao hơn khiến anh cảm thấy an tâm: Cô như vậy chính ra lại là sự sắp xếp tuyệt vời của ông trời. Nhớ ngày nào nhìn thấy cô là nhìn thấy nước mắt, nhưng giờ đây anh có thể thoải mái chiêm ngưỡng nụ cười trên khuôn mặt ấy mà không phải tốn công tốn sức giành giật. Có lẽ như vậy tốt hơn nhiều...!

Trên tay là bịch to bịch nhỏ hoa quả và đồ ăn, Huân vừa từ siêu thị trở về thì gặp người đó đang đứng nép ở ngoài cửa phòng bệnh mà nhìn vào bên trong.

"Sao anh không vào?" - Huân bước đến trước mặt Kỳ mà nói.

"Không cần, chỉ nhìn thôi được rồi. Vào giờ nhìn thấy tôi, chắc cô ấy còn bệnh hơn."

"Không sao đâu..." - Huân khẽ thở dài - "...tôi cứ tưởng anh biết rồi, nhưng... cô ấy không nhớ anh là ai đâu, nên đây có lẽ là cơ hội tốt cho anh đứng dưới cương vị anh trai đấy!"

"Cậu nói gì?" - Kỳ không tin vào tai mình.

"Do chấn thương quá nặng nên bị di chứng, cô ấy giờ còn chẳng nhớ được tôi là ai nên ít nhất tôi có thể tự tin cô ấy cũng sẽ chẳng biết anh là thằng nào." - Huân nhếch môi cười rồi chủ động đẩy cửa bước vào.

"A, anh Huân, anh về rồi. Lại đây mà xem, em mới tìm được bộ phim hay lắm, tối anh xem cùng em nhé!" - Lam Anh hớn hở khoe ra poster phim cô vừa tìm được trên mạng.

"Tất nhiên rồi. Giờ ăn gì đã. Em chọn đi, ăn gì?" - Huân chìa ra túi hoa quả với đầy đủ loại, lém lỉnh nhìn cô.

"Hừm... nho, nho đi."

Huân mỉm cười, tay lấy ra chùm nho tươi tính đi rửa thì bị Lam Anh níu tay áo giữ lại.

"Gì vậy?"

"Em hình như cảm thấy có ai đó bước vào nhưng lại rời đi."

Huân nhìn ra cửa theo hướng Lam Anh chỉ, anh biết là ai, cũng đoán được một phần lý do bỏ đi của Kỳ. Khẽ quay người xoa xoa đầu cô, Huân cười nói:

"Em ngủ lắm vào giờ bị hoa mắt rồi đấy. Anh đi rửa rồi quay lại."

"Ô... ồ"


Kéo cửa phòng lại, Huân nhìn sang bên trái mình, Kỳ vẫn đứng đó, đôi mắt anh ta giờ đỏ sọng... có lẽ là vì nước mắt. Bàn tay gân guốc nắm chặt để kìm nén mọi sự suy sụp, anh ta cứ đứng đó mà cúi gằm mặt xuống, đến cả mở lời cũng không thể.

"Cà phê bệnh viện không? Tuy hơi chán nhưng uống tạm cũng được."

Đưa anh ta đến khuôn viên nghỉ của bệnh viện, lúc này Huân mới để ý kĩ, khuôn mặt tinh anh cùng những đường nét sắc lạnh giờ không còn. Khuôn mặt của Kỳ giờ đây có phần hốc hác hơn, từ người anh ta tỏa ra mùi thuốc lá, nếu tính sơ qua chắc một ngày ít nhất anh ta phải đốt hết một bao.

"Công việc của anh thế nào?"

"Vẫn ổn" - Kỳ ngả người vào ghế mà cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng không còn sức sống - "Cô ấy bị mất trí nhớ thật rồi sao?"

"Tôi nghĩ như vậy chính ra lại tốt" - không vòng vo Huân vào luôn chủ đề chính - "Lúc trước tôi đã phải nghĩ rất nhiều đến việc, khi cô ấy tỉnh lại, tôi phải bắt đầu từ đâu để nói với cô ấy. Quá nhiều chuyện mà đối với người ngoài cuộc như tôi, nghe rồi còn thấy khó xử, huống chi cô ấy là trung tâm của sự việc."

"Có lẽ là như vậy..." - Kỳ thều thào nói.

"Vì không nhớ ra được ai nên cô ấy luôn chào đón tất cả,... nếu rảnh thì hãy quay lại. Tôi phải về đây."

Huân đứng dậy, bỏ lại Kỳ một mình dưới ánh nắng nhè nhẹ xen chút hương gió mùa hè. Anh còn mong chờ gì để được cô ấy nhớ mặt, anh đã gây ra quá nhiều thứ để đợi được nghe từ tha thứ thốt ra từ miệng cô ấy. Có lẽ đúng như Huân nói, để cô ấy quay về điểm xuất phát như chưa có gì xảy ra, tất cả là một trang giấy trắng mới chưa bị vẩy mực. Cũng đến lúc phải trả lại cuộc đời vốn có của cô ấy rồi...không phải sao?!

Nhấc thân mình bước đi, ông trời dường như đã quá ưu ái cho một kẻ chẳng ra gì như anh rồi...

Khi Huân về đến phòng, thì nhận ngay được cái lườm xéo đến biến dạng đồ vật của Lam Anh. Nghĩ do mình đi rửa nho quá lâu, Huân vội đi vào nói:

"Xin lỗi em, anh gặp một người quen nên đi ra ngoài hơi lâu."

"Vầng."

"Em sao vậy?"

"Em chẳng sao cả!"

"Quay đầu một chỗ như vậy gió độc thoảng qua bị ngáo đấy."

Lam Anh quắc mắt nhìn anh vẻ giận dữ, ngáo cái gì mà ngáo, cho anh ngáo luôn thì có. Suốt ngày xum xoe xúm xít bên cô, làm cô tưởng anh ta thật lòng thật dạ với mình, ai dè... bên cạnh có cô nàng trông xinh xẻo như thế, còn mang cả quần áo đến cho anh ta thay nữa chứ.

"Kia kìa" - cô hất mặt về phía ghế sa-lông - "...có cô gái nào mang quần áo đến cho anh thay đấy. Đúng là..."

Mày Huân khẽ nhíu lại, nhìn đống quần áo 100% được vác từ nhà riêng của anh đến và cũng 100% người có thể vào được căn hộ chỉ có một mình vị tiểu thư họ Trần tên Nam Mi đó thôi.

"Nam Mi vừa đến sao?" - anh quay lại hỏi cô.

"Òa, đúng là bạn gái anh nha. Chưa đi lâu đâu, anh chạy theo kịp đó." - giọng dỗi.

Lam Anh dỗi thì từ vị trí ngồi liền nằm huỵch xuống giường, kéo chăn lên đắp kín đầu. Anh nhìn thấy cảnh tượng vừa xong không biết nên vui hay nên đánh cho cô một cái vì cái tội nghĩ vớ vẩn. Anh lần đầu tiên trong suốt hai bảy năm qua muốn cảm ơn bố mẹ vì sinh anh ra có khuôn mặt dễ nhìn, thế nên dù mất trí nhớ thì cái bản tính hám trai đẹp không thể sửa được của cô đã giúp anh có cơ hội bên cô lần nữa.

"Cô ấy còn mua cả cà phê anh thích đến đấy. Mang về nhà mà uống, ở đây mùi chết." - từ trong chăn cái giọng nhè nhẹt cất lên.

Nhếch khóe môi nở một nụ cười không đoán trước, Huân cầm lấy cốc cà phê trên tay, đồng thời tay kia kéo chăn của Lam Anh làm cô tức giận mà ngồi dậy.

Tính định vặc lại anh thì... từ đâu đó lan tỏa trong khoang miệng cô là vị cà phê đăng đắng nhưng lại ngòn ngọt khó tả.

Đến khi định thần lại được thì cô mới nhận ra, cô đã bị anh hôn từ lâu nào...

Không những thế, cái thứ cà phê đắng mà lại ngọt đó là được đưa vào từ miệng anh. Lam Anh có ý vùng vẫy nhưng cơ thể đã nhanh chóng bị anh nắm giữ. Một chút một chút lại bị anh kéo sát vào hơn, càng bị anh nắm chặt hơn cho đến khi không còn khoảng cách giữa họ và cô cũng không còn khả năng phản kháng.

Bắt đầu từ sự đê mê của cà phê, Huân đỡ lấy lưng cô và liền trao cô một nụ hôn sâu mãnh liệt. Anh cứ thế chiếm chọn lấy làn môi mềm mại hòa quyện cùng vị cà phê thơm ngát, tưởng chừng như anh đang được nắm lấy tất cả những gì tuyệt mỹ nhất. Tưởng như anh đang nhìn thấy... cô gái cà phê năm nào.

Về phía Lam Anh, cô không biết rằng lúc này chính bản thân cô cũng đang đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt kia. Đôi mắt nhắm lại, bàn tay ôm lấy thắt lưng rắn khỏe, mặc kệ cho anh điều chỉnh, mặc kệ cho anh nắm bắt, cô như đắm chìm trong thế giới chỉ có mình anh và cô.

Thật lâu sau nụ hôn sâu cùng cà phê, anh mới ôm lấy cô vào lòng mà nói:

"Cà phê ngon không?"

Bị câu hỏi của anh làm cho ngượng ngùng, tính rút lui khỏi vòng tay anh thì càng bị ôm lấy chặt hơn, Lam Anh chỉ biết đỏ mặt mà không nói được gì...

"Lam Anh, làm bạn gái anh nhé!"

Bên tai cô như nghe được giọng nói trầm ấm ở đâu đó vọng về, mũi cô như ngửi thấy hương vị quyến rũ làm cô đã từng quyến luyến. Cô chợt rùng mình khi thấy rằng vị trí cô đang ở đây, dường như đã rất quen thuộc trước kia...

"Anh..."

"Anh không thể tưởng tượng tương lai của mình sẽ như thế nào nếu không có em bên cạnh... nên, hãy bắt đầu tập chấp nhận anh đi nhé!"

Sau một chút lúng túng, một chút nóng mặt bởi lời tỏ tình nhanh hơn ánh sáng mặt trời của anh, khẽ nhẹ giọng, Lam Anh vùi mình vào lồng ngực anh, ôm chặt hơn lấy anh mà nói:

"Em vẫn luôn rất muốn xin lỗi vì không thể nhớ ra anh là ai trong kí ức của em trước kia. Nhưng có điều em có thể chắc chắn là... dù ở quãng thời gian nào trong cuộc đời em thì anh vẫn luôn là người tuyệt vời nhất..."

Lúc đó ở ngoài cửa

"Hôn rồi, quay quay nhanh lên." - Huyền huých Huy giục anh lấy camera.

"Haizz, thật tốt quá!"

Hương nắm chặt lấy hai tay, khuôn mặt tỏ rõ vẻ hạnh phúc, thỉnh thoảng còn gạt đi vào giọt nước mắt. Bên cạnh, Đăng cũng mừng ra mặt cho thằng bạn, một bên che mắt thằng Bin đang giằng xé đòi xem cảnh thân mật, miệng thì nói:

"Hôn chuyên nghiệp phết. Nam Mi có biết bên Mỹ hắn ta hôn bao nhiêu người rồi không?"

"Vớ vẩn, người tôi đã chọn thể nào mấy khoản này chẳng pro." - Nam Mi bĩu môi, nhưng mắt thì không thể bỏ qua được cảnh hạnh phúc còn hơn cả trên phim.

END!

Cà phê tuy đắng bước dạo đầu, nhưng khi trượt xuống khoang họng thì lại ngọt khó cưỡng.

Cà phê tuy khó uống lúc đầu, nhưng đến khi đã ghiền thì có ép cũng không thể bỏ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro