Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương kẽ cau mày khi đầu dây bên kia đột ngột tắt máy. Anh cho xe chạy vào trường, xuống xe nhìn xung quanh. Lạc Dương đi đến chỗ lần trước cô đợi anh, từ xa đã thấy bóng dáng Hứa Nhược đang ngồi trên bậc thang cao nhất, cô cúi mặt, bả vai run lên, lại khóc rồi. Anh thoáng dừng chân trước cái điện thoại đã vỡ nát của cô, cúi người nhặt lên. Anh ngồi phía trước cô, lên tiếng: "Tại sao không nghe máy?"
Hứa Nhược giật mình. Đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Lạc Dương, cô lớn tiếng nói: "Tại sao tôi phải nghe máy? Giáo sư là ai mà tôi phải nghe máy? Giáo sư được quyền không nghe còn tôi thì không được?"
Lạc Dương: "Tôi đã đến rồi."

Cô gằn giọng: "Không cần giáo sư đến. Tôi không cần."

Anh kiềm chế sự tức giận: "Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

"Tôi muốn giáo sư đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Cô hất anh ra. May là Lạc Dương ngồi vững, nếu không đã lăn mấy vòng xuống đất rồi.
Lạc Dương gật đầu: "Được thôi!"

Anh để điện thoại của cô xuống, quay người đi thẳng.

Lạc Dương vừa bước vào nhà, đã thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế uống rượu. Anh hơi sững sờ, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó. Cô ta cũng nhìn thấy anh, mỉm cười: "Lạc Dương" rồi đi về phía anh, ngậm lấy môi anh, cọ xát. Mùi rượu vang lan tỏa, nhưng lại khiến anh cảm thấy buồn nôn. Anh nghiêng đầu tránh né, cô ta lại trượt xuống cổ, tay ôm chặt lấy hông anh, nhất quyết không chịu buông.
Lạc Dương lạnh nhạt nói: "Buông ra."

Động tác của cô ta mãnh liệt hơn, giống như đang cố gắng mời anh lên giường.

Anh gằn giọng: "Chu Hoài, em điếc sao?"

Chu Hoài dừng động tác, ngồi xuống ghế uống cạn ly rượu. "Em còn tưởng anh quên mất em rồi đấy."

Anh đưa mắt nhìn Chu Hoài, đột nhiên nghĩ tới Hứa Nhược.

"Tôi bận rồi, về đi. Nếu không có xe thì gọi Lâm Châu."

Giọng điệu của anh khiến Chu Hoài tức giận, cô ta đứng lên, đi tới trước mặt anh: "Em đến thăm anh...chưa làm gì mà đã đuổi em đi sao?"

"Làm gì?"

"Ít nhất thì cũng phải lên giường một lần."

Anh phẫn nộ: "Cút!"

Chu Hoài đỏ bừng mặt: "Anh dám đuổi em?"

Lạc Dương gạt cô ta qua một bên, bước thẳng lên tầng.
*             *
                                                *
Hứa Nhược nhốt mình trong phòng. Nằm trên giường, trùm chăn kín đầu. Khó chịu chết đi được. Bây giờ cô chỉ muốn đứng trước mặt anh, mắng anh một trận cho thoả. Lần nào tình yêu cũng phũ phàng với cô, cũng cho cô cái kết đau khổ. Hứa Nhược hất chăn ra, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Điện thoại mới cũng có rồi, cô cũng thay đổi số điện thoại mới. Bên ngoài vang lên tiếng của thím Trần, đại loại là gọi cô xuống ăn cơm.

Hứa Nhược rất ít khi gặp ba mẹ, thường chỉ vào những bữa ăn họ mới nói chuyện với nhau. Bà Hứa nhìn sắc mặt như người vô hồn của Hứa Nhược, quan tâm hỏi: "Con sao vậy?"

Hứa Nhược lắc đầu, gắp thức ăn cho vào miệng. Ông Hứa hỏi han: 'Dạo này việc học của con sao rồi?"

"Rất tốt."

"Sắp tốt nghiệp đại học đến nơi rồi, con lo học đi nghe chưa?"

Cô gật đầu.

Bà Hứa: "Đúng rồi, con định chọn bệnh viện nào thực tập?"

Cô suy nghĩ, trả lời: "Bệnh viện Y Dược 1."

"Được, bệnh viện này cũng tốt."

Bữa cơm kết thúc, Hứa Nhược về phòng học bài. Xem clip phẫu thuật rồi lên giường nằm. Cô vào nhóm chat với Tử Vận và Trí Vân.

Trí Vân: "Hứa Nhược, sao bữa nay im lìm vậy?"

Hứa Nhược: "Bộ bình thường mình ồn ào lắm hả?"

Tử Vận: "Đương nhiên rồi."

Hứa Nhược: "Các cậu nghĩ sao nếu tình địch xuất hiện?"

Trí Vân: "Thì cứ nhảy vào tranh nhau anh kia thôi."

Tử Vận: "Không không, nếu tình địch hơn mình thì nên rút lui, tránh rước họa vào thân."

Trí Vân: "Tử Vận nói đúng đấy."

Hứa Nhược vô thức nắm chặt lấy điện thoại, cô "tình địch" kia hơn cô rất nhiều thứ.

Hứa Nhược cố cứu vãn tình hình: "Không còn cách nào sao?"

Tử Vận: "Sao cậu hỏi vậy? Cậu với giáo sư Lạc có chuyện gì à?"

Hứa Nhược: "Không phải, mình đang xem phim."

Trí Vân: "Ôi dào! Phim thì nữ chính thắng là chắc."

...

Hứa Nhược để điện thoại sang một bên. Đáng tiếc, cô không phải nữ chính.
*             *
                                             *
Bên này, Lạc Dương sau khi tắm xong thì xuống lầu. Chu Hoài đang ngồi trên bàn ăn uống rượu cùng Lâm Châu, Thẩm Niên ăn cơm bên cạnh, hoàn toàn không tham gia với họ. Lạc Dương kéo ghế ngồi xuống.

Lâm Châu: "Chu Hoài, em quyết định ở đây luôn sao?"

Chu Hoài: "Đúng vậy!"

Lạc Dương kẽ cau mày.

Lâm Châu cười nói: "Vậy mỗi tháng phải trả tiền nhà cho anh rồi."

"Hừ!" Chu Hoài lườm Lâm Châu. Quay sang Lạc Dương, yểu điệu: "Lạc Dương, anh vẫn giận em đấy à?"

"..." Anh im lặng.

Chu Hoài dùng đầu ngón chân, nhẹ nhàng cọ cọ chân anh. Vì ở dưới bàn nên không ai có thể nhìn thấy, Lạc Dương vẫn điềm nhiên như không...nhưng Chu Hoài càng lúc càng liều, chân dần dần tiến lên hạ bộ của anh. Lạc Dương tức giận, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, kêu "cạch" một tiếng. Anh lạnh lùng nhìn Chu Hoài, khiến cô ta hơi sợ, vội rụt chân về. Lạc Dương đứng lên, trước khi đi còn nói, giọng điệu vô cùng khinh bỉ: "Đừng làm phiền tôi."

Từ chiều đến giờ, trong người anh rất khó chịu, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó. Tâm trạng này xuất hiện sau khi gặp Hứa Nhược. Lại còn Chu Hoài– bạn gái cũ của anh. Nói bạn gái thì cũng không đúng cho lắm, bởi anh và cô ta chưa từng chính thức yêu nhau. Đơn giản chỉ là uống rượu, hôn hít và cùng lắm thì lên giường, thoả mãn bản thân.

Kể từ khi rời khỏi tổ chức, đây là lần thứ hai anh gặp lại cô ta. Loại phụ nữ xem rẻ bản thân này anh đã gặp rất nhiều...lần đó anh uống quá say, cả người nóng như lửa đốt, "phản ứng sinh lý" của nam giới chiếm mọi ý thức của anh...đúng lúc đó Chu Hoài xuất hiện. Anh như con dã thú điên cuồng lao vào cô ta, cũng lấy đi lần đầu của cô ta.

Lạc Dương bỏ điếu thuốc đã hút hết vào gạt tàn, lại rút một điếu mới. Sau đó anh ra tay cứu cô ta mấy lần, rốt cuộc cô ta bám dính lấy anh. Mỗi lúc lên giường với Chu Hoài, anh đều đạt được khoái cảm, cũng thỏa mãn cơn thèm khát. Nhưng đó là anh của ngày trước, bây giờ anh đã khác rồi. Anh đã thực sự khác rồi. Bảy năm qua, anh đã biến mình thành con người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro