Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Ngư ngồi ở sofa trong phòng khách nhà Kim Ngưu, tay chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ. Không biết chị Kim Ngưu dịp này có quay về đúng như lời mọi người nói hay không? Cô thật sự muốn hôn lễ của mình có sự chứng kiến của chị ấy.

Thiên Yết vừa đến đã thấy Song Ngư đăm chiêu, khẽ nhíu mày. Anh bước đến, ngồi xuống cạnh cô, khẽ vòng tay ôm lấy vai cô. Song Ngư thấy động, giật mình, nhìn sang anh.

_Ngư nhi, em suy nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy?

_Yết Yết, em nghĩ liệu chị ấy có đến tham dự hôn lễ của em không. Yết Yết, em nhớ chị ấy!

Thiên Yết im lặng, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

_Ngư nhi, mọi người đều nhớ em ấy. Nhưng mà, anh tin lần này em ấy sẽ trở về, còn gặp được hay không, còn phải tùy vào em ấy có muốn hay không.

Song Ngư bắt đầu thút thít, Thiên Yết khẽ thở dài. Haizz, cô gái của anh thật sự rất mỏng manh!

Còn đang yên vị trong vòng tay của Thiên Yết, Song Ngư đã nghe thấy tiếng nói của Song Tử và Bạch Dương đang từ ngoài vườn đi vào:

_Aida, chị ba. Chị nói xem, bưu phẩm này có thể là cái gì đây chứ?

Song Tử hai tay bê cái hộp chữ nhật, nghiêng nghiêng dò xét. Bạch Dương bên cạnh, lắc đầu, tò mò nhìn theo động tác của cô.

_Song Ngư, có bưu phẩm cho cậu này.

Vào nhà, Song Tử lập tức chìa chiếc hộp về phía Song Ngư, ánh mắt không quên ẩn ý liếc về phía Thiên Yết:

_Anh họ, anh cũng thật là nóng vội. Nhanh vậy mà đã muốn rước Tiểu Ngư về dinh rồi sao?

Thiên Yết cười trừ, tay lại càng siết chặt Song Ngư vào lòng:

_Không vậy, nhỡ đâu bị cướp mất thì anh phải làm sao?

_Phì, anh nói thử xem ai dám cướp người của tên họ Trình nhà anh hả?_Song Tử đưa hộp cho Song Ngư, hai tay khoanh lại, trề môi nói.

Thiên Yết cười mãn nguyện, Song Ngư trong lòng anh ngượng đỏ mặt, động tác mở hộp cũng có chút vụng về. Thiên Yết cười trừ, nhanh tay giật lấy cái hộp, thành thục xé nó ra. Tuy là đã xé xong lớp băng keo dán ngoài vỏ hộp, Thiên Yết lại do dự không đưa lại cho Song Ngư. Thấy lạ, Song Ngư ghé mặt sát lại gần. Bạch Dương cùng Song Tử cũng có chút tò mò, cúi mặt xuống nhìn vào chiếc hộp. Đập vào mắt họ chính là tấm thiệp màu vàng kim sang trọng, còn lấp lánh ánh kim tuyến rực rỡ. Quan trọng nhất là, ở giữa tấm thiệp, là kí hiệu đôi cánh dang rộng. Kí hiệu này, màu sắc này...

Mọi người im lặng. Thiên Yết là người đầu tiên trấn tĩnh, nhấc tấm thiệp lên. Bên dưới là chiếc váy voan trắng được thiết kế tinh xảo, cắt may vô cùng tỉ mỉ. Anh nhẹ nhàng mở ra, như sợ nếu mạnh tay tấm thiệp liền tan biến. Anh chậm rãi đọc từng lời trong đó:

"Trăm năm hạnh phúc, Song Ngư!

Chị mong Thiên Yết có thể một đời bảo bọc em, cũng mong rằng hai người thiên trường địa cửu.

Kim Ngưu."

Tấm thiệp ngắn gọn, dòng chữ viết tay nghiêng nghiêng nắn nót cứ thế in sâu vào tâm trí Song Ngư. Cô biết chị Kim Ngưu nhất định sẽ trở về trong ngày trọng đại của cô. Chỉ là, nếu có thể, cô vẫn hi vọng chị ấy có thể chân chính gặp mọi người, chân chính tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng mà anh Ma Kết luôn dành riêng cho chị ấy...

***

"Một...hai...ba..."

Song Ngư dùng hết lực, ném tung bó hoa cưới màu trắng tinh khiết lên không trung. Bó hoa cứ thế bay vèo ra phía sau, mọi người cứ thế tranh nhau chụp lấy. Nhưng mà, người cầu không có, mà người lại bình tĩnh như Xử Nữ lại vô tình bắt trọn được bó hoa. Mọi người vỗ tay hân hoan, Bạch Dương khoác tay Nhân Mã đi đến:

_Chị Xử Nữ, người ta nói, nếu ai bắt được hoa cưới thì người đó sẽ là người kế tiếp kết hôn đó.

Bạch Dương nhí nhảnh nói. Xong, liền bị Nhân Mã búng nhẹ vào mũi. Cô hơi đau, liền chu mỏ đáng yêu hờn dỗi. Nhân Mã lấy tay cô khoác chặt vào tay mình hơn, dịu dàng nói:

_Anh đã bảo em đừng mang giày cao như vậy, em học đòi người khác làm gì? Bây giờ, chân em đau như vậy, anh xót rồi, em biết không?

Bạch Dương nghe vậy, liền phì cười, đầu dụi nhẹ vào cánh tay anh. Nhân Mã vuốt tóc cô, yêu chiều nhìn cô.

Xử Nữ tằng hắng một tiếng rồi mới nói:

_Bạch Dương, truyền thuyết như vậy, em đừng tin vẫn hơn.

Vừa dứt lời, một giọng nói nam tính pha chút khẩn trương xen vào:

_Ai nói không đáng tin chứ? Xử nhi, anh chứng minh cho em xem.

Liền sau đó, mọi người đều rẽ sang hai bên, nhường đường cho Sư Tử. Sư Tử hiên ngang bước đi giữa những quan khách đang vỗ tay kịch liệt. Trên tay trái, anh cầm chặt bó hoa cẩm tú cầu màu trắng xanh mà cô đặc biệt yêu thích. Tay phải, anh cầm một hộp nhung đỏ, nắp đã bật mở, chiếc nhẫn kim cương hình trái tim cứ thế sáng lấp lánh cả không gian. Đến trước mặt cô, anh quỳ xuống, tay phải đưa ra, gấp rút nói:

_Xử nhi, em chính là kho báu của đời anh, là thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh. Tình yêu anh dành cho em chính là hành trình của đời anh. Vì vậy, Xử nhi, em đồng ý làm vợ anh nhé!

Sư Tử nói xong, im lặng hồi hộp chờ đợi, hơi thở không tự chủ được trở nên gấp gáp. Xử Nữ nghe xong, đứng yên bất động, đôi mắt rơm rớm. Nghe những lời tình cảm chân thành xuất phát từ người vốn cao ngạo như anh, Xử Nữ trong lòng tựa như có muôn ngàn con sóng vỗ. Mọi người xung quanh cũng đã vỗ tay nồng nhiệt, liên tục hô to:"Đồng ý, đồng ý" càng làm Xử Nữ ngượng ngùng. Cuối cùng, cô cũng thu hết can đảm, hét lên:

_Tiêu Sư Tử, em đồng ý!

Sư Tử thở phào, từ tốn đeo nhẫn cho cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên tay cô đầy âu yếm. Xử Nữ đứng yên, nhìn anh với đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.

***

Song Tử, Bảo Bình đứng gần đó, cũng nở nụ cười vui tươi. Đột nhiên, Song Tử hỏi:

_Anh Bảo, anh có thấy chị hai không?

Bảo Bình siết nhẹ cô vào lòng, hôn lên mái tóc đẹp đẽ của cô, nói khẽ:

_Song nhi, tin anh đi. Cậu ấy chắc chắn đang ở đây, và cũng đang chứng kiến tất cả mọi việc.

_Anh à, em thực sự mong chị ấy có thể trực tiếp xuất hiện trong ngày trọng đại của em. Như vậy, hạnh phúc của em chắc chắn sẽ được nhân lên rất nhiều.

Bảo Bình sờ nhẹ túi áo, lấy ra vật gì đó, rồi vòng hai tay ôm lấy eo cô, đưa vật nhỏ nhỏ lấp lánh lên trước mặt. Song Tử bất ngờ bị ôm, giật mình rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn lấp lánh nghi hoặc. Liền đó, bên tai cô truyền đến giọng nói trầm ấm của Bảo Bình:

_Song nhi, ngày trọng đại của em, anh nhất định sẽ đi tìm cậu ấy về. Cho nên là, em đồng ý lấy anh đi!

Song Tử nước mắt rơm rớm. Cô không nghĩ tới, nhanh như vậy, anh đã cầu hôn cô. Song Tử e thẹn gật đầu. Nhưng cô nhanh chóng quay lại, nhìn thẳng mắt anh:

_Nhưng anh phải hứa tìm được chị ấy. Nếu không, em sẽ không cử hành hôn lễ.

Bảo Bình cười khổ, tay luồn chiếc nhẫn cho cô, xong lại ôm lấy thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng, nở nụ cười ôn nhu:

_Được, được, anh hứa với em, Hạ thiếu phu nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro