🍀 Chương 25: Tự tiến chẩm tịch*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*chẩm tịch: giường ngủ)
Gió đêm phơ phất, bầu trời lam ảm đạm, vài ngôi sao lẻ ẩn hiện như có như không.
Diệp Bạch an tĩnh ở trong một góc của chủ viện Phi Vân Thành, cách nhà chính trong chủ viện một đoạn.
Ban đêm không trăng, hồ nước đều âm u đen nhánh, không thấy nửa điểm trong xanh của ban ngày. Nhưng là một võ giả Luyện Thần đỉnh, năng lực cơ bản như nhìn trong bóng tối tất nhiên sẽ có.
Diệp Bạch chỉ đứng đó, đứng ở một góc chết trong tầm mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đình hóng gió trên hồ đối diện có một thiếu niên đang châm hương, ân cần phủ thêm quần áo cho Văn Nhân Quân đang nhàn nhã chơi cờ, lại buông màn ở đình hóng gió.
Diệp Bạch không chú ý đến thiếu niên kia có ngồi trở lại bên cạnh Văn Nhân Quân hay không. Hắn chỉ xoay người rời đi, lặng yên không một tiếng động giống như khi đến.
... chỉ cần đảm bảo một  khoảng cách nhất định, tu vi của Luyện Thần đỉnh đủ để giấu diếm được võ giả sở hữu linh giác trên đời.
... cho dù đối phương đã đạt đến cảnh giới Phản hư.
Thiếu niên hồng đồng buông màn xong lại về bên người Văn Nhân Quân: "Thành chủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, có phải sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi không?"
Văn Nhân Quân hạ nhẹ quân cờ trong tay, lại không trả lời ngay mà chỉ lơ đãng liếc nhìn bờ hồ bên kia một cái, sau đó mới khẽ gật đầu.
"Vậy... Hạ Cẩm hầu hạ thành chủ nghỉ ngơi?" Thiếu niên hồng đồng khinh thanh tế ngữ, thanh âm vẫn tô mị như cũ, chỉ là sắc hồng trên mặt lại lặng lẽ lan tràn, ngón tay nhỏ dài cũng không tự chủ được véo véo lòng bàn tay, hiện lên vài phần ngây ngô.
Tầm mắt Văn Nhân Quân rơi trên người thiếu niên.
Thiếu niên đã thay quần áo ngoài, đổi một bộ thanh sam thành màu đỏ rực, màu đỏ thẫm càng tôn lên nước da trắng nõn, khiến cho nó càng trở nên tinh tế bóng loáng.
Khi nói ra những lời này, thiếu niên dường như có hơi khẩn trương, hầu kết còn chưa phát dục hoàn toàn thỉnh thoảng nhẹ động lên xuống, cánh môi phấn nộn giống như cánh hoa thoáng nhấp, đôi mắt đỏ ửng tuy rằng không trốn tránh nhưng bên trong lại lộ vài phần sợ hãi cùng chờ mong...
Văn Nhân Quân bỗng nhiên không muốn nhìn thêm.
Hơi thu mắt lại, một lát sau y nói: "Hạ Cẩm là tên trước kia của ngươi?"
Không nghĩ đến đối phương lại nói ra một câu như vậy, Hạ Cẩm vẫn đang chờ ngẩn ra, sau đó mới khẽ gật đầu: "Vâng, thành chủ."
Văn Nhân Quân lên tiếng, sau đó đứng dậy, cầm lấy áo ngoài khoác lên người Hạ Cẩm vẫn còn đang run rẩy, cũng cẩn thận dựng thẳng cổ áo, che khuất cần cổ đang lộ ra bên ngoài của đối phương. Sau đó, y hòa nhã nói: "Muộn rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
Trên đời này, hiển nhiên không chỉ có rét lạnh mới có thể khiến cho người ta phải co rúm lại.
Trên người bỗng nhiên có thêm vật vừa dày vừa ấm áp, Hạ Cẩm khẽ run rẩy, vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị nói chuyện đã thấy người đi sang một bên, lên tiếng: "Người tới, đưa Cẩm công tử trở về Điệp Thúy uyển."
Hạ Cẩm đành phải theo người rời đi.
Nhưng chỉ vừa đi ra khỏi chủ viện không quá hai bước, Mặc Đại tiên sinh đã từ từ đi đến, vẫy lui hạ nhân.
"Hạ công tử?" Mặc Đại tiên sinh đã lên tiếng.
Trong lòng Hạ Cẩm cảm thấy bất an nhưng cũng không làm gì được, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười: "Mặc Đại tiên sinh, ta vẫn chưa cảm ơn sự hỗ trợ trước đó của ngài..."
"Ta không giúp ngươi." Mặc Đại tiên sinh ngắt lời nói của Hạ Cẩm. Sau đó, ông thoáng dừng lại rồi nói, "Muộn rồi, Hạ công tử để lão hủ đưa ngươi một đoạn được không?"
Tuy đối phương dùng câu hỏi nhưng nếu muốn ngày sau bản thân được tốt đẹp hơn thì tất nhiên sẽ không thể cự tuyệt. Hạ Cẩm hiểu rõ điều này, cho nên hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy làm phiền Mặc Đại tiên sinh."
Mặc Đại tiên sinh đưa Hạ Cẩm về phía Điệp Thúy uyển.
Thời gian đã không còn sớm, tuy rằng khoảng cách giữa Điệp Thúy uyển với chủ viện không xa nhưng vị trí lại tương đối hẻo lánh, bởi vậy dọc theo đường đi cũng không gặp một thị nữ hay hộ vệ nào, chỉ có bóng cây hợp lại thành một mảnh hiện nên sự âm trầm.
"Ta không biết ngươi có được thẻ bài của ta khi ta còn trẻ từ đâu." Tiếng nói của Mặc Đại tiên sinh đột nhiên vang lên, ngữ điệu không cao không thấp, nhưng lại giống như một cây búa nện vào trong lòng Hạ Cẩm.
Hạ Cẩm cười, sắc mặt trở nên hơi trắng: "Mặc Đại tiên sinh, ta nói, là do có cơ duyên, từ một cái..."
"Ta cũng đã nói, ta chỉ nhận thẻ bài, không nhận người." Mặc Đại tiên sinh vẫn đi về phía trước như cũ, thần sắc cứng nhắc, không có vui giận, "Bất kể là ai, chỉ cần cầm thẻ bài đến tìm ta, ta sẽ đáp ứng làm 1 việc cho người đó. Còn ngươi là do lừa đảo, trộm cắp, là đoạt được, hay là được tặng ta cũng không quan tâm."
Hạ Cẩm cúi đầu, sau một lúc lâu mới thấp thấp giọng đáp lại.
Tiếng không khác mấy so với tiếng mèo kêu, Mặc Đại tiên sinh không lên tiếng nữa. Chỉ là không tự chủ được nhớ đến Văn Nhân Tầm đã rời đi.
Tuy rằng người nọ cũng không có nửa điểm quan hệ huyết thống với thành chủ, hơn nữa trước sau cũng không được cất nhắc gì, nhưng tốt xấu gì cũng còn là kẻ biết tiến tới và có năng lực, trước mắt vẫn tốt...
Thật sự là vật sợ so với vật, người sợ so với người? Mặc Đại tiên sinh không nhịn được nghĩ như vậy.
Đã có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu phía xa xa của Thúy Điệp uyển.
Bước chân của Mặc Đại tiên sinh dừng lại.
Hạ Cẩm cũng dừng lại theo.
"Ngươi cầm thẻ bài của ta, muốn ta giúp ngươi gặp thành chủ, cũng muốn nghĩ cách để thành chủ giữ lại ngươi, ta đã làm điều thứ nhất." Mặc Đại tiên sinh chậm rãi nói.
Hạ Cẩm cười theo: "Hạ Cẩm nhớ rõ, nhất định sẽ không quên sự trợ giúp của Mặc Đại tiên sinh."
"Trợ giúp cái gì? Ta chỉ để thành chủ gặp ngươi." Ngữ khí của Mặc Đại tiên sinh vẫn lãnh đạm như cũ, "Chỉ cần dựa vào gương mặt kia, ngươi tùy ý đi trước mặt thành chủ một vòng cũng sẽ không cần đến ta."
Hạ Cẩm không biết nói gì nữa, chỉ đành phải cố gắng tươi cười.
Chung quy, hiện tại Văn Nhân Quân cũng không có ý muốn nhận nuôi thêm một đứa cháu trai, Mặc Đại tiên sinh cũng đã bị thất vọng đến lười, chỉ nói đơn giản: "Nếu như ngươi đã mang thẻ bài của ta đến, ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi nhớ cho  kĩ, viện này vốn đang có một thiếu gia, là cháu trai thành chủ nhận nuôi, tên là Văn Nhân Tầm."
Hạ Cẩm rất biết nghe lời: "Là Tầm......"
Hai chữ "thiếu gia" còn chưa kịp nói, Mặc Đại tiên sinh đã nói tiếp, ngữ khí nhàn nhạt: "Giống như ngươi."
Hạ Cẩm mở to hai mắt, sắc ửng đỏ của đôi đồng tử trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.
Mặc Đại tiên sinh không nhìn vào đôi mắt kia: "Trước đây thành chủ đối với Tầm thiếu gia không tồi, sau này cũng sẽ đối xử với ngươi không kém. Ngươi hãy nhớ kĩ, ở nơi này ngươi là thiếu gia, không phải hạ nhân, không phải thị vệ", nói đến đây, Mặc Đại tiên sinh nhìn lướt qua quần áo có hơi đơn bạc lộ ra dưới lớp áo khoác dày bên ngoài của Hạ Cẩm, "Cũng không phải đồ vật ở bên cạnh."
Mặt Hạ Cẩm đỏ lên.
Khẩu khí của Mặc Đại tiên sinh vẫn nhàn nhạt như cũ: "Chỉ là, nếu như lúc trước y có Tầm thiếu gia, hiện tại có Cẩm công tử ngươi, vậy ngày sau cũng có thể sẽ có thiếu gia thứ 3, công tử thứ 4, những việc này, nói như vậy chắc không cần ta phải nói thêm ngươi cũng có thể hiểu."
Ngữ khí của Hạ Cẩm mang theo cảm kích: "Không, đa tạ Mặc Đại tiên sinh nhắc nhở."
Mặc Đại tiên sinh không để ý tới Hạ Cẩm: "Tấm thẻ bài trong tay ngươi kia hãy giữ lại, ngày sau có thể đến tìm ta một lần nữa... chỉ cần ngươi không làm những việc không nên."
Một câu cuối cùng, Mặc Đại tiên sinh hơi hơi híp mắt, trong giọng nói đã mang theo sát ý.
"Ta hiểu được, ta thật sự không..." Hạ Cẩm vội vàng tỏ thái độ.
Mặc Đại tiên sinh cũng đã xoay người rời đi.
......
Ở một tửu lầu tại Phi Vân Thành.
Độc Cô Kinh Phi ngồi sát cửa sổ, lười biếng ngáp một cái.
Kì thật hắn cũng không hiểu lắm, vì sao mình lại muốn theo ba ba tiễn người về nhà... vì tình bằng hữu ư? Đối phương là một đại nam nhân võ công so với mình còn cao hơn; lấy võ công để so sánh ư? Vậy thật sự là hơi bỉ ổi...
Nghĩ như vậy, Độc Cô Kinh Phi uống một ngụm rượu, sau đó lại thở dài một hơi.
Sự thật à, đây chính là trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn, đi kĩ quán tìm cô nương Thủy Linh, uống hai vò hoa tửu cũng chẳng phải rất không tồi hay sao...
"Độc Cô thiếu gia?" Âm thanh mang theo kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.
Bản thân có một người cha tốt, hơn nữa bản thân mình tên tuổi cũng không kém, Độc Cô Kinh Phi đã sớm có thói quen bị người khác quấy rầy. Cho nên, khi nghe được âm thanh như vậy hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, một bên chậm rì rì quay đầu, một bên nghĩ xem làm thế nào để đuổi đối phương đi.
Có điều, ý nghĩ như vậy chỉ tồn tại trước 1 khắc khi Độc Cô Kinh Phi nhìn thấy đối phương.
"Hóa ra là Tề thiếu gia?" Trên mặt lập tức lộ ra ý cười, Độc Cô Kinh Phi đứng lên nói: "Duyên phận, duyên phận, Tề thiếu gia không ngại cùng uống một chén?"
Tề Ngạo lập tức đề cao cảnh giác. Trên mặt lại nửa phần bất biến, chỉ cười nói: "Độc Cô thiếu gia cũng đã lên tiếng, làm sao còn có ai không nể mặt chứ?"
Sau khi hai bên chủ khách ngồi xuống, Độc Cô Kinh Phi gọi tiểu nhị đến, để đối phương mang lên một bàn rượu và thức ăn, lúc này mới không để ý đến thái độ, bắt đầu tìm hiểu: "Thiếu gia Phi Vân Thành của các ngươi có phải quay lại rồi không? Hai ngày trước ta có nghe người ta nhắc đến."
"Tầm thiếu gia đã trở lại?" Tề Ngạo ngạc nhiên nói, "sao ta lại chưa từng nghe qua?"
Độc Cô Kinh Phi lập tức ngẩn ra.
Lúc đi vẫn là buổi chiều, từ cửa chính đi ra, không có đạo lý nào Tề Ngạo lại không biết... Cửa chính không đi còn muốn vượt tường? Trong lòng cân nhắc như vậy, Độc Cô Kinh Phi cảm thấy có điều không đúng, đang định lên tiếng tìm hiểu thêm thì Tề Ngạo lại giống như bừng tỉnh nở nụ cười: "Độc Cô thiếu gia có phải nghe nhầm hay không? Thật ra hai ngày nay trong phủ thành chủ đúng là nhiều thêm một vị thiếu gia."
Nhiều thêm một vị thiếu gia? Độc Cô Kinh Phi lại ngẩn ra: "Nói như thế nào?"
Tề Ngạo cười cười: "Đây là việc của hai ngày trước. Hai ngày trước, có một thiếu niên khoảng 15-16 đến tìm thành chủ, không biết vì sao thành chủ lại thích, lập tức cho người thu dọn Điệp Thúy uyển để cho người ở lại, còn để hạ nhân gọi đối phương một tiếng "công tử", tuy rằng trước mắt vẫn lấy lễ đối đãi của khách quý để khoản đãi, nhưng sau này..."
Trong lòng Độc Cô Kinh Phi cảm thấy đột ngột: "Ta nhớ rõ lúc trước Văn Nhân Tầm cũng..."
Cũng giống như vậy.
Độc Cô Kinh Phi không nói hết lời.
Bởi vì Tề Ngạo đã cúi đầu uống rượu.
Đây là việc riêng, Tề Ngạo đã tỏ thái độ, bản thân hiển nhiên cũng không nên hỏi nhiều thêm. Đạo lý này Độc Cô Kinh Phi hiểu rõ, cho nên hắn cũng cầm chén rượu lên.
Mùi rượu cay cay.
Độc Cô Kinh Phi uống hai hớp, đột nhiên cảm thấy không có vị gì.
Bóng đêm nồng đậm.
Tuy đã qua nửa đêm nhưng Độc Cô Kinh Phi vẫn không có ý định ở lại qua đêm tại Phi Vân Thành, hắn rời  khỏi thành, hướng về phía xe ngựa của mình đang đỗ, tuy rằng qua đêm ở đó không thoải mái bằng khách điếm, nhưng cũng sẽ không khó chịu như phải ở lại Phi Vân Thành.
Trăng vẫn không xuất hiện.
Uống một chút rượu, Độc Cô Kinh Phi đã hơi say, dường như có thể nhìn thấy một bóng người ở phía xa.
Cho rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi, Độc Cô Kinh Phi cũng không để ý. Nhưng chờ đến khi hắn đi được 2 bước lại phát hiện hình dáng của người nọ cũng không biến mất, bước chân hắn vẫn lảo đảo như cũ, tay lại bất động thanh sắc chuyển qua trường kiếm bên hông.
Độc Cô Kinh Phi lại đi một đoạn về phía xe ngựa.
Sau đó, hắn nhìn thấy rõ ràng một thân ảnh đang đứng thẳng tắp.
Ngón tay đặt lên trường kiếm hơi run, Độc Cô Kinh Phi lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, bước vài bước đứng phía sau người nọ, bàn tay chuẩn bị đặt lên bả vai đối phương: "A Tầm? Sao biết ta đến lại không lên tiếng?"
Diệp Bạch đang đưa lưng về phía Độc Cô Kinh Phi xoay người, đúng lúc tránh đi bàn tay của đối phương: "Chờ ngươi."
"Chờ ta làm gì?" Độc Cô Kinh Phi ngạc nhiên nói.
"Giúp ta tra một việc." Diệp Bạch nói đơn giản.
"Chuyện gì?" Độc Cô Kinh Phi chớp mắt.
"Những thế lực đối nghịch Phi Vân Thành." Diệp Bạch trả lời.
Sau đó, Độc Cô Kinh Phi lập tức ngây dại.
"Ngươi......" sau một lúc lâu, Độc Cô Kinh Phi phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn Diệp Bạch giống như đang xem một cục đá nở hoa, "Ngươi định đi tìm bọn họ?" Hắn thoáng dừng lại, âm cuối cất cao: "Chỉ một mình ngươi?"
"Nếu không cần bao nhiêu người?" Diệp Bạch suy nghĩ.
Độc Cô Kinh Phi nhịn không được cười khổ: "Cho dù bản thân ngươi có thể, nhưng Phi Vân Thành cũng không phải không có tiền, không có người, dùng đến..."
Nói tới đây, Độc Cô Kinh Phi có phần do dự, sau đó không nói tiếp.
Diệp Bạch không biết được Độc Cô Kinh Phi do dự gì và muốn gì, hắn chỉ nói: "Ngươi giúp ta tìm được tin tức, ta thay Đông Hải giết người."
Còn không phải thay hắn, mà là thay Đông Hải giết người? Độc Cô Kinh Phi nhịn không được mỉm cười, nụ cười cũng không mang theo ác ý: "Đông Hải chúng ta cũng tự dưỡng được người của chính mình, không cần..."
Giọng nói của Độc Cô Kinh Phi chậm rãi biến mất, hắn thấy Diệp Bạch tùy tay chém một kiếm về phía cánh rừng.
Sau đó, hắn thấy một loạt cây đại thụ giống như người đang ẩn nấp bị kiếm khí xoẹt qua, giống như đại thụ bị cắt ngang, sau đó da thịt nứt nẻ, sau đó là biến thành khối nhỏ, rồi lại hóa thành bột phấn, nhanh chóng biến mất theo gió.
Độc Cô Kinh Phi mở to mắt.
—— Luyện Thần đỉnh?!

_Hết chương 25_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro