🍀 Chương 26: Danh chấn thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Phi Vân Thành, sau khi cáo biệt Độc Cô Kinh Phi, Tề Ngạo không làm như tính toán trước đó là đi kiểm tra dược phòng, mà là trực tiếp xoay người trở về phủ.
Bên trong phủ, Tề Diêm còn chưa ngủ.
"Làm sao vậy?" Thấy Tề Ngạo đẩy hạ nhân ngăn cản hắn ra vội vàng đi đến, Tề Diêm buông sách trong tay xuống, nhíu mày hỏi. Tiếp theo đó lại phất phất tay, để cho hạ nhân theo vào do không ngăn được hắn lui ra ngoài.
"Hôm nay ta gặp được Độc Cô Kinh Phi." Tề Ngạo cũng không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào chủ đề.
"Đông Hải tiểu long vương?" Tề Diêm cảm thấy hơi kỳ quái, "Hắn tới nơi này để làm gì?"
"Là vì việc của Văn Nhân Tầm" Tề Ngạo nói.
Một câu đơn giản làm Tề Diêm nghiêm túc hơn hẳn. Ngồi thẳng lại, hắn khẽ gõ gõ ngón tay lên tay ghế, nói: "Ngươi nói cụ thể cho ta nghe."
Tề Ngạo nói lại việc buổi tối một lần nữa. Cuối cùng, hắn khẽ cười lạnh, nói: "Một Đông Hải tiểu long vương mà thôi, cũng không dậy nổi điều gì ở Phi Vân Thành cả, cũng chỉ là việc hắn nửa đường gặp gỡ Văn Nhân Tầm, còn theo đối phương đi một đoạn."
Tề Diêm nheo mắt: "Ý của ngươi là......"
Tề Ngạo ngồi xuống: "Cha, tình huống hiện tại của Phi Vân Thành là đặc thù, nếu sau này phát triển thật sự khó có thể bảo toàn Độc Cô Kinh Phi hay Độc Cô Ly Hận không mượn Văn Nhân Tầm để thuận tiện nhúng tay vào việc bên trong của Phi Vân Thành."
Tề Diêm trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết lúc trước vì sao Văn Nhân Tầm sở dĩ vừa mới rời đi đã trùng hợp bị người của Phi Vân Phong mai phục trên sơn đạo không, là kẻ nào đã tiết lộ tin tức?"
Tề Ngạo ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, có điều..." Hắn nhíu mày, "Có điều, lúc trước con cùng Tiêu Phá Thiên cùng nhau nhìn thấy Văn Nhân Tầm đi ra, sau đó hắn lại rời đi một lúc, chỉ sợ là hắn."
Tề Diêm gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hẳn là hắn. Việc này hắn làm không được ổn, tuy rằng không ai có thể chỉ ra được là do hắn làm, nhưng nếu lão thành chủ còn ở đây, vậy tất nhiên sẽ không cần chứng cứ gì cả? Tìm lý do nào đó giết đi, hoặc phái hắn đi chịu chết cũng không phải là việc khó khăn gì."
Tề Ngạo an ủi nói: "Hiện tại tính tình thành chủ giống như những kẻ bạch đạo đó, cho nên mới để yên cho Tiêu Phá Thiên."
Tề Diêm trầm mặc, sau đó thở dài một hơi: "Chúng ta đều sai rồi."
"Cái gì sai rồi?" Tề Ngạo không hiểu được.
"Ngươi nói xem, ở Phi Vân Thành, Tiêu Lệ cũng coi như là một người dưới một người mà trên vạn người, thành chủ cũng không phải là người hay trách móc nặng nề, có phúc lại không biết hưởng, phút cuối cùng lão lại còn làm ra việc này là vì sao?" Tề Diêm nói.
"Vì Tiêu Phá Thiên, nhi tử gây họa tất nhiên sẽ do lão tử chịu trách nhiệm." Tề Ngạo không nhịn được vui sướng khi người gặp họa.
"Nhi tử gây ra họa đương nhiên sẽ do lão tử gánh vác," Tề Diêm gật đầu, "Tiêu Lệ cũng là một đại nhân vật đã sớm vang danh trên giang hồ, đao kiếm gặp người này cũng phải lui lại một bước. Có điều, thứ này ở trên giang hồ..." Tề Diêm cười cười, "Tiêu Lệ quả thật là một người lợi hại, một đôi thiết chưởng khai sơn phá thạch, gần như không có đối thủ ở Nhị Hà, nhưng đắc tội với nhiều người, luôn gặp phải báo ứng. Nhân gia đánh không lại Tiêu Lệ còn không thể tìm người nhà của hắn để làm khó hay sao? Trong 1 đêm, cả một nhà trên dưới 50 người đều bị giết, còn bản thân thê tử và cha mẹ của Tiêu Lệ lại càng bị băm thây thành từng mảnh, máu thịt rơi đầy mặt đất. Chỉ có duy nhất một độc đinh lưu lại, chính là Tiêu Phá Thiên."
Tề Diêm thở dài một hơi: "Có thể nói là dùng toàn bộ huyết nhục của Tiêu gia mới lưu lại được một Tiêu Phá Thiên... Ngươi nói, sau khi trải qua chuyện như vậy, Tiêu Lệ làm sao có thể khiến cho cốt nhục còn lại cuối cùng trên đời này của Tiêu gia dính phải chuyện gì?"
Tề Ngạo lại không cảm thấy việc này có bao nhiêu thảm thiết, chỉ giống như có điều gì suy nghĩ: "Tiêu bá phụ là sau này mới gia nhập vào Phi Vân Thành, cho nên mới không hề do dự động thủ?"
"Phải." Tề Diêm gật đầu.
"Tiêu bá phụ là vì Tiêu Phá Thiên... Vậy vì sao người lại nói là hắn sai rồi?" Tề Ngạo hỏi.
Tề Diêm thở ra một hơi: "Tiêu Lệ đúng là chỉ muốn giữ được Tiêu Phá Thiên – có điều, thành chủ nào có thể hiện ra ngoài mình coi trọng Văn Nhân Tầm?"
Lông mày Tề Ngạo động động: "Vậy còn tên mắt đỏ như con thỏ hiện tại thì sao?"
Tề Diêm chậm rãi gật đầu: "Trong mắt của thành chủ, Văn Nhân Tầm cùng với Hạ Cẩm hiện tại có thể coi như là thấy thì nuôi bên cạnh, là đồ vật ném đi cũng không đáng tiếc. Nếu như không làm được dứt khoát, thành chủ tất nhiên cũng không ngại vì vật của bản thân động tay chân; còn nếu như có thể làm được sạch sẽ," Tề Diêm nheo mắt, "chưa chắc thành chủ sẽ có tâm tư thật sự muốn đi truy cứu."
Tề Ngạo nghĩ một lát sau đó cũng không quan tâm: "Cho dù là như vậy, Tiêu bá bá cũng không có khả năng dừng tay, cung đã bắn đi làm sao mũi tên quay đầu lại được?"
Cung đã bắn đi làm sao mũi tên quay đầu lại được! Trong lòng Tề Diêm thầm than một tiếng.
Tề Ngạo lúc này lại nhíu mày: "Cha, ta vẫn luôn không rõ, vì sao người lại tham gia vào kế hoạch của Tiêu bá bá... Địa vị của ngài cũng không thấp, cho dù Tiêu bá bá có trở thành thành chủ cũng chưa chắc sẽ dành cho ngài địa vị cao hơn."
"Ta biết." Tề Diêm nhàn nhạt nói, "Việc này làm sao ta lại không biết được? Nếu như năm đó không phải nhận được chút ân tình, ai sẽ để ý đến cái lão đông tây này?" Nói rồi, Tề Diêm thoáng dừng lại, lại nói, "Có điều, nếu như thành chủ đã không sớm có ý định cưới thê lập thất, vậy chờ đến trăm năm sau này, sự nghiệp to lớn như vậy cũng sẽ gây nên một phen tranh đoạt... Sớm hay muộn cũng như thế thôi."
Tề Ngạo gật gật đầu.
Dựa vào lưng ghế, Tề Diêm một mình suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: "Ngạo nhi, hai ngày nữa ta đi tìm thành chủ nói một tiếng, để cho ngươi đi ra ngoài một thời gian."
"Làm sao vậy?" Tề Ngạo hơi kinh ngạc.
Tề Diêm mặt âm trầm: "Ta cảm thấy việc này cũng không đơn giản. Ta giúp Tiêu Lệ kia vì một ân tình, nếu như thuyền này bị phá, cũng sẽ không sao, sống hay chết đều được; nhưng mà còn ngươi," ngón tay của Tề Diêm gõ nhịp trên mặt ghế càng nhanh hơn, "Chính là ngươi vẫn còn trẻ, không cần thiết phải đi theo một chiếc thuyền luôn nguy hiểm, có thể lật bất cứ lúc nào. Tiêu Lệ có thể vì con của hắn mà so đo mọi thứ, Tề Diêm ta tất nhiên cũng muốn so đo vì con của mình."
Nói như vậy, Tề Diêm lại dặn dò: "Sau khi ra ngoài, ngươi nghĩ biện pháp tìm Văn Nhân Tầm, cùng hắn thiết lập quan hệ nhiều hơn, thành chủ tuy rằng không nhất định phí nhiều tâm tư cho Văn Nhân Tầm, nhưng mọi sự dung túng lại không phải là giả."
Bản thân cũng là một người quyết đoán và tàn nhẫn, sau khi Tề Ngạo nghe xong thì gật đầu: "Việc này là tất nhiên, đến lúc đó, nếu..." Mơ hồ hiện lên mấy chữ không quá tốt lành, Tề Ngạo tiếp tục nói, "Mặc kệ là dùng phương pháp gì, phải trả giá điều gì, con cũng sẽ cầu xin Văn Nhân Tầm để thành chủ khai ân, lưu lại cha."
Sau khi nghe xong, Tề Diêm lập tức cười to: "Tiểu tử ngốc, khi đó ngươi không cần yêu cầu thành chủ lưu lại cái mạng già của cha ngươi!"
Mày Tề Ngạo vừa mới nhăn lại, nổi lên nghi hoặc, Tề Diêm vỗ bả vai hắn, nói: "Ngươi nên xin cho cha ngươi một cái chết thống khoái."
......
Độc Cô Kinh Phi đang ở khách điếm đọc tình báo."Tào Bang chủ, Khách trưởng lão, còn có Hoan Hỉ Thiền cùng phật Di Lặc..." Độc Cô Kinh Phi nhíu mày, "Trước kia không nhận ra được cái gì, vì sao đùng một cái lại tra ra có võ giả Luyện Thần đỉnh xuất hiện?"
Người hầu hạ bên cạnh đỡ lấy bình hoa bên cạnh mình, không để nó rơi xuống. Hắn cười khổ nói: "Thiếu đảo chủ, võ giả cấp bậc Luyện Thần kì đỉnh xuất hiện trên đường sao? Tào Bang khống chế vận tải đường thủy của Nhị Hà, tuy rằng so với Phi Vân Thành và Đông Hải chúng ta có kém hơn, nhưng mà có mấy cường giả Luyện Thần kỳ thì có gì là lạ? Hoan Hỉ Thiền lại càng không cần phải nói, thứ tôn giáo này, luôn có thể hấp dẫn được một số người..."
Đạo lý này tất nhiên Độc Cô Kinh Phi hiểu, đọc tình báo ừ một tiếng như có như không.
Thế nhưng người hầu kia do dự rồi vẫn hỏi: "Thiếu đảo chủ, ngươi xác định không nhìn lầm, thiếu chủ Phi Vân Thành thật sự là... Luyện Thần đỉnh?"
Độc Cô Kinh Phi cũng không ngẩng đầu: "Ta hy vọng ta nhìn lầm rồi."
"Luyện Thần đỉnh 20 tuổi..." Người hầu nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Hai mươi tuổi." Độc Cô Kinh Phi lẩm bẩm, "Nếu như ở Đông Hải, sẽ giống như là một bảo vật. Ta so với hắn còn nhiều tuổi hơn, lại mới là Luyện Huyết trung giai..."
"Bất luận ở nơi nào đều sẽ trở thành bảo vật." Người hầu khẳng định, lại tiếp tục an ủi Độc Cô Kinh Phi, "Thiếu đảo chủ, người trẻ tuổi, võ công trên giang hồ cũng lợi hại ở hàng đầu."
Độc Cô Kinh Phi tự giễu cười cười, lại không hề nói cái gì, chỉ nói: "Ngươi bố trí để cho thập thất thiết kị theo sát một chút, mặc kệ là có bất kì điều gì ngoài ý muốn, cần phải đem người hoàn chỉnh mang về."
Người hầu gật đầu, sau đó nói: "Đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống. Cũng không biết Phi Vân Thành phát điên cái gì, lại đẩy người ra bên ngoài. Nếu Đông Hải chúng ta có thể bắt lấy, lại chờ thêm mấy năm sau Tầm thiếu gia đột phá Luyện Thần kỳ, nhất định là có thể trấn áp các môn phái khác một bậc."
Độc Cô Kinh Phi trong lòng vừa động.
Hai mươi tuổi đã đến Luyện Thần đỉnh, nói đối phương không đột phá được Luyện Thần, đúng là có quỷ cũng không tin. Có điều...
Có điều, Văn Nhân Quân lại không phải một kẻ ngốc, cho dù trước đó chỉ coi Văn Nhân Tầm là người để đùa bỡn, hiện tại lại lấy lý do gì mà không tiếp thu một cường giả Luyện Thần đỉnh? Còn về phía Văn Nhân Tầm, trước đó nếu như đã nói qua việc này với Văn Nhân Quân, vậy làm sao còn có thế coi là một công tử không rõ lai lịch? Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì nếu như hiện tại Phi Vân Thành bị suy bại, Văn Nhân Tầm thật sự có khả năng sẽ gia nhập vào một môn phái khác. Đến lúc đó, Đông Hải nhất định sẽ là lựa chọn đầu tiên của hắn. Mà chờ hắn gia nhập Đông Hải...
Chờ hắn gia nhập Đông Hải......
Nghĩ như vậy, Độc Cô Kinh Phi nhất thời rơi vào thất thần, bất giác nói:
"Hiện tại, người hẳn là đã ở trước Phật Di Lặc..."
......
Phật Di Lặc hôm nay có vài phần vui vẻ.
Bầu trời đen nghìn nghịt, mưa tí tách rơi xuống, lộp bộp rơi trên tán ô, thỉnh thoảng lại có nước mưa từ trên ô rơi xuống, đọng trên tăng bào màu vàng to rộng, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Phật Di Lặc.
Hắn vừa mới phổ độ cho vài chúng sinh khổ tình. Mà bên trong những chúng sinh khổ tình này còn có 2 tiểu cô nương xinh đẹp.
Phật Di Lặc có chiếc bụng to, trên mặt là ý cười khoan dung hiền từ, đôi mắt càng là trở thành một đạo để tôn thờ.
Bỗng nhiên, phật Di Lặc ngừng bước chân, phía trước, hắn thấy có một người đang ngồi bên cạnh con đường mình đang đi.
Đó là một người bên ngoài mặc áo tơi, đội đấu lạp, nếu chợt nhìn qua sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy ở phía bên eo có hơi nhô ra, tất nhiên là có binh khí.
Trong lòng Phật Di Lặc xẹt qua một tia khác thường, là một loại nguy hiểm hắn có thể cảm nhận được. Hắn lập tức dừng bước.
Những kẻ đi bên cạnh Phật Di Lặc cũng chú ý đến người trước mặt, âm thanh lập tức trầm xuống: "Hoan Hỉ Thiền ra ngoài, kẻ không liên quan mau lui!"
Người mặc áo tơi đứng lên.
"Phật Di Lặc?"
Tới là để tìm mình.
Giờ phút này, tiếng mưa rơi dường như cũng nhỏ lại, Phật Di lặc cười ngâm ngâm đi lên trước, thần sắc lại càng hiền từ: "Đúng là lão nạp, thí chủ..."
Chữ "chủ" còn chưa kịp nói xong, người mặc áo tơi đã nhanh chóng đến gần Phật Di Lặc, vận nội lực hùng hậu, một chưởng vô thanh vô tức từ bàn tay cầm ngân châm tẩm độc được đánh ra.
Người áo tơi nâng tay.
Phật Di Lặc cười tủm tỉm, lại thêm vào một phần lực đạo.
Ngay sau đó, cự chưởng đánh trúng, kình phong sinh ra từ trong hư không!
Thế nhưng, bất chợt, Phật Di Lặc lại cảm thấy không ổn, vì trên tay của hắn cảm nhận được cảm giác cứng rắn, mặt khác, là vì dung nhan của đối phương lộ ra sau khi đấu lạp bị ném đi, là một gương mặt trẻ tuổi, lại quá mức đạm mạc.
Ngân quang chợt lóe rồi biến mất.
Ngay sau đó là huyết quang tung tóe khắp nơi.
Đau nhức nơi bàn tay trong nháy mắt chuyển về trong óc, Phật Di Lặc sắc mặt đột biến, lui về phía sau: "Ngươi..."
"Phật Di Lặc." Diệp Bạch lặp lại một lần. Hắn tiến lên một bước, là một bước chân vô cùng bình đạm. Kiếm trong tay, tuyết đọng trên kiếm dường như mang theo màu máu. Hắn nói: "Chết."
Một tiếng sấm sét bỗng nhiên ầm vang!
Tia chớp sáng chói cắt qua đất trời, Phật Di Lặc bỗng nhiên nhớ đến một người.
Một người đã chết... một người có thể khiêu chiến cường giả Luyện Thần đỉnh, mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy không rét mà run!
......
Ngày 18 tháng 2 năm Thiên Khải 357, Phật Di Lặc chết.
Tên tuổi của Văn Nhân Tầm được biết đến.
Ngày 20 tháng 2 năm Thiên Khải 357, Hoan Hỉ Thiền dẫn người bao vây đuổi giết Văn Nhân Tầm nhưng toàn bộ đều chết. Hoan Hỉ Thiền chiêu cáo thiên hạ, thề giết Văn Nhân Tầm.
Danh tiếng Văn Nhân Tầm được lưu truyền trên giang hồ.
Ngày 10 tháng 3 năm Thiên Khải 357, Khách trưởng lão của Tào Bang chết. Hoan Hỉ Thiền cùng Tào Bang liên thủ, đuổi giết Văn Nhân Tầm.
Văn Nhân Tầm giết 35 người, khiến cho gần trăm người bị thương.
Tên tuổi Văn Nhân Tầm lưu truyền rộng rãi khắp nơi.
Ngày 13 tháng 3 năm Thiên Khải 357, Hoan Hỉ thiền lại cùng Tào Bang liên thủ, lần thứ 2 vây giết Văn Nhân Tầm.
Văn Nhân Tầm lại thoát được, kì danh được truyền đi một cách điên cuồng.
Ngày 18 tháng 3 năm Thiên Khải 357, Tào Bang bang chủ chết. Hàng hóa bên vây khốn Phi Vân Thành biến mất, trước người có vết kiếm, hai chữ Văn Nhân khắc vào đá 3 thước, bạc câu tranh sắt.
Tên của Văn Nhân Tầm
—— cả thiên hạ đều biết!

_Hết chương 26_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro