🍀 Chương 28: Gợn sóng hơi lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một tháng trước, Văn Nhân Tầm chặn giết Phật Di Lặc ở Cổ Hà. 13 người đi cùng phật Di Lặc, ngoài 2 người không động thủ, toàn bộ còn lại đều bị giết."
"Hai ngày sau, Hoan Hỉ Thiền dẫn theo một nhóm đông đuổi bắt Văn Nhân Tầm, khinh thường đối phương tuổi nhỏ, lại vừa tiến vào Luyện Thần đỉnh, quyết đấu 1-1, kết quả là, 51 người khiêu chiến, bị Văn Nhân Tầm 1 kiếm xuyên tim."
"Hai mươi ngày sau, Văn Nhân Tầm xuất hiện ở Tào Bang, trước muôn vàn đệ tử bang phái công khai khiêu chiến, sau đó giết chết Khách trưởng lão của Tào Bang. Tào Bang cùng Hoan Hỉ Thiền bắt đầu liên thủ vây giết Văn Nhân Tầm, giằng co suốt 8 ngày, mỗi ngày đều có hơn 50 đệ tử trong hai bang táng thân. Mà trong 8 ngày này, Khách trưởng lão của Tào Bang đã chết, bang chủ của Tào Bang cũng chết... Hỗn đản."
Hai chữ cuối cùng này là nam tử hộ vệ ở bên cạnh Tần Lâu Nguyệt thay Diệp Bạch cắn răng nói ra.
Tần Lâu Nguyệt lẳng lặng lắng nghe, sau đó cứng họng cười: "Cái gì hỗn đản?"
Nói rồi, hắn tiếp nhận mật báo, lật xem qua rồi khen: "Trong vòng 1 tháng qua, chọn lấy 5 vị cường giả nổi danh trên giang hồ, còn lật đổ 1 vài bang phái không nhỏ... Thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một thế hệ mới thay cho người xưa."
Nam tử lúc trước đọc mật báo nhấp môi: "Phương thức nổi danh như vậy, không khỏi rất giống với đại nhân trước kia."
Tần Lâu Nguyệt nói: "Trong chốn giang hồ, người muốn nổi danh giống như Diệp Bạch còn ít sao? Chỉ là khó khăn quá lớn, nguy hiểm quá cao, cho nên phần lớn không thực hiện được, ngẫu nhiên cũng có một số sắp vươn đến đỉnh, lại không được quá..."
Tần Lâu Nguyệt lại nhìn mật báo, nhỏ giọng than: "Cho đến tận bây giờ, thành công cuối cùng cũng chỉ có một người mà thôi."
Hắc y nam tử đứng trước mặt Tần Lâu Nguyện vẫn buông mắt như cũ.
Tần Lâu Nguyệt thả lỏng thân mình dựa vào trên lưng ghế: "Còn có chuyện gì?"
Ngụ ý là nếu chỉ có chuyện này, vậy không cần lãng phí thời gian của hắn.
Có điều, hắc y nam tử thật sự có chuyện muốn nói: "Cung chủ, 20 tuổi đã là Luyện Thần đỉnh quả thật là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cho dù thật sự..." Hắc y nam tử nuốt mấy chữ "học theo Diệp đại nhân" trở lại, "Cũng không có gì. Có điều, tiểu nhân còn nghe thấy người ta nói, khi Văn Nhân Tầm động thủ..."
Hắc y nam tử hơi hơi do dự: "Nói Văn Nhân Tầm sử dụng chiêu thức rất giống với Diệp đại nhân."
Tần Lâu Nguyệt không lên tiếng.
Hắc y nam tử cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ hơi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Giống như thời gian đã trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt, Tần Lâu Nguyệt lên tiếng: "Sau đó thì sao?"
Hắc y nam tử vội cúi đầu: "Kì thật tiểu nhân nghĩ là, có phải Văn Nhân Tầm kia có cơ duyên gì, đúng lúc được Diệp đại nhân dạy cho một vài chiêu thức."
Tần Lâu Nguyệt nhìn hắc y nam tử.
Hắc y nam tử cúi đầu càng thấp hơn.
Cứ nhìn như vậy một lát, Tần Lâu Nguyệt bỗng nhiên nhàn nhạt cười: "Thật tốt, ngươi thật thông minh... Văn Nhân Tầm được Diệp Bạch dạy, cho nên chiêu thức có bóng dáng của Diệp Bạch, cho nên vừa ra tay đã danh chấn thiên hạ... Quả nhiên, đây là lời giải thích tốt nhất đối với Thiên Hạ Cung."
Hắc y nam tử kinh sợ: "Tiểu nhân chỉ cho rằng võ công của Diệp đại nhân không có khả năng vô duyên vô cớ bị người khác biết được, nếu như có gì không đúng, mong rằng giáo chủ chỉ giáo."
"Không, đây là một kết luận thật tốt." Tần Lâu Nguyệt mỉm cười nói, "Làm theo lời ngươi vừa nói, truyền việc này ra giang hồ đi."
Hắc y nam tử lập tức cảm thấy vui mừng. Chỉ là vui mừng này hắn rất cẩn thận giấu ở đáy mắt.
Hành lễ, hắc y nam tử lại cung cung kính kính nói một tiếng 'Vâng', lúc này mới xoay người lui ra ngoài.
Vì thế Tần Lâu Nguyệt lại cầm lấy tình báo trước mặt, đọc từng chữ từng chữ. Một lát sau, hắn thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Quả nhiên..."
Nói rồi Tần Lâu Nguyệt lại gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ lại vài lần gặp gỡ với Văn Nhân Tầm.
Hắn lại nói: "Quả nhiên......"
Quả nhiên cái gì? Tần Lâu Nguyệt nghĩ, sau đó hắn mỉm cười nhu hòa, giống như ánh trăng, xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, lại cũng giống như ánh trăng mờ ảo mông lung. Hắn nói: "... Quả thật đúng là rất giống Diệp Bạch."
Độc Cô Kinh Phi đang ở đình hóng gió chờ Tần Lâu Nguyệt.
Sau khi Diệp Bạch rời đi, hắn vốn dĩ cũng chuẩn bị đi luôn, có điều Ung Thành vốn là tổng đàn của Thiên Hạ Cung, hơn nữa, Tần Lâu Nguyệt lúc này cũng đang ở Ung Thành, nếu như đi qua mà không vào, vậy cũng không thể coi được, cho nên sau khi Diệp Bạch rời đi, Độc Cô Kinh Phi mới nấn ná ở lại đây mấy ngày, sau đó tất nhiên phải đi bái kiến Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt cũng không để Độc Cô Kinh Phi chờ quá lâu.
Thời gian cũng chỉ khoảng một nén nhang, Tần Lâu Nguyệt mặc trường bào đá xanh, hoa văn hình dơi mang theo người đi về phía đình hóng gió.
Độc Cô Kinh Phi vội vàng đứng dậy: "Kinh Phi gặp qua Tần cung chủ!"
"Tiểu long vương khách khí rồi." Tần Lâu Nguyệt mỉm cười, ý bảo đối phương ngồi xuống, sau đó quay đầu lại nói, "Đi lấy trà năm ngoái còn trong kho ngọc đi pha rồi mang đến đây."
Ngồi xuống một lần nữa, Độc Cô Kinh Phi lúc đầu còn không cảm thấy gì, đợi đến khi hạ nhân mang lên một bình băng hắn mới kinh ngạc nói: "Đây chẳng lẽ là tuyệt đỉnh trà chỉ có trên đỉnh núi tuyết, một năm chỉ có thể hái được 3 cân phải không?"
Tần Lâu Nguyệt cười cười: "Do cơ duyên xảo hợp nên thu được một ít."
Nói xong, Tần Lâu Nguyệt cũng không hề nói nhiều về chuyện này, chỉ hỏi: "Không biết tiểu long vương hôm nay qua hạ cung là có chuyện gì?
Độc Cô Kinh Phi lắc đầu nói: "Chỉ là chuẩn bị quay về Đông Hải, nghĩ đến lâu như vậy còn chưa đến chào hỏi cung chủ, cho nên lúc này mới mạo muội tới bái phỏng."
Tần Lâu Nguyệt à một tiếng: "Tiểu long vương lần này đến đây cũng chưa lâu, vậy đã phải đi về sao?"
"Cũng không tính là nhanh. Kì thật ta vốn dĩ chỉ định ngốc ở bên ngoài ba tháng, lại không nghĩ đến cuối cùng nấn ná ở Ung Thành hơn nửa tháng." Độc Cô Kinh Phi nói.
Tần Lâu Nguyệt mỉm cười: "Là bởi vì Văn Nhân thiếu thành chủ của Phi Vân Thành phải không? Mấy trận chiến kia quả thật có thể nói là xuất sắc, cho dù có ở lại lâu hơn cũng có thể coi là đáng giá.
Độc Cô Kinh Phi nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, cuối cùng lại nói: "Ta cùng với A Tầm... Chỉ là bằng hữu."
Tần Lâu Nguyệt bật cười khanh khách: "Tiểu long vương cùng Văn Nhân Tầm tất nhiên là bằng hữu, nếu không, vì sao lại có thể cho mượn cả Yến Vân thập thất kị bên người chứ?"
Không cần phải Tần Lâu Nguyệt lên tiếng, Độc Cô Kinh Phi cũng hiểu rõ câu trả lời của mình không được ổn lắm. Tự hiểu nói nhiều sai nhiều, hắn đơn giản ngậm miệng, không nói tiếp nữa.
Tần Lâu Nguyệt cũng không để ý, bưng trà ngon lên nhấp một ngụm rồi nói: "7 năm trước Tần mỗ đặt chân vào Đông Hải, nhờ Long Vương chỉ điểm, nhiều năm qua vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đáng tiếc những năm này thế tục quấn thân, cho nên vẫn luôn không có cơ hội tới bái yết... Mà nhoáng một cái," Tần Lâu Nguyệt nhàn nhạt cười, "Tiểu long vương tới đây bái yết cũng cùng tuổi với ta khi bái kiến Long Vương."
18 tuổi đặt chân vào võ lâm, trong vòng 10 năm, từ tay không sáng lập nên Thiên Hạ Cung có thể sánh ngang với những môn phái đứng đầu như Phi Vân Thành cùng Đông Hải, Độc Cô Kinh Phi cũng không cảm thấy Tần Lâu Nguyệt dùng thân phận trưởng bối để nói là có vấn đề gì, hắn khiêm tốn: "Cha ta cũng thường nhắc đến cung chủ với ta, tán thưởng cung chủ võ nghệ và mưu lược đều đứng hàng đầu, là một vị hùng chủ đương thời."
Tần Lâu Nguyệt bưng chén trà, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Bảy năm trước, Tần mỗ 21, Độc Cô Long Vương đã từng hỏi Tần mỗ có nguyện vọng gì." Nói đến đây, Tần Lâu Nguyệt nhẹ nhàng buông chén trà, cười, "Không sợ tiểu long vương chê cười, năm đó, nguyện vọng mà Tần mỗ nói với long vương chính là "nguyện cùng người tài đương thời kề vai sát cánh". Mà bây giờ, tiểu long vương tới bái kiến Tần mỗ, Tần mỗ cũng muốn hỏi tiểu long vương một câu, "ngươi có nguyện vọng gì?"
"Cung chủ cũng mới vào 8 mà đã có thể dẫn dắt Thiên Hạ Cung hùng cứ 3 châu, thiên hạ còn có ai có thể xem nhẹ cung chủ một phân nửa điểm?" Độc Cô Kinh Phi khen, sau đó lên tiếng: "Còn ta... Kinh Phi bất tài, cả đời cũng chỉ nguyện tùy tâm sở dục mà thôi."
"Tùy tâm sở dục?" Tần Lâu Nguyệt nhẹ giọng lặp lại. Sau đó, hắn cười lên:
Thế sự thê lương, mà mọi nơi lại là lạnh lẽo cắt da cắt thịt, muốn tùy tâm sở dục chính là nói dễ hơn làm? Tiểu long vương quả thật không hổ là xuất thân Đông Hải, nguyện vọng này, có thể nói là lớn hơn của Tần mỗ rất nhiều."
Độc Cô Kinh Phi đang định khách khí hai câu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt của thấy Tần Lâu Nguyệt.
Đó là một đôi mắt thấy rõ thế sự, hơn nữa còn có ý chỉ nhìn mỗi mình.
Trong đầu Độc Cô Kinh Phi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh thân mình để trần của Diệp Bạch... tuy mang theo vết thương đầy người, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy xấu xí.
Sau đó, thân ảnh của Diệp Bạch cũng hiện lên trước mắt Độc Cô Kinh Phi, giống như một cây tùng đĩnh bạt trên vách đá, giống như cự thạch cô tuấn trên đỉnh núi tuyết, kiên lãnh trầm mặc, trầm mặc đến... khiến người an tâm.
Trong chớp mắt, Độc Cô Kinh Phi chợt bừng tỉnh, trên lưng đã mướt mồ hôi.
Đêm đến, trong chủ viện của Phi Vân Thành.
Văn Nhân Quân đang ngồi vẽ tranh trước bàn lớn bằng gỗ hoa điểu.
Hạ Cẩm hầu hạ ở một bên, đưa tay mài mực. Trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười mỉm, thỉnh thoảng lại cùng Văn Nhân Quân nhẹ giọng nói mấy câu.
Thật ra, trong lòng Hạ Cầm cũng không thấy thoải mái.
Cảm giác không thoải mái này một nửa là bởi vì Diệp Bạch trước đó cho hắn thấy thế, một nửa còn lại là vì bức vẽ mà Văn Nhân Quân đang vẽ... một bức họa trước mắt này chỉ có vài nét bút, vậy mà nhìn thế nào cũng thấy giống với bóng dáng của Diệp Bạch.
Văn Nhân Quân lại vẽ vài nét bút, là bóng dáng của một nam tử đang cầm kiếm sôi nổi hiện lên trên mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh. Sau đó, y gác bút.
Đã thành thói quen, Hạ Cẩm xoay người muốn đi lấy thêm giấy.
Văn Nhân Quân gọi Hạ Cẩm lại.
"Thành chủ?" Bước chân dừng lại, Hạ Cẩm mang theo nghi ngờ, lên tiếng.
Văn Nhân Quân nhìn bức tranh đang nằm trên mặt bàn một lúc, bỗng nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng phủ lên mí mắt của Hạ Cẩm.
Xúc cảm hơi lạnh in trên mí mắt, cũng rất nhanh xuyên qua tầng mí mắt hơi mỏng kia thấm vào trên tròng mắt.
Cảm giác lạnh băng trên mắt, Hạ Cẩm đột nhiên nhắm mắt lại, lại không dám giãy giụa, chỉ là cả người đều không tự chủ được trở nên cứng đờ.
Thật ra, bàn tay Văn Nhân Quân đặt lên mắt Hạ Cẩm cũng không lâu, nhưng Hạ Cẩm lại có cảm giác dài giống như một canh giờ. Sau đó, khi hắn đang muốn lùi lại, lạnh lẽo trên đôi mắt cuối cùng cũng rút đi, còn âm thanh của Văn Nhân Quân cũng xuất hiện bên tai hắn: "Về sau, khi thấy ta không cần phải trốn tránh như vậy, một đôi đồng tử có màu sắc như vậy..."
Văn Nhân Quân trầm mặc một lúc, sau đó nói:
"Thật đẹp."
Hạ Cẩm đứng tại chỗ, sau nửa ngày mới nháy mắt, cười rộ khô khốc: "Được, ta hiểu rồi, thành, thành chủ..."
Văn Nhân Quân không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Toàn bộ tranh hôm nay bỏ đi."
Hạ Cẩm thấp giọng vâng.
Văn Nhân Quân đi về phía giường, bắt đầu cởi áo.
Dựa vào bàn một lúc lâu, thân mình cũng đã dần dần khôi phục trở lại, không hề cứng đờ nữa, Hạ Cẩm nhìn thấy Văn Nhân Quân đang tự mình cởi áo ngoài thì vội vàng tiến lên trước nói: "Thành chủ, để cho ta làm."
Văn Nhân Quân cũng không cự tuyệt.
Vì thế Hạ Cẩm giúp cho đối phương cởi bỏ mũ cài tóc, áo ngoài, lại giúp Văn Nhân Quân thêm an thần hương theo thói quen, lúc này mới thu dọn rất nhiều tranh vẽ trên bàn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Đêm đã khuya nhưng ánh trăng lại rất sáng, giống như nước tiêu sái rơi xuống từ bầu trời, rọi trên mặt hồ loang loáng, đi qua cỏ cây hoa lá trong sân, còn có cả hành lang mạ sơn đỏ vàng cùng với đá xanh lát trên mặt đất.
Tâm trạng vẫn luôn áp lực của Hạ Cẩm cuối cùng cũng yên tĩnh tốt đẹp hơn, lại tiếp tục đi qua một hành lang, trên mặt hắn vừa mới cảm giác nhẹ nhàng hơn thì đã trông thấy một bóng người, đang đứng ở cửa viện môn rất xa kia.
Là Diệp Bạch.
Khuôn mặt vừa nổi lên ý cười của Hạ Cẩm lập tức cứng đờ.
"Tầm thiếu gia, nếu như ngài đã tới vậy thì có thể trực tiếp đi vào, thành chủ xưa nay..." thị vệ canh cửa chủ viện so với ba năm trước đây lại càng cung kính hơn, cười nói. Nhưng hắn chỉ nói được một nửa, một giọng nói tô mị đã vang lên: "Thành chủ đã nghỉ ngơi rồi."
Diệp Bạch đứng ở cửa chủ viện nhìn về phía Hạ Cẩm đi từ bên trong ra.
Trên tay còn ôm theo giấy vẽ, Hạ Cẩm không nhìn thẳng vào mắt Diệp Bạch, hắn chỉ lặp lại thêm lần nữa: "Thành chủ đã nghỉ ngơi rồi."
Nói như vậy, Hạ Cẩm lại nghĩ tới một câu trước đây Mặc Đại tiên sinh từng nói qua:
——' hắn và ngươi giống nhau. '
Chỉ là cùng ta giống nhau...... Hạ Cẩm hơi hơi nhấp môi, ngay sau đó cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn về đôi mắt so với trời đông giá rét cũng không ấm áp hơn bao nhiêu kia: "Ta vừa đi từ bên trong ra, phòng ngủ đã tắt đèn... Nếu như không có việc gì quan trọng, vậy không nên quấy rầy thành chủ nghỉ ngơi."
Nói tới đây, Hạ Cẩm hơi dừng lại, sau đó mỉm cười, đúng là xuân về hoa nở, minh nghiên động lòng người. Chỉ ngoài đôi mắt ửng đỏ kia... trong ánh mắt kia, bất kể là kẻ nào nhìn vào đều có thể nhận ra ngay ý tứ khiêu khích: "Ngươi nói đúng không?... Tầm thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro