Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Hạ Mỹ Vi, tôi lại nghĩ đến thời điểm khi tôi rời khỏi buổi tối quan hệ hữu nghị ngày hôm đó, dường như cô đã muốn nói điều gì đó rất quan trọng với tôi, đến tột cùng là cái gì? Tôi dùng sức nghĩ. Đột nhiên một tiếng sét đánh thật mạnh vào tâm trí tôi.

"Bcs! Cô nàng kêu tôi phải sử dụng Bcs!"

Một cảm giác ớn lạnh tức khắc chạy khắp trên người, tôi vội lấy cuốn sổ ghi chép nhỏ trong cặp ra, và lật xem ngày tháng trong đó, sau đó bấm đầu ngón tay cẩn thận tính toán.

"Thật may quá, mình vẫn an toàn!"
Tôi sung sướng vỗ ngực.

Ông trời ơi, thật là may mắn. Bọn hắn chưa bao giờ sử dụng bcs khi quan hệ tình dục, với tinh lực dồi dào cùng số lần làm tình thường xuyên, tôi thật quá là may mắn vì đã không trúng thưởng.

Nhưng lời nhắc nhở của Hạ Mỹ quả thật là một điều quan trọng mà tôi nên chú ý. Tuy rằng kể từ khi tôi tự sát và nhập viện, bọn hắn không còn cưỡng ép tôi quan hệ tình dục, nhưng ánh mắt nóng bỏng của cả hai nhìn mình tôi biết rằng tình trạng này sẽ không kéo dài quá lâu, bọn hắn sẽ không bỏ qua tôi, hay nói cách khác về sau tôi vẫn sẽ gặp nguy cơ mang thai.

Tôi không thể mang thai! Tôi không thể mang thai một đứa trẻ không biết ba của mình là ai trong mối quan hệ nam nữ hỗn loạn này!

Tôi quyết định sau khi trở về sẽ nói rõ ràng chuyện này với bọn hắn. Nếu bọn hắn nhất định ép tôi phải mang thai, tôi sẽ quyết liệt dùng thủ đoạn để phá bỏ đứa trẻ.

Buổi tối, chúng tôi đều về đến Triệu gia. Tôi uể oải nằm ườn trên ghế sô pha, và chuyên chú xem bộ phim hoạt hình mà mình yêu thích nhất. Trong khi Triệu Nghi Bác ngồi ở bên đầu tôi, hắn vừa nghiên cứu thị trường chứng khoán hôm nay trên máy tính, vừa đút tôi ăn trái cây vừa cắt xong, Triệu Nghi Hiên ngược lại ngồi ở phần chân tôi, hắn vừa nghiên cứu một vài báo cáo Triệu thị gửi đến, vừa nhẹ nhàng mát xa cẳng chân tôi.

"Ngày mai để bác sĩ Từ đến đây một chuyến đi."
Tranh thủ quảng cáo nghỉ giải lao, tôi giả vờ không quan tâm nói ra ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.

Bọn hắn lập tức dừng hẳn mọi công việc đang làm trên tay, nhìn tôi với vẻ quan tâm và nghi hoặc.
"Em không khỏe chỗ nào sao?"

"Không."
Tôi chăm chú nhìn thẳng vào màn hình TV siêu lớn ở trước mắt, trong lòng suy đoán sau khi bọn hắn nghe tôi nói xong sẽ có phản ứng.
"Tôi chỉ là muốn ông ấy kê giúp tôi một ít thuốc tránh thai."

Sau khi suy nghĩ một buổi trưa tôi quyết định dùng thuốc tránh thai, mà không phải bcs. Quyền chủ động dùng bcs là ở bọn hắn, nhưng do bọn hắn luôn tùy hứng làm bậy, nên cũng không thể bảo đảm mỗi lần cả hai làm đều sẽ thực hiện các biện pháp bảo vệ thích hợp, vì vậy vẫn là tôi nên tự chủ động tránh thai thì sẽ an toàn hơn.

Tuy rằng thuốc tránh thai đều được bán ở các hiệu thuốc thông thường, nhưng tôi cũng không tự mình đi mua. Thứ nhất là vì tôi căn bản không có tiền, từ sau khi tôi chạy trốn, bọn hắn liền kiểm soát chặt chẽ chi phí chi tiêu của tôi, dù không thiếu thứ gì, nhưng tiền mặt trên người tôi chưa bao giờ vượt quá 100 tệ; thứ hai là bởi vì tôi xấu hổ không dám tự mình đi mua thuốc tránh thai, tuy tôi tôi đã làm chuyện đó cùng bọn hắn rất nhiều lần, cũng biết rõ ở một thời đại cởi mở như hiện tại, việc nữ sinh đi mua thuốc tránh thai căn bản không có gì ghê gớm, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng; điều cuối cùng, vì tôi ở cùng phòng với bọn hắn, nên tôi không thể uống thuốc tránh thai mà không cho cả hai biết.

Cho nên, thay vì lén lút làm để bọn hắn phát hiện, và phát sinh xung đột, chi bằng ngay từ đầu tôi nói sự thật cho bọn hắn biết.

"Mấy ngày nay chúng ta vẫn chưa quan hệ."
Bọn hắn nhìn chằm chằm tôi, biểu tình trên mặt cao thâm khó đoán.

"Nhưng hai người có thể bảo đảm rằng sau này sẽ không lên giường cùng tôi không?"
Tôi chỉ muốn ngăn cản chứ không định mời bọn hắn.

"Em không muốn có con với bọn tôi?" Ngữ khí bọn hắn loáng thoáng lộ ra một tia nguy hiểm.

"Hai người cho rằng tình trạng hiện tại của tôi thích hợp để mang thai sao? Tôi vẫn còn đi học."
Tôi khéo léo nói ra một lý do đường hoàng.

Đây chỉ là một lý do, nhưng điều quan trọng nhất chính là tôi không muốn có con với một trong hai người bọn hắn. Trong mối quan hệ này, tôi vẫn luôn bị ép buộc, tuy rằng ngay từ đầu bởi vì sợ bọn hắn uy hiếp tôi đã mềm yếu không dám phản kháng kịch liệt, mới ngoan ngoãn thuận theo sự sắp xếp của cả hai, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thật lòng nguyện ý. Mà hiện tại tôi vẫn như cũ không hề muốn.

Tôi cũng không nói rõ nguyên nhân chủ yếu cho bọn hắn nghe, tôi biết nếu mình thành thật nói cho cả hai, bọn hắn nhất định sẽ tức giận, sau đó có lẽ chúng tôi sẽ phát sinh đối kháng kich liệt. Nhưng tôi không muốn mình chịu thương tổn lần nữa, tôi phải bảo vệ chính mình thật tốt. Đối đầu trực diện cùng bọn hắn là điều cực kỳ ngu xuẩn.

Bọn hắn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, như thể đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của tôi. Một lúc lâu sau, dường như bọn hắn cuối cùng cũng tin tôi, tầm mắt cả hai liền quay lại công việc trên tay của mình.

"Em sẽ không mang thai."
Triệu Nghi Bác nhàn nhạt nói.

"Tại sao? Chẳng lẽ các người vô sinh?" Tôi giật mình nâng nửa người lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn hắn.

Tức khắc, ánh mắt cả hai đều nghiêm khắc phóng trên người tôi.

"Chúng —— tôi —— không —— bị —— vô —— sinh!"
Triệu Nghi Bác cắn răng gằn từng chữ một nói.

"Vậy tại sao hai người biết tôi sẽ không mang thai? Chẳng lẽ tôi vô sinh?"
Tại sao chính mình lại không biết chuyện này? Tôi đã được kiểm tra từ lúc nào?

"Em cũng không bị vô sinh!"
Triệu Nghi Bác cắn răng kìm nén tức giận, trả lời câu hỏi không đâu vào đâu của tôi.

"Hai người không có học khóa sức khỏe sinh lý sao? Sau khi nam nữ khỏe mạnh không vô sinh phát sinh quan hệ tình dục sẽ có khả năng mang thai, các người không biết sao?"
Tôi nằm xuống ghế sô pha, và khinh thường nói.

"Em sẽ không mang thai! Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ xuất tinh vào tử cung của em. Trừ phi em là thánh mẫu Maria, nếu không em chắc chắc sẽ không có khả năng mang thai."
Sau khi Triệu Nghi Bác nói xong liền đóng laptop thật mạnh, sau đó đứng dậy đi lên lầu. Triệu Nghi Hiên cũng không vui bắt đầu dọn dẹp đống văn kiện vẫn chưa xử lý xong, rồi theo bước chân Triệu Nghi Bác mà đi lên lầu.

"Này, đừng đi! Bảo từ bác sĩ Từ kê thuốc tránh thai cho tôi đi, nếu không tôi sẽ tự đi mua."
Tôi la lớn theo bóng lưng của bọn hắn. Xem ra trước đó bọn hắn thật sự đã không bùng nổ trực tiếp trong cơ thể tôi, nhưng sau này thì sao? Sau này bọn họ có thể bảo đảm mỗi khi mặn nồng đều sẽ bắn tinh bên ngoài không? Nếu một lần nữa, cả hai bị dục vọng làm mờ mắt và đánh mất lý trí thì sao? Tôi không tin bọn hắn có thể hoàn toàn tự chủ chút nào.

"Tôi sẽ không để bác sĩ Từ kê thuốc tránh thai cho em! Em cũng không có tiền đi mua! Nếu em không tự nguyện mang thai trước, chúng tôi cũng quyết sẽ không làm em mang thai. Thuốc tránh thai sẽ tạo thành thương tổn đến thân thể em, chúng tôi không muốn có một ngày em sẽ hối hận vì đã từng uống thuốc tránh thai."
Vẻ mặt Triệu Nghi Bác tối tăm quay đầu lại đối diện với tôi sau khi nói xong, sau đó hắn không ngoảnh lại mà đi lên lầu cùng Triệu Nghi Hiên.

Tôi ngơ ngác, thẫn thờ nhìn chằm bóng dáng bọn hắn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, không biết nên phản ứng như thế nào. Có phải bọn hắn sẽ sẵn sàng chịu đựng cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào, và sẽ rút lui khỏi cơ thể tôi vào giây phút cuối cùng, chỉ vì sợ thuốc tránh thai gây tổn thương lên thân thể của tôi sao? Đây có phải là cách mà bọn hắn yêu tôi?

Vì sao những hành vi tàn nhẫn của bọn hắn đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy? Vì cái gì mà bọn hắn vừa khiến tôi hận bọn hắn đồng thời lại khiến tôi có chút động lòng?

Tôi nên làm thế nào đây? Sau này tôi sẽ tiếp tục như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro