Chương 21: Đồ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe Doãn Mặc nói, mí mắt Mộ Dữu giật dữ dội, còn suýt bị sặc nước bọt.

Anh muốn sinh hoạt vợ chồng bình thường?

Điều này quá bất ngờ, không có chút gì báo trước, cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần.

Mấu chốt là tối nay anh cũng không uống rượu, người cấm dục như anh, vì cái gì mà đột nhiên lên cơn vậy?

Thân thể Mộ Dữu cứng đờ, nằm không nhúc nhích, đầu óc quay cuồng, có chút choáng váng.

Lần trước hai người nằm cùng một giường, anh cũng không có nói đến chuyện này.

Chắc là đêm nay anh có phản ứng, không kìm nén được, muốn giở trò với cô, lợi dụng cô để giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân?

Mộ Dữu hiểu ra tên cẩu nam nhân này coi cô là công cụ phát tiết.

Nghĩ đẹp nhỉ, dựa vào cái gì mà anh muốn cô, cô liền phối hợp với anh, anh muốn làm gì thì làm?

"Tôi không cần sinh hoạt vợ chồng." Mộ Dữu kiên quyết từ anh.

"Không cần trả lời tôi nhanh như vậy." Doãn Mặc nói "Tôi không có ép buộc em tối nay phải đáp ứng ngay, có thể cho em thời gian, em suy nghĩ kỹ một chút."

"Suy nghĩ cái gì?" Mộ Dữu không hiểu, cô thẳng thắng từ chối, sao còn muốn cô suy nghĩ.

Sau khi suy nghĩ, cô liền đổi ý sao?

Doãn Mặc nói: "Cuộc sống hôn nhân của chúng ta còn rất dài, tôn trọng lẫn nhau là điều kiện tiên quyết, bản thân chuyện tình dục là nghĩa vụ giữa vợ và chồng, đó cũng là quyền chúng ta nên hưởng từ nhau."

Mộ Dữu: "..."

Bộ dạng nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ đã học qua rồi?

Mấy năm nay những tin đồn về Doãn Mặc, nói rằng anh hoặc là người cấm dục hoặc là người lãnh cảm.

Loại chuyện về vợ chồng và tình dục này thốt ra từ miệng anh, thực sự khiến người ta cảm thấy không chân thực.

Mộ Dữu muốn tự hỏi, có phải anh bị yêu ma quỷ quái ám rồi hay không.

Cô nuốt nước bọt, chậm rãi nói: "Trước tiên anh có thể thả tay tôi ra được không?"

Hai tay của cô bây giờ đều bị anh ấn lên trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Hai người đang ở giai đoạn đàm phán, cần duy trì quan hệ thân thiện, Doãn Mặc khó có khi tử tế* buông hai tay cô ra.

*Nguyên văn 善心大发 (Thiện tâm đại phát).

Nhưng sau đó vẫn tay anh vẫn chống ở hai bên người cô, cả người đè lên cô. Cho tay cô hoạt động nhưng không có ý định để người cô thoát khỏi anh.

Mộ Dữu cử động cổ tay hai lần, đưa tay ra sờ trán anh một cái.

Nhiệt độ cơ thể bình thường, không có phát sốt, không phải nói nhảm.

Anh là đang nghiêm túc yêu cầu cô sinh hoạt vợ chồng bình thường.

Trong nhất thời tâm tình Mộ Dữu có chút phức tạp và mờ mịt.

Lần trước về đây, đúng là cô có nghĩ qua vấn đề này: Hai người là vợ chồng, ngủ chung có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó, nếu như Doãn Mặc chủ động thì cô có từ chối hay không?

Nhưng mà đêm đó anh lại như tảng đá, nửa đêm còn lén lút lấy một cái chăn khác đắp.

Lúc này Mộ Dữu hoàn toàn không có ý định làm chuyện này.

"Tôi vẫn là từ chối, không được là không được, suy nghĩ cũng không được." Cô lần nữa cho anh thấy lập trường của bản thân.

"Kiên định như vậy?" Doãn Mặc dừng một lúc, giống như nhớ lại chuyện gì, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trong đêm tối, môi dán sát tai cô nhẹ giọng thì thầm, "Dữu Dữu, mấy hôm trước tôi đưa em đi học, em làm tài xế hiểu lầm tôi và em xe chấn, có phải tôi còn chưa tính sổ với em không?"

Trong lòng Mộ Dữu lộp bộp, mở to mắt.

Khó trách hôm nay trên đường về anh đều không nhắc đến chuyện này, thì ra là đợi về nhà tính sổ với cô.

Hôm đó cũng không biết Doãn Mặc sau đó làm thế nào bình tĩnh ngồi trong xe, cùng tài xế quay về công ty.

Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy xấu hổ thay chú chó đen này muốn giúp anh nhảy ra cửa sổ xe.

"Ngày đó em chạy rất nhanh, bây giờ em lại đang trong tay tôi." Bàn tay anh vuốt ve cái cằm trơn mịn của cô, giọng trầm thấp, "Em huỷ hoại danh dự của tôi trước mặt tài xế, bây giờ tôi làm gì đó với em cũng không quá phận ha?"

Anh vừa nói vừa gặm cắn vành tai cô như một sự trừng phạt.

Mộ Dữu bị kích thích, toàn thân nổi da gà, hoảng sợ nghiêng đầu né tránh: "Anh, anh không phải nói để tôi suy nghĩ một chút sao? Tôi còn chưa bắt đầu suy nghĩ, anh đã ép buộc tôi, đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, sao có thể nói không giữ lời?"

Doãn Mặc dừng lại: "Đồng ý suy nghĩ?"

Mộ Dữu điên cuồng gật đầu: "Suy nghĩ, tôi sẽ suy nghĩ!"

Đêm nay giữa cái mạng nhỏ này trước, đêm uống say đó tên cẩu nam nhân này đã rất điên cuồng rồi, đêm này còn mang theo oán khí mấy ngày trước, nếu cô không ngăn cản, có thể sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.

Doãn Mặc rất dễ nói chuyện, cũng không gượng ép: "Hai chúng ta cũng coi như đã trải qua một lần, ở chuyện đó hẳn là cũng khá hài lòng về nhau, em nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ chúng ta có thể phát triển lâu dài."

Mộ Dữu ngây người, suy nghĩ về lời nói của anh.

Cô cũng đại khái hiểu được, chó đen lớn đã lớn tuổi như vậy, đã là lão nam nhân, nhưng vẫn chưa trải qua chuyện yêu đương, lần trước say rượu là lần đầu trải nghiệm, hẳn là ấn tượng không tệ lắm.

Người đã thử ăn mặn, so với người chưa từng thử thì càng dễ thèm ăn hơn.

Cho nên anh muốn tìm muốn tìm một bạn giường cố định.

Hai người đã lãnh chứng, trước đó còn từng tiếp xúc da thịt, Doãn Mặc liền cảm thấy cô rất phù hợp.

Lại còn có thể gọi chuyện này một cách hoa mỹ, nghĩa vụ vợ chồng.

Thật ra chỉ là để che đậy ham muốn thoả mãn của đàn ông và sài lang chi tâm mà thôi.

Mộ Dữu đang suy nghĩ, Doãn Mặc tựa như đọc được suy nghĩ của cô, cúi đầu nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Đừng nghĩ là tôi đang chiếm tiện nghi, dựa vào trạng thái đêm hôm đó, tin tưởng lời đề nghị của tôi, người được lợi không chỉ mình tôi đâu."

"..."

Lời này của anh là có ý gì?

Tự tán dương bản thân hôm đó rất lợi hại, làm cô rất hài lòng sao?

Trong đầu Mộ Dữu, một số hình ảnh đầy xấu hổ từ từ hiện lên.

Thấy cô vẫn không trả lời, Doãn Mặc xoay người nằm xuống bên cạnh cô: "Không vội, cho em một tuần để suy nghĩ, cuối tuần sau đưa ra câu trả lời chắn chắc cho tôi."

Anh nghiêng đầu nhìn, giúp cô dém lại chăn, "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Cuối tuần trả lời.

Còn có chiến thuật kéo dài sao?

Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen như mực trước mặt, cơ hồ không nhìn rõ được hình dáng của trần nhà.

Cô luôn cảm thấy giọng điệu tối nay của Doãn Mặc, không giống như đang nói chuyện sinh hoạt vợ chồng mà giống như đang cùng cô đàm phán dự án mấy trăm triệu hơn.

Từ việc anh chủ động đắp chăn cho cô, chắc cô có thể coi như là bên A trong cuộc đàm phán này.

Để kiểm tra suy đoán của bản thân, mắt Mộ Dữu khẽ động, hắng giọng: "Tôi hơi khát nước, muốn uống nước."

Doãn Mặc nghe tiếng mở đèn phòng.

Trong phòng ngủ không có nước, anh ngồi dậy: "Chờ chút, để tôi đi rót cho em."

Anh không chút do dự đi ra lấy nước.

Mộ Dữu ôm lấy chăn, chớp mắt nhìn.

Hơn nửa đêm dậy đi ra ngoài lấy nước cho cô uống, đây đúng là đãi ngộ cho bố bên A*!

*甲方爸爸: 甲方 là từ xuất hiện trong các ngành dịch vụ, tiếng Việt tạm gọi là "bên A", mà theo thông thường, bên A là bên đưa ra những yêu cầu trong bản hợp đồng, và người đáp ứng những yêu cầu đó sẽ là "bên B" (乙方). Từ đó có thể hiểu, 甲方 sẽ có nghĩa cụ thể là "khách hàng", "甲方爸爸" là một từ mang sắc thái kính sợ mà bên B dùng để ám chỉ khách hàng của mình.

Không hổ là Doãn tổng nổi tiếng trên thương trường, muốn sinh hoạt vợ chồng cũng có thể thanh nhã*, khác người như vậy.

*Nguyên văn: 清新脱俗 - thanh tân thoát tục.

Cô có thể nhân dịp này chèn ép anh một chút không?

Không lâu sau, Doãn Mặc cầm một ly nước đi tới.

Mộ Dữu không khát, nhưng vẫn kéo chăn ra ngồi dậy, nhận ly nước.

Nước ấm, vừa phải.

Sợ anh phát hiện bản thân đang thử kiểm tra anh, Mộ Dữu một hơi uống hết ly nước.

Doãn Mặc cho là cô rất khát, nhìn ly trống rỗng, hỏi: "Uống nữa không?"

Mộ Dữu hít một hơi, lau nước đọng trên miệng, lắc đầu: "Đủ rồi."

Cô nằm xuống đưa lưng về phía anh.

Doãn Mặc đem ly nước đặt một bên, rồi tắt đèn nằm xuống.

Mộ Dữu có chút buồn ngủ, chưa bao lâu liền ngủ say.

Trong lúc mơ màng, cô bị cơn mắc tiểu làm tỉnh giấc.

Vốn là không khát, lại muốn Doãn Mặc lấy nước cho cô.

Cô cảm thấy bây giờ bụng toàn là nước.

Lúc đầu cô định nhịn để sáng mai rồi đi vệ sinh, nhưng mà không nhịn được. Hết cách, cô bật đèn cạnh giường.

Ánh sáng ấm áp mềm mại, phác thảo đường viền mờ ảo các đồ vật trong phòng..

Cô mang dép lê nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Lúc quay lại giường, Mộ Dữu mới để ý Doãn Mặc chỉ đắp được một góc chăn. Mà phần lớn chăn đều ở bên giường cô.

Lần trước Doãn Mặc nói cô đi ngủ đem chăn cuốn đi hết, chẳng lẽ là thật sao?

Tối nay cô vẫn còn nhân từ chừa cho anh một góc chăn.

Trên giường lớn, Doãn Mặc nằm thẳng, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt rắn rỏi tuấn tú, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng của anh.

Khi anh ngủ không lạnh lùng thờ ơ như ban ngày, nhìn rất bình dị gần gũi. Lại chỉ đắp có một góc chăn trông như nhóc con đáng thương.

Bởi vì bệnh của ông nội mà kết hôn với anh, bây giờ lại ở nhà anh, ngủ giường của anh.

Mộ Dữu miễn cưỡng* thông cảm với anh, chủ động bố thí* cho anh chút chăn.

*Nguyên văn 勉为其难 (miễn vi kỳ nan): gắng gượng đi làm việc quá khả năng hoặc miễn cưỡng làm việc không muốn làm | cố mà làm; miễn cưỡng mà làm (Nguồn: Bạch Ngọc Sách)

*Nguyên văn 施舍.

Sợ quấy rầy đến anh, Mộ Dữu từng chút từng chút kéo chăn bên cô qua cho anh.

Không ngờ khi cánh tay cô vừa đưa tới, người đàn ông chợt nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh, trọng tâm không vững, Mộ Dữu liền nghiêng người về phía trước ngã lên người anh.

Cánh tay rắn chắn của anh vòng qua eo cô.

Đôi mắt anh từ từ mở ra, đôi mắt đen láy sáng ngời không có chút nhập nhèm buồn ngủ.

"Anh, anh còn chưa ngủ?" Mộ Dữu ngạc nhiên mở to mắt.

"Làm sao?" Anh cố kiềm chế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của mình, giọng cũng có chút khàn khàn, "Vấn đề vừa nãy thảo luận em đã nghĩ xong rồi sao?"

"Dĩ nhiên không phải!" Mộ Dữu cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi rõ ràng thấy anh đáng thương nên cho anh tí chăn."

Nghĩ đến vừa rồi nhìn anh đáng thương đắp một góc chăn, cô bỗng nhiên không hiểu, "Anh chưa ngủ, tôi cuốn chăn đi sao anh không lấy một cái chăn khác?"

Lần trước không phải rất tự giác sao, lần này thế mà lại không lấy.

Như này không phù hợp với tác phong của chó đen lớn nha.

"Hơi nóng." Giọng nói của anh như bị sỏi đá nghiền qua, so với lúc này còn khàn hơn, nhưng lại làm cho tai cô có chút nóng.

Bàn tay đang đặt trên eo cô cũng đang nóng lên.

Mộ Dữu muộn màng nhận ra rằng cách một lớp áo ngủ nhiệt độ cơ thể anh cũng có chút nóng.

Cũng như vị trí nào đó trên người anh đang tỉnh dậy, là không nào khống chế được phản ứng của bản thân.

Ngoại trừ đêm uống say đó, đây là lần đầu tiên Mộ Dữu đối mặt với bộ dạng này của Doãn Mặc.

Trong nháy mắt, trái tim của cô đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô giãy giụa, nhanh chóng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nằm về phía giường của mình.

Đắp chăn lại quay lưng về phía anh: "Tôi ngủ trước!"

Doãn Mặc phía sau không có động tĩnh gì, Mộ Dữu nhắm mắt lại, cô vẫn nghe được tiếng tim đập của mình.

Mộ Dữu không nhớ rõ đêm đó mình ngủ bao lâu.

Chỉ là trong lúc mơ màng, cô nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, sau đó liền không có ý thức.

Hôm sau tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Bên giường của anh có thêm một cái chăn.

Nếu như tối hôm qua tiếng nước lúc nửa đêm cô nghe được không phải nằm mơ, có lẽ anh tắm rửa xong liền đi lấy chăn khác, để tránh nằm quá gần cô.

Hơn nửa đêm đi tắm rửa, Mộ Dữu lại nhớ đến nhiệt độ cơ thể anh đêm qua.

Có phản ứng, rõ ràng là không phải lãnh cảm.

Không phải là cậy mạnh bức hiếp*, rõ ràng là cấm dục.

*Nguyên văn 霸王硬上弓 (Phách vương ngạnh thượng): vương dùng sức kéo cung; cưỡng gian; cậy mạnh bức hiếp. (Nguồn: Rừng thần thoại - Wordpress).

Vỗ vỗ mặt, cô xua đi những suy nghĩ bát nháo hỗn độn trong đầu, đi rửa mặt.

Dưỡng da xong, Mộ Dữu đi đến phòng thay đồ chọn đồ hôm nay cô muốn mặc.

Quần áo hơi nhiều, cô nhất thời hoa mắt, cầm quần áo đứng trước gương ướm thử, vẫn chưa chọn được.

Hôm nay sẽ đến bệnh viên thăm ông nội, không có việc gì khác, cô cảm thấy vẫn là nên chọn đồ thoải mái một chút.

Bên ngoài cửa phòng ngủ mở ra, tiếng bước chân truyền đến, sau đó Doãn Mặc mở cửa phòng thay đồ.

Anh mặc âu phục tinh xảo, khiến vẻ ngoài đẹp trai của anh càng thêm bắt mắt.

Hai người nhìn nhau, Mộ Dữu thấy trong tay anh cầm một hộp trang sức cao cấp, không biết có gì bên trong.

Mộ Dữu cũng không hứng thú, bình tĩnh dời ánh mắt đi, tiếp tục chọn quần áo.

Không gian phòng thay đồ rất lớn, rộng rãi lại sáng sủa, hai người ở đây cũng không có vẻ chật chội.

Doãn Mặc đi đến tủ đồng hồ, mở cửa kính của tủ trang sức bên cạnh.

Cảm nhận được động tĩnh, Mộ Dữu nhìn qua.

Cô đã dọn một nửa chỗ trống trong tủ trang sức để đặt đá quý mà cô đem từ nhà cũ qua.

Một nửa còn lại là khuy măng sét của Doãn Mặc.

Đá quý đều là bảo bối của cô, Mộ Dữu vội vàng đi đến: "Anh cẩn thận một chút, đừng làm hư bảo bối của tôi."

Cô cảm thấy cần đặt thêm một tủ trang sức ở đây để cô cất bảo vật của mình, thay vì dùng chung với tủ của Doãn Mặc.

Nếu không mỗi ngày anh đều đi đến chỗ này, cô lo lắng biết bao!

Doãn Mặc liếc cô một cái, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong có hai chiếc vòng tay bằng đá quý tinh xảo.

Anh duỗi tay đặt vào cùng những chiếc măng sét, đóng tủ lại.

Mộ Dữu cách một tấm kính nhìn chằm chằm.

Sợ mình nhìn không kỹ, cô còn dán sát mặt lại gần quan sát.

Sau một lúc lâu, trong mắt cô như có ánh sao: "Shirley Topaz!"

Màu vàng cam trong mờ, dưới ánh sáng  đèn dịu nhẹ, mềm mại như nhung.

Mộ Dữu sưu tập đá quý nhiều năm, trong lĩnh vực này cũng coi như là người trong nghề.

Hai viên đá trước mặt tôi được sản xuất tại Brazil, là loại đắt nhất trong số Shirley, được mệnh danh là hoàng ngọc!

Đá này một viên còn khó có được, anh lại có hai viên giống nhau như đúc.

May mắn như nào mới có được kho báu này nha!

Mộ Dữu không che giấu được ánh mắt tham lam của mình, cô nuốt nước bọt, cách tấm kính chỉ chỉ, chậm rãi ngẩng đầu: "Anh lấy ra cho tôi xem kỹ một chút được không?"

Doãn Mặc đứng bất động, cô nói: "Tôi thạo nghề lắm! Để tôi nhìn xem anh có bị lừa hay không, lỡ là giả thì sao?"

Ánh mắt cô trong suốt loé lên, tràn ngập mong chờ.

Doãn Mặc hất cầm, ra hiệu cho cô tự lấy.

Mộ Dữu cẩn thận từng li từng tí lấy ra, cô dùng kính lúp 10x chuyên dụng và đèn pin chiếu sáng để kiểm tra nhiều lần.

Cô dần dần yêu thích không buông tay, khóe miệng cũng ngày càng nhếch lên cao.

Một lúc sau, Mộ Dữu đặt đèn pin xuống.

Nhìn quanh chiếc bàn thủy tinh, cô chỉ tay, hỏi Doãn Mặc một cách chân thành: "Anh có phát hiện là đặt hai viên đá này cùng một chỗ với khuy măng sét của anh nhìn rất không hài hoà."

Cô lại chỉ chỉ vào đá quý của mình ở bên khác, "Anh nhìn xem nếu đặt ở đây, liền rất hợp."

Doãn Mặc: "..."

"Tôi không phải là muốn cướp của anh, chỉ là mỗi ngày anh đeo xong thì tháo ra thì đặt ở bên này, nhìn nó sẽ hài hoà hơn." Mộ Dữu cố gắng giải thích cho mình, trong lòng đắc ý tính toán, đặt ở bên này lâu, chờ chó đen lớn cho nó đi vào quên lãng, thì hai viên đá Shirley Topaz này liền thuộc về cô.

Tốt xấu gì cũng là vợ chồng, cô hỏi xin ít đồ, chắc cũng không quá phận đâu ha?

Nhưng mà Doãn Mặc vẫn không lên tiếng.

Anh không đồng ý, cũng không từ chối.

Mộ Dữu cảm thấy nếu không từ chối liền có thể thương lượng, cô nhường một bước: "Thật ra, chúng ta có thể đặt mỗi bên một cái, nhìn rất cân xứng, anh thấy sao?"

Doãn Mặc nhướng mày nhìn cô, khoé môi như có như không nhếch lên: "Xem ra đã có kết quả giám định, đá này của tôi thật sự là đồ tốt."

"Tạm được." Mộ Dữu thận trọng xác thực, "So với mấy viên đá tôi có thì cũng bình thường."

"Vậy thì đưa lại." Doãn Mặc xoè tay ra, chỉ vào hai viên đá mà cô vẫn đang cầm.

Mộ Dữu: "..."

Dù sao cũng là đồ của người ta, cũng không ép buộc được, Mộ Dữu nén đau thương đưa qua, đặt vào lòng bàn tay anh.

Hai viên đá chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, Mộ Dữu cảm giác tim mình cũng hung hăng bị va một phát.

Lúc Doãn Mặc định thu tay lại, Mộ Dữu đột nhiên đổi ý, lại đưa tay qua: "Chờ một chút!"

Bàn tay cô đưa qua trùng hợp bị anh nắm chặt.

Hai người đều sững sờ.

Mộ Dữu hoảng hốt muốn rút tay về, nhưng Doãn Mặc đột nhiên nắm lấy tay cô.

Tay cô mảnh mai mềm mại, khiến người ta nắm trong tay cũng không nỡ buông.

Doãn Mặc lại thả tay ra, giọng nói lười biếng mang theo chút trêu chọc: "Chiếm tiện nghi của tôi sao?"

"Ai chiếm tiện nghi của anh?" Mộ Dữu thu tay lại đưa ra sau lưng, trên tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh.

Cô ngước mắt lườm anh một cái, "Tôi vừa rồi chỉ muốn hỏi anh có định bán Hoàng Ngọc (Topaz) này hay không? Tôi có thể ra giá cao hơn, gấp đôi cũng được, chú nhỏ tôi có tiền!"

Doãn Mặc dường như đang cười: "Tiền của chú nhỏ em cũng không phải là của em."

"Chú ấy kiếm được tiền lại xài không hết, tôi là cháu gái ruột, thay chú ấy tiêu một ít không chừng chú ấy sẽ vui đấy."

"..."

Cô có thể không cố kỵ mà dùng tiền của Mộ Du Trầm để mua đồ của chồng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không trực tiếp mở miệng đòi hỏi anh.

Cho dù kết hôn, ở trong mắt cô, anh cũng chỉ là người ngoài.

Doãn Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn cô thật lâu: "Thích?"

Anh xoè tay ra, lấy một viên đưa tới, "Không cần em dùng tiền mua, cái này cho em làm mặt dây chuyền, viên còn lại tôi đem làm khuy măng sét."

Bảo vật như vậy mà  cho cô miễn phí?

Đây chính là đỉnh cấp Topaz!

Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc Mộ Dữu choáng váng.

Sợ anh đổi ý, cô không nghĩ ngợi gì mà đưa tay qua lấy.

Một giọng nói vang lên bên tai: "Đêm nay đến buổi tiệc cùng tôi, được không?"

Mộ Dữu vừa cầm viên đá lên, lại trả về.

Trong tiệc khẳng định có rất nhiều người, đi cùng Doãn Mặc có phải rất phô trương không?

Chỉ là một viên Shirley Topaz mà thôi, không đủ để cô xuất hiện cùng Doãn Mặc.

Mặc dù, đây đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Lúc Mộ Dữu từ bỏ, ánh mắt vẫn còn đặt ở viên đá không nỡ rời đi.

Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái, đem viên Shirley Topaz đặt vào tay cô: "Không phải đang trao đổi điều kiện với em."

"Tôi không đi dự tiệc anh cũng cho?" Mộ Dữu cảm thấy hôm nay Doãn Mặc qua tốt bụng, nhìn không quen cho lắm.

Người đàn ông ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đã nói là tặng em thì sẽ không đổi ý."

Lần này Mộ Dữu yên tâm nhận lấy, cô cầm tiểu bảo bối trong tay yêu thích không buông.

"Nhưng mà." Doãn Mặc dừng lại một chút, lại nói, "Buổi đấu giá đêm nay có Red Beryl 13.21 carat, nếu em không đi có thể sẽ bị người khác lấy mất."

Mí mắt Mộ Dữu giật : "Red Beryl?"

Tên tiếng Trung của Red Beryl là đá xanh đỏ*, vì kết cấu của nó tương tự như ngọc lục bảo và có màu hồng tự nhiên nên nó từng được gọi là "ngọc lục bảo đỏ".

*Nguyên văn 红色绿柱石.

Bởi vì sự khan hiếm nên nó đứng đầu trong mười viên đá quý.

Trên 13 carat còn khó tìm hơn nữa!

"Có đi hay không?" Doãn Mặc hỏi cô.

Ban đầu cô lấy không đồ của Doãn Mặc trong lòng cũng có chút ngại ngùng.

Nếu đồng ý đi dự tiệc cùng anh, đóng vai vợ chồng ân ái hoà thuận, cũng không nợ anh quá nhiều, nhân tiện còn có thể tìm chút đá quý, đôi bên cùng có lợi.

Nhận một viên Topaz miễn phí, đến buổi đấu giá còn có thể có được Red Beryl.

Buổi tiệc này cô đi sẽ không lỗ nha!

Ở cùng chó đen lớn được người ta tâng bốc nịnh nọt  một chút thì sợ cái gì, so với hai viên đá thật sự không đáng nhắc tới!

Các buổi tiệc như vậy rất riêng tư, việc cô cùng Doãn Mặc kết hôn, nhiều lắm cũng chỉ là người trong giới truyền tai nhau, không phải mọi người đều biết sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học của cô.

Mộ Dữu cười nhẹ nhàng đổi giọng: "Tôi đi!"

Đôi mày tuấn mỹ của Doãn Mặc giãn ra: "Được, thu dọn đồ đạc xuống dưới ăn sáng, buổi sáng chúng ta đi thăm ông, buổi chiều stylist sẽ đem lễ phục đến."

——

Lúc đến thăm Mộ lão gia, Doãn Mặc cùng Mộ Dữu ở tầng hầm bệnh viện gặp Giản Quý Bạch lái xe đến. Anh ấy bước xuống xe lấy từ ghế phụ một bó hoa tươi.

Là hoa dâm bụt trắng mà cô nhỏ thích nhất.

Mộ Dữu có lúc cảm thấy mối quan hệ của hai người này rất kỳ quái.

Dượng nhỏ ở khách sạn nhiều ngày như vậy mà không nói với cô nhỏ, bây giờ qua đây thăm cô nhỏ lại nhớ mang theo hoa mà cô nhỏ thích nhất.

Có lẽ hầu hết các cặp vợ chồng liên hôn đều như vậy, ngoài mặt ân ái, nhưng mối quan hệ bên trong lại nhạt như nước.

Loại này hôn nhân, Mộ Dữu không hiểu rõ lắm.

Giản Quý Bạch nhìn sang, Mộ Dữu kêu dượng nhỏ.

Ánh mắt Giản Quý Bạch đảo qua người cô cùng Doãn Mặc, cười: "Trùng hợp vậy."

"Bọn con cũng sang đây thăm ông nội." Mộ Dữu nói.

Ba người đến phòng bệnh, Mộ Du Vãn vừa đi lấy nước nóng, cầm theo bình nước đi đến.

Cô ấy kinh ngạc hỏi: "Mọi người sao lại cùng nhau đến đây?"

"Trùng hợp thôi." Giản Quý Bạch nhận lấy bình nước trong tay cô ấy, thuận thế đem hoa đưa tới, "Trên đường tiện tay mua."

"Cám ơn."

"Tiểu Điềm Điềm ở nhà khóc rống tìm em, ngày mai anh về đưa con đến An Cầm."

"Được."

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, mọi người cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Giản Quý Bạch và Doãn Mặc nói chuyện với Mộ lão gia, Mộ Dữu hỏi Mộ Du Vãn: "Cô nhỏ, tối nay có buổi đấu gia, cô có muốn đi cùng dượng nhỏ không?"

Mộ Du Vãn hướng mắt nhìn Giản Quý Bạch bên kia, lắc đầu: "Không đi, buổi tối cô ở với ông một lúc, rồi về nhà cũ nghỉ ngơi, ngày mai đợi Tiểu Điềm Điềm đến."

"Được ạ." Mộ Dữu bĩu môi, không ép buộc.

-

Mộ Dữu và Doãn Mặc ở lại với Mộ lão gia đến trưa mới ra về.

Buổi trưa nhiệt độ cao, Mộ Dữu vừa ngồi lên xe liền cởi bỏ áo khoác trên người, thuận tay ném ra ghế sau.

Trên đường về chung cư, nghĩ đến quan hệ của cô nhỏ và dượng nhỏ, Mộ Dữu suy nghĩ quay đầu nhìn Doãn Mặc nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện?"

Doãn Mặc nhàn nhã đánh lái, liếc nhìn cô một cái: "Chuyện gì?"

Mộ Dữu đưa ngón trỏ chọc chọc cằm, do dự hỏi: "Anh nói với tôi cô nhỏ và dượng nhỏ năm đó, một người không muốn cưới, một người không muốn gả, đến nay quan hệ bình thường, bây giờ cũng không cần thiết phải liên hôn nữa, sao hai người họ không đề cập đến chuyện ly hôn?"

"Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, chuyện của hai người họ, em đừng quan tâm."

Mộ Dữu bĩu môi: "Việc hai nhà Mộ Giản liên hôn, năm đó Giản Quý Bạch từ chối cưới cô nhỏ. Cũng chính là cô nhỏ tính tình mềm yếu, nếu là tôi, đã từ chối tôi một lần thì tôi nhất quyết sẽ không quay đầu lại!"

Những lời Mộ Dữu nói, Doãn Mặc không nghe được chút nào. Anh chỉ nghe được một câu : Nếu là tôi, đã từ chối tôi một lần thì tôi nhất quyết sẽ không quay đầu lại!

Tốc độ xe dần dần chậm lại, anh im lặng thật lâu rồi nói: "Làm sao em biết, nếu đối phương có nỗi khổ tâm thì sao?"

"Không cần biết có nỗi khổ tâm hay không, từ chối chính là từ chối, ai mà không cần thể diện? Nhà giàu có nhiều con như vậy, nếu muốn kết thông gia, cô nhỏ của tôi cũng không nhất định phải gả cho anh ta."

Mộ Dữu cười lạnh một tiếng, "Anh còn nói đỡ cho anh ta, quả thật là cùng một giuộc, khó trách quan hệ hai người tốt như vậy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cấu kết với nhau làm việc xấu!"

Doãn Mặc: "..."

Có lẽ vẫn chưa hết tức chuyện của Giản Quý Bạch, Mộ Dữu xuống xe cũng không muốn nói chuyện với Doãn Mặc.

Đi vào thang mấy, cô cố ý đứng cách xa anh, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường.

Đến tầng, cửa thang máy mở ra.

Mộ Dữu đi ra trước.

Trước cửa nhà, Doãn Mặc nắm lấy cổ tay cô.

Thân hình cao ráo của người đàn ông gần trong gang tấc, Mộ Dữu ngẩng đầu: "Anh định làm gì?"

"Em tức giận với Giản Quý Bạch, lần sau gặp mặt liền đánh cậu ta một trận, tôi nói lên quan điểm của mình, em cũng đã hung dữ với tôi rồi, bây giờ vẫn không để ý đến tôi?"

Doãn Mặc cúi người xuống, giọng thương lượng, "Đừng giận, trưa nay làm đồ ăn ngon cho em nha?"

Mộ Dữu hơi sững sờ, nhớ lại chuyện lúc nãy trong xe.

Cô nói những lời kia đúng là đang hung dữ với Doãn Mặc.

Anh bình thường lạnh lùng hờ hững, không dính bụi trần, luôn luôn được người khác cung kính đối xử.

Hôm nay không phải là lần đầu bị người ta hung dữ sao?

Anh vậy mà không tức giận, thậm chí còn dỗ dành cô.

Chó đen lớn lúc nào thì tốt tính như vậy?

Đây là có xu hướng thích tự ngược* sao?

*Nguyên văn 受虐倾向.

Mộ Dữu nhớ đến chuyện sáng nay anh tặng Shirley Topaz cho cô. Cầm đồ quý giá như vậy quả thật không kiêu ngạo nổi với anh.

Cô thuận nước đẩy thuyền* gật đầu: "Được, tôi sẽ bớt giận, anh đi làm cơm đi."

*Nguyên văn 顺坡下驴 - thuận pha hạ lư: thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Trích trong hồi 17 "Phong Vân Sơ Ký" của Tôn Lê. (Nguồn: Bạch Ngọc Sách).

Doãn Mặc đi vào nhà bếp, Mộ Dữu đi lên lầu bật, máy tính lên, tiếp tục suy nghĩ «Chú chó xui xẻo»

——

Buổi tiệc hôm nay bắt đầu khá sớm, buổi chiều thư ký Trịnh và stylist đem lễ phục đến chung cư.

Doãn Mặc chuẩn bị cho cô một bộ váy cao cấp màu xanh da trời đầy sao, trên váy được đính những viên kim cương vỡ, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Mộ Dữu ngay lập tức phải lòng bộ váy này, cùng stylist lên lầu trang điểm thay lễ phục.

Doãn Mặc chuẩn bị nhanh hơn Mộ Dữu, lúc anh đi xuống, Trịnh Lâm đang ngồi ở phòng khách.

Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Lâm đứng dậy nhìn sang.

Ánh mắt rơi vào cổ tay áo vest của Doãn Mặc, anh ấy nhắc nhở: "Doãn tổng, anh quên mang khuy măng sét Topaz à?"

Cặp khuy măng sét Topaz là được đặt làm riêng cho bộ âu phục tối nay, ông chủ rất thích, đã được mang về từ trước.

Mà lúc này Trịnh Lâm thấy ông chủ mình đeo một cặp khuy màu tím.

Doãn Mặc bình tĩnh ngồi xuống sô pha, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.

Trịnh Lâm đẩy mắt kính trên sống mũi, vừa ngồi xuống, liền nghe được Doãn Mặc nói: "Cho Dữu Dữu một viên."

Thảo nào hôm qua Mộ Dữu còn từ chối tham gia tiệc, bây giờ lại vui vẻ hớn hở đồng ý.

Thì ra là ông chủ dùng Topaz để đổi. Ông chủ vì muốn show ân ái, bất chấp thủ đoạn.

Nhưng mà phải tặng một đôi chứ, sao chỉ tặng có một viên, cũng quá keo kiệt.

Đó là vợ của anh cũng không hào phóng một tí.

Trịnh Lâm đang suy nghĩ, Doãn Mặc lại nói: "Hai viên đá kia, cậu cầm đem đi cho người ta làm thành mặt dây chuyện và ghim cài áo."

Trịnh Lâm thu lại suy nghĩ, vội vàng trả lời: "Được, Doãn tổng."

Doãn Mặc dừng một chút, lại nói thêm: "Dây chuyền là của Dữu Dữu, ghim cài áo là của tôi."

"Được, Doãn tổng."

Chỉ tặng cho Mộ Dữu một viên, viên làm thành mặt dây chuyền chắc chắn là cho Mộ Dữu, ghim cài áo đương nhiên là của ông chủ. Trịnh Lâm không hiểu sao ông chủ mình lại bổ sung thêm câu này, hoàn toàn vô nghĩa.

Một giây sau, Trịnh Lâm đột nhiên hiểu ra.

Lời này của ông chủ đang muốn ám chỉ rằng anh và vợ mỗi người đều có một viên Topaz.

Có thể làm thành đồ tình nhân.

Vừa ngộ ra đạo lý này, anh ấy thấy ông chủ mình nhìn sang, tiếp tục kiên nhẫn dặn dò: "Làm thành đồ tình nhân."

Trịnh Lâm: "..."

Sao từ ám chỉ thành nói rõ rồi?

Đây là sợ anh ấy không hiểu ý, làm hỏng chuyện sao?

Ông chủ bình thường giao việc cho anh ấy cũng chưa bao giờ giải thích cẩn thận như vậy!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau đừng kêu đại hắc cẩu, đổi gọi đại tao chó đi ╮(╯▽╰)╭

——

Ngọc Topaz

Red Beryl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro