Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn cảm mạo của Lâm Linh Khởi tới hung mãnh, nhưng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cảm thấy mình tựa hồ đã đỡ một nửa, tuy vẫn còn trạng thái ho khan mất giọng, nhưng ít ra tinh thần không tồi. Lúc cô vui sướng mà tính toán sẽ lập tức khôi phục sinh hoạt không phân ngày đêm, Quỹ lại xuất hiện vào đúng 10 giờ tối, lạnh lùng mà nói với cô: "Cô có thể chuẩn bị tắt đèn ngủ rồi."

"Tại sao chứ? Tôi vừa mới bắt đầu sống về đêm thôi!"

Cô cố gằng dùng âm thanh gào rống, lại nghe thấy anh ta âm trầm nói một câu: "Đến giọng còn không có, còn muốn thức đêm, có phải muốn nhanh chóng đi cùng tôi không?"

"......"

Trên ót Lâm Linh Khởi đều là dấu hỏi chấm, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên đi theo con đường khủng bố như vậy, đang thắc mắc chẳng lẽ ma cũng có thời điểm nội tiết mất cân bằng sao, đèn trên trần nhà bang một tiếng tắt phụt.

Ban đêm lạnh băng, không hề có tiếng người trong xã khu, trong căn phòng tối đen, chỉ có màn hình máy ánh lên bóng một người một quỷ đối diện nhau. Cô trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm anh ta lạnh băng: "Cô chỉ có một mình, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không tốt, không vận động, sinh bệnh cũng không biết nghỉ ngơi cho khỏe, ngày đó thật sự bệnh đến bò không dậy nổi, chờ đến lúc được người ta phát hiện ra, đại khái chính là có mùi thúi thi thể."

"...... Có nghiêm trọng như thế không?"

Anh ta cười lạnh một tiếng, máy tính màn hình cũng tối sầm xuống, bốn phía lâm vào một mảnh hắc ám, Lâm Linh Khởi run lên, lại nghe anh ta nói: "Sau này chỉ cần vượt qua 11 giờ, nếu cô muốn thức đêm, tôi giúp cô đóng hết mấy thứ này."
"...... Cái này...... Hà tất phải làm vậy...... A Quỹ......"

Quỹ cao quý lãnh diễm hừ một tiếng, không hề phát ra tiếng, Lâm Linh Khởi bị cảm mạo còn chưa khỏi, lại nghĩ đến tốc độ anh ta tắt đèn tắt màn hình nhanh như thế, thật sự không còn sức lực cùng anh ta đối kháng, chỉ có thể ôn tồn nói: "Ai, đã như vậy, hôm nay tôi sẽ ngủ trước 11 giờ, anh để tôi làm nốt cái bản thảo vừa mới vẽ được không."

Quỹ vẫn như cũ không nói gì, nhưng đèn cùng màn hình lập tức sáng lên, làm cô lần thứ hai nhận rõ sự thật bản thân mình không thể so với năng lương siêu nhiên trước mắt. Lâm Linh Khởi chỉ có thể lưu luyến không rời tắt trang web hóng dưa đi, chú tâm vẽ thêm vài nét bút lưu trữ bài, rồi mới ngoan ngoãn tắt máy.

Ở dưới con mắt giám thị của anh, cô ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt nằm lên giường, đắp lên cái chăn thật dày nhắm mắt lại, yên lặng trong lòng nói cho chính mình biết, hiện tại cô bị cảm mạo còn chưa khỏi, lên giường sớm chỉ là kế sách tạm thời, chờ đến khi khỏi cảm mạo, cô nhất định sẽ tiếp tục cuộc sống ngủ ngày cày  đêm, nhất định!

Thật đáng buồn nhưng khóc chính là, mặc dù Lâm Linh Khởi bị cảm mạo đã thuyên giảm, vẫn không chống cự lại được quy định Quỹ tắt đèn lúc 11 giờ, nhiều lắm là ngẫu nhiên khóc nháo đến 11 giờ rưỡi mới đi ngủ. Trừ lần đó ra, từ khi cô khỏi ốm, ba ngày hai buổi Quỹ sẽ bức ép cô đi ra ngoài vận động, bình thường cô là người nếu không có chuyện quan trọng tuyệt đối không ra khỏi cửa, sao lại có khả năng cam tâm tình nguyện tiếp thu.

Vấn đề là, cô nói ban ngày mình có đi ra ngoài vận động căn không có lệ được với Quỹ, chỉ cần anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hỏi vài câu chi tiết, lời nói dối lập tức sẽ bị xuyên thủng. Lâm Linh Khởi từ nhỏ đến lớn thường vì tránh né tầm mắt người khác mà cúi đầu, nhưng mà người có thể chỉ dùng ánh mắt là có thể khiến cô quỳ xuống đất xin tha ngay tại chỗ đại khái chỉ có Quỹ, anh nghiêm túc lên thật sự rất có khí thế, cũng không biết là do quỷ khí vốn dĩ lành lạnh hay là trời sinh khí chất bá vương.

Nói tóm lại, ở dưới sự đốc thúc về mọi mặt của Quỹ, cô bắt đầu cuộc sống tươi mát vận động lành mạnh. Mỗi ngày không ngủ sau 11 giờ, không bao giờ ngủ đến trưa, ba ngày hai bữa còn phải đi ra ngoài vận động, vì tránh cho cô lười biếng, mỗi lần vận động Quỹ đều sẽ làm bạn ở bên cạnh, thúc giục cô chạy thêm một vòng nữa quanh sân thể dục, hoặc tập thể dục thêm vài phút.

Lâm Linh Khởi không có thói quen vận động mỗi lần đều bị anh ép cho thở hổn hển, thường nhịn không được kháng nghị, nhưng nếu trên sân vận động còn có những người khác ở gần đó, nàng cũng không thể lớn tiếng khóc thét. Phần lớn thời gian Quỹ đều sẽ dỗ cô trước nói là lại chạy thêm một vòng là xong rồi, nếu cô vẫn như cũ càm ràm không ngừng, anh sẽ coi như không nghe thấy. Buổi tối hôm nay, bởi vì cô đã mấy ngày liên tiếp đều giả bộ ngủ để trốn tránh, Quỹ liền kiên quyết bắt cô dù thế nào cũng phải tới trường học chạy vài vòng.

Cô không chống cự được khí thế của anh, không thể không ra cửa, đáy lòng lại không cam lòng cực điểm, ở trên sân thể dục cô liều mạng oán giận, có lẽ là do tức giận quá mức, vốn dĩ Quỹ vẫn luôn đi bên cạnh cô, đột nhiên giảm tốc độ xuống bay tới sau lưng cô, ở bên tai cô vén lên một trận âm phong dày đặc.

"Cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào, dù sao thân thể là của cô, chết sống cũng là cô...... Nếu cô kiên trì tiếp tục suy sút, tôi có muốn giúp cô cũng vô dụng, chi bằng hiện tại tôi liền biến mất, đỡ cho cô cảm thấy phiền phức?"

Trong khoảng thời gian này ở chung, Lâm Linh Khởi đã quen với sự tồn tại của Quỹ. Nếu là ngày nghỉ, Quỹ bởi vì không cần làm việc mà không xuất hiện, cô liền cảm thấy cả người không thích hợp mà sợ hãi có phải anh đã tan thành mây khói hay không. Tới ngày thứ hai, toàn bộ buổi tối cô đều sẽ dài cổ chờ đợi, mãi đến khi anh xuất hiện, cô mới có thể ra vẻ không để bụng tiếp tục làm việc của mình.

Rõ ràng đã quen một mình sống qua nhiều năm như thế, chỉ ngắn ngủn không đến hai tháng đã quen bên cạnh có người nào đó làm bạn, một ngày không gặp, liền sẽ hoảng loạn, nghĩ như thế nào đều rất nguy hiểm, đúng vào lúc này, Lâm Linh Khởi vốn dĩ cũng không muốn suy nghĩ sâu xa này đó, tưởng tượng đến anh sẽ rời đi, cô sợ hãi kinh ngạc, lập tức trả lời: "Không không không, là tôi không biết tốt xấu, tôi lại chạy hai vòng, anh đừng nóng giận được không."

"Ừm, chạy mau."

Quỹ lạnh nhạt mà lên tiếng, Lâm Linh Khởi lập tức liều mạng chạy về phía trước, chạy một vòng mới phản ứng lại, hình như là anh ta giả vờ tức giận hù dọa cô. Cô hoãn lại tốc độ, trộm nhìn Quỹ đang đi theo bên cạnh. Quỹ liếc mắt một cái, liền nghe anh ta từ từ nói: "Như thế nào sao nhanh thế đã chậm lại, thể lực kém thế sao?"

"Anh dọa tôi sợ......"
Nhìn thấy bộ dạng ấm ức kia của cô, anh nhợt nhạt gợi lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Chỉ có cô có thể thấy tôi, đương nhiên là tôi chỉ có thể dọa cô."

Cạn lời mà, cô vốn cảm thấy những lời này có điểm ngọt lại có điểm chua xót, vì thế yên lặng xuống, hai người cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà lại chạy một vòng, sau đó mới chậm rãi đi tới chỗ Pluto nằm.

Thi thoảng Quỹ sẽ đến xem Pluto, tuy trên thực tế, ngoài mấy cục đá đắp trên nắm đất ra, cái gì anh cũng không nhìn tới. Ngẫu nhiên Quỹ sẽ hỏi Lâm Linh Khởi Pluto có đang ở gần đây không, nhưng thật đáng tiếc là, từ sau ngày chôn nó, Lâm Linh Khởi cũng chưa thấy qua bóng dáng con mèo đen kia.

Hôm nay Quỹ nhìn tảng đá kia biểu cảm tren mặt tựa hồ phá lệ ưu thương, Lâm Linh Khởi nghĩ nghĩ rồi không nhịn được nói: "Thật ra sau khi tôi lớn lên lúc sau, cơ hội nhìn thấy cũng càng ngày càng ít, cho nên tôi nghĩ...... Nói không chừng nó còn ở quanh đây, chỉ là tôi không nhìn thấy mà thôi."

Anh quay đầu nhìn về phía cô, ở dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt mơ hồ tỏa sáng, con ngươi thâm thúy tràn đầy ôn nhu khiến người ta cảm thấy rất muốn đưa đầu tới gần muốn anh ta xoa xoa. Anh ta là một người thoạt nhìn thì lạnh nhạt, trên thực tế lại ngoài ý muốn là người biết săn sóc trọng tình cảm, hơn nữa cảm xúc của anh ta vô cùng có sức cuốn hút, chỉ cần tới gần, rất khó để không bị đáy mắt sóng gió của anh ta mê hoặc, cô nghĩ Pluto và những con mèo chủ động kề sát vào anh ta, khả năng cũng có tâm tình như thế này.

Cô nhịn không được lại mở miệng nói: "Nói không chừng nó trở thành linh hồn bảo vệ anh, khi tôi còn nhỏ cũng từng thấy qua, có đứa nhỏ sau rơi xuống nước là được một linh hồn con chó đưa lên bờ, đó là con chó nhà họ nuôi đã qua đời không lâu trước đây, sau đó tôi còn nhìn thấy rất nhiều lần, nó ở bên cạnh cậu chủ nhỏ vẫy đuôi, đại khái khoảng một năm sau mới hoàn toàn biến mất."

Giọng điệu chân thành của cô làm anh không kìm được lộ ra mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy Pluto đang ở cách đây không xa, có khi phảng phất có thể nghe thấy tiếng của nó."

"Ừm, cho nên anh không cần quá khổ sở, nó vẫn còn ở bên cạnh anh mà."

Quỹ nhẹ nhàng lên tiếng, ý cười ôn hòa trên mặt cũng càng rõ ràng, đầu mùa xuân ban đêm vẫn còn rét lạnh, nhưng anh cười như vậy, lập tức khiến trong lòng Lâm Linh Khởi trong nở rộ ra một biển hoa, bên trong biển hoa còn có chú nai con chạy nhảy khắp nơi, trong nháy mắt, cô phát hiện hình như mình đã thích Quỹ đang ở trước mắt.

Trời ơi! Thích nhân vật trong thế giới giả tưởng ít nhất cô còn có thể liếm màn hình, thích một con ma thì làm sao bây giờ? Cứ cho là đối phương ở trước mặt cô cũng không gặp được! Trong đầu cô một mảnh lộn xộn, sóng vai cùng Quỹ ra khỏi cổng trường, đi theo lối đi bộ nhìn phía cuối đường, đến đèn đường cũng không chiếu sáng đủ hết bóng tối, Lâm Linh Khởi nói với chính mình, loại yêu thầm trong vo vọng về mọi mặt này, tốt nhất sớm chôn sâu ở đáy lòng.

Cô đang nghĩ như thế, Quỹ vốn dĩ đang lẳng lặng ở bên cạnh cô, lại đột nhiên phát ra tiếng nói: "Cẩn thận!"

Lâm Linh Khởi phát hiện bản thân đã yêu thầm người nào đó vẫn còn đang bị vây trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, còn không kịp làm rõ chuyện gì đang xảy ra, một cơn gió nhẹ liền đảo qua vòng eo cô, khiến cô nghiêng người sang một bên, né tránh chiếc xe máy đáng điên cuồng lao về phía mình.

Mãi cho đến khi tiếng động cơ ầm vang kiêu ngạo đi xa, Lâm Linh Khởi mới vừa trải qua khiếp sợ vẫn còn đang làm rõ ràng tình huống. Cái thằng đi máy xe kia thế mà lại dùng tốc độ cao đi trên lối đi bộ, đến đèn xe cũng không mở, tám phần là uống say đầu óc lơ mơ. Cô rất muốn gào lên chửi bậy với cái xe máy đã đi xa kia, nhưng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua người khiến cô phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu cảm quan tâm của Quỹ.

"Không có việc gì chứ?"

Mặc dù bóng đêm nhìn không rõ, hơn nữa đèn đường cách một đoạn cũng không chiếu tới, khiến cho thân hình phi thật thể của anh trong đêm tối loáng thoáng, nhưng kề sát nghênh hướng về phiến lông mi đang chớp mở, cùng với môi mỏng hình cung hoàn mỹ nhợt nhạt khép mở toát ra thân mật cùng quan tâm, đủ để hoàn toàn đánh bại Lâm Linh Khởi.

Đến lúc này, cô mới phát hiện ra tư thế hiện tại của hai người đúng là thập phần ái muội, anh thân cao chân dài, cơ hồ cuối cả người cô vào trong lồng ngực. Cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi trong lúc nguy hiểm, trận gió kéo cô sang bên cạnh có khả năng đúng là anh ôm cô, kéo cô dạt vào ven đường tránh thoát xe, nhưng cảm giác này thật sự quá không rõ ràng, lại rất giống như chỉ là ảo giác của cô.

Nhìn thấy bộ dạng si ngốc của cô, Quỹ rất lo lắng hơi cúi xuống gần, định cẩn thận xác nhận cô có bị thương hay không, cứ như vậy, khuôn mặt tuấn tú  không góc chết kia liền hoàn toàn lấp đầy tầm mắt cô.

Chính diện đánh thẳng vào lực sát thương thật sự quá mạnh, trong nháy mắt Lâm Linh Khởi dường như không có cách nào để hô hấp, lúc này Quỹ tựa hồ cũng phát hiện ra biểu cảm cô nhìn anh không quá thích hợp, lập tức lùi lại về phía sau xấu hổ nói: "Xin lỗi, dựa vào gần quá dọa đến cô rồi phải không?"

"Không...... Không phải, không có...... Tôi đang muốn nói cái xe vừa mới đi qua thật quá đáng, làm cái gì thế không biết......"

Lâm Linh Khởi mặt đỏ tai hồng mà liều mạng giải thích, nhưng cũng không biết Quỹ có nghe vào hay không, từ sau ngày đó, Quỹ bắt đầu duy trì khoảng cách rõ ràng với cô.

Trước kia thời gian anh ở bên cạnh cô rất dài, mỗi lần xuất hiện đều sẽ từ từ mà gõ gõ cửa phòng ngủ của cô, tỏ vẻ anh đã tới, trước khi rời đi cũng sẽ không quên nói chuyện với cô vài câu mới đi. Nhưng mà bây giờ, anh quay lại đều vô thanh vô thức, mặc dù bình thường vào thời gian bắt đầu phiên giao dịch, anh cũng sẽ không xuất hiện phía trước máy tính bảng vào lúc có giá tốt, càng miễn bàn là những ngày khác.

Mà về cô có làm việc và nghỉ ngơi bình thường hay không, anh cũng không hề thúc ép, chỉ là nếu cô ngủ muộn, lúc chạy tới phòng khách vừa vặn nhìn thấy anh, anh sẽ nhàn nhạt mà liếc mắt quét nhìn cô một cái, cô sợ tới mức lập tức trở về phòng ngoan ngoãn tắt đèn ngủ. Vì lấy lòng Quỹ, cô bắt đầu chủ động cùng anh bàn về vấn đề chuyên môn trọng điểm cùng đi vận động, anh ngẫu nhiên sẽ đáp ứng, nhưng đa số thời gian đều sẽ bảo cô nhanh chóng ra cửa nỗ lực.

Có một lần, Lâm Linh Khởi lấy hết can đảm chơi xấu, nói nếu anh không đi cùng cô, cô sẽ không đi vận động, biểu cảm của anh nhìn như nhàn nhạt, lại toát ra vẻ gì đó làm cô cảm thấy đau lòng bi ai. Cô không hiểu vì sao anh lại có cảm xúc như vậy, nhưng đối mặt với thái độ như vậy, cô thật sự cũng không có cách nào lại tiếp tục chơi xấu, chỉ có thể một mình khổ sở ra cửa, nhớ lại ngày tháng qua đi như hình với bóng, hốc mắt phiếm hồng chạy về phía trước.

Thời tiết dần dần ấm áp lên, nhưng bất kể Lâm Linh Khởi cố gắng cỡ nào khiến hai người khôi phục như trước kia, thái độ của Quỹ vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh vẫn sẽ xuất hiện, vẫn sẽ vào trước khi cổ phiếu có tiến triển mà lên mạng mua thêm cho cô ít đồ, chỉ là không muốn tiếp xúc nhiều với cô, càng không giống như lúc trước, tự nhiên đi vào phòng cô, thân mật mà nói vài câu ghét bỏ cô.

Lâm Linh Khởi nghĩ thế nào cũng không ra, vào buổi tối kia mình đã nói đã nói câu nào, làm ra chuyện gì mà khiến thái độ của anh biến đổi lớn như thế. Cô rất khổ sở, lại cảm thấy ấm ức, nghĩ tới nghĩ lui liền bắt đầu hoài nghi, có khi nào anh phát hiện ra cô đã thích anh, cho nên mới cố tình kéo ra khoảng cách. Nhưng mà rõ ràng vào trước buổi tối ngày hôm đó, thậm chí đến chính bản thân cô cũng chưa nhận ra tình cảm của mình, càng không nói đến làm ra hành động gì với ý đồ thông báo, anh giành trước nhiều bước như thế, có phải là quá mức tự luyến hay không?

Càng không xong chính là, cô phát hiện anh càng lạnh nhạt, cô càng không quên được cuộc sống tự tại trước kia của hai người, đáy mắt anh rực sáng mỉm cười mỗi khi nhìn cô, rõ ràng biết thích cũng không có khả năng hay bất cứ kết quả gì, nhưng điểm lại những thứ đã qua, khát vọng cùng yêu thương trong lòng liền khó có thể dồn nén.

Lâm Linh Khởi không có cách nào làm như không thấy sự tồn tại của Quỹ, cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với sự lạnh nhạt của anh, có mấy ngày giận dỗi không thèm nhìn anh, kết quả khó chịu vẫn là chính mình. Cô nhìn màn hình liền sẽ nghĩ tới sườn mặt mê người của anh lúc nghiêm túc nhìn chằm chằm máy tính, đêm khuya từ trong giấc mơ tỉnh lại, luôn không tự chủ được nhìn về phía chiếc ghế dựa rách nát cạnh chiếc bàn, hy vọng anh đang ngồi ở đó lẳng lặng ngóng trông cô, nhưng chờ đợi này sau nhiều lần đều thất bại, lại nhớ tới trận gió ái muội đêm kia, cô sẽ không kìm được vùi mặt vào gối đầu, yên lặng chảy ra vài giọt nước mắt.

Sau đó cô từ bỏ con đường giận dỗi này, cảm thấy chính mình hẳn là nên trực tiếp ngả bài với anh, dù như thế nào cũng đã định trước sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, ít nhất cũng cứ thế thống khoái mà phát tiết hết cảm tình tràn đầy này ra ngoài. Chỉ loại chuyện thổ lộ này nghĩ thì đơn giản, hành động thực tế lại có các loại vấn đề, rốt cuộc cho dù cô luyện tập lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đều không thể lấy hết can đảm đứng trước mặt anh nói một câu: "Em thích anh."

Hôm nay, Quỹ hiếm khi đúng giờ với bắt đầu phiên giao dịch mà xuất hiện, cũng liên tục bận rộn với màn hình trước mắt, Lâm Linh Khởi không ngừng vò đầu cân não, nghĩ hẳn là nên nắm chắc cơ hội, đừng tiếp tục tra tấn chính mình nữa, nhưng làm thế nào cũng thể tiến về phía trước một bước, mãi cho đến khi thị trường chứng khoán có báo cáo cuối ngày, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm vọt qua.

Có thể là do quá căng thẳng, khi tiếp cận anh, cô lảo đảo một cái ngã về phía trước, vốn dĩ Lâm Linh Khởi cho rằng chính mình sẽ ngã rất thảm, nào biết tư thế ngã lại ngả về phía người anh. Cô cúi đầu xuống, liền nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của anh đỡ khuỷu tay cô, loại xúc cảm như có như không này cũng không rõ ràng, đâu đó có chút lạnh lẽo, nhưng xác thật có đụng chạm tới cô, cũng có cũng đủ lực ổn định thân mình cô.

Quỹ vẫn chưa lập tức thu hồi tay, hai người dựa lại gần, mặc dù không cảm nhận được hô hấp của anh, khoảng cách đó vẫn như cũ khiến khuôn mặt Lâm Linh Khởi nóng lên. Cô vẫn luôn biết tay anh rất đẹp, cũng từng nghĩ tới nếu có thể cầm tay anh lên sờ vài lần, không biết có bao nhiêu tốt đẹp, hiện tại đầu ngón tay anh dừng trên da thịt cô, cô sao có thể chống cự kiểu mộng đẹp trở thành sự thật mà choáng váng. Cô cảm thấy chẳng những trái tim mình loạn nhịp hồi hộp, thậm chí đến mạch máu cũng muốn nổ tung.

Đồng thời vào lúc này, tầm mắt Quỹ cũng dừng lại cùng một chỗ, như phiến lông mi run rẩy, rồi sau đó hơi hơi hạ xuống che lại sóng gió trong mắt.

Mặc dù có thể thoáng đụng chạm thế giới hiện tại, nhưng bất kể là vào thời điểm nào, sức lực của anh đều không đủ để cầm lấy một cái cốc chứa đầy nước, càng không nói đến muốn chặn lại cái gì nguy hiểm hoặc đỡ lấy một người.

Nhưng mà đêm hôm đó vào lúc nguy cấp, anh quả thật là ôm cô, mang cô cách xa con đường nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn không có cách nào khẳng định, thời điểm đụng chạm vào cô, phần nhiệt độ kia đến tột cùng là có thật sự tồn tại không, hay là chỉ là trong ảo tưởng, mà tình huống trước đã chứng minh rõ ràng, độ ấm nóng bỏng kia xác thực không phải là ảo giác của anh.

Quỹ thoáng phục hồi lại tinh thần, đang muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, Lâm Linh Khởi lại đột nhiên bắt được ngón tay anh, Quỹ sửng sốt, không nói gì nhìn cô, cô mới bất chợt phát hiện mình thế mà lại không qua đại não xét duyệt làm ra loại hành động đường đột này. Ngón tay lạnh lẽo loáng thoáng truyền đến cảm giác tê dại, làm cô hoàn toàn không muốn buông ra, chỉ là cô phát hiện chính mình vẫn như cũ không có dũng khí mở miệng thổ lộ, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng, lắp bắp mà nói: "...... Tôi chỉ là muốn...... Xác nhận một chút...... Tôi...... Tôi thật sự có thể...... Chạm tới anh......"

Nói xong câu này, Lâm Linh Khởi quả thực xấu hổ đến muốn khóc, Quỹ vẫn chưa đẩy cô ra, chỉ là yên lặng mà tùy ý cô nắm lấy, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng anh nhẹ giọng mở miệng nói: "Một ngày nào đó tôi sẽ biến mất, quên đi tất cả những chuyện giữa hai chúng ta."

Những lời này cuối cùng khiến Lâm Linh Khởi hơi chút bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên hốc mắt hồng hồng nhìn về phía anh. Cô không phải là cô gái đặc biệt mảnh khảnh, hơn nữa không thường ra cửa nên trời sinh làn da tinh tế khiến cả người cô thoạt nhìn mềm mại mượt mà, thực dễ dàng khiến lòng người sinh ra cảm giác thân thiết, cũng bởi vậy ngay từ ban đầu, trước sau anh không nghĩ tới muốn bảo trì khoảng cách với cô.

Ở trong vô số người, anh chỉ có thể được cô nhìn thấy, bởi vậy cô dường như trở thành thế giới lưu động duy nhất của anh. Mà cô vốn không thích ở chung với ngưới khác, bởi vì sự tồn tại đặc thù của anh mà cứ thế chấp nhận anh bước vào cuộc sống của cô.

Loại tình huống này cũng không bình thường, mãi cho đến khi ràng buộc gia tăng, anh mới phát hiện, hai người không thể cứ tiếp tục như vậy để tránh lúc rời xa thêm đau lòng. Chỉ là khi đó, anh áp dụng phương thức tương đối ôn hòa, không hề tùy tiện ra vào phòng cô, tránh cho bản thân chăm chú nhìn cô ngủ say, làm như đó là chuyện đương nhiên. Dù vậy, sự quan tâm của anh đối với cô vẫn như cũ không giảm.

Sau khi Pluto rời đi, cô trở thành chấp niệm lớn nhất của anh ở trên thế giới này. Từng ngày qua ngày, anh đều nhắc bản thân mình cần phải tỉnh lại, giúp cô làm chút chuyện, khiến cuộc sống của cô tốt hơn một chút, khiến cô trở nên vui vẻ hơn một chút, chăm sóc một người như vậy, sao có thể tâm lặng như nước?

Cô cũng không phải người biết cách che dấu cảm xúc, bởi vậy vào đêm hôm đó, lúc mặt cô đỏ bừng giải thích, anh liền biết, thật ra không phải cô bị bộ dạng hồn ma của anh dọa sợ, mà là thích anh. Phát hiện trong nháy mắt, anh thấy vui sướng, nhưng phần vui sướng kia lập tức bị vô biên chua xót thay thế.

Dưới nhân duyên đặc biệt, khiến cho bọn họ trở thành duy nhất trong mắt lẫn nhau, sinh ra ái muội sống dựa vào nhau, chỉ là bọn họ đều quá tịch mịch, tình cảm đó có lẽ chỉ là do cô đơn mà sinh ra ảo giác. Phần ảo giác này, nếu vẻn vẹn chỉ một mình anh có, anh có thể dồn nén, cũng có thể bình tĩnh mà kéo ra khoảng cách, nhưng nếu cô cũng sinh ra ảo giác yêu say đắm, cán cân lý trí sao có thể duy trì cân bằng được nữa.

Vì tránh cho tình huống mất khống chế, anh không thể không hạ quyết tâm kéo ra khoảng cách giữa hai người, chỉ là không nghĩ tới hôm nay, anh vẫn phải nói ra lời tàn khốc nhất, chỉ vì để cô thấy rõ hiện thực.

Anh nhìn hai mắt Lâm Linh Khởi chứa đầy nước mắt, nhẹ nhàng định tách tay cô ra, không ngờ cô lại càng dùng sức nắm lấy anh khóc lên: "Em biết anh bất cứ lúc nào đều có thể rời đi, nhưng em vẫn cứ thích anh đó!"

Lông mi Quỹ run rẩy, nhưng anh vẫn nhàn nhạt nói: "Cô hẳn là nên suy nghĩ kĩ một chút, chờ cô bình tĩnh, tôi lại......"

"Em nghĩ, nếu kết cục đã định sẵn thì trước khi điểm kết thúc tới cứ tạo ra hồi ức vui vẻ không phải tốt hơn sao? Lần đầu tiên thích người khác như thế, rõ ràng biết là không có khả năng vẫn không có cách nào không thích cho được, em...... em chỉ muốn ở bên anh thôi!"

Lâm Linh Khởi nói xong những lời này, mới phát hiện bản thân thế mà lại đem toàn bộ tiếng lòng đều nói ra. Tuy Quỹ có dao động, lại vẫn kiên định mà rút tay ra tính rời đi, nào biết anh vừa mới xoay người, Lâm Linh Khởi lại bất chấp tất cả ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng.

Mặc dù có thể đụng chạm vào đồ vật, nhưng cảm giác của anh đối với đồ vật hiện thế thật ra vô cùng yếu ớt, xúc cảm đối với vật chất phần lớn với anh mà nói không có ý nghĩa, chỉ có rất ít mấy cái ngoại lệ. Gần nhất là lúc, chỉ có Pluto có thể khiến anh cảm nhận được một chút ôn nhu của thế gian, nó mềm mại, ấm áp, là cảm giác mà anh không thể cảm nhận được ở những con mèo khác, mà sau khi Pluto rời đi, chỉ còn mình cô.

Chỉ cần tới gần, anh liền có thể cảm nhận được nhiệt độ cuồn cuộn phát ra trên người cô, điểm này đối với anh có lực hấp dẫn rất mạnh. Có khi cô ngủ say, anh sẽ lặng lẽ vươn tay tới, dùng đầu ngón tay thật cẩn thận đụng chạm vào da thịt cô, cảm nhận nhịp đập tươi sống dưới da thịt. Chỉ là đầu ngón tay vừa khẽ chạm lồng ngực vốn nên trống không của anh xuất hiện một chút chấn động, huống chi là bị cô ôm gắt gao như vậy, anh sao có thể không rung động.

Quỹ lâm vào trầm mặc, mặt mày cúi xuống, ở nơi mà một chút ánh mặt trời ban trưa cũng không xuyên qua nổi, nước mắt cô làm ướt vai anh, nước mắt nóng bỏng tựa như dung nham, lòng anh đau như bị rỉ máu, anh vốn dĩ cho rằng mình không có tim, nhưng người không có tim vì sao vẫn biết đau lòng?

"Chúng ta ở bên nhau được không...... Cùng tạo ra chút ký ức vui vẻ cuối cùng được không, cứ cho là anh sẽ quên đi em, em sẽ không quên anh, đừng từ chối em có được không......"

Lâm Linh Khởi khóc đến nước mũi cũng phải chảy ra, từ sau khi cô nhận mệnh tiếp thu chuyện bản thân không giống người thường, cuối cùng cô đã khóc như vậy, cô cũng không biết chính mình vì sao lại kích động như thế. Nhưng tóm lại, hiện tại cô chỉ nghĩ ôm chặt lấy anh khóc thật to, có lẽ lúc sau sẽ không còn có cơ hội tiếp cận anh như thế nữa.

Mãi đến khi tiếng khóc của cô dần ngưng lại, Quỹ vẫn luôn yên lặng không hề động tĩnh, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xoay người nhìn khuôn mặt thê thảm của cô, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ sợ sau khi anh đi, em sẽ khóc thảm như thế này, không nghĩ tới anh còn chưa đi, em đã khóc thành như vậy."

Lâm Linh Khởi có chút xấu hổ lau lau mặt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng: "Nếu anh không chấp nhận em, em sẽ luôn khóc thê thảm như thế này cho mà xem."

Quỹ bị những lời này chọc cười, lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Muốn yêu đương với ma, không cảm thấy khẩu vị bản thân thực nặng sao?"

Anh cười làm mê hoặc con mắt lần tinh thần Lâm Linh Khởi, khiến cho cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía anh, mà anh cúi đầu xuống dỗ dành nói: "Được rồi, đừng khóc."

Vừa mới dứt lời, môi cô liền bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy. Thật ra cảm giác này cũng không mãnh liệt, tựa như cơn gió nhẹ từ trên môi thổi quét qua, còn mang theo chút lạnh lẽo, nhưng toàn thân Lâm Linh Khởi lại cứng đờ phảng phất như bị sét đánh trúng, cảm giác chính mình hoàn toàn bị thiêu cháy.

Nhận thấy ánh mắt cô ngây ngốc, Quỹ thoáng rời đi môi cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Nhắm mắt lại." Phảng phất bị hàng phục Lâm Linh Khởi lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tùy ý anh lặp đi lặp lại khẽ vuốt môi cô, làm cho lạnh lẽo của anh cùng ấm áp của cô hòa vào lẫn nhau.

Lâm Linh Khỉ khép hai mắt, ngửa đầu hứng lấy cái hôn nhẹ của anh, trong hoảng hốt nghĩ đến mình vừa mới khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trên mặt nhất định thật xuất sắc. Anh nói, muốn yêu đương với ma khẩu vị cô quá nặng, nhưng hiện tại anh dám hôn cô, khẩu vị không phải cũng rất nặng sao? Nhưng mà cô mới mở miệng, cái lưỡi lạnh lẽo mềm mại liền xông vào bên trong, choáng váng như kéo cô vào cảnh trong mơ.

Bắt đầu từ một ngày kia, cuối cùng Quỹ cũng không tránh né thân thiết cùng cô nữa, hai người cùng chung ý tưởng không bàn luận bất cứ điều gì về cái kết trong tương lai, mà tập trung vào những chuyện xung quanh hiện tại. Quỹ chẳng những cùng cô đi ra ngoài vận động, thậm chí còn cùng cô đi mua sắm, siêu thị buổi tối thường có không ít người, vì có thể tự do nói chuyện với nhau, Lâm Linh Khởi sẽ cố ý đeo tai nghe, làm bộ mình đang nói chuyện qua điện thoại di động.

Bọn họ sẽ cùng nhau chọn đồ dùng sinh hoạt, cùng nhau khám phá sản phấm mới chưa từng thấy qua bao giờ, thảo luận mua vài thứ giá cả hợp lý. Quỹ đối với những con số rất mẫn cảm, khi nào chỗ nào đã nhìn qua giá cả cũng sẽ không quên, cho nên luôn có thể rất dễ dàng phán đoán ra, những đồ vật kia thật sự có giá đặc biệt, hay là mua những thứ đó ở cửa hàng nào mua có lời nhất.

Tất nhiên, bởi vì anh sẽ cùng cô đi cửa hàng, cho nên tất cả những thói quen ăn uống không lành mạnh của cô trong quá khứ đều hoàn toàn bị anh quản lý. Đồ uống ít khi được mua, đồ ăn vặt cũng ăn ít đi, mì gói nhiều lắm chỉ chuẩn bị một ít phòng trường hợp khẩn cấp, rau dưa trái cây mỗi ngày đều mua tươi mới, tiền không đủ liền đi rút số mà anh kiếm được. Lúc cô vui vẻ sẽ nịnh nọt gọi anh là đại gia, không vui vẻ liền sẽ chu miệng giận dỗi "A Quỹ, anh thật đúng là quá nghiêm khắc."

Nếu cô thật sự tức giận, bình thường anh sẽ cúi đầu xuống hôn cô. Đôi khi bọn họ đang ở cửa hàng, bốn phía thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, anh liền ỷ vào không ai có thể thấy được mình, cứ một lần rồi lai nhẹ mổ lên mặt cô dỗ cô phải nghe lời anh nói. Đối với chuyện anh đáp lại như thế, Lâm Linh Khởi sẽ không có cách nào tiếp tục tức giận được nữa.

Người yêu của cô tốt như thế, chỉ có cô mới thấy được anh, đáy lòng cô phiền muộn ưu thương, nhưng nghĩ tới như vậy anh cũng thỉ thuộc về một mình cô, lại có cảm giác vừa ngọt ngào vừa tuyệt vọng.

Nếu muốn đổi nơi hẹn hò, bọn họ sẽ tay trong tay đi dạo quanh bến tàu cách chỗ ở không quá xa, ngồi trên ghế dài cách khu náo nhiệt một khoảng, gió biển thổi như nhấm nháp ngọn đèn dầu lập loè dưới cảnh đêm cùng dòng người tấp nập. Cô và Quỹ giống nhau, đều không thích lẫn trong đám người, dù vậy, bọn họ đối với vạn vật trên thế gian, vẫn như cũ có điều lưu luyến.

Mỗi một ngày lại qua đi, dần dần bước vào mùa hạ, Lâm Linh Khởi cũng càng ngày càng thích thích bổ nhào lên người Quỹ ôm anh, có lẽ từ nhỏ thể chất của cô đặc thù, đụng chạm vào anh đối với cô mà nói từ trước đến nay không hề khó, mặc dù loại xúc cảm này khi có khi không, cô vẫn như cũ chưa từng ngoài ý muốn bị xuyên thấu qua anh, hơn nữa ít nhiều có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo thuộc về anh tồn tại.

Buổi tối hôm nay, cô nằm ở trên giường, nhìn về phía anh đang ngồi trên bàn làm việc của cô, dùng máy tính bảng chuyên chú phân tích tình hình kinh tế tài chính, cô nhịn không được cọ lên, cười hì hì nói: "A Quỹ, em cảm thấy càng đến mùa hè, càng cảm nhận rõ hơn ưu điểm của anh."

"Hả?"

"Chỉ cần có anh ở đây, đến điều hòa máy lạnh em cũng không cần mở."

"......Tiền điều hòa anh trả được chưa?"
"Không cần." Cô tùy hứng mà lắc đầu, nghiêm túc nói: "So với ngồi điều hòa, em thích ôm anh hơn."

Nghe thấy cô nói như thế, rốt cuộc Quỹ cũng rời tầm mắt nhìn về phía cô, hai má Lâm Linh Khởi đỏ bừng mà nhìn anh, biểu cảm của Quỹ có chút phức tạp, nhẹ nhàng đẩy cô về trên giường, mà anh cũng ngồi xuống mép giường.

"10 giờ hơn rồi, nên đi ngủ thôi."

Giọng anh nói trầm thấp, mười phần ôn nhu, trước đây được anh dỗ như thế, Lâm Linh Khởi đa phần sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng mấy ngày gần đây, cô mơ hồ cảm thấy thời gian anh xuất hiện tựa hồ so với bình thường lui tới ngắn hơn một chút, đáy lòng có chút thấp thỏm, nhịn không được bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của anh mà hỏi: "Hiện tại thời gian anh điều chỉnh thời gian xuất hiện làm việc và nghỉ ngơi không khác với em là bao, có phải gánh nặng rất lớn hay không? Nếu là như vậy mà nói...... Em khôi phục cuộc sống về đêm như trước cũng được".

Quỹ như suy tư mà nhìn chằm chằm cô, cô rất sợ mình bị hiểu lầm, lập tức giải thích: "Em chỉ muốn ở cạnh anh nhiều thời gian hơn một chút, nếu ban ngày xuất hiện quá miễn cưỡng, cũng không cần chơi cổ phiếu nữa. Bằng chút tiền vốn ban đầu em đưa anh mà nói, anh đã kiếm lời rất nhiều rồi, nói muốn báo ân, đã sớm báo xong rồi......"

Quỹ không nói gì, cô như đang tiếp tục cố gắng trêu đùa tự nói: "Tuy có tiền rất tốt...... Nhưng mà em...... Em...... Em càng thích anh lấy thân báo đáp hơn."

Nghe thấy cô nói như thế, đáy mắt Quỹ lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ ràng, trong phòng đã tối sầm lại. Vào ban đêm mọi âm thanh đều yên tĩnh, cửa sổ thấp thoáng ánh đèn đường khiến cho bóng dáng anh phá lệ mơ hồ, nhưng Lâm Linh Khởi cũng không sợ hãi, lúc anh nhẹ giọng dụ dỗ, cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận sóng lạnh lẽo thuộc về hắn nhẹ nhàng vỗ tới, rồi sau đó theo sự dẫn dắt của anh, chậm rãi đảo hướng trên giường.

Cùng người mình yêu như hình với bóng phát sinh chuyện đó, cũng là chuyện đương nhiên, mặc dù giữa họ một người không phải người sống, cũng không làm trở ngại việc thăm dò con đường ái muội, chẳng qua chỉ là thăm dò sâu hơn bình thường, từ trước đến nay chỉ Quỹ có thể mở rộng trên người Lâm Linh Khởi.

Có lẽ là sợ mình sẽ dọa đến cô, kể cả lúc ý loạn tình mê, Quỹ cũng không muốn Lâm Linh Khởi nhìn thấy rõ cô, trừ lần đó ra, anh cũng không quá thích cô tò mò sờ soạng trên người anh. Đối với nhưng chuyện này, Lâm Linh Khởi luôn tận lực phối hợp, thế nên những đoạn ngắn thân cận với anh, cũng chỉ như một giấc mộng giữa đêm khuya, ngọt ngào rồi lại thành cảnh trong mơ không rõ ràng.

Bất kể là ban ngày hay đêm tối, so với hôn môi càng thêm thân mật tiếp xúc, nhất định là phát sinh trong không gian tối tăm không thấy ánh sáng. Anh sẽ nhẹ nhàng hôn cô trước, mổ cánh môi cô, khẽ liếm mặt cô, hôn đến khi cô không tự chủ được hé miệng thở gấp, anh liền sẽ ôn nhu mà xoa thân thể cô, ngón tay tinh tế có nặng có nhẹ mà dừng trên da thịt cô đang nóng lên.

Không cần cởi quần áo cô xuống, Quỹ có thể trực tiếp chạm đến thân thể cô, bởi vậy anh lưu loát mà tấu lên bản nhạc ở trên người cô như nước chảy mây trôi. Anh sẽ không đụng tới bộ phận mẫn cảm của cô trước, bởi vì anh không có thực thể, mỗi lần đụng chạm cho dù có bao nhiêu tình cảm đi chăng nữa, đều không thể tạo ra kích thích quá lớn trên người cô, cho nên anh sẽ nhẫn nại mà tốn chút thời gian, đánh thức khát vọng tình dục trong người cô, mới có thể càng thâm nhập thăm dò sâu hơn.

Trong bóng tối yên tĩnh tới mức giọt nước rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, làm người ta rất khó không chìm vào thế giới mà anh xây dựng lên. Ở trong thế giới này, anh là tất cả đối với cô, là tất cả cảm quan, ý thức, nhiệt độ của cô, đều là vì anh mà tồn tại.

Đầu ngón tay lạnh băng nhảy lên, ở trên người cô nhóm lên ngọn lửa vô sắc, mỗi lần lên xuống đều có thể dẫn ra dòng điện trên da thịt, loại cảm giác này tuy rất nhỏ nhưng lại không cách nào xem nhẹ, có thể mang đến khoái ý mơ hồ, tích lũy lại tạo thành cơn trống rống khát khao như tra tấn.

Mỗi khi tới lúc này, cô sẽ không nhịn được rùng mình phát ra tiếng, Quỹ thường sẽ ở lợi dụng khe hở lúc cô rên rỉ, lần thứ hai ngậm lấy cánh môi cô, đem chính mình tham nhập vào ấm áp ướt át bên trong cô.

Lâm Linh Khởi còn nhớ rõ lần đầu bọn họ hôn sâu, sau khi bản thân hãm sâu trong đó hoảng hốt rồi thanh tỉnh lại thành khiếp sợ. Cô thật không nghĩ tới, chính mình thế mà đến đầu lưỡi của anh cũng cảm giác được. So với đôi tay anh chạm vào, lưỡi anh mang đến cảm giác càng rõ ràng hơn. Tuy là lạnh băng, nhưng lại mềm mại linh hoạt tựa như vật còn sống, khi anh cuốn lên lưỡi cô nghiền nát, cô thậm chí có thể cảm nhận được gai lưỡi cọ sát trong ái muội phập phồng.

Âm dương cách biệt, tựa hồ là khoảng cách xa nhất trên thế gian này, nhưng cái hôn của anh lại có thể khiến cô sinh ra ảo giác, cho rằng khoảng cách giữa hai người không hề xa xôi. Anh đang ở nơi này, ở giữa môi răng cô mà nỉ non tiếng yêu, như người yêu đang dành tất cả tình yêu cuồng nhiệt, tích cực đòi lấy sự đáp lại của cô.

Anh sẽ nhẹ lướt qua răng cô, chậm rãi ở giữa môi lưỡi cô ra vào, rõ ràng hẳn là cô không nếm ra hương vị của anh, lại có thể cảm nhận được sự quyến luyến ngọt ngào của anh. Quỹ chưa từng nói lời yêu, hầu như cũng không đề cập qua chữ thích, nhưng ngôn ngữ không thành lời của anh lại có thể khiến cô cảm thấy chính mình được anh trân trọng. Cô không muốn cưỡng lại sự ôn nhu của anh mà thấm dần, từng giọt từng giọt tùy ý anh chiếm lấy, chỉ khi anh rời khỏi môi cô, phát ra tiếng thở dài lạnh băng, cô mới có thể nhớ tới sự thật khoảng cách một trời một vực tồn tại giữa hai người.

Cũng may Quỹ cũng sẽ không cho cô quá nhiều khe hở bi thương, sau lúc hôn sâu anh sẽ áp lên thân thể của cô, đem nụ hôn áp lên chiếc cổ ấm áp của cô. Lần đầu tiên bị anh đè lên trên giường, cô nghĩ, lần này hẳn là xem như chính xác bị bóng đè, người bình thường bị bóng đè có thể cảm thấy thật đáng sợ, đại khái chỉ có cô sau khi trải qua bị anh áp,  sau khi tỉnh lại sẽ không nhịn được ôm mặt trộm nghĩ, hy vọng bị anh áp thêm một lần nữa.

Rõ ràng là nửa thân thể trong suốt, đè ở trên người cô ngoài ý lại có chút phân lượng, như vậy khiến cô có cảm giác rất an toàn, bởi vì chút trọng lượng này có nghĩa là không phải do tịch mịch sinh ra ảo giác về anh, mà cảm giác lạnh băng kia, là chứng minh anh thật sự tồn tại. Mỗi khi tình nồng, hai người kề sát lẫn nhau, cô liền có thể loáng thoáng miêu tả ra đường cong gợi cảm trên thân thể anh.

Thoạt nhìn người anh thon dài, cảm giác lại ngoài ý muốn rắn chắc, lúc chuyển động giữa da thịt như có như không tiếp xúc, nhất định sẽ ma sát ra khoái ý tê dại. Cô là người vẽ tranh, năng lực tưởng tượng đối với đường cong đặc biệt phong phú, cứ cho là hiện tại cái gì cũng nhìn không ra, ngày thường bộ dạng anh mặc quần áo ở trong đầu vẫn còn ấn tượng rõ ràng.

Bằng bấy nhiêu ấn tượng, hơn nữa trực tiếp cảm nhận được các loại phập phồng, khuôn ngực rộng lớn kia, vòng eo hẹp kia, đôi chân dài mạnh mẽ...... Chỉ cần nhắm mắt lại tưởng tượng anh lộ ra trọn vẹn thân hình cũng đủ khiến cô âm thầm xịt ra ba lít máu mũi.

Nhưng mà càng kích thích hơn, vẫn là lưỡi anh thăm dò ở trên người cô, trong bóng đêm không thể thấy bất cứ thứ gì, mọi cảm giác khác đều sẽ được mở rộng vô hạn, hơn nữa anh lại là một nhà diễn tấu cao minh, cô ở trước mặt anh không hề có kinh nghiệm, chỉ có thể theo anh nắm giữ tiết tấu lên xuống.

Anh sẽ dừng lại thật lâu trên cổ cô, hấp thu nhiệt độ tỏa ra từ huyết mạch, động tác tuy chậm, liếm láp lại liên miên không ngừng, kiên nhẫn miêu tả ra dấu vết nhìn không thấy. Đầu lưỡi có chứa tham lam sắc bén, phảng phất như tùy lúc sẽ hóa thành răng nhọn, phá vỡ da thịt cô, hút hết máu toàn thân cô.

Đòi lấy như vậy, làm cả người cô nhũn ra, nhưng đối vơi Quỹ mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Vào lúc anh hoàn toàn cướp lấy độ ấm nơi cần cổ của cô, đầu lưỡi tham lam sẽ lướt qua xương quai xanh, vỗ về qua khe rãnh giữa, hướng về nơi máu toàn thân hội tụ.

Tuy hiện nay rất nhiều người cho rằng gầy mới là đẹp, nhưng Quỹ phá lệ thích cô mượt mà đẫy đà. Khuôn mặt mượt mà kia lúc nhìn anh có thể gợi ra sự mềm mại nơi đáy lòng anh, mà đường cong đẫy đà phập phồng, lại có thể khiến khoảng trống trong lồng ngực anh nóng cháy lên.

Mỗi khi tinh tế liếm láp cô, có thể anh chưa từng trong tối nhìn thấy ánh sáng, nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô, trong bóng đêm, thân thể của cô sẽ phát ra ánh sáng, loại ánh sáng này như là ánh trăng tròn sau mây, nhu hòa mà mỹ lệ, khiến người ta muốn đẩy ra mây mù hái xuống, đặt vào trong lồng ngực.

Nhưng anh không có thân thể chân thật có thể  rõ ràng mà ôm cô vào trong lồng ngực, cho nên chỉ có thể cướp lấy nhịp tim cô đang đập. Mặc dù vải dệt sẽ không tạo thành trở ngại khi đụng chạm vào cô, Quỹ vẫn sẽ đẩy quần áo cô ra, làm cho cô hoàn toàn chỉ có thể cảm nhận anh.

Mùa hè vật liệu may mặc mỏng manh uyển chuyển, anh vẫn nhấc tay nhẹ nhàng từ từ vén lên, tựa như cơn gió lơ đãng đi ngang qua, nhưng ảo giác dường như vỗ về qua từng chỗ, từ giữa khe rãnh theo thế núi uốn lượn mà lướt qua đầu lưỡi, liền gợi lên khiến tim cô đập kịch liệt.

Đầu lưỡi lạnh băng cùng nhũ mềm ấm áp, ma sát ra tràng pháo hoa vang dội, cô bất lực thở dốc vào ban đêm phá lệ say lòng người. Lần đầu tiên khi anh liếm mút ngực, cô không nhịn mà được mở to mắt thẹn thùng ngăn cản anh, nhưng qua cửa sổ ánh trăng chiếu vào, anh không chút che lấp dục vọng nào mà chăm chú nhìn, làm cô càng vì thẹn thùng mà lần thứ hai nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm yên mặc anh áp chế sâu hơn.

Phần lớn thời gian Quỹ đều rất ôn nhu, trên thực tế cá tính anh rất bá đạo, chuyện vụn vặt anh thấy được sẽ không can thiệp, nhưng nếu đã tham gia vào hầu như đều là anh làm chủ. Trước đây Lâm Linh Khởi là một người tùy tính, bị anh rèn giũa tất nhiên sẽ kháng nghị, chỉ là có khi anh thậm chí không cần nói nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, cả người cô liền sẽ mềm mại tùy ý anh bài bố.

Trong chuyện thân mật cũng vậy, cô thích thân cận anh, đa phần sẽ không phản kháng, ngẫu nhiên có giãy giụa đều bởi vì e lệ, nhưng trong chuyện này Quỹ chưa bao giờ để cô lùi bước.

Anh sẽ liên tục tới gần, vây cô ở trong góc, làm cô biết cô không có chỗ trốn, chỉ có thể tiếp nhận anh như tằm ăn lên. Tựa như như bây giờ, rõ ràng bị đầu lưỡi lạnh băng vĩnh viễn không ấm lên kia kích thích đến muốn rên rỉ, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn tùy ý cái loại khoái ý tà ác này chui vào ngực.
Nếu cô nhẹ nhàng nắm tay lại, ý đồ chống cự loại tô ngứa lan tràn này, anh liền sẽ bắt lấy tay cô, cùng mười ngón tay cô đan chặt vào nhau, ép bách cô cảm nhận anh chiếm hữu càng sâu hơn.

"Ô...... A Quỹ......"

Cô khó nhịn mà ưỡn ngực nhũ, khiến cho anh càng chìm sâu vào, cô mềm mại cùng ngọt ngào có thể khiến cho anh phát cuồng, nhưng anh cũng không mạnh bạo tiến thêm, thời gian của bọn họ có hạn, mà anh là thứ thế gian này vô pháp thừa nhận, cho nên anh cần phải chậm rãi dẫn đường, mới có thể khắc chính mình thật sâu vào linh hồn cô.

Sau khi đầu vú mềm mại của cô vì anh lặp đi lặp lại đùa bỡn mà cứng rắn đứng thẳng lên, anh mới có thể vừa lòng mà tiếp tục hướng xuống phía dưới thăm dò. Lúc này, Lâm Linh Khởi cảm thấy chính mình dường như có thể cảm nhận được ái muội ướt át, theo đầu lưỡi anh vẽ ra tầng tầng chú ngữ trên người cô, nhưng chút ướt át kia đến tột cùng là dục vọng nơi đầu lưỡi anh, hay là cũng là mồ hôi sa đọa của cô, trong hoảng hốt cô thật sự phân không rõ ràng.

Anh nhẫn nại mà nghiền nát, sẽ khiến hết thảy trở nên càng thêm khó nhịn, bị anh đụng chạm mỗi một tấc da thịt, tựa như hoa quỳnh trong bóng đêm thức tỉnh, mà anh sẽ nhân lúc đóa hoa tản mát ra hương khí mơ hồ, cầm lấy tay cô, dụ hoặc cô chậm rãi đem cởi xuống quần lót của chính mính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro