Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Lâm Linh Khởi thoát quần áo của mình cũng sẽ không có gì mơ màng, chỉ là khi anh từ từ dẫn đường cho động tác của cô, lòng bàn tay cô ở trên da thịt sẽ vô hình mà gợi ra cảm giác tê dại mê người, huống chi ở dưới sự chỉ dẫn của người yêu, cởi ra quần trong che đi nơi riêng tư nhất, sao có thể không khiến cô hô hấp dồn dập.

Đầu ngón tay run rẩy dọc theo vòng eo từ từ trượt xuống, đẩy ra vải dệt từng chút từng chút một, bất kể động tác của cô có chậm thế nào, chút vải dệt này cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Lúc cô bắt đầu chần chừ, tay Quỹ lạnh băng liền nâng mông cô lên, khiến cô không cầm lòng được mà nâng thân dưới lên, tùy ý cởi nốt trở ngại này xuống, sau đó anh lại cầm một bên mắt cá chân cô, để cô co chân lên, thoát khỏi một bên trói buộc.
Dưới tình huống như vậy, một bên đùi khác của cô liền xấu hổ mà cuộn lên quần lót, nguy hiểm lung lay sắp đổ cùng cảm giác thẹn thùng, khiến cho đôi mắt cô nhắm chặt lại, thậm chí tay còn đưa lên che khuất hai mắt, phảng phất như nhận không ra người.

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Quỹ, ở trong bóng tối, cô vẫn như cũ vô hình có thể cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của anh, mỗi khi tới lúc này, cô đều cảm thấy chính mình tựa như con sơn dương nằm trên đàn tế chờ đợi phụng hiến, chỉ là con sơn dương là cô tự mình vui sướng nhảy lên tế đàn. Cảm giác anh chạm vào tuy lạnh băng, lại có ma lực mê người hãm sâu vào, đầu ngón tay anh ở trên người cô không tiếng động đàn tấu chương nhạc, có thể châm lên ngọn lửa hắc ám trong lòng cô.

"A Quỹ......"

Mặt cô đỏ bừng than nhẹ, Quỹ ôn nhu lên tiếng, tiếng nói trầm thấp ở trong đêm tối đi thẳng vào lòng người, khiến cô nhịn không được có chút rùng mình, anh nhẹ nhàng liếm qua phần bên trong đùi mẫn cảm của cô, thế là chút rùng mình kia liền trở nên càng rõ ràng.

Mặc dù anh lạnh băng như thế, nơi đầu lưỡi liếm láp lại mang theo nhiệt tình đến mướt mồ hôi, lửa thiêu cháy lan ra khắp đồng cỏ, cô gập ngón chân lại muốn ngăn cản dục vọng lan tràn quá nhanh, nhưng anh đã chôn vào giữa hai chân cô, ngậm lấy nhụy hoa nóng rực đã được khảm trên đóa hoa.

"Y y...... A Quỹ......"

Cô kinh hô cong người lên trợn tròn hai mắt, nhưng lập tức lại lấy đôi tay che mặt nằm trở lại, rốt cuộc thấy hình ảnh anh chôn vùi giữa hai chân quá mức kích thích. Tuy thỉnh thoảng cô sẽ xem một ít phim người lớn, đối mặt với trường hợp đặc thù nào đó sẽ phát ra tiếng cười ha ha, nhưng mà nhìn người khác làm dễ dàng, nhìn chính mình bị làm lại không có cách nào nhẹ nhàng như thế.

Ở trong không gian ánh sáng lập lờ, thật không có cách nào thấy rõ hết thảy, chỉ là trong nháy mắt, chính cô không hề cảm thấy thẹn mà nâng lên mở rộng hai chân, cùng với anh ở giữa hai chân cô cúi người phập phồng ái muội, lại phản chiếu đến rành mạch trong đầu cô. Cứ cho là ý đồ muốn gạt đi những hình ảnh đó, Quỹ ở giữa khe hở mẫn cảm của cô mà hút liếm lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, bản thân cô hiện tại đang lấy tư thế gì hứng lấy sự thăm dò của anh.

Tất cả cảm giác đều tập trung ở nửa người dưới, bởi vì Quỹ đang ở nơi đó, vô cùng ôn nhu mà hôn u cốc ẩn nấp của cô, chỗ riêng tư kia, ngày thường đến chính cô cũng không dám tùy ý đùa nghịch, thế mà hiện tại lại mở rộng cánh cửa, tùy ý môi lưỡi anh trêu đùa.

Mặc dù cô nóng đến cơ hồ muốn bốc cháy lên, thân thể không rõ ràng của anh vẫn không cách nào bởi vì nhiệt độ của cô mà xuất hiện ấm áp, đầu ngón tay lạnh băng khẽ vuốt cánh hoa, kéo theo cảm giác hoa tâm rùng mình, mãi tới khi dũng huyệt khó nhịn khóc nức nở, anh liền sẽ lấy lưỡi tham lam tiến sâu vào.

Tuy không thể hòa với nhiệt độ cơ thể cơ, Quỹ như cũ có thể cảm nhận được nhịp đập của cô vì anh cuồng loạn, cũng tinh tế phẩm nếm thấy vị ngọt ngào của cô. Cô là sự mỹ lệ duy nhất trên thế gian này mà anh có thể dùng thân phẩm nếm được, cho nên anh luôn dốc hết sức lực muốn thu nạp mỗi một tấc mỹ vị của cô vào trong lòng.

Thân thể của cô cùng con người cô giống nhau, lúc đối mặt với anh tuy có ngượng ngùng, nhưng cũng không sợ hãi giao phó chính mình ra ngoài. Chỉ cần nhẹ nhàng lấy lưỡi đảo qua thịt non phía trước, hoa huyệt ướt át tinh tế tựa như nhung thiên nga, liền sẽ kích động mà trào ra từ sâu bên trong kịch liệt mà thở dốc.

Cánh môi cô ngâm nga, ở trong tri giác của anh sẽ vô hạn mở rộng, thúc giục anh dùng tốc độ nhanh hơn, lấy lạnh băng của anh hùa theo hoa huyệt, làm lanh lẽo đan xen kích thích, vì cô mang đến khoái ý cấm kỵ.

So với hôn môi cùng âu yếm, anh ở trong cơ thể cô liếm láp, càng khiến cô khắc sâu thể nghiệm khoảng cách giữa hai người khó có thể vượt qua. Dù anh có tìm kiếm ôn nhu như thế nào, cản giác vẫn rét lạnh tựa như băng vĩnh cửu ngàn năm không tan, kích thích cô không ngừng chảy ra dịch nóng, ý đồ hủy diệt nhiệt độ chênh lệch giữa hai người trong ngày, đáng tiếc có nỗ lực đến đâu, cũng không thể vượt qua bức tường cao vận mệnh, cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm nhận anh mang đến hết thảy.

Anh nhẹ nhàng từ từ âu yếm, anh chấp nhất chiếm hữu, từng chút từng chút dung nhập vào lỗ hổng sâu nhất của cô, mở ra nơi bí mật xấu hổ mà cô che dấu. Cô không hiểu lưỡi anh sao có thể đi vào sâu như thế, thậm chí còn có thể ở trong cơ thể cô tấm tắc mà gợi lên sóng gió, nhưng thân thể của cô chỉ có thể theo môi lưỡi anh dẫn đường lãng động, câu ra phập phồng dâm đãng.

Kích thích lạnh băng, nơi mẫn cảm bị trêu đùa đến tê dại, xuân ý đan xen ái muội vào ban đêm ai cũng không nhìn thấy, khoái cảm trùng trùng hội tụ ở trong cơ thể cô, trong đầu cô tạc ra từng mảng ánh sáng trắng, giữa tiếng dồn dập rên rỉ, cô lại khó áp chế mà phun ra thủy mật vui thích.

Mặc dù khát vọng phần ngọt ngào kia, Quỹ lại không có cách nào nuốt xuống triều dịch của cô, chỉ có thể nếm tới mùi hương nồng đậm. Anh tham lam mà tinh tế liếm láp mật nước lây dính trên tay, một hồi lâu sau mới đứng dậy lấy đôi tay chống ở bên cạnh người cô, thưởng thức cô hãm sâu trong dư vị khoái cảm dồn dập thở dốc.

Lâm Linh Khởi thật vất vả thoáng bình phục thân thể rùng mình, mở hai mắt liền nhìn thấy Quỹ đang chăm chú nhìn, nhịn không được thẹn thùng mà quay mặt qua chỗ khác.

Những đêm trước đó, Quỹ từng lấy môi lưỡi chiếm hữu thân thể của cô vô số lần, nhưng anh chưa bao giờ chân chính tiến vào cô. Lâm Linh Khởi có đôi khi sẽ nghĩ, rốt cuộc anh là linh hồn, muốn thật sự giao hoan với cô, khả năng sẽ có một ít chướng ngại kỹ thuật...... Nhưng mà tuy anh không có thân thể, đầu lưỡi vẫn là có thể...... Hơn nữa có đôi khi, thân thể hai người kề sát, dường như cô có thể cảm giác một đồ vật cứng rắn chọc cô...... Khụ, đừng nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng giống như không xong, Quỹ nói thật không sai, muốn cùng ma yêu đương khẩu vị cô quả thật có chút nặng.

Lúc cô đang miên man suy nghĩ, Quỹ nhẹ giọng mở miệng nói: "Gần đây thời gian anh có thể tỉnh lại...... Quả thật là càng ngày càng ít."

Ngay từ đầu Lâm Linh Khởi còn chưa nghe hiểu, phục hồi tinh thần lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh, hốc mắt phiếm hồng. Anh bình tĩnh mà nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Ở trong giãy dụa tỉnh hay không tỉnh, anh loáng thoáng sẽ nhìn thấy một chút đoạn ngắn, cảm giác...... Hình như anh đang ở trong bệnh viện......"

Lâm Linh Khởi chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, Quỹ nhìn thấy biểu cảm của cô, nhịn không được cười khổ nói: "Không biết kia rốt cuộc là anh của hiện tại, hay là ấn tượng của anh trước khi chết...... Anh chỉ mơ hồ có cảm giác, có lẽ...... Thời gian anh có thể đợi ở bên cạnh em không còn nhiều lắm."

"A Quỹ......"

"Anh suy tính rất nhiều khả năng, cho dù sống hay chết...... Sau khi rời đi, anh chỉ sợ rất khó nhớ rõ hết thảy thuộc về chúng ta, rốt cuộc cho tới bây giờ, anh vẫn không nhớ nổi thân phận của mình. Cứ cho là anh thật sự không chết, có cơ hội trở lại thân thể ban đầu, cũng không biết có thể nhớ được bao nhiêu ký ức hiện tại."

Lông mi dài cong vút, che đi nửa con ngươi trong suốt của anh, cũng che đi tất cả cảm xúc của anh, Lâm Linh Khởi khổ sở không có cách nào hô hấp, lại nghe anh nói tiếp: "Anh hy vọng em sẽ nhớ rõ anh, nhưng anh tựa hồ đã định sẽ quên em...... Như vậy đối với em rất không công bằng."

"Không bất công, em...... Ít nhất em đã từng có được anh!"

Lâm Linh Khởi duỗi tay ôm lấy mặt anh, kích động nói: "Em sẽ nhớ rõ anh, bất kể là anh đi đâu, em đều sẽ nhớ rõ anh, nhớ rõ tất cả hồi ức vui sướng ở bên anh, như vậy là đủ rồi, thật sự."

Quỹ không nói gì, chỉ là không buồn không vui mà nhìn cô, hai tròng mắt ở trong đêm tối như vực sâu, Lâm Linh Khởi càng thêm bất lực, nhìn chằm chằm anh nói: "Anh đừng vì như vậy mà cố ý xa cách với em, em hy vọng đến cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau!"

Anh lại yên lặng trong chốc lát, mới nhẹ nhàng kéo tay cô ra, cúi đầu xuống hôn cô, Lâm Linh Khởi mở to mắt, chỉ thấy được một mảnh hắc ám, mà cái hôn của anh, thật nhanh liền mang cô vào cảnh trong mơ lạnh băng.

Cái hôn lúc này hoàn toàn khác với cái hôm lúc trước, dục niệm sâu nặng tựa như muốn lập tức cắn nuốt cắn nuốt cô vào bụng, đồng thời tại đây, tay anh cũng áp mở háng cô, để eo bụng anh khảm nhập vào.

Lâm Linh Khởi trầm mê trong cái hôn sâu của anh, vốn dĩ vẫn chưa phát hiện động tác của anh, mãi đến khi dị vật cứng rắn lạnh băng đâm vào hoa huyệt ướt nóng, cô mới mơ hồ phát hiện ý đồ của anh.

Cô khát vọng anh thâm nhập, nhưng lần đầu căng thẳng cùng lạnh băng của anh, vẫn như cũ khiến cô có chút cứng đờ. Nhận thấy phản ứng của cô, nhân lúc nghỉ ngơi thở dốc sau nụ hôn dài, Quỹ ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại, cảm thụ anh...... Anh đồng ý với em, mãi cho đến giây phút cuối cùng, chúng ta đều sẽ ở bên nhau."

Lời anh hứa hẹn là liều thuốc an thần tốt nhất, Lâm Linh Khởi nhắm hai mắt lại, phóng túng bản thân tiếp nhận anh hoàn toàn đi vào. Tuy cô không thể thấy rõ, lại mơ hồ có thể cảm nhận chỗ kia của anh tựa hồ thập phần rất lớn, so với lưỡi anh càng lạnh hơn. Chỉ là thứ đồ vật kia cũng không phải cột băng cứng rắn, ngược lại ngoài ý muốn tà ác linh hoạt.

Mật ngọt lúc trước vì môi lưỡi của anh dụ dỗ mà tràn ra cánh hoa, mỗi cánh đều bị vật kia như có như không mà lướt nhẹ qua, mềm mại nóng cháy, vốn dĩ không thể chống cự được kích thích như vậy, cánh hoa run rẩy thở dốc, từ hoa tâm chảy ra mật nước, mà anh theo sau mật hoa cùng lãng dịch lúc trước chưa khô, từng chút từng chút mà hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô.

Lâm Linh Khởi nói không nên lời đó là cảm giác gì, chỉ biết nơi bản thân bị vật kia đụng chạm qua đều có dòng điện lạnh băng chui vào, từng tia từng tia lan tràn khắp cơ thể. Nơi thân dưới thẹn thùng tắc nghẽn, trong lúc bị dị vật đằng trước xâm phạm, mỗi một tấc bị thác khai, bị căng lớn, bị băng lạnh liếm mút. Nhưng khi hoa huyệt khó kìm lòng nổi mà run rẩy kẹp lên, ý đồ ngăn cản dị vật, xúc cảm lại không rõ ràng, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản tà ác xâm lấn.

Thời gian vào giữa mùa hè, mặc dù ban ngày sóng nhiệt cuồn cuộn, ban đêm vẫn lạnh lẽo như cũ, bình thường nếu có Quỹ ở bên cạnh, cô rất ít khi đổ mồ hôi. Chỉ là hiện tại, loại khoái cảm chân thật rồi lại hư ảo này, bức cho mồ hôi một giọt lại một giọt chảy ra, dần dần hòa tan tất cả ý thức của cô.

"Hô...... A Quỹ...... Ô......"

Đương sắc bén khoái ý đột phá giới tuyến mơ hồ, tiếng khóc của Lâm Linh Khởi mang theo chút rên rỉ cũng khó nhịn dật ra, Quỹ dừng lại động tác thân dưới, đưa tay ôn nhu mà vỗ về môi cô, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì thế, bị đau à?"

"Không...... Không đâu...... Chỉ là...... A......"
Cô thực sự có thể cảm nhận được hạ thân bị vật lạnh lẽo rất lớn căng ra, nhưng đó không phải đau, mà là cái gì đó tràn đầy kỳ dị, có chút thoải mái, lại có chút hư không, trong hoảng hốt cô khẽ vặn vẹo thân thể, muốn xác nhận đến tột cùng đó là cảm giác gì, nhưng vật kia lại ở trong cơ thể cô hung hăng di chuyển, cô sợ tới mức lần thứ hai kinh hô ra tiếng.

Tiếng cười trầm thấp thuộc về phái nam phát ra, trong đêm tối quanh quẩn, tiếng cười vừa sủng nịnh cũng vừa sung sướng, thân thể Lâm Linh Khởi chẳng những nóng, bên tai cũng sắp bị thiêu cháy, lại nghe anh ái muội nói bên tai cô: "Cũng may, anh còn có chút cảm giác tồn tại."

"Ô...... A Quỹ...... Anh hư...... Nha...... A a......"

Anh dũng mãnh tiến càng sâu hơn, lập tức làm tiếng oán giận mềm mại của Lâm Linh Khởi biến thành cao giọng rên rỉ, còn không kịp thở một hơi, anh đã nhanh chóng đưa người, kéo cô vào trong khoái cảm liên miên.

Bởi vì bản thân anh không thể so với sự tồn tại bình thường, đối với chuyện cùng cô giao cấu, Quỹ cũng không phải không có chần chờ. Anh đã sợ hãi chính mình có khả năng làm cô bị thương, cũng thấp thỏm hoài nghi, nếu mình thật sự hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, liệu cô có cảm nhận được hay không. Mấy vấn đề này ở trong lòng anh xuất hiện lặp đi lặp lại, khiến cho lúc trước cứ cho là nhận ra cô đang xấu hổ mà chờ mong tiếp tục, Quỹ vẫn như cũ giậm chân tại chỗ.

Chỉ là sau khi anh phát hiện rõ ràng thời gian mình có thể xuất hiện dần dần giảm đi, cơ khát chiếm hữu cô liền ở trong lòng điên cuồng lan tràn, khi cô toàn tâm toàn ý đáp lại, càng làm anh quyết tâm phóng túng dấn sâu vào, mà tất cả chần chờ cùng thấp thỏm, sau khi anh tiến vào trong cơ thể cô, đều không còn là vấn đề nữa.

Tất cả phản ứng ngượng ngùng của cô, anh đều có thể rõ ràng mà cảm nhận được, mà cô kẹp chặt bao vây cùng ướt át, không hề nghi ngờ lấp đầy những cơ khát của anh. Mặc dù không có khả năng chân chính lấp đầy trong cô, nhưng tất cả những phản ứng kể cả rất nhỏ của cô đều tuyên cáo rằng, anh đối với cô mà nói, là tồn tại không thể mạt diệt.

Anh cảm nhận được hết thảy của cô, mà cô cũng vậy, khát vọng ôm lấy lẫn nhau này, lại rất sợ chút phần tình ý này chỉ có chính mình là ảo tưởng một bên tình nguyện yêu người kia, là chuyện vui sướng cỡ nào. Nếu cô không cảm thấy phá thân đau, Quỹ liền không cố kỵ gì nữa, phóng túng khoái ý chính mình ở trong cơ thể cô rong ruổi.

Trong bóng tối, anh hẹp mông mà làm ra động tác tà ác phập phồng, mỗi một lần ra vào đều là rút nông nhập sâu, bức phá hoa huyệt chưa bao giờ chân chính bị thác khai, một tầng lại một tầng phun ra nuốt vào xâm phạm của anh. Thịt non bị nhìn không thấy rồi lại khắc sâu lạnh băng không ngừng nghiền nát, run rẩy chảy ra lượng dịch lớn nóng bỏng, đường đi chặt hẹp bị cự vật vô hình căng ra, vốn dĩ điểm mẫn cảm ẩn nấp với nhăn nheo bên trong, lọt vào cơn lạnh kích thích liếm ra, dùng cơn rùng mình khó nhịn càng khắc sâu hơn.

"A Quỹ...... Hô...... A Quỹ......"

Khoái cảm như sóng triều, từng đợt lại từng đợt từ chỗ hai người giao hợp lẫn tất cả các góc trong thân thể cô tràn ra, cô không ngừng nỉ non tên anh, muốn nhờ tiếng này có được điểm tựa, không đến nỗi chết đuối trong vui thích lạ lùng ở đây, nhưng dù cho đôi tay cô có leo lên cánh tay anh, chút khoái ý kia vẫn như cũ kịch liệt mà khiến cô hoài nghi bản thân mình bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi hô hấp.

Vốn dĩ cô cho rằng lúc anh dùng lưỡi liếm láp đã tiến vào rất sâu rồi, cho tới bây giờ, Lâm Linh Khởi mới phát hiện, chiều sâu đầu lưỡi hoặc ngón tay hoàn toàn đi vào so với vật ở dưới thân anh căn bản không đáng nói tới.

U cốc của cô vì dục vọng mà nóng bỏng, tựa hồ đã hoàn toàn bị chìm trong sông, ngọn lửa cùng lạnh băng, thiêu đốt thẳng một đường từ giữa hai chân cô đi xuống bụng, có chút hướng lên ngực, phảng phất như bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị đóng băng lại. Nhưng cơn lạnh lẽo nhè nhẹ kia cùng với điện lưu tê dại, lại ban cho cô cao trào liên miên rùng mình không thôi.

Cô cho rằng mình sẽ kẹp chân lại, chống cự kích thích xa lạ này, nhưng eo mông lại khó kìm lòng nổi mà theo luật động của anh dựng lên, hứng lấy càng nhiều vui thích. Thân thể phảng phất đã không phải của chính mình, lúc độ ấm không thuộc về dương thế xâm lấn trong cơ thể cô cũng là lúc tất cả những cảm nhận và hô hấp của cô đã định sẵn bị anh cướp lấy.

Rên rỉ ái muội thuộc về phái nữ, trong ban đêm tịch mịch quanh quẩn cao cao thấp thấp, tại đây ánh sáng lọt qua khung cửa sổ tỉ mỉ chiếu sáng căn phòng âm u, hai chân cô mở lớn treo lên, ngực nhũ nở nang đong đưa ra tạo thành sóng gió mê hoặc lòng người, hoàn toàn là bộ dạng túng dục, nhưng nếu có người khác ở đây, tất nhiên chỉ có thể nhìn thấy cô tựa như một con rối gỗ bị giật dây, tứ chi giơ lên cao lãng động eo mông, cũng không nhìn thấy đối tượng giao cấu.

Không thể tưởng tượng được cảnh tượng lại sa đọa như vậy, Lâm Linh Khởi không hề phát hiện ra, hoàn toàn chìm sâu trong khoái cảm mà anh cho. Anh cứ một lần lại một lần đột nhiên thọc sâu vào rồi rút ra, vốn dĩ hoa huyệt ngượng ngùng đã là đại trương thở dốc, tựa như bông hoa nở rộ, giữa hoa tâm dầy đặc thịt non tầng tầng khép mở, trong bóng đêm như miệng vực sâu, phun ra nuốt vào càng nhiều dục vọng hắc ám.

"Khởi...... Em thật ngọt......"

Trong bóng đêm anh nói nhỏ nỉ non, si mê ngắm nhìn mồ hôi tích tụ chảy trên người cô, tận tình hưởng thụ cô mất khống chế rùng mình. Rõ ràng là lần đầu tiên, bởi vì cô không chút nào giữ lại tình yêu của mình, hơn nữa trước đó anh cũng đã dùng môi lưỡi dạy dỗ qua thân thể cô, phản ứng của cô cũng không trúc trắc, mà anh cực kỳ yêu sự nhiệt tình của cô.

Chỉ có chút nóng bỏng này, cùng phụng hiến bất kể tương lai ra sao, anh mới có thể cảm nhận được vui thích chân thật trong tồn tại hư ảo, trong hư không vô biên, cô là nhịp tim đập cận tồn của anh, cũng là anh sáng duy nhất của anh. Mỗi khi anh dùng sức đâm vào, mật hoa dâm đãng liền sẽ theo động tác của anh, từng đợt phun tung toé mà ra, ban thưởng anh sinh mệnh nóng bỏng, lại có thể nào không khiến anh mừng như điên.

Tiếng quấy đảo cô pi cô pi cùng với tiếng hai người thở dốc, trong bóng tối lây nhiễm càng nhiều sa đọa dâm mĩ, nhưng như vậy đối với anh còn chưa đủ, dục vọng hắc ám một khi đã phóng túng, liền biến thành lòng tham không đáy, Quỹ đứng dậy, nâng eo mông cô lên, bắt lấy đôi tay cô, hướng về chỗ càng sâu hơn trong cơ thể cô mà đi.

"Y...... Hô a......"

Bị vật lạnh băng hung hăng xỏ xuyên qua, Lâm Linh Khởi cuối cùng cũng khộng nhịn được cong người lên mở hai mắt, con ngươi không có tiêu cự trong bóng đêm không có cách nào thấy rõ vật gì, cô chỉ có thể mở to hai mắt, bất lực mà run rẩy, cảm nhận rõ ràng khe hở trong thân thể bị lấp đầy, rồi lại không được giải trừ khoái ý.

Anh thẳng tiến vừa sâu vừa mạnh, mỗi một chút đều làm nữ thể mất khống chế phập phồng, ái muội mà tựa như con búp bê mặc anh thao lộng. Mắt cá chân cô ma sát với vòng eo anh, ngón chân tiểu xảo khó nhịn mà gợi lên, ngón tay mềm mại nắm chặt anh, đến đốt ngón tay cúng phiếm hồng. Nhưng mặc dù cô đã kề bên hỏng mất, Quỹ như cũ không dừng lại lần kịch liệt giao cấu này, mỗi một lần cắm sâu đều chạm tới nơi ngượng cũng chưa bao giờ bị khai thác của cô, mỗi một lần rút ra đều là vì để tiếp tục hỏi thăm càng điên cuồng.

Anh hoàn toàn đi vào quá sâu, cơ hồ như hận không thể tiến thẳng tới đáy lòng cô, đánh dấu ấn kí chỉ thuộc về một mình anh, cô sao có thể kháng cự lại. Nhụy điểm mẫn cảm bị ma sát ra ngọn lửa, hoa huyệt ở giữa khoái cảm nóng lạnh đan xen một lần rồi lại một lần đánh úp, nữ thể đang run rẩy càng ngày càng khó hấp thu không khí.

Thân thể đã lạnh băng lại nóng rực, khoái ý vô biên đã khó nhịn lại thoải mái, xưa nay chưa từng có vui thích ập tới, đối với lần đầu cô thật sự bị kích thích quá mức, Lâm Linh Khởi đầu tiên là khó nhịn mà rên rỉ, sau khi lần lượt bị đẩy lên cao trào, tê dại tích lũy cuối cùng làm cô mất đi sức lực, bắt đầu mềm nhũn mà khóc nức nở.

"Ô...... A Quỹ...... Em...... Em không được...... Ngô......"

Tóc cô buông xõa, cái miệng nhỏ rớt ra nước bọt trong suốt, bộ dạng chọc người trìu mến, sắc thái thất thần mị hoặc này, đối với anh có sức dụ hoặc vô cùng, thế là anh buông tay cô ra, vỗ hạ thân tới nâng khuôn mặt đang nóng lên của cô ôn nhu liếm mút.

Mặc dù anh mút hôn có chứa hàm ý trấn an, hạ thân xâm phạm lại không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí luật động càng thêm mãnh liệt, so với tính khí ôn hòa thường ngày của anh hoàn toàn bất đồng. Lâm Linh Khởi mê man mở to mắt thất thần, lại không thấy rõ bộ dạng anh lúc này, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được bóng đen nằm trên người mình như con thú, tham lam mà hấp thu độ ấm cùng ý thức của cô, không ngừng cắn xé cô, kéo cô vào ngọt ngào hắc ám sa đọa.

Quỹ như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ, nhưng cô không đủ dũng cảm để cưỡng lại, bởi vì cô có thể cảm giác được, người chiếm hữu cô xác thật là anh, chỉ là phần điên cuồng này ngày thường bị anh che dấu không muốn để cô biết được, nhưng phát hiện ra sự tham lam của anh, vừa khiến cô rùng mình vừa khiến cô vui sướng.

Khoái cảm lạnh băng như sóng trào từng đợt từng đợt cắn nuốt lấy cô, cái ôm của anh tựa như biển ban đêm, nguy hiểm lại khó có thể tránh thoát. Hạ thân cô bị dị vật lạnh băng phá vỡ, môi lưỡi cô bị hô hấp lạnh băng của anh nhuộm dần, đầu vú nóng lên ở trong sóng trào đong đưa ma sát với thân thể không hề có độ ấm của anh càng khiến cho cô hoàn toàn lâm vào khoảng biển mênh mông.

Trong hoảng hốt, cô hoài nghi chính mình đã bị chết đuối, bốn phía tối tăm lạnh băng như thế, phảng phất không giống như dưới đáy biển. Cố tình nhân lúc anh hoàn toàn đi vào, thân thể không ngừng khuấy động dung nham cuồn cuộn, hòa tan lục phủ ngũ tạng của cô, khe hở duy nhất có thể thoát ra bị anh lấp kín thật sâu, một chút lại một chút thọc vào rút ra đảo lại, mang đến càng nhiều càng mãnh liệt vui thích, vậy là nhiệt độ nóng điên cuồng không có chỗ phát tiết ép cô tới ranh giới dục sinh dục tử.

Sự tra tấn ngọt ngào này, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng buông môi cô ra. Trong nháy mắt, không khí vọt tới, ngọn lửa đang âm ỉ ầm ầm nổ tung, pháo hoa tựa như từ ngực phân tán đến từng ngóc ngách trong thân thể cô.

Hoa lửa từng đợt lại từng đợt đồng thời phát ra điên cuồng khoái cảm, cô co rút mà bị cao trào đào rỗng, trong cái ôm lạnh băng của anh, hoàn toàn mất đi ý thức.
※※※

Đêm đầu của anh và cô, đối Lâm Linh Khởi mà nói, như một hồi mộng xuân không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng cảm nhận mãnh liệt như thế, nhưng sau khi tỉnh lại, trên giường chỉ có tàn lưu ái mật sa đọa của cô, cũng không có bất cứ dấu vết gì của anh, điều này khiến cho cô ít nhiều có chút hư không.

Nhưng rất nhanh thôi, phần hư không này liền bị anh hoàn toàn lấp đầy, bởi vì sau đêm hôm đó, cô và Quỹ ở trong phòng thân mật, rất dễ dàng liền lăn tới trên giường. Cô vốn dĩ đã thích anh gần gũi, theo thời tiết càng ngày càng nóng, cảm giác lạnh lẽo bị anh đụng chạm, cũng khiến cô rất khó kháng cự. Thế là thường thường, rõ ràng cô chỉ muốn làm nũng với anh, cuối cùng lại không rõ mà cùng anh giao hoan.

Có khi cô sẽ âm thầm kiểm điểm lại, hai người có phải quá mức túng dục hay không, chính là thời gian anh xuất hiện càng ngày càng ngắn lại, chút túng dục này tựa hồ cũng trở nên râu ria.

Mặc dù mặt ngoài đã chấp nhận kết cục định sẵn phải chia lìa, chỉ là trong lòng cảm xúc áp lực, cũng chỉ có lúc ôm mới có thể thoáng giảm bớt. Thông thường ở chung càng bình tĩnh, mạch nước ngầm âm ỷ lén kích động mà càng thêm cuồng nhiệt.

Thật ra từ sau lần đầu tiên hai người hôn môi, Quỹ đã dần dần có thể thấy được mình ở trong bệnh viện, hình ảnh đó giống như đoạn ngắn "Cảnh trong mơ". Chỉ là anh hoàn toàn không có cách nào xác nhận, đó là tình trạng của mình hiện tại, hay là ký ức trước khi chết, anh chỉ biết, từ trên người cô hấp thu càng nhiều ấm áp, đoạn ngắn cảnh trong mơ càng thêm hoàn chỉnh chân thật.

Anh muốn ôm cô, cũng khát vọng muốn biết mình còn sống hay đã chết, khi đó anh từng ôm hy vọng, chờ mong có cơ hội lấy lại ký ức đã qua, xác nhận thân phận của mình, thậm chí là "Thật sự" cùng cô ở bên nhau, chỉ là theo thời gian trôi qua, đoạn ngắn cảnh trong mơ tuy nhiều, nhưng vẫn luôn không thành ký ức hoàn chỉnh, hơn nữa rõ ràng thời gian tỉnh táo đã ít hơn, anh không thể không đối mặt với khả năng cuối cùng hoàn toàn không có cách nào thay đổi kết cục.

Vốn dĩ anh đã chấp nhận mất đi ký ức, mất đi quá khứ, tựa như biến mất trong sương mù, mãi đến khi gặp được cô, anh mới lần thứ hai dấy lên tha thiết tồn tại. Có thể được nhìn thấy, được chạm vào, cảm nhận được ấm áp cùng tình yêu, đối với u hồn cô tịch phiêu bạc mà nói, là chuyện tốt đẹp cỡ nào. Thật đáng buồn chính là, cái gì anh cũng không giữ được.

Nếu chưa bao giờ có được, anh còn có thể bình tĩnh mà rời đi trong cô độc, nhưng hiện tại đã có được, nỗi thống khổ mất đi liền trở nên khó có thể chịu đựng, đau khổ này không cách nào nói rõ, chỉ có thể giảm bớt bằng việc cùng cô kết hợp.

Cũng giống như vậy, đối với việc sắp phải biệt ly, trong lòng Lâm Linh Khởi cũng ôm ấp sự bất lực rất lớn, chỉ có lúc ở bên anh, mới có thể quên mất nỗi bi thương kia, cũng bởi vậy khi thời gian anh có thể xuất hiện càng ngày càng ngắn, cô đón ý nói hùa liền càng ngày càng khó kìm lòng nổi.

Thế là ở giữa hè ngày, sau khi anh hoàn toàn không thể khống chế thời gian thanh tỉnh, hai người đều trở nên có chút điên cuồng. Chỗ ở của cô cả ngày đều sẽ không kéo rèm che ra, tránh cho việc ban ngày khi ánh mặt trời chiếu vào, ảnh hưởng tới Quỹ hiện thân. Mà Quỹ chỉ cần khôi phục ý thức, liền nhất định sẽ cùng cô làm càn giao triền.

Phần lớn thời gian, anh đều sẽ từ sau lưng cô xuất hiện, lấy lạnh lẽo không thuộc về dương thế vây quanh cô, khiến cho toàn thân cô rùng mình. Đồng thời tại đây, anh sẽ thân mật ở bên tai cô dò hỏi lúc anh biến mất cô đã làm cái gì, đôi tay nhất định sẽ không an phận mà dao động ở trên người cô, khiến cô khó nhịn mà thở dốc.

Chất liệu quần áo mùa hè luôn đặc biệt mỏng thấu, anh rất dễ dàng liền có thể chạm thẳng vào da thịt ấm áp của cô, mà anh mềm nhẹ âu yếm như có như không, lại có thể ở trên người cô phát ra dòng điện tê dại, thiêu đốt không khí bốn phía. Lúc ban đầu, Quỹ còn sẽ tận lực ở trên giường chiếm hữu cô, chỉ là hiện tại, hai người lúc nào cũng hận không thể hợp thành một thể, làm sao có thể quản thân ở phương nào lúc kết hợp.

Có đôi khi Quỹ sẽ đè cô trên bàn nhỏ trong phòng khách, dùng sức mà đâm tiến vào thân thể của cô, làm cái bàn nhỏ không phải rất kiên cố kia phát ra tiếng vang kẽo ca kẽo kẹt ái muội. Đôi khi, hai người sẽ ở trên thành bồn rửa trong phòng bếp, khó nhịn mà chiếm hữu đối phương.

Anh thích làm cô khom người chống mặt bàn, từ sau lưng cô hoàn toàn đi vào thân thể cô. Hai chân cô sẽ vì anh mang đến khoái cảm điên cuồng mà run lên, cánh mông cô sẽ vì anh quấy đảo tạo ra sóng gió, mà vòng eo mềm mại kia, càng sẽ vì đón ý nói hùa anh, vặn vẹo ra hoặc gia tăng tần suất.

Quỹ cực kỳ yêu tất cả những phản ứng rất nhỏ của cô, nhưng chỉ là cùng cô kết hợp, với anh mà nói cũng không đủ, theo thời khắc chia lìa càng gần, anh muốn khắc thật sâu dục vọng của chính mình vào trong thân thể cô, như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, một phát không thể thu hồi.

Lúc hai chân rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi khoái cảm giao cấu chồng chất liên tục sinh ra, chân mềm như muốn tê liệt ngã xuống đất, anh liền sẽ đè thân thể cô lên thành bồn rửa, nâng một chân cô lên, làm nửa người cô treo trên không, lấy tư thế sa đọa, thừa nhận anh nghiền nát càng thêm kịch liệt.

Trong lúc này, anh hôn khắp toàn thân cô, cũng liếm hết mỗi một tấc khe hở trên người cô, anh muốn lưu lại ở đáy lòng cô dấu vết chỉ thuộc về anh, đồng thời cũng không muốn chính mình sẽ quên cô. Nếu có một phần vạn cơ hội, anh tiêu vong hay là về với thân thể còn sống, anh hy vọng giữa hai người vẫn có liên hệ.

Ở cảnh trong mơ, anh ở trong bệnh viện mà mọi người ở đó dùng ngôn ngữ là ngoại ngữ, chuyện này chứng tỏ cứ cho là anh tồn tại, bọn họ vẫn như cũ có khoảng cách thiên sơn vạn thủy. Anh mất đi ký ức, không có cách nào nói rõ thân phận, không cho cô bất cứ một chút bằng chứng gì. Giả sử anh thật có thể tỉnh lại, lại quên mất hết thảy chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, tất cả ràng buộc giữa hai người liền chỉ có thể hoàn toàn bỏ đi.

Anh không cam lòng quên đi đoạn ký ức này, thời thời khắc khắc nói cho chính mình, chỉ cần còn có một hơi, anh nhất định sẽ nhớ rõ cô, nhất định sẽ khắc cô thật sâu vào sâu trong linh hồn. Nếu không thể nhớ tới tên cô, khuôn mặt cô, cô đang ở nơi nào, ít nhất anh phải nhớ tất cả lúc ôm cô, non mềm cùng ấm áp của cô, cô rùng mình cùng khóc nức nở, cùng với lúc cô đáp lại anh toàn tâm toàn ý.

Trong cơn cơ khát này, ban ngày hay đêm tối đối với hai người mà nói dường như đều không có nghĩa lý gì, bọn họ chỉ nghĩ nắm chắc đoạn thời gian cuối cùng, dốc hết sức lực mà hợp mà làm một, mỗi lần xuất hiện Quỹ cố ý chiếm hữu điên cuồng, Lâm Linh Khởi chờ đợi cùng phụng hiến cũng không nhường một tấc.

Dưới ánh nắng nóng cháy nhất mùa hạ, cô hoàn toàn làm chính mình hãm sâu trong hoàn cảnh âm u, không thấy một tia ánh sáng, mà đoạn thời gian cuối cùng của bọn họ, mỗi một ngày, trên người cô đều chỉ mặc váy liền thân mỏng dính, dưới váy không mặc gì cả.

Thời gian Quỹ xuất hiện không báo trước, Lâm Linh Khởi trong hoảng hốt cũng biến thành một u hồn, từ bỏ hiện thế, không ngừng ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng anh, chỉ vì nắm chắc cùng anh ôm nhau mỗi một phút đồng hồ.

Nếu sau giữa trưa anh không xuất hiện, tới ban đêm, cô sẽ tắt tất cả đèn phòng, ý đồ dùng bóng tối triệu hoán anh hiện thân. Người cô yêu không thuộc về dương thế, bóng dáng ngày ngày dần nhạt đi, chỉ có đêm tối mới có thể che dấu đi khoảng cách bi thương này.

Trong bóng đêm không một tia sáng, anh có thể từ bất cứ góc nào xuất hiện, vén váy cô lên, tham lam mà cướp lấy hô hấp của cô, đã không có lớp áo trong trở ngại, anh chỉ cần thoáng trêu chọc, là có thể hoàn toàn đi vào thật sâu trong thân thể cô. Bọn họ kết hợp, bọn họ luật động, tựa như đang dây dưa trầm ngâm dưới đáy nước. Ở trong tuyệt vọng ly biệt, anh chạm vào phá lệ rét lạnh cũng phá lệ điên cuồng, mà Lâm Linh Khởi sẽ hoàn toàn thừa nhận hết thảy của anh, tùy ý anh bừa bãi gian dâm.

Không thèm nghĩ tới ngày mai, không chờ mong sáng sớm, thứ bọn họ có được chỉ có va chạm vào giờ này khắc này, mặc dù cô chưa từng vì thế mà rơi nước mắt ở trước mặt anh, nhưng cô càng rên rỉ lại như vừa khóc vừa kể lể làm anh tan nát cõi lòng không thôi, thế là tất cả tiếng gầm nhẹ của anh đều giống thở dài, trêu chọc cô rùng mình từ trong đáy lòng sâu nhất.

"A Quỹ...... A Quỹ......"

Giữa khe hở môi lưỡi giao triền, cô vẫn không ngừng gọi tên anh, mong đợi vì điều này có thể giữ anh lại, nhưng phần lớn thời gian Quỹ chưa từng lên tiếng, chỉ muốn kịch liệt quấy đảo thay cho lời  đáp lại.

Vào một đêm cuối cùng kia, Quỹ đè cô ở bên cửa sổ, từ sau lưng cô hung hăng ra vào, đôi tay cô chống trên kính pha lê, hai mắt thất thần nhìn từ khe hở màn che, mơ hồ có thể thấy ánh trăng treo cao trên không trung, cô tịch rồi lại mỹ lệ.

Ở trong cao trào liên miên không dứt, anh một lần lại một lần đỉnh nhập, cơ hồ làm cô bay lên cách mặt đất. Giờ này khắc này, cuối cùng cô cũng không khắc chế được, mở ra cánh môi muốn nói cho Quỹ, cô muốn đi cùng anh, cùng anh đến một thế giới khác. Ở nơi đó, bọn họ có thể tận tình hôn môi, không cần sợ hãi chia lìa, ở nơi đó bọn họ có thể vượt qua mỗi một mùa xuân hạ thu đông, tay trong tay đi bất cứ nơi nào, hơn nữa còn vĩnh viễn ở bên nhau.
Chỉ là nhân lúc cô cao trào run rẩy, cứ cho là có thể mở miệng, cũng không có cách nào đem tâm sự này nói thành câu, cô mở to hai mắt, cơ hồ muốn chảy ra nước mắt, nước mắt còn chưa rời khỏi hốc mắt, anh mang theo dung nham xâm nhập, khiến cho cô quên mất hết thảy suy nghĩ này.

"...... Anh phải đi rồi......"

Trong lúc ý thức còn hoảng hốt, anh ở sau lưng cô nỉ non như thế, Lâm Linh Khởi bị chết chìm trong cao trào, không thể mở miệng nói ra bất cứ lời nào níu giữ anh lại, chỉ có thể tùy ý bóng tối sâu nhất thổi quét, lúc cô lạc ở dưới đáy vực lạc sâu vô cùng, cô mơ hồ lại nghe thấy anh thở dài nói một câu.

"Đừng quên anh...... Khởi...... Xin em...... Đừng quên đi anh......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro