Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian Quỹ vừa biến mất, Lâm Linh Khởi cũng không biết mình đã chịu đựng như thế nào, bất kể là thân thể hay tâm cô, đều bởi vì anh rời đi mà hoàn toàn bị rút cạn, đến cả sức đứng dậy cũng không có. Nhưng lúc cô đang thoi thóp hơi thở mà nhìn quanh bốn phía, anh để lại rất nhiều đồ vật, làm cô không tự chủ được đứng dậy đi về phía trước.

Đôi khi, cô sẽ ôm chăn gối anh mua cho mình đến ngẩn người, hoặc vuốt bình giữ ấm anh mua mà rơi lệ, nhưng ít ra như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ phải ăn và ngủ, mà cái ipad mà anh để lại kia cũng trở thành trụ cột để cô có thể tiếp tục sống.

Lúc trước khi Quỹ cảm thấy anh sắp biến mất đã nói qua với cô, tất cả công việc về khoản đầu tư của anh và thông tin tài khoản đều để trong mục ghi nhớ máy tính bảng và kế hoạch làm việc, mật mã máy tính bảng là ngày đầu tiên hai người nói chuyện. Hiện tại nhớ tới, lúc ban đầu hai người quen biết như vậy thật không thể tưởng tượng nổi. Khi đó cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ cùng anh phát triển quan hệ như thế, lại còn đau thương mà chia lìa với anh.

Cô không có cách nào chấp nhận sự thật là Quỹ đã rời đi, mà tất cả những thông tin anh lưu lại, quả thật cũng có thể mang lại cho cô ảo giác rằng Quỹ vẫn còn bên cạnh mình. Ở bảng ghi nhớ, anh sẽ nói cho cô loại cổ phiếu này  tới giá đó liền có thể bán đi, còn tinh tế dặn dò, khoản tiền sau khi vào tài khoản, cô phải nhanh chóng trả hết nợ học phí của mình. Trừ việc đó ra, trong lịch làm việc, anh còn sẽ nhắc nhở cô, phải đúng giờ ngày ba bữa cơm, đừng quên cân đối dinh dưỡng, càng không được lười biếng bỏ vận động.

Lần đầu tiên nhìn thấy những lời nhắc nhở sinh hoạt vụn vặt của anh, nước mắt cô hoàn toàn không thể kìm lại được, sau khi đã khóc hồi lâu, cô mới phát hiện trong ghi chú việc làm, tựa hồ có rất nhiều lời nhắc nhở, một đường kéo dài đến tương lai. Cô rất muốn một lần xem hết tất cả những việc Quỹ nhắc nhở, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Anh đem những quan tâm của mình dành cho cô, cứ thế nhẫn nại mà từng việc từng việc một cái tách ra ghi chú, hẳn là nghĩ cứ để như vậy ngày ngày làm bạn, nếu nổi lòng tham một hơi xem hết, sau đó cô phải tiếp tục vượt qua như thế nào?

Cho nên khi phát hiện trong ghi chú anh muốn cô đừng khóc mãi, Lâm Linh Khởi lau khô nước mắt, nỗ lực tỉnh lại lên tiếp tục cuộc sống. Nói đến buồn cười, cô của trước kia ngoài buồn rầu vì tiền tài ra, rất ít khi cảm thấy một mình sinh hoạt có vấn đề gì, chỉ là hiện tại, rõ ràng vấn đề kinh tế của cô đã không túng quẫn như thế nữa, nhưng nếu không có ghi chú dặn dò trong lịch của Quỹ nhắc nhở, cô liền không biết chính mình phải làm thế nào mới có thể sống sót.

Mấy tháng sau khi anh rời đi, Lâm Linh Khởi cuối cùng cũng dần dần ổn định cảm xúc, Quỹ tóm tắt dặn dò trong lịch ghi chú, mỗi một ngày lại giảm bớt, cô mơ hồ có thể suy đoán ra anh có điều đã định trước, nhưng cô không muốn biết việc cuối cùng anh lưu lại là cái gì, lấy tâm tình trốn tránh, làm từng bước mà nói cho chính mình, anh chưa bao giờ rời đi.

Đúng vậy, anh chưa bao giờ rời đi, cô cũng chưa bao giờ quên. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, anh sẽ nhắc nhở cô mặc thêm quần áo, đừng ăn đồ lạnh. Lại lạnh hơn một chút, anh liền sẽ nhắc cô lấy chăn dày anh mua ra, buổi tối nhất định phải ở trữ nước ấm trong bình giữ nhiệt đặt ở bên cạnh bàn, để tỉnh lại khi uống một ngụm nhuận thân mình.

Mặc dù công việc có bận tới đâu, cô đều không nên ngủ muộn, cũng không nên ăn đồ lung tung, cô phải chăm sóc chính mình thật tốt, để tránh cho anh không yên tâm. Có khi cô sẽ một bên nhìn lịch ghi chú trong máy tính bảng, một bên ăn rau xanh ngại anh nhiều lời, rồi mới lộ ra nụ cười chua xót; cô từng anh bài xích quản quá nhiều như vậy, nhưng mà hiện tại, muốn nghe anh chân thật đáng tin ra lệnh đều là xa xỉ.

Mỗi tuần cô sẽ đi thăm Pluto, cũng thường thường không tự chủ được vòng đi tới ven tường nơi hai người gặp lần đầu, ảo tưởng có thể nhìn thấy anh xuất hiện, đặc biệt là vào lúc sắp chết chìm trong nhớ nhung, cô sẽ giống như một u hồn, ở quanh đó một lần lại một lần bồi hồi, chỉ là cô loanh quanh từ mùa thu đến mùa đông, mùa đông hy vọng đến mùa xuân, mãi đến khi đóa hoa trên đầu cành đều chờ thành lá xanh, ve trên thân cây mỗi ngày kích động mà cùng ánh mặt trời gay gắt so cao điệu, nguyện vọng khao khát của cô là được nhìn thấy anh lại chưa từng thực hiện.

Thật ra lúc Quỹ rời đi, cô đã có chuẩn bị tâm lý, anh rời đi sẽ là vĩnh biệt, đoạn thời gian với những cử chỉ điên cuồng kia, cũng chẳng qua chỉ là tưởng lấy vui thích để quên đi nỗi thống khổ ly biệt. Nhưng dù cho thời gian anh rời đi đã so với thời gian hai người họ ở bên nhau còn dài hơn, cô vẫn như cũ không có cách nào vứt đi ý nghĩ xằng bậy rằng Quỹ sẽ trở về này.

Có đôi khi, cô cho rằng chính mình có thể thản nhiên đối mặt với sự thật anh đã hoàn toàn rời đi, nhưng nửa đêm lại mơ thấy anh ngồi ở mép giường nhìn cô, trong nháy mắt kia dâng lên vui sướng chiếu sáng thế giới tăm tối, nhưng cô luôn không kịp đụng tới anh, mộng đẹp liền sẽ tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, trăng ngoài cửa sổ thường thường sáng tới chói mắt, khiến người ta không kìm được nước mắt ướt đẫm, chẳng qua Quỹ đã nhắc nhở trong lịch ghi chú, sau khi khóc đến sưng mắt, cô liền không dễ dàng để nước mắt rơi xuống nữa. Chỉ là cô rất muốn nói cho anh, nước mắt nuốt đến trong bụng rất đắng, cô thật sự không muốn nuốt xuống.

Giữa ngày hè, Lâm Linh Khởi nhận được tin chủ nhà sắp bán phòng ở đi, rõ ràng mặt trời bên ngoài lớn đủ để cho người ta bị hòa tan, cô nhìn tin tức kia lại như rơi vào hầm băng.

Lúc trước chủ nhà cho cô thuê phòng ở, giá cả thấp hơn nhiều so với giá thị trường xung quanh, cũng báo cho quá cô mấy năm nữa có tính toán muốn bán nhà đi. Cô nhận dự án để duy trì cuộc sống, công tác cũng không có hạn chế cô nhất định phải ở chỗ nào, tình trạng kinh tế hiện tại, cũng có thể cho phép cô ở quanh đó thuê được phòng ở cùng loại điều kiện, nhưng mỗi một góc trong căn nhà này, đều có hồi ức của cô và Quỹ.

Anh ở trong phòng ngủ dỗ dành cô, cũng từng ở trong phòng khách cùng cô nói giỡn, ở trong phòng bếp xị mặt muốn cô nấu nhiều rau xanh hơn, cũng từng cùng cô phơi ánh trăng ở ban công phơi. Chỉ cần đợi ở đây, cô liền có thể làm như anh cách cô cũng không xa. Cứ cho là biết được một ngày nào đó đến rồi mình cũng phải rời đi, lại không nghĩ rằng, hôm nay sẽ đến nhanh như thế.

Cô muốn khóc, lại không muốn để nước mắt chảy ra, nằm ở trên giường hồi lâu mới hòa hoãn lại được cảm xúc. Lâm Linh Khởi vẫn luôn nhớ rõ, Quỹ muốn cô đừng quên anh, mà cô cũng không muốn hủy diệt anh trong lòng. Cô nói với chính mình, cứ cho là rời đi căn nhà tràn ngập ký ức này, cô cũng có thể ở quanh đây, chỉ cần cách nơi này không xa, cô vẫn có thể mỗi tuần đi thăm Pluto, vẫn có thể thỉnh thoảng mà vòng qua tường rào trường học, tìm kiếm bóng dáng Quỹ.

Khó khăn lắm mới thuyết phục chính mình chấp nhận sự thật phải dọn khỏi nơi này, từ trên giường bật dậy, Lâm Linh Khởi đột nhiên nhìn thấy máy tính bảng Quỹ lưu lại đang đặt ở trên mặt bàn.

Khoảng cách lần trước Quỹ nhắc cô việc sinh hoạt lặt vặt đã qua một tuần, mà cô đang xem việc cuối cùng cũng có chú ý tới, lời nhắc nhở tiếp theo là vào hai tuần sau. Thời gian hai lời nhắc cách nhau có chút xa, mà cô từng dùng hình thức lịch tháng tính từ hiện tại về sau một tháng trộm xem qua, tựa hồ anh cũng không dặn dò thêm chuyện gì nữa.

Cô không muốn tin tưởng đó là lời cuối cùng anh nhắn lại, vẫn luôn nhẫn nại, định chờ đến ngày đó đến mới đối mặt, nhưng là hôm nay, cô đột nhiên không muốn lại nhẫn nại tiếp nữa, ma xui quỷ khiến ấn vào mục ghi chú.

Chỉ là Lâm Linh Khởi như thế nào cũng không ngờ tới, tiêu đề hành trình, anh nhẹ nhàng viết một câu: "Nếu hôm nay anh vẫn chưa quay về, em hãy quên anh đi."

Trong nháy mắt kia, Lâm Linh Khởi cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, run rẩy xuống tay muốn mở ra chi tiết ghi chú, rồi lại nhìn thấy câu đầu tiên anh viết: "Anh hy vọng chúng ta nhớ rõ lẫn nhau, nhớ rõ hết thảy, nhưng đến sinh tử của chính mình anh cũng không thể xác định, thì sao có tư cách một hai phải bắt em vĩnh viễn nhớ mãi không quên.

Nếu anh đã chết, mong em chờ đợi quá mức ích kỷ; nếu anh may mắn sống sót, chỉ cần có bất cứ ký ức nào, chắn chắn sẽ quay về tìm em. Từ ngày anh biến mất đến hôm nay hẳn là đã gần một năm, nếu trong khoảng thời gian này anh không có tin gì, phải lạc quan đối đãi tương lai thật sự quá khó, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, rồi mới quên đi anh, đây cũng là yêu cầu cuối cùng của anh."

Lâm Linh Khởi một lần lại một lần, lặp đi lặp lại nhìn những dòng chữ kia, muốn hít thật sâu khắc chế run rẩy, cũng ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại, nhưng cứ cho là như vậy, cũng không có cách nào ngăn nước mắt như vỡ đê. Lúc cô mím chặt miệng nuốt nước mắt xuống, cuối cùng cô cũng không nhịn được lên tiếng khóc lớn: "A Quỹ, anh là đồ khốn!"

"Kêu tôi nhớ rõ liền nhớ rõ, kêu tôi phải quên liền phải quên, anh cho rằng anh là ai!"

"Cái gì mà chuyện đã sắp xếp xong xuôi, cái gì mà chuyện đều nghĩ đến thỏa đáng, tôi phải nghe lời anh à?"

"Tôi muốn nhớ rõ anh quên hay nhớ anh, đều là chuyện của tôi, anh quản được sao?"

"Tôi nói cho anh biết, anh quản không được, anh tên khốn nạn này, cái gì anh cũng quản không được!"

Cô vừa khóc vừa gào lên, nước mắt nước mũi đều cùng nhau chảy, chật vật muốn mạng, đến hít thở cũng có chút khó khăn, gào đến giọng nói đều khàn đi, tiếng khóc rách nát mới biến thành nhỏ nhẹ nức nở.

Thật ra từ khi cô chấp nhận sự thật bị cha mẹ vứt bỏ, cô đã không khóc nữa, sau khi cùng Quỹ ở bên nhau, cô lại bắt đầu học được khóc thút thít, có thể là bởi vì, có người sẽ đau lòng nước mắt của cô.

Đúng vậy...... Bởi vì anh sẽ đau lòng nước mắt của cô, cho nên cô có thể phóng túng chính mình ở trước mặt anh khóc thút thít, chỉ là hiện tại anh đã không còn nữa, cô lại khóc cho ai xem. Tuy khóc thút thít vốn dĩ cũng chỉ là một loại phương thức giải tỏa cảm xúc, nhưng làm gì có ai khóc thút thít khi không chờ mong được đến an ủi, bất kể là tự mình an ủi chính mình, hay là người quan trọng chú ý cũng được, một mình rơi nước mắt cô tịch đến cỡ nào.

Lâm Linh Khởi nằm ở trên giường, khóc đến ướt hết gối đầu. Mấy ngày sau, cô mới hạ quyết tâm, không vì anh mà khóc thêm nữa, nước mắt của cô không an ủi được chính mình, cũng không có được lời đáp lại của anh, cứ khóc tiếp, chỉ làm ngày tháng sau này càng khổ sở mà thôi.

Cô miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần, quét tước nhà cửa một lần, phát hiện mình hẳn là nên đi chọn mua đồ dùng sinh hoạt. Cô không muốn ra cửa, cũng không muốn đắm chìm trong ánh mặt trời, đặc biệt là lúc này đang vào mùa hè nóng bức, thế là cô lại kéo dài vài ngày, mãi đến đêm hôm nay, cô mơ thấy Pluto.

Lâm Linh Khởi với con mèo đen kia của Quỹ từ trước đến nay đều chưa từng có mặt khác tiếp xúc, trong ấn tượng, Quỹ có nhắc tới Pluto không thích người nào ngoài anh tới gần, mà cô cũng không phải kiểu người sẽ chủ động tới nựng mèo, bởi vậy ở trong mơ, vẻ mặt Lâm Linh Khởi đầy mê man nhìn Pluto, hoàn toàn không dám vọng động, mãi đến khi Pluto tựa hồ có chút tức giận mà kêu gào lên một tiếng, cô mới bừng tỉnh nhận ra mà hỏi.

"Mày...... Muốn ăn sao?"

Pluto lại kêu một tiếng, lần này tiếng mèo ôn nhu hơn rất nhiều, thế là Lâm Linh Khởi liền từ trong tiếng mèo kêu tỉnh lại. Cô nằm ở trên giường một hồi lâu, mới nghĩ đến hiện tại là tháng bảy âm lịch, có lẽ là Pluto đã đói bụng, muốn cô cúng chút lễ vật sao?

Nhớ lại bộ dạng Pluto trong mơ duỗi người liếm lông trên thân thể, đáy lòng Lâm Linh Khởi có chút đau, cuối cùng không chần chừ kéo dài nữa, thay quần áo cầm theo túi xách rồi đi tới siêu thị lớn.

Đang là buổi chiều, người đi mua đồ không nhiều cũng không ít, nơi này có quá nhiều kỷ niệm của cô và Quỹ, cố tình hôm nay lại là Thất Tịch, nơi chốn đều bày bán đồ dành cho lễ tình nhân, Lâm Linh Khởi càng nhìn càng khổ sở, mua xong đồ liền chạy trối chết. Về đến nhà chấn chỉnh lại mỏi thứ, bình phục cảm xúc, mới lấy hết can đảm cầm hộp thức ăn cho mèo đi thăm Pluto.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sắc trời bên ngoài chưa tối, cô như u hồn cầm đồ hộp, đi tới nơi cô và Quỹ gặp gỡ lần đầu.

Sau khi Quỹ muốn cô quên đi anh, Lâm Linh Khởi vốn dĩ đã hạ quyết tâm sẽ không đi về hướng bên này nữa, rốt cuộc cô đã không đủ sức thất bại chờ đợi thêm lần nào nừa, lúc nãy đi mua đồ qua lại trên đường, cô cũng cố tình tránh đi nơi này. Nhưng hiện giờ cửa sai trường học chưa mở, nếu không muốn trèo tường đi vào trường học tìm Pluto, cũng chỉ có thể dọc bờ tường theo hướng cổng chính đi tới.

Xung quanh trường học thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy con mèo, chờ sau khi cũng Pluto xong, đồ hộp có lẽ có thể mang đi cho chúng nó ăn. Lâm Linh Khởi một bên nghĩ như vậy, một bên nhìn xung quanh hy vọng có thể tìm được mèo để cho ăn, nào biết mới đi đến ven tường quen thuộc, lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, đang đối diện với một con mèo hoa trên đầu tường.

Người đàn ông kia vai rộng chân dài, dáng người đĩnh đạc, mặc dù ăn mặc đơn giản áo sơ mi cùng quần dài, cũng không che dấu không được khí phái toàn thân. Lúc mèo hoa meo một tiếng xoay người chạy đi, người đàn ông mới phát hiện có người tới gần mà nhìn lại lại, Lâm Linh Khởi ngẩn người một chút, dừng lại hô hấp, rồi sau đó liền cúi đầu xuống tránh đi tầm mắt anh ta, vội vàng đi về phía trước.

Người này trông rất giống Quỹ, thật sự rất giống, mặt mày kia, mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, cùng anh giống nhau như đúc, tuấn mỹ khiến người ta khó quên.

Cô dường như cho rằng cuối cùng cô đã  gặp lại anh, nhưng nhìn nhiều một cái, liền sẽ phát hiện ra khí chất hai người khác biệt rất lớn, trước người con trai trước mắt có tính xâm lược mạnh hơn một chút, cảm giác cũng so với Quỹ cao lớn hơn, quan trọng hơn là, từ trên nét mặt anh ta có thể nhận ra được, anh ta cũng không quen cô.

Mấy ngày nay, chuyện đả kích cô thật sự quá nhiều, Lâm Linh Khởi hoài nghi chính mình bị xuất hiện ảo giác, mới có thể cho rằng người này rất giống với Quỹ, chỉ là lúc hai người bước qua nhau, nhớ nhung điên cuồng tuôn ra vẫn ép cho cô phải quay đầu lại.

Cứ cho là bóng dáng cũng được, cô chỉ muốn lại nhìn thêm một lần, nói với chính mình người này cũng không phải Quỹ. Chờ mong có một ngày anh sẽ xuất hiện, mỉm cười nhìn cô mà nói: "Anh đã trở về rồi", là ảo tưởng không có khả năng thực hiện được, cho nên cô chỉ có thể lại nhìn thêm một cái, rồi mới quên đi, từ nay về sau không bao giờ mong đợi kỳ tích nữa.

Nào biết, vốn dĩ cô chỉ nghĩ sẽ nhận được là một hình bóng đã đi xa, quay đầu lại thấy ánh mắt đối phương chính diện nghênh đón, trong nháy mắt này, Lâm Linh Khởi thật sự không có siêu năng lực để phân tích ánh mắt đối phương đến tột cùng có bao nhiêu điều cô xem không hiểu, sau khi phục hồi lại tinh thần, cô đã run rẩy mà mở miệng hỏi: "Anh...... Anh là anh A Quỹ sao?"

Lời vừa mới nói xong, Lâm Linh Khởi liền xấu hổ vô cùng, càng xấu hổ chính là đối phương còn nhăn mày lại, phảng phất hoàn toàn không có cách nào lý giải những lời này, khiến cô càng khó kham nổi, đang lúc cô đang muốn vội vàng nói lời xin lỗi rồi rời đi, người đàn ông vốn dĩ không nói một lời nào, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi nghĩ có lẽ là tôi biết anh ta."

Lâm Linh Khởi sửng sốt, trong lòng dâng lên hy vọng, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tương tự như Quỹ rồi lại xa lạ kia, lại nghe anh ta hỏi lại: "Cô quen anh ta ở chỗ nào, từ bao lâu trước?"

"Ngay...... Ngay tại đây, khoảng một năm trước."

Lâm Linh Khởi nói xong, mới cảm thấy không quá thích hợp, lúc ấy Quỹ không có thật thể, vạn nhất đối phương lại hỏi sâu hơn, cô nên giải thích ái muội âm dương hư thật này như thế nào.

Nghe xong lời nói cô nói, người đàn ông nhếch khóe miệng lên, biểu cảm ý vị không rõ, một hồi lâu, anh ta mới nhỏ giọng nói: "Nếu tiện nói, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"

Anh ta dùng từ điềm đạm, lại có toát ra khí thế không cho phép từ chối, trước kia Lâm Linh Khởi sợ nhất tới gần người có khí thế quá mạnh kiểu này, nhưng khó khăn lắm mới có tin tức của Quỹ, cô sao có thể từ bỏ, không tự chủ được liền cùng người đàn ông đi dọc theo ven đường.

Người đàn ông dừng lại bên một chiếc xe tối màu nhưng tạo hình lóa mắt, vì cô kéo ra cửa xe chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, ý bảo cô ngồi vào đi. Xe thoạt nhìn rất đắt tiền, hãng xe cô hoàn toàn không biết, bên trong thiết kế nội thất đơn giản mà cao quý, làm cả người cô đều cứng đờ. Giờ này khắc này, cô mới hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, cảm nhận được bản thân mình cùng người bên cạnh này khác nhau một trời một vực.

Căn cứ vào phản ứng vừa rồi, anh ta có khả năng không phải là anh Quỹ, nhưng trông giống như thế, chỉ e cũng có quan hệ thân thích. Khoảng thời gian này qua đi, cô từng có vô số lần nghĩ tới, nếu là Quỹ còn sống, có thể xuất hiện ở trước mặt cô, cô sẽ có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là hiện tại cô đột nhiên tỉnh táo lại, cứ cho là cô và anh có thể gặp lại, hai người cũng không thể như lời hứa hẹn lúc trước, vĩnh viễn ở bên nhau.

Bối cảnh của hai người khác quá nhiều, chỉ là vấn đề hiện thực liền có thể đập tan đoạn tình yêu kia, huống chi đoạn thời gian lúc trước, trạng thái đặc thù của Quỹ, trong sinh hoạt chỉ xoay quanh cô, bằng năng lực cùng điều kiện của anh, nếu thật sự trở lại hiện thế, sao có khả năng coi cô là duy nhất.

Tình yêu của hai người họ, đoạn tình cảm gắn bó trong thế giới tình yêu nho nhỏ hoàn mỹ kia, ở dưới ánh mặt trời trong hiện thực chỉ là ảo ảnh trong mơ, không chịu nổi một kích, đến tột cùng cô có bao nhiêu ngây thơ, mới có thể cho rằng chỉ cần hai người gặp lại, là có thể vượt qua trở ngại to lớn ở bên nhau.

Điều hòa bên trong xe rõ ràng bật nhiệt độ thích hợp, cả người cô lại lạnh băng, có lẽ là nhận ra cô căng chặt cùng cứng đờ, người đàn ông nắm tay lái, ngữ khí hòa hoãn mà mở miệng hỏi: "Từ trước tới nay tôi chưa từng tới nơi này, đối với xung quanh cũng không quen thuộc, cô có đề cử chỗ nào thích hợp để nói chuyện không?"

Giọng anh nói tràn ngập từ tính, rất giống với giọng của Quỹ, cẩn thận nghe ra lại có loại khác biệt nói không nên lời, tựa như càng hồn hậu hơn, dư âm quanh quẩn ở rộng mở bên trong xe, làm tâm Lâm Linh Khởi càng rối loạn, cô theo bản năng mà lắc lắc đầu, anh quay đầu nhìn cô trong chốc lát, mới càng thêm ôn hòa mà nói: "Vậy đi tới khách sạn tôi đang ở có được không? Tôi cũng chỉ biết nơi đó thích hợp, tầm nhìn từ nhà ăn khách sạn cũng không tồi, bên ngoài cũng có quán cà phê lộ thiên."

Ngữ khí của anh ôn nhu động lòng người như thế, trong hoảng hốt, cô thật sự cho rằng Quỹ đang nói chuyện với cô, nhưng trên người anh khiến cô có cảm giác xa lạ mê hoặc, lập tức khiến cô phục hồi lại tinh thần, báo cho chính mình không cần vọng tưởng nữa.

"Tôi sao cũng được, chủ yếu là tiện cho anh."

Cô vất vả lắm mới thốt ra một câu, người đàn ông thu hồi tầm mắt, chậm rãi chạy xe hướng ra bờ biển. Dọc theo đường đi, hai người đều giữ yên lặng, cũng may lộ trình cũng không xa, mãi đến khi xuống xe, Lâm Linh Khởi mới phát hiện, nơi này cách bến tàu cô và Quỹ thường đi dạo ngắm cảnh cũng không xa.

Nơi này cất giữ nhiều hồi ức đẹp giữa cô và Quỹ, chỉ là từ sau khi anh biến mất, cô chưa từng quay lại. Một năm qua đi, bốn phía cảnh vật không có thay đổi gì lớn, chẳng qua hôm nay là Thất Tịch, tuy là ngày thường, bên bến tàu vẫn có hoạt động. Khắp nơi có thể thấy được các đôi tình nhân và bóng bay trang trí, ven đường cả trai lẫn gái song song đi cùng nhau, trên mặt lộ ra tươi cười đối với Lâm Linh Khởi mà nói lại phá lệ chói mắt, làm cô sinh ra cảm giác muốn xoay người rời đi.

"Ngồi quán cà phê lộ thiên có được không, có thể hóng gió biển."

So với cô có chút bi thương nhợt nhạt, tâm tình người đàn ông thật ra lại khá tốt, đưa cô đi về phía hướng ngọn đèn dầu lập loè. Quán cà phê lộ thiên có một loạt ghế sô pha cùng loại, hai bên treo màn lụa, lay động theo gió biển thổi tạo ra hơi thở lãng mạn. Hiện tại thời gian còn chưa tính là đã muộn, đám đông chưa trào ra, người đàn ông tự nhiên mà đi về hướng chỗ ngồi có màn che, Lâm Linh Khởi đang do dự, nhân viên phục vụ đã tươi cười đầy mặt đi tới tiếp đón.

Người đàn ông bắt mắt như thế, thái độ nhân viên phục vụ cũng đặc biệt nhiệt tình, rất nhanh đã giúp bọn họ ngồi định xong, còn nói cho bọn họ lát nữa sẽ có buổi biểu diễn, bộ dạng hận không thể níu giữ anh ngồi lâu hơn một chút. Lâm Linh Khởi đến đường sống chạy trốn cũng không có, thất thần nghèo túng mà tùy ý đối phương giúp cô gọi đồ uống, dựa vào sô pha mềm mại.

Người đàn ông đánh giá bốn phía trong chốc lát mới thu hồi tầm mắt lại, giống như vô tình hỏi: "Có thể nói cho tôi, những chuyện khác về A Quỹ trong lời cô nói có được không?"

Tâm Lâm Linh Khởi bỗng nhiên nhảy dựng lên, uống một ngụm nước đá mới bình tĩnh lại, nhưng cô cũng không lập tức mở miệng, đối mặt với sự tồn tại mãnh liệt trước này, người xa giống với Quỹ, cô thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu.

Người đàn ông bày ra sắc mặt bình tĩnh mà nhìn cô, cũng không có ý thúc giục, cô nghiêm túc suy tư một hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi có đôi mắt Âm Dương, lúc ấy có thể nhìn thấy anh ấy, là bởi vì...... Ừm...... Anh ấy không phải người bình thường."

Người đàn ông gật gật đầu, cho cô một chút dũng khí, thế là cô còn nói thêm: "Anh ấy thích mèo, thường hay ở bên cạnh trường học chơi với mèo...... Thích nhất một con anh ấy đặt tên là Pluto, là một con mèo đen có lông trắng ở bốn bàn chân."

Khi nghe thấy tên Pluto này, con ngươi thâm thúy của người đàn ông tràn ra một chút ấm áp, dường như có chút cảm xúc bi thương: "Pluto?"

"Ừm, A Quỹ nói từ đó mang ý nghĩa là sao Diêm Vương."

Sắc mặt người đàn ông chìm xuống, không lên tiếng, Lâm Linh Khởi lấy hết can đảm ngẩng đầu cẩn thận đánh giá anh, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, lông mi của anh như nan quạt vừa dày vừa cong giống với Quỹ. Lâm Linh Khởi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, lại nghe anh nhẹ giọng hỏi: "Pluto hiện tại sống có ổn không?"

Lâm Linh Khởi sửng sốt, mới nhớ tới người đàn ông trước mắt hẳn là không biết tình trạng của Pluto, cô giãy giụa trong chốc lát, mãi đến khi anh khó hiểu mà ngẩng đầu lên, Lâm Linh Khởi không thể không mở miệng: "Pluto đã sớm ra đi từ lúc trước rồi, là Quỹ nhờ tôi hạ táng cho nó."

Người đàn ông đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó chua xót mà bừng tỉnh đại ngộ, lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới, hai người đều duy trì yên lặng, cho đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Linh Khởi bất an mà cầm ống hút đảo viên đá, anh mới trầm giọng mở miệng nói: "Cô gọi anh ta là A Quỹ, là chữ Quỹ nào?"

"Bóng mặt trời Quỹ."

"Cô cho rằng tôi là anh của anh ta, cho nên anh ta có từng nhắc tới qua mình có anh trai nào không?"

Lâm Linh Khởi lắc đầu: "Anh ấy nói anh ấy không nhớ rõ thân phận của mình, không nhớ rõ mình từ đâu tới, chỉ nhớ rõ tên hình như có chữ Quỹ trong đó."

Người đàn ông nghe đến đó, lộ ra mỉm cười ý vị thâm trường: "Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu bản thân với cô, tôi họ Chử, tên một chữ Quân, có thể xin hỏi tên của cô không?"

Anh lấy danh thiếp đưa cho cô, in ấn tinh mỹ, danh thiếp in bằng giấy chất lượng cao cấp nhã nhặn đồng thời có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, có tên công ty lại không có danh hiệu, đến nỗi chỉ với "Chử Quân" hai chữ ở phía trên cũng phá lệ thu hút ánh mắt người nhìn.

"Tôi tên Lâm Linh Khởi, song mộc Lâm......"

Lâm Linh Khởi co quắp mà viết tên của mình lên mặt bàn, không chú ý tới anh nhếch mi mắt, lúc cô lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh lặp lại đọc tên của cô một lần nữa, sau đó mới ung dung mà nói: "Quân 昀 ("Yún" trong từ Hán Việt còn gọi là Vân) là ánh sáng mặt trời, khi còn nhỏ tôi ngại tên của mình đọc lên giống con gái, cho nên tự gọi mình là "Quỹ ", bởi vì Quỹ cũng có ý nghĩa là ánh nắng."

Trong nháy mắt, Lâm Linh Khởi có chút nghe không hiểu lời anh nói, mê man mà nhìn về phía anh, cảm giác hết thảy đều không chân thật, mãi tới khi anh nói thêm một câu.

"Tôi nghĩ, tôi có thể chính là A Quỹ trong lời cô nói."

Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn ở bên tai cô, dễ nghe mà khiến người ta toàn thân rùng mình, trong một khắc này, đáng ra cô nên vui sướng, nhưng Lâm Linh Khởi chỉ cảm thấy mờ mịt. Từ trước tới nay  cô chưa từng nghĩ tới, khi gặp lại Quỹ, cô sẽ không nhận ra anh, rõ ràng người đàn ông trước mắt và Quỹ trông giống nhau như thế. Từ trước đến nay cô cũng không nghĩ tới, khi hai người gặp lại, thế mà lại không phải là cô vui mừng ôm lấy anh, mà là trong lòng tràn đầy ý nghĩ bọn họ không có khả năng ở bên nhau.

Khi anh còn là linh hồn, chỉ có cô mới nhìn thấy anh, chạm được vào anh, cho nên vấn đề mình có xứng hay không xứng được với anh, Lâm Linh Khởi trước nay cũng chưa từng cẩn thận nghĩ tới. Chỉ là hiện tại, anh đang ở ngay trước mắt cô, chân thật như thế, có thể bởi vì quá chân thật, so với Quỹ trong ấn tượng của cô có chút khác biệt, cũng chính bởi vì quá chân thật, áp cô không thể không từ trong ảo mộng quá khứ mà tỉnh lại.

"Hơn hai năm trước, tôi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh qua hơn một năm, cuối cùng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại vẫn không quên được một cảnh trong mơ rất dài lúc hôn mê."

Quỹ, cũng chính là Chử Quân tựa hồ không phát hiện ra Lâm Linh Khởi có cảm xúc khác lạ, tiếp tục giải thích: "Mặc dù cảnh trong mơ là những đoạn ngắn vụn vặt, tôi không nhớ nổi quá nhiều thứ, nhưng tôi cực kì chắc chắn, đó là nơi tôi chưa từng đi qua, hơn nữa ở đó có Pluto của tôi...... Tôi nói Pluto, là một con mèo đen được nuôi trong nhà từ trước khi tôi được sinh ra, tôi nhờ nó làm bạn mà lớn lên, khi cha mẹ ly dị, chỉ có nó ở bên cạnh tôi, nhưng khi đó tuổi tác của nó đã rất cao, không bao lâu sau liền ra đi."

Nghe đến đó, Lâm Linh Khởi phục hồi lại tinh thần, vì đoạn quá khứ này mà hốc mắt phiếm hồng, thần sắc Chử Quân nhu hòa, khí chất hơn người toát ra cũng hoàn toàn thu liễm lại: "Qua nhiều năm như thế, tôi vẫn luôn hy vọng có thể lại được gặp nó lần thứ hai. Cái tên Quỹ này, nó cũng biết, tôi nghĩ, có thể là nó khiến tôi tới đây."

"Ừm, nhất định đúng vậy!"

Trong nháy mắt này, Lâm Linh Khởi đã quên chính mình đang u buồn, có chút kích động mà nói: "Anh chẳng những lại gặp được nó, còn làm bạn với nó mãi cho đến giây phút cuối cùng, lại nhờ tôi đem nó đi chôn, nơi chôn đặc biệt thả cục đá làm ký hiệu, hôm nay tôi vốn dĩ là muốn đi thăm nó, tôi có thể dẫn anh đi thăm nó."

"Cảm ơn cô." Chử Quân lộ ra mỉm cười ôn nhu, anh cười đẹp như thế, khiến Lâm Linh Khởi nhớ tới Quỹ, thế là cô khó khăn lắm mới lại vui lên, cảm xúc lại trầm xuống, anh chăm chú nhìn cô một hồi lâu, còn nói thêm: "Cho nên lúc ấy, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy tôi sao?"

"Hẳn là như vậy...... Bởi vì chỉ có tôi có thể nhìn thấy anh, cho nên anh mới tìm tôi giúp đỡ."

Chử Vân gật gật đầu lại nói: "Đoạn thời gian kia, hai người chúng ta hai thường gặp nhau sao?"

Lâm Linh Khởi do dự trong chốc lát, mới cẩn thận mà nói: "Anh nói muốn cảm ơn tôi đã giúp đỡ, cho nên sau đó lại thường xuyên xuất hiện, dùng mạng giúp tôi đầu cơ cổ phiếu."

Chử Vân bật cười nói: "Cứ như vậy, trừ lần đó ra có chuyện khác nữa không?"

Lâm Linh Khởi lắc đầu suy nghĩ một chút nói: "À...... Sau đó anh kiếm lời không ít tiền cho tôi, đại khái là như vậy."

Chử Vân trầm mặc trong chốc lát, biểu tình nhìn như không chút để ý, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người cô: "Cho nên chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần?"

Lâm Linh Khởi lại ngây ngẩn cả người, lần này cô thật sự muốn khóc, nhưng cô cũng không có khóc ra, chỉ là cố gắng làm chính mình duy trì bình tĩnh, bày ra ra độ dạng mê man.

Anh thu hồi tầm mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Trên thực tế ngoài Pluto ra, tôi còn muốn tìm một người, chỉ là tôi không nhớ rõ tên cô ấy, mặt cô ấy, chỉ nhớ rõ cô ấy dường như có chút thích khóc...... Ở trong mơ, tôi luôn luyến tiếc để cô ấy khóc, tôi nghĩ quan hệ giữa tôi và cô ấy hẳn không chỉ là bạn bè."

Anh nói đến rõ ràng như thế, trong lòng Lâm Linh Khởi như thế nào cũng không thể phủ nhận kỳ thật ra là anh đang tìm cô. Quỹ còn sống, còn nhớ rõ mà trở về tìm cô, theo lý mà nói cô phải mừng rỡ như điên, chỉ là trong một khắc tại đây, cô lại không có bất cứ dũng khí nào, thừa nhận người anh tha thiết trong giấc mộng chính là cô.

Chử Vân sau khi tỉnh lại, cũng không hoàn toàn là Quỹ, anh có thân phận, có ký ức của quá khứ, chuyện phát sinh một năm trước, chỉ là cảnh trong mơ rách nát của anh mà thôi. Tuy nhớ rõ cô tồn tại, nhưng lại không nhớ rõ cô là ai, cũng không nhớ nổi chi tiết lúc ở chung, có lẽ thứ anh truy tìm, chỉ là một hồi mộng cảnh tốt đẹp.

Có điều kiện giống như anh, bên cạnh mà nói vậy chắc có rất nhiều đại mỹ nhân quay chung quanh? Nếu anh biết người trong giấc mơ là cô, chỉ sợ sẽ thất vọng vô cùng, người như cô vừa lùn vừa béo...... Được rồi, ít nhất trước mắt có thể cũng không tính là béo. Từ sau khi Quỹ biến mất, cô liền ngày ngày tiều tụy xuống, hơn nữa gần đây còn gặp liên hoàn đả kích, cô gầy đi không ít, chỉ là có gầy thì lại như thế nào, cô vẫn là cùng mỹ nữ không có liên quan.

Đến gương cũng không cần soi, cô liền biết buồn bực sắc mặt mình nhất định rất khó coi, hôm nay ra cửa chỉ là vì cúng tế đồ hộp cho Pluto, càng không thể đặc biệt trang điểm gì. Vừa nãy lúc nhân viên phục vụ nhìn thấy Chử Vân và cô cùng nhau đi vào tới, thái độ tuy nhiệt tình, khi nhìn về phía cô tươi cười lại có chút cứng đờ, chỉ sợ là nghĩ, hai người này cách một trời một vực mà như thế nào lại ghé vào cùng nhau.

Đúng vậy, nếu anh chưa từng là Quỹ, hai người bọn họ sao có thể sẽ ở bên nhau. Nếu anh đã về với hiện thực, bọn họ cũng không có khả năng ở bên nhau. So với ôm ấp ảo tưởng câu chuyện đồng thoại như mộng đẹp sẽ trở thành sự thật, cô càng nên đối mặt hiện thực hơn, bởi vì hiện tại anh không phải Quỹ mà là Chử Vân, anh tồn tại với hiện thế, ai cũng có thể nhìn thấy ánh sáng vạn trượng của anh.

Hiện tại Chử Vân đối với đoạn cảnh trong mơ kia còn có vướng bận, còn nguyện ý truy tìm, đều là bởi vì anh không biết người ấy là cô, so với hiện thực xấu hổ, tình nhân trong mộng vĩnh viễn cũng không tìm ra mới là tốt đẹp nhất. Nếu thừa nhận, cô phải đối mặt với sự thất vọng của anh, mà đoạn tình yêu của cô và Quỹ, phải có kết thúc trong hiện thế, cô thật có thể thừa nhận nổi sao?

Sắc trời dần dần tối lại, bốn phía ánh đèn có vẻ càng thêm loá mắt, nhưng ở giữa những tia sáng, vẫn như cũ giao điệp vô biên bóng tối, trên sân khấu ca sĩ đã chuẩn bị ổn thoả, nhẹ nhàng gảy dây đàn ghi-ta, hát một ca khúc tiếng Anh nghe nhiều nên thuộc.

"Fly me to the moon......And let me play among the stars......"
("Đưa em tới mặt trăng.... Và hãy để em chơi đùa giữa những vì sao.....")

Lâm Linh Khởi không hay nghe nhạc tiếng Anh, nhưng là Quỹ nghe, bài hát này bởi vì có lời nhạc hát cũng, cho nên cô và anh đều quen thuộc. Ca từ cùng nhịp điệu đơn giản, lại có loại ma lực quanh quẩn thật lâu trong tâm trí, khiến cô nhớ tới ánh trăng ngày đó Quỹ rời đi.

Ở thế giới kia trừ anh và cô, lại không có những người khác, tình yêu của bọn họ mới tồn tại. Sau khi Quỹ rời đi, con đường đi tới thế giới kia bị phong bế lại, Quỹ bảo cô hãy quên anh, mà cô sớm nên đối mặt với hiện thực.

"In other words, hold my hand......In other words, darling, kiss me......"
(Nói cách khác, hãy cầm tay em...... Bằng những lời khác, anh yêu, hãy hôn em......)

Giọng hát của nữ ca sĩ, từ từ quanh quẩn ở bốn phía quanh quẩn, nhân viên phục vụ đốt nến từng bàn từng bàn một, khuôn mặt anh tuấn của anh ở dưới ánh nến trung tỏa sáng rõ ràng, hoàn toàn bất đồng với quỹ trong suốt tái nhợt.

"You are all I long for......All I worship and adore......"
(Anh là tất cả những gì mà em khao khát..... Là tất cả những gì em tôn thờ và ngưỡng mộ.....)

Anh và Quỹ dù sao cũng không giống nhau, Quỹ và thế giới này cách một tầng khoảng cách, cô có thể ôm ấp ảo mộng, không quan tâm mà đặt vào đó tất cả thiết tha. Chử Vân lại thuộc về thế giới này, mà thật ra cô vẫn luôn sợ hãi đối mặt với thế giới chân thật. Cô có được đôi mắt Âm Dương, cô bị cha mẹ vứt bỏ, vẫn luôn cô độc bước đi giữa chân thật và ảo tưởng, chân thật thế giới cho cô tàn khốc nhiều hơn vui mừng, cô sợ hãi chính mình nếu tới quá gần, tất cả mộng đẹp đều sẽ tiêu tan ảo ảnh.

"Cho nên, cô không biết đó là ai sao?"

Chử Vân hơi hơi đưa người về phía trước nhìn cô chăm chú, sắc mặt bình tĩnh hỏi, Lâm Linh Khởi chớp chớp mắt, nỗ lực lộ ra nụ cười: "Tôi không biết...... A Quỹ chưa từng đề cập qua với tôi, tôi và anh ấy cũng chỉ là đơn thuần bạn bè...... Có lẽ còn có những người khác có thể nhìn thấy anh ấy, chỉ là tôi không biết thôi? Rốt cuộc mèo còn có thể nhìn thấy anh ấy nữa mà......"

Anh nhìn cô một hồi lâu, mới tựa như trấn an mà nói: "Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng cô sẽ biết gì đó. Rốt cuộc vừa mới nghe cô nhắc tới Pluto, tôi còn tưởng rằng khi đó giao tình giữa tôi và cô không tồi."

Không biết như thế nào, tuy thái độ của anh không có gì khác lạ, mí mắt Lâm Linh Khởi vẫn là hơi giật giật, cô khẩn trương mà cầm lấy ống hút lại uống lên hai ngụm nước, ra vẻ tiếc nuối nói: "Đúng vậy, tôi cũng cho rằng tôi và anh ấy rất thân thuộc, không nghĩ tới anh ấy còn có người yêu thương cũng không nói cho tôi...... Ai ai, rốt cuộc giới tính khác biệt, chúng tôi tuy có chút giao tình, cũng không phải bạn thân gì cả!"

"Tôi chính là Quỹ, nhưng cô vẫn dùng "anh ấy", tôi và A Quỹ trong lời cô nói, cảm giác khác rất nhiều sao?"

Lâm Linh Khởi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thấy biểu cảm của anh dường như không phải là không vui, mới lắp bắp mà nói: "Không có...... Không có, các anh lớn lên rất giống...... Được rồi, thật ra có một chút khác biệt, là khí chất thì phải...... Cả người cảm giác không quá giống nhau, anh giống như so với anh ấy thoạt nhìn càng thành thục hơn, thân cao hình thể cảm giác cũng có chênh lệch, nhưng mà có thể là do anh ấy có chút trong suốt...... Anh...... Anh đương nhiên không phải là trong suốt rồi."

"Còn có gì nữa?"

"Cái kia...... Thật ra anh ấy lạnh, còn anh thì cảm giác là nóng...... A, không cần để ý tới tôi...... Đây chỉ là cảm giác mà thôi...... Có thể là bởi vì do thời tiết nóng."

Cô nói năng lộn xộn, cả mặt đỏ bừng mà ý đồ muốn chuyển đề tài câu chuyện. Từ lúc chạm mặt đến bây giờ, hai người cũng không có tiếp xúc gần gũi thân, cho nên thật ra cô cũng không có chân thật cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, chỉ là trên người anh có hơi thở mà Quỹ vốn không có, đó cũng không phải kiểu mùi hương thật rõ ràng, nhưng chắc chắn sẽ khiến người chỉ thoáng tới gần cảm nhận được nhiệt độ mà có chút thất thần.

Rất muốn giải thích rằng, khả năng chính là gieo lên người một loại đồ vật. Cô có thể xác định chính là, linh hồn cũng sẽ không có loại này hương vị, đó là nhiệt độ thuộc về thế giới chân thật. Rất mê người, rồi lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, phảng phất chỉ cần hơi nổi chút lòng tham mà hít nhiều hơn một chút, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Chử Quân săn sóc mà cũng không có lại ép hỏi tiếp nữa, chỉ là hỏi cô có đói hay không, có cần dùng cơm hay không. Anh dò hỏi ôn nhu, giống với Quỹ như thế, Lâm Linh Khởi có chút xuất thần mà lắc lắc đầu, nói mình hẳn là phải đi về, lại bị anh nhẹ nhàng giữ lại: "Nếu không có việc gì mà nói, ở lại tâm sự cùng tôi có được không?"

Ngữ khí của anh hơi thở rất mê hoặc, mặt mày cảm xúc gây lung lạc nhân tâm, cô không tự chủ được gật đầu đồng ý, quên mất mình hẳn là phải nhanh chóng thoát đi.

Tất nhiên, Lâm Linh Khởi ngay từ đầu đã rất cẩn thận tận lực tránh nói tới cô từng cùng Quỹ có bao nhiêu thân mật, nhưng mà Chử Quân tựa hồ cũng không có hỏi tới chuyện này nhiều hơn, anh khi thì mỉm cười, khi thì nhẹ giọng đáp lời, tiếng nói trầm thấp như ca, ở trong bối cảnh đám đông dần dần tăng lên nhiều tiếng hỗn loạn, dễ nghe lại rõ ràng.

Tiếng nói ồn hòa, mắt nhìn chăm chú mềm mại, phảng phất tách ra một thế giới khác chỉ có hai người bọn họ, ở trong gió biển thổi vỗ về mành sa, phiêu đãng khơi dậy bóng dáng ái muội, Lâm Linh Khởi cảm thấy bản thân mình giống như quay về thời khắc khi Quỹ còn ở bên cạnh, dần dần buông xuống cảm giác mạnh mẽ duy trì duy trì khoảng cách, toàn tâm toàn ý đều đặt ở trên người anh.

Nếu giờ này khắc này có thể vĩnh viễn tiếp tục thì tốt biết bao, thật ra chỉ cần anh có thể chăm chú nhìn cô như vậy, đối diện mỉm cười với cô, cô đã cảm thấy mỹ mãn. Thế giới của cô rất nhỏ, chỉ chứa được anh và cô, chỉ là thế giới của anh nói vậy không giống nhau, không có khả năng chỉ bao dung cô.
Hơi thở gió đêm hỗn loạn ẩm ướt thổi tới, từ phương xa truyền đến tiếng sấm rền, đêm Thất Tịch, nghe nói Ngưu Lang Chức Nữ sẽ vì vui mừng mà rơi lệ, chỉ là người ở bên ngoài cũng chưa từng nghĩ đến, nước mắt bọn họ sẽ đến vừa nhanh lại mãnh liệt như thế.

Mưa rào bất chợt, khiến người ở quán cà phê lộ thiên sôi nổi đứng dậy chạy trốn, Chử Quân lấy hóa đơn xong cũng che chở Lâm Linh Khởi đi về hướng đại sảnh khách sạn. Đoạn đường này không xa, nhưng mưa quá lớn, hai người đều ướt như chuột lột, mặc dù xe Chử Quân dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn, anh vẫn kiên trì cô lên thay đổi quần áo khô ráo rồi anh mới có thể đưa cô về.

Thật ra dù anh không đưa cô về, từ nơi này bắt xe bus về nhà trọ cũng chẳng qua chỉ mất hai mươi phút, Lâm Linh Khởi cũng không cảm thấy mình kiều quý đến như vậy liền sẽ cảm mạo. Nhưng mà bất kể anh là Quỹ hay là Chử Quân, đối mặt với tầm mắt lạnh nhạt của anh quét qua tầm mắt, Lâm Linh Khởi đều không thể khơi dậy quá nhiều dũng khí phản kháng, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo anh đến phòng khách sạn.

Phòng Chử Quân đang ở là một căn xa hoa trên tầng cao, ngoài phòng ngủ cùng và phòng tắm ra, còn có phòng khách rộng rãi cùng quầy bar. Lâm Linh Khởi chưa từng tới kiểu phòng hoa lệ thế này bao giờ, cả người đều rất co quắp, chỉ có thể ngơ ngác mà nghe anh phân phó đi tắm gội trước, cởi quần áo ướt ra thay bằng áo tắm dài, chờ nhân viên phục vụ trong khách sạn đưa tới bộ đồ mới.

Đi vào phòng tắm so với phòng khách ở nhà trọ của mình còn lớn hơn, đầu Lâm Linh Khởi hoàn toàn bị vây quanh bởi trạng thái hỗn loạn, không rõ vì sao mình lại rơi vào loại tình cảnh thế này. Ban đêm Thất Tịch giông tố, trai đơn gái chiếc trong khách sạn...... Nghĩ thế nào đều ra cảnh tượng ái muội, nhưng mà Chử Quân hẳn là chẳng có một chút hứng thú nào với cô mới có thể không để bụng mà để cô vào phòng đi?

Ý nghĩ như vậy khiến cô có chút khổ sở lại có chút an tâm, mãi đến cuối cùng cô cũng tắm xong ra ngoài, đối mặt với cô chỉ ăn mặc áo tắm dài, anh không hề có dị trạng, chỉ là ôn hòa bảo cô ăn trước vài thứ chờ anh, rồi sau đó liền thong dong tiến vào phòng tắm.

Từ giữa trưa tới giờ, Lâm Linh Khởi chỉ uống có chút đồ uống, cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, hiện tại quả thật là đói bụng, trên bàn bày đồ ăn, tựa hồ là Chử Quân kêu phục vụ đưa tới phòng cho khách, nhà ăn của khách sạn này ở Trung Quốc rất nổi tiếng, hương vị đồ ăn cũng không phụ nổi danh, Lâm Linh Khởi ăn đến chăm chú, đến Chử Quân bước ra từ trong phòng tắm cũng chưa phát hiện.

Mãi đến khi anh ngồi trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô, Lâm Linh Khởi mới nhớ tới chuyện mình phải làm là chú ý hình tượng, lập tức buông chiếc đũa che miệng lại, nào biết anh lại cầm lấy chiếc đũa gắp một ít đồ ăn vào trong bát cô, ôn nhu nói: "Từ từ ăn, ăn nhiều một chút mới tốt cho thân thể, em gầy quá."

(Alice: Mình tính đợi tới edit xong cả bộ mới đăng, vừa hay hôm nay là Thất Tịch quyết định đăng trước, dù sao cũng sắp hoàn rồi. Chúc mn Thất Tịch vui vẻ. Nhớ ăn đậu đỏ nha 🥰🥰)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro