Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của anh rất ôn nhu, thái độ cũng rất thân mật, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm dài, cơ ngực rắn chắc nửa che nửa lộ, chọc người ta sinh ra vô hạn mơ màng. Lâm Linh Khởi ngơ ngẩn cầm lấy bát đũa, vì cảnh đẹp trước mắt lại ăn thêm vài miếng cơm, nụ cười trên mặt Chử Quân càng ôn nhu, nhưng không biết vì sao, Lâm Linh Khởi lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô có chút khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Bị mị lực của anh mê hoặc, Lâm Linh Khởi không dùng dung lượng não tiếp tục suy nghĩ sâu xa, ở trong giọng nói mềm mại của anh dỗ dành, lại ăn thêm vài thứ, mãi đến khi ăn đến no bụng, cô ngượng ngùng mà muốn nói hẳn là khiến anh tốn thời gian ăn cơm cùng, Chử Quân lại đột nhiên mở miệng.

"Về người mà tôi muốn tìm kia, tuy tôi không nhớ nổi diện mạo và tên của cô ấy, ở cảnh trong mơ linh tinh vụn vặt lặp đi lặp lại, vẫn là có thể chắp vá ra không ít đồ vật. Nếu tốn chút thời gian tiếp xúc, tôi nghĩ tôi còn có thể cảm nhận được đối phương có phải là cô ấy hay không."

Lúc này, cuối cùng Lâm Linh Khởi cũng tỉnh ngộ chuyện này thật sự không thích hợp, nghĩ tới vừa nãy quán cà phê lộ thiên, anh giống như vô tình hỏi chuyện, cô tìm mọi cách gian nan mà nuốt xuống ngụm trà cuối cùng suýt chút nữa sặc chết mình, mở lớn đôi mắt tận lực làm chính mình thoạt nhìn rất vô tội, người đàn ông lại không nhanh không chậm mà tiếp tục nói.

"Lúc trước tựa hồ là cô ấy chủ động tỏ tình, nói muốn ở bên tôi, tới sau này, lúc tôi sắp biến mất, cô ấy còn khóc nói, hy vọng chúng tôi đến cuối cùng vẫn ở bên nhau. Trong giấc mơ, mặc dù tôi hai bàn tay trắng, cô ấy vẫn như cũ toàn tâm toàn ý yêu tôi như vậy, đến nỗi sau khi tỉnh lại, mỗi một giọt nước mắt luyến tiếc vì tôi rời đi của cô ấy, đều sẽ làm lòng tôi đau đớn.

Tôi mất gần một năm thời gian tìm tới nơi này, muốn xác nhận hết thảy đều không phải là ảo giác do tôi nổi điên mà có, cũng muốn bảo đảm với cô, lời yêu khi đó nói với cô ấy chắc chắn không phải nói suông, chỉ là nếu cô ấy căn bản không muốn thừa nhận phần tình yêu kia, cô cảm thấy tôi nên dùng tâm tình như thế nào đối mặt đây?"

Lâm Linh Khởi không dám đáp lời, Quỹ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lạnh đến có thể làm đông lạnh rớt một tầng da của cô, cô run một hồi lâu, mới run run mà nói: "Điều kiện của anh tốt như thế...... Cô ấy đại khái không xứng với anh, huống chi anh cho rằng người kia...... Nói không chừng không phải người kia...... Rốt cuộc đến diện mạo tên tuổi đối phương đều không nhớ rõ...... Nếu là nhận sai...... Không phải rất xấu hổ sao?"

"Tuy tôi không nhớ rõ cô ấy là ai, nhưng tôi cực kì nhớ rõ cảm giác khi ôm cô ấy, chúng ta thử xem sẽ biết."

Quỹ cười lạnh một tiếng, cười đến tủy sống của Lâm Linh Khởi cũng đóng thành băng. Trước kia Quỹ chỉ cần thoáng tức giận cũng đã đủ đáng sợ, hiện tại anh đâu chỉ là tức giận nho nhỏ, căn bản là bạo nộ, khiến người ta lập tức trào ra cảm giác khó giữ được cái mạng nhỏ này. Đang phân vân giữa trốn và không trốn, Lâm Linh Khởi lựa chọn trốn đi, nhưng cô vừa mới đứng dậy, bốn phía trời đất liền quay cuồng, chờ đến khi cô làm rõ ràng tình huống, cả người đã bị anh ném đến trên giường phòng ngủ, cũng lọt vào áp chế hung hăng.

Cho dù áo tắm trên người cô có buộc chặt đến đâu, ở dưới sự lăn lộn như vậy cũng không khỏi tuột ra, thế là nhiệt độ nam tính từ thân hình rắn chắc của anh, liền đối với cô lộ ra đàn áp. Giờ khắc này, Lâm Linh Khởi cảm nhận sâu sắc bản thân mình chính là một con cừu bất lực bị con báo vồ lấy giết chết, ngoài run bần bật ra thì không thể phát ra sức lực nào khác.

Thấy bộ dạng đáng thương kia của cô, Quỹ có chút mềm lòng, nhưng anh cũng không thả lỏng kiềm chế với cô, chỉ là thả chậm ngữ khí hỏi: "Vì sao phải nói dối anh?"

Anh nhẹ nhàng một câu "Vì sao", như một tia sét đánh lên đầu cô. Đúng vậy, vì sao cô muốn lừa anh, rõ ràng anh còn tồn tại, vì tìm cô mà đến, cô lại lựa chọn dấu diếm qua đi, vẫn chưa nghĩ đến tâm tình của anh, chỉ là cô có thể làm sao bây giờ, nghĩ đến đây, từ sau khi nhìn thấy anh, nước mắt vẫn luôn kìm nén đột nhiên trào ra.

"Cứ cho là thừa nhận lại như thế nào, thừa nhận chúng ta là có thể ở bên nhau như trong quá khứ sao? Không có khả năng, tôi và anh vốn dĩ đã không phải người cùng một thế giới. Khi đó anh thích tôi, là bởi vì chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy anh, tôi lại sống chết quấn lấy anh, anh quá cô đơn cho nên dao động, chỉ là hiện tại, tôi lấy cái gì để so với người khác? Hơn nữa anh còn bảo tôi hãy quên anh đi không phải sao? Là anh bảo tôi hãy quên anh đi, anh không cần tôi, anh muốn tôi quên anh đi!"

Quỹ lúc đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó chắc chắn nói: "Không có khả năng, tôi không có khả năng ngay từ đầu đã bảo em quên tôi đi."

Nghe được câu này của anh, đổi lại là Lâm Linh Khởi ngẩn người. Là cô nhìn lén trước lịch ghi chú, mới biết được Quỹ bảo cô hãy quên anh đi. Cẩn thận nhớ lại, cách ngày Quỹ ghi chú, hình như còn có một hai ngày, nói như vậy, câu gào khóc kia của cô như là vô cớ gây rối......

Quỹ thấy bộ dạng kia của cô, liền biết cô chột dạ, nhướng mày cười lạnh nói: "Em đang ỷ vào tôi không nhớ nổi chi tiết, cố ý lừa gạt tình cảm của tôi."

"Không...... Không có......"

"Lúc chủ động tỏ tình với tôi nói dễ nghe như vậy, kết quả tôi rời đi không đến một năm đã muốn quăng tôi."

"Không...... Không có a......" Lâm Linh Khởi bất lực mà lại lần nữa muốn khóc lên, nhưng anh lại tiếp tục bức ép từng chuyện: "Dám tỏ tình với hồn ma, lại không có dũng khí kết giao với tôi ở thế giới hiện thực, đồ nhát gan."

"Tôi...... Ngô......"

Nghiêm túc lại nói tiếp, Lâm Linh Khởi cũng không thể tưởng được lời nào có thể giúp mình cãi lại, lúc này Quỹ cũng mất đi sự nhận nại cuối cùng, trực tiếp hôn cô.

Nụ hôn của anh tham lam vô cùng, mang theo nhiệt độ nóng bỏng có thể thiêu đốt người ta, đó là chuyện mà trong quá khứ Quỹ có nhiệt tình như thế nào, cũng không thể tản mát ra nhiệt độ chân thật. Loại độ ấm này đối với Lâm Linh Khởi mà nói là sự xa lạ, chỉ là anh lại ở trong môi lưỡi cô đàn tấu giai điệu quen thuộc như thế, rất nhanh liền cuốn cô vào cơn lốc xoáy tình yêu mê hoặc.

Hoàn cảnh bất đồng cùng một năm chia lìa, khiến cho bọn họ ít nhiều cảm thấy xa lạ với nhau đối lẫn nhau, nhưng chỉ cần một cái hôn, ở sâu trong nội tâm không có cách nào che lấp khát vọng, đã đủ để đánh vỡ ngăn cách dậm chân tại chỗ.

Cô quá nhớ anh, nhớ sự dịu dàng của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ lúc hai người như hình với bóng ngày ngày đêm đêm. Phủ nhận bản thân mình là người anh tìm kiếm, sao cô không đau khổ, nhưng cho dù áp lực khổ như dao đâm vào trái tim, ở trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi chỉ biết lan tràn, chưa thể điên cuồng tuôn ra, mãi đến khi bị anh hôn như vậy, không thể kìm chế lại nữa.

Nhiệt độ lưỡi cùng lưỡi nhiệt giao nhau, nghiền nát tạo ra tơ tình ái muội, giữa môi răng mút hôn là cỡ nào ngọt ngào, hai người đói bụng hồi lâu không chút nào muốn từ bỏ bất cứ một giọt nào. Chìm sâu đáp lại nụ hôn của anh, Lâm Linh Khởi hoàn toàn không chú ý tới trên áo tắm dài trên người đã chảy xuống.

Lâm Linh Khởi có làn da trắng, bóng loáng tinh tế, da thịt lõa lồ tảng lớn ở dưới ánh đèn phá lệ lóa mắt, đối với Quỹ mà nói có lực dụ hoặc vô cùng. Trong quá khứ ở chung, tình cảm mãnh liệt in thật sau ở trong lòng anh, có thể lưu lại đoạn ngắn lại không nhiều lắm, duy nhất nhớ kĩ, đó là hình ảnh trong bóng đêm, da thịt cô non mềm vì anh ôm mà phát sáng lên.

Mặc dù khi mới gặp không nhận ra cô, khi bước qua nhau, đáy lòng liền có một thanh âm, nói cho anh không thể cứ như vậy thả cô đi. Ở chung trong thời gian ngắn ngủn, cứ như vậy đến linh hồn cũng rùng mình cảm giác quen thuộc, càng khiến cho anh xác định suy đoán của mình, anh vốn tưởng rằng cô phải vui sướng, nào biết cô lại kháng cự tương nhận.

Trong nháy mắt kia, anh dường như bị phẫn nộ cùng thất vọng nuốt hết, chỉ là ưu thương cùng quyến luyến của cô, khiến cho anh rất nhanh đã bình tĩnh lại, hỏi cô vì sao lại như thế, mãi đến lúc vừa nãy cô đáp lại, cuối cùng để anh biết được điều cô băn khoăn.

Quả thật, hoàn cảnh của anh và cô hoàn toàn khác với lúc trước, có lẽ ở chung trong hiện thực sẽ khiến bọn họ chia ly. Tình yêu cũng không thể khắc phục hết thảy, trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, nhưng anh nguyện ý tin tưởng yêu có thể khắc phục rất nhiều trở ngại, bởi vì bản thân anh chính là chứng minh.

Phiêu đãng trong vô định, anh không biết chính mình đang bị hôn mê, nhưng anh biết mình vì cô mà tỉnh lại. Sau khi hoảng hốt tỉnh lại, anh không biết mình có thể tìm được cô hay không, nhưng anh biết anh phải truy tìm. Đoạn tình yêu say đắm không thể tả hết, sau khi trải qua mọi chật vật khốn đốn, cuối cùng lại có thể thấy được ánh mặt trời, anh sao có thể vì cô lo được lo mất mà từ bỏ.

Quỹ dùng tay phủ lên da thịt cô, thu vào lòng bàn tay tất cả ánh sáng của cô vì anh mà tản mát ra. Qua những cái vuốt ve yêu thương, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho cô liên tục rùng mình. Rõ ràng biết hiện tại không đẩy anh ra, lúc sau nếu lại chia lìa chắc chắn cô sẽ càng thêm thống khổ, nhưng bị ôm hôn như vậy, Lâm Linh Khởi thật sự không thể sinh ra tâm tư chống cự.

Cô ôm lấy cổ anh, khó nhịn mà đem chính mình dâng lên, cử chỉ này không hề nghi ngờ đã cổ vũ anh, đốt ngón tay rõ ràng thon dài từ eo cô gái trượt xuống tiến vào bên trong đùi cô, một vòng lại một vòng gợn sóng miêu tả ra ái muội.

Mặc dù anh không có yêu cầu cô nhắm mắt lại, trong lúc giao triền cảm thấy xấu hổ, cô vẫn như cũ theo thói quen trong quá khứ, không dám nhìn trộm hết thảy. Nhắm mắt lại cũng tốt, cô nghĩ, không nhìn thấy liền có thể coi hết thảy chuyện này như cảnh trong mơ, mỹ lệ lại ngọt ngào hoàn mỹ. Anh đã quay về, trở lại tìm cô, vẫn yêu cô như cũ, cũng ôm cô thật sâu, đây là hy vọng xa vời sau một năm đã qua của cô, ngay đến cả trong mơ cũng không thể xuất hiện.

Trên người anh mang theo nhiệt độ nóng rực cô không có cách nào tưởng tượng nổi, giữa môi hôn trong quá khứ chưa bao giờ từng có hơi thở, anh là người sống sờ sờ, trọng lượng đè ở trên người cô không thể mất đi, lực độ dùng trên da thịt cô càng khiến lòng người phát run.

Quỹ của quá khứ, phiêu đãng giữa chân thật và hư ảo, tuyệt đối không thể làm như vậy giống vừa rồi, bế cả người cô lên; cảm xúc khi đụng chạm vào cô lúc trước cho dù có kích cuồng như thế nào, vẫn luôn thật cẩn thận sợ bị bỏ lỡ. Chỉ là lập tức, trở về thế giới thực anh lại không có điều gì cố kỵ, anh có thể dễ dàng bế cô lên, cũng có thể lưu lại ấn ký trên người cô.

Thế là sau khi bọn họ cuối cùng nhớ ra phải hô hấp, lưu luyến kết thúc nụ hôn này, anh liền tham lam mà hướng về phía cô cô gặm xuống. Người đàn ông mút gặm không lưu tình chút nào, tựa như khiển trách rồi lại dốc hết cơ khát tưởng niệm, rất nhanh đã để lại trên da thịt trắng nõn dấu vết rõ ràng.

Trong quá khứ, nếu anh lạnh băng mút gặm như vậy, sẽ hút đi tất cả nhiệt độ của cô, nhưng hiện tại anh xâm lược, lại mang theo ngọn lửa thiêu đốt hết thảy, không khí bốn phía đã bị châm cạn, mặc dù buông môi cô ra, cô vẫn không có cách nào hô hấp. Cô ngâm nga rùng mình, ngửa đầu về sau muốn tránh thoát cánh môi khiến máu cô sôi trào, nhưng anh sao có thể để cô kháng cự, dùng ưu thế thân thể hoàn toàn áp chế của anh, dời môi hướng tới giữa ngực mềm mại của cô, không chút khách khí cắn lên đầu vú đang dần dần nóng lên cứng rắn.

"Y...... A Quỹ......"

Bỗng nhiên kích thích khiến cô bật khóc, khiến thân mình anh có chút chấn động. Trong hồi ức rách nát, anh nhớ rõ cô phát ra từng tiếng từng tiếng một tô mị, nhưng vẫn không rõ ràng lắm vì sao cô lại kêu lên, thanh âm này phá bỏ lớp sương mù trong mộng, khiến tâm anh đang phiêu đãng không nơi nương tựa, cuối cùng ra nơi khởi nguồn.

"Là anh...... Khởi...... Là anh...... Anh đã trở về, ở ngay đây......"

Anh dùng môi chạm vào khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn, ở bên ngực trái của cô nỉ non thì thầm, tiếng nói hồn hậu gợi lên rùng mình sâu nhất từ đáy lòng cô. Cô khó kìm lòng nổi mà mở to mắt, cúi đầu xuống, vừa vặn đón nhận ánh măt chấp nhất nhìn lại.

Lúc trước, Quỹ không muốn cô đang lúc nhiệt tình lại nhìn anh, cho nên đây là lần đầu tiên cô thấy rõ anh chăm chú mà cuồng nhiệt chăm chú nhìn. Bị con ngươi như biển sao của anh bao trọn lấy, mặc dù cô bình phàm không có gì đặc biệt, tựa hồ cũng trở nên sáng lấp lánh.

Trong nháy mắt này, cô đột nhiên tỉnh ngộ, dù cho ngày mai có thể sẽ bị vứt bỏ, cô vẫn như cũ không có cách nào tách mình ra khỏi tình yêu này, bởi vì anh là Quỹ của cô, là người yêu độc nhất vô nhị, sẽ hỏi han ân cần đối với cô, sẽ thương tiếc cho nước mắt của cô. Từ nhỏ đến lớn, cô đã căm hận không biết có bao nhiêu lần chuyện mình có thể "Nhìn thấy" này, nhưng sau khi ở bên anh, cô không còn oán hận đôi mắt Âm Dương của mình nữa, nếu như không nhìn thấy, sao có thể tương ngộ cùng anh, có được tình yêu say đắm mà chính cô cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.

Bàn tay lớn của anh mở bắp đùi cô ra, dùng lòng bàn tay vuốt ve hoa hạch vẫn còn ngượng ngùng. Vào lúc thân thể của cô vì anh mà thức tỉnh chảy ra ướt át ra ngọt ngào, ngón tay thon dài liền thuận thế trượt vào hoa huyệt chật hẹp.

"Hô a......"

Hai mắt Lâm Linh Khởi có chút thất thần mà nằm trên giường, mở ra hai chân tùy ý anh khảy nụ hoa giữa hai chân. Áo tắm dài trên người đã hoàn toàn buông ra, trên da thịt trắng nõn có dấu hôn anh đã gặm mút qua. Đầu tóc đen nhánh mang theo ướt át, xõa tung ra trên khăn trải giường trắng tinh, thoạt nhìn vừa bất lực lại chọc người trìu mến.

Ở dưới ánh đèn sáng ngời tận tình thưởng thức cô nhu mị là nguyện vọng cho tới nay của anh. Tuy vốn dĩ anh cũng không nghĩ tới vào ngay đêm đầu tiên gặp lại cô đã phát sinh quan hệ, chỉ là sau khi anh đụng chạm đến cô, tất cả sự tham lam đều trở thành chuyện đương nhiên.

Ngón tay dài bị nơi nóng ướt của cô cắn mút gắt gao, xúc cảm như tơ lụa cùng sự run rẩy điềm mỹ của cô kéo anh về hồi ức trong đêm tăm tối kiều diễm. Kí ức trong đầu có lẽ không thành văn chương, nhưng tác động tới linh hồn sâu trong thân thể, lại thanh thanh rõ ràng biết được mỗi một tấc yếu ớt nhạy cảm từ chỗ sâu trong thân thể cô.

Lòng bàn người đàn ông tay ở trong vách tường thịt non mềm ma sát ra khoái ý tê dại, đốt ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng gập lên, đâm về nơi e ấp trong khe hở, từng chút lại từng chút kích thích khiến hoa huyệt khóc nức nở. Động tác tay quen thuộc cùng nhiệt độ xa lạ, nữ thể đã nhạy cảm lại càng cảm thấy thẹn, dấu hôn hồng nhạt dấu càng thêm rực rỡ, nụ hoa trên ngực cũng bởi vậy càng thêm đứng thẳng.

"Hô...... A Quỹ...... A Quỹ......"

Cô biết anh đang làm gì, lại không dám tin tưởng mình thật sự đang trong vòng tay anh, mặc anh khảy. Mới ngày hôm qua, anh vẫn là ảo mộng sắp bị cô từ bỏ, hôm nay anh lại chân thật mà kết nối cùng cô như thế. Ngón tay anh tựa hồ mang theo dòng điện, đến cả mật nước dâm đãng của cô cũng có điện quang len lỏi vào nơi ẩn nấp sâu nhất bên trong, xâm nhập vào từng huyết mạch, cho đến tất cả khe hở.

Ngoài dục vong nóng bỏng trong cơ thể, hình ảnh trước mắt cũng khiến huyết mạch cô sôi trào. Trong khi hai người quấn lấy nhau, áo tắm dài trên người anh cũng đã tuột ra, ở dưới ánh đèn sáng ngời, thân hình rắn chắc cùng đường cong đẹp đẽ, nửa kín nữa hở lộ ra dưới lớp vải, cứ như vậy thoắt ẩn thoắt hiện hớp lấy hồn người.

Mặc dù hai mắt vì khoái cảm mà khó có thể ngắm nhìn, làn da khỏe khoắn tràn ngập mỹ cảm phập phồng, vẫn như cũ khắc thật sâu trong đầu cô. Trong trí nhớ của cô, Quỹ luôn mặc quần áo, thoạt nhìn văn nhã thon dài, cũng sẽ không biểu hiện ra dã tính xâm lược ở trước mặt cô, chỉ là anh của hiện tại nằm ở trên người cô, cơ bắp rắn chắc sôi sục, như là một con dã thú cơ khát mỹ lệ, không chút nào giữ lại hướng về phía cô bảy tỏ anh nhất định phải có được.

Cô thích anh ôn nhu, đối với sự cường thế của anh cũng không có cách nào chống cự, chỉ là cảm giác khi bị anh đụng chạm trước kia so với hiện tại dù sao cũng không giống nhau. Đương lúc ngón tay thứ hai của anh hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, cảm nhận rõ ràng nơi u mật kia bị căng ra càng thêm xấu hổ, cuối cùng khiến cô có chút cứng đờ.

Phát hiện ra phản ứng của cô, Quỹ nhẹ mổ lên khuôn mặt phiếm hồng, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Đừng sợ, đợi lát nữa anh sẽ nhẹ một chút."

Thân thể của cô vì anh an ủi mà lại thả lỏng ra, nhưng bỗng nhiên sau khi hiểu được ý của anh, khuôn mặt dường như muốn bốc cháy, chỉ là cô vốn dĩ không có thời gian suy nghĩ sâu xa tiếp, bởi vì anh lập tức kéo cô vào vui thích càng sâu hơn.

Dưới hoa hạch sưng to, vốn dĩ nụ hoa e ấp đã nở rộ, chảy ra mật nước ngọt ngào, người đàn ông khép hai ngón tay lại theo mật dịch ra vào trong hoa tâm, chợt nhanh chợt chậm, nghiền nát tạo ra từng đợt khoái cảm, cô chỉ có thể bám lấy bờ vai của anh, tránh cho mình bị chết đuối trong sóng triều vui thích.

Nhưng ở trong hoan ái, từ trước đến nay anh luôn bao phủ quả đào lớn của cô mà không phải là ôm thân cây (*), cô đụng chạm cũng sẽ chỉ dẫn tới động tác của anh càng thêm kịch liệt, đương lúc ngón tay mảnh khảnh của cô trượt trên cánh tay anh, gợi lên xúc cảm ái muội khiến anh càng khó nhẫn nại thêm nữa, hai ngón tay khép lại hung hăng cắm sâu vào trong, quấy đảo thịt non yếu ớt nhất sâu trong hoa huyệt.

(*) nguyên gốc Hán Việt là "cự đào mà phi phù mộc", mình có tra trên Baidu nhưng không ra nghĩa nên mình dịch theo nghĩa mình hiểu. Bạn nào biết từ này chỉ mình nha. Gia đình xin cảm ưn 🥰🥰🥰

Khoái ý tích lũy cùng kích thích mãnh liệt ép cho cô cong người lên muốn thoát ra, chỉ là anh lại lần nữa kiềm chế eo mông cô, bức bách cô nghênh đón sóng triều khoái cảm đánh thẳng từ phía chính diện.

"Y...... A......... A a a......"

Lâm Linh Khởi mở to đôi mắt thất thần, đầu ngón tay ở trên da thịt anh tạo ra vệt đỏ, vẫn không chống cự nổi dòng điện từ dưới bụng xông thẳng lên não, nhưng khi cô gần như sắp ngừng hô hấp, Quỹ bỗng nhiên lại thu hồi ngón tay, chậm rãi liếm phía trên hứng lấy triều dịch, cũng đem tinh tráng hẹp mông khảm nhập vào giữa hai chân cô.

Hoa huyệt bị đưa lên cao trào kịch liệt thở dốc, gậy thịt gắng gượng thừa dịp khe hở này mà tà ác dùng nhiệt độ làm nóng đâm vào tầng tầng cánh hoa. Hoa môi trong cao trào dư vị bất lực rên rỉ lại không được giải trừ, thân thể Lâm Linh Khởi càng run mạnh hơn, eo mông khó chịu vặn vẹo ra vong cung duyên dáng, đón ý hùa theo sự xâm chiếm của anh.

Vì trước kia đã được dạy dỗ, cô sớm đã thành thói quen chủ động dâng lên chính mình, nhưng việc này cũng không có nghĩa là hoa huyệt chặt hẹp có thể dễ dàng bao lấy đồ vật rất lớn kia của anh. Đương lúc anh cảm giác được nữ thể gấp không chờ nổi nữa, dùng sức đâm về phía trước, nơi miệng huyệt bị căng ra cảm giác khác thường rõ ràng, lập tức khiến cô phát ra tiếng kêu.

"A Quỹ...... Em...... Em......"

Hốc mắt cô phiếm hồng, đầu tóc rối loạn, mặc dù không có dũng khí nhìn lén, thân thể vẫn như cũ có thể cảm nhận được anh nóng cháy thô to, cô thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi khi đồ vật kia đi vào trong cơ thể, sẽ mang lại bao nhiêu kích thích.

Trước kia cô dám phóng túng chính mình cùng Quỹ giao hoan có một phần là bởi vì tính đặc thù của linh hồn, anh chưa bao giờ khiến cô cảm thấy đau đớn, cho tới nay đều là vui thích, cô sao có thể sợ hãi kết hợp. Nhưng mà hiện tại, đối mặt là cả người phát ra nhiệt độ, anh có được thân thể bằng máu thịt, cô cũng không ngây thơ mà cho rằng lần đầu tiên có thể tránh được cơn đau khi phá thân.

Cô biết trong lòng mình có bao nhiêu không muốn xa rời anh, cũng biết mình có bao nhiêu tham lam luyến tiếc vui thích mà anh cho trong quá khứ, mà tối nay, cô đã định sẵn là không trốn thoát bị anh kiên trì cùng áp chế, cố tình cô cũng không phải người có thể phân rõ tình và yêu tách ra, nếu thật sự cùng anh phát sinh quan hệ, cô chỉ biết sa đọa càng sâu mà thôi.

Bất lực cùng mơ hồ quanh quẩn trong đầu, lại bị một câu đơn giản một đơn giản "Đừng sợ" của anh nhẹ nhàng bâng quơ xua tan. Trên thực tế, ở dưới thân anh, những bàng hoàng của cô thường thường cũng chỉ có thể tồn tại trong chớp mắt hoặc một giây nào đó, bởi vì anh mạnh mẽ mà không muốn cô lùi bước, chỉ cần nhận thấy cô hơi lui về phía sau, anh sẽ lập tức kéo cô vào trong ngọn lửa càng mãnh liệt hơn.

Quỹ từ từ hôn lên cô, làm cô hòa với hơi thở của anh, không còn sức nghĩ tới nguy cơ dưới hạ thân, mà gậy thịt tà ác kia, liền nhân lúc hoa huyệt mở ra thở dốc, như có như không xoay vòng quanh, dụ hoặc cô bỏ đi chần chờ. Khi cô đang say mê giao triền cùng môi lưỡi của anh, anh không chút do dự ép hẹp mông xuống, thế như vạn quân lôi đình mà phá vỡ thân thể của cô.

"Ngô...... Ô ô......"

Cảm giác khủng bố phong phú, oanh tạc khiến toàn thân cô rùng mình, cùng với cảm giác xé rách đau đớn ập tới, càng làm cho cô không nhịn được chảy ra nước mắt. Cô không nghĩ tới sẽ đau như vậy, như một mồi lửa hung hăng từ nơi yếu ớt nhất của cô cháy lan ra ngoài đồng cỏ, cô tránh cũng không thể tránh, dường như muốn hóa thành tro tàn.

Quỹ cũng biết cô đau, bởi vì cô kẹp đến thật sự rất chặt, hạ thân anh mỹ mãn cũng nhanh mà cũng dày vò, hận không thể lập tức thẳng tiến lần thứ hai, để rõ đầu rõ đuôi mà hưởng thụ sự tan vỡ ngọt ngào tuyệt vời của cô, nhưng vì để có thể làm cô thích ứng nhanh hơn, anh lại đè nén phần phóng túng dục vọng kia xuống.

Nếu có thể, thật ra anh cũng không muốn cô chịu đau, nhưng nếu dây dưa dây chỉ lui không tiến, đối với hai người họ đều là tra tấn. Khi còn là linh hồn, anh chần chờ thì cô chủ động mới tục nổi lên hai người duyên phận, thay đổi hoàn cảnh khác, cô lại bắt đầu lùi bước, nếu anh lại do dự, mối quan hệ này sao có thể tiếp tục nữa.

Bất kể là một mối quan hệ thâm nhập giao lưu nào, đều sẽ không thể tránh khỏi cơn đau khi cọ sát. Anh biết bản thân mình ích kỷ, rõ ràng đã biết cô sợ hãi, vẫn như cũ ngang ngạnh muốn kéo cô đến bên mình, nhưng lúc trước chính là cô khóc lóc nói hy vọng hai người có thể bên nhau, anh thật sự, e là cô cũng chỉ có thể nhận mệnh tiếp thu việc anh chết đi mà sống lại trở về dây dưa.

Nghĩ đến đây, Quỹ buông môi cô ra, hơi nhếch khóe môi lên. cả người Lâm Linh Khởi phát run, hoảng hốt cảm thấy anh ở trước mắt như sứ giả Câu Hồn, đang sung sướng kéo cô xuống vực sâu không đáy. Thân thể của cô đã bị chém thành hai nửa, chỗ khe hở bị gây gậy đỏ đậm của anh lấp đầy, vật kia dù chưa tiến sâu thêm một bước tàn sát bừa bãi vẫn có cảm giác tồn tại to lớn, nằm trong cơ thể cô giương nanh múa vuốt cử động, ý đồ thiêu đốt cô thành tro tàn.

Cơn đau khó chịu và khoái cảm quen thuộc, làm cô không biết theo bên nào, chân rất muốn đá đạp lung tung thoát ra, nhưng đương lúc anh chảy từng giọt mồ hôi trên người cô vì ẩn nhẫn, tâm cô liền nổi lên gợn sóng. Biểu cảm anh chăm chú nhìn cô rất ôn nhu, lại mang theo dòng máu cuồng nhiệt, cô nhìn không rõ ràng, lại không cách nào dứt bỏ tình cảm từng có dựa sát vào nhau kia, nhịn không được vừa khóc vừa nói: "...... Đau quá...... Ô...... A Quỹ...... Nặng quá......"

Oán giận không thành câu, rất có ý vị triền miên, mặc dù anh hận không thể lập tức chôn vào càng sâu hơn một chút, nghe thấy câu này của cô, Quỹ lại cắn răng ẩn nhẫn khống chế xúc động điên cuồng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm lấy cô thay đổi tư thế, làm cô có thể nằm sấp ở trên người anh.

Mặc dù mới vừa rồi Quỹ vẫn chưa đè sức nặng cơ thể trên người, thân hình phát ra nhiệt độ tinh tráng kia, đối với Lâm Linh Khỉ mà nói vẫn như cũ tràn ngập tính áp bách, suy cho cùng cô vốn dĩ quen thuộc Quỹ không có thân thể thật sự, hiện giờ tư thế nữ trên nam dưới này giảm đi một phần áp lực xa lạ rất lớn.

Mặc dù lúc đổi tư thế, côn thịt được khảm ở trong cơ thể cô vẫn như cũ có mười phần cảm giác tồn tại, nhưng có lẽ do thân thể đã dần quen với cảm giác bị dị vật xâm phạm, hơn nữa anh săn sóc khiến cô phá lệ cảm thấy an toàn, khi rúc vào trong lòng ngực anh, mồi lửa như xé rách thống khổ dần dần giảm bớt, thay vào đó là bị lấp tràn đầy, cùng với ngứa ngáy khôn xiết.

Mặc dù trong quá khứ kinh nghiệm kết hợp cùng anh cũng không tầm thường, nhưng loại cảm thụ ái muội này quen thuộc như thế, rất mau khiến nữ thể trào ra khát vọng bị anh thâm nhập lần thứ hai. Tuy cô ở trên người anh tuy không dám vọng động, hoa huyệt thở dốc lại đã run rẩy ra tần suất tham lam, tản mát ra hương thơm mị hoặc.

Nhận thấy thân thể cô có biến hóa, cảm giác muốn ngang ngược tiến vào trong nội tâm Quỹ ngược lại thư hoãn xuống, gậy thịt nóng cháy lẳng lặng nằm trong hoa huyệt, dẫn tới vách tường thịt càng mẫn cảm mà cảm nhân cự vật ẩn nấp bên trong chảy ra dung nham. Ngón tay người đàn ông thon dài, không nhanh không chậm theo đường cong như cung đàn trên lưng cô tấu ra chương nhạc ái muội, từng chút từng chút âu yếm da thịt mẫn cảm của cô, dẫn ra tiếng cô ngâm nga lúc cao lúc thấp.

"Hô a...... A a......"

Thân thể của cô nóng bỏng, đầu ngón tay dừng trên xương vai quyến rũ của anh lại là lạnh, thân hình mềm mại vì khát vọng mà rùng mình, mặc dù hoa huyệt bị côn thịt tràn đầy căng ra, tựa hồ không thể thừa nhận thêm nhiều hơn nữa, nhưng dưới sự câu dẫn tà ác của anh, Lâm Linh Khởi không tự chủ được chậm rãi vặn vẹo thân thể, mong nhận được anh cho nhiều hơn.

"A Quỹ...... Ô......"

Vật hoàn toàn đi vào trong cơ thể kia quá thô to, cô không dám di động làm càn quá mức, chỉ là dùng biểu tình mang theo khát cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể tiến thêm một bước, nào biết anh lại chỉ khống chế eo cô, cười như không cười hỏi: "Không đau sao?"

"Y ân...... Còn...... Có chút đau a......"

Trên thực tế, so với đau đớn, nơi hai người đang giao hợp, mang cho cô càng nhiều hư không, cô muốn anh hung hăng mà quấy đảo, làm cho cô càng đau càng nhanh mỹ mãn, chỉ là lời nói như vậy cô không thể nói ra, cố tình Quỹ còn ra vẻ săn sóc, nhỏ giọng nói: "Nếu còn đau thì cứ chậm rãi như vậy."

"Ô...... A Quỹ......"

Cho rằng anh thật sự không tính toán động, Lâm Linh Khởi suýt chút nữa khóc ra tiếng, ngữ khí càng thêm ủy khuất, bộ dạng đáng thương kia của cô chọc anh bật cười, Quỹ không nhịn được nhếch lên khóe môi nói thầm: "Nếu như muốn, thì tự mình động nhanh một chút."

Dù lý trí gần như đã bị tình dục cắn nuốt toàn bộ, cô vẫn như cũ có thể nghe ra tà ác dụ hoặc trong giọng nói của anh, Lâm Linh Khởi ôm hận nhìn anh, ah lại làm như không thấy tầm mắt của cô, để phân thân từ từ lui về phía sau. Nữ thể đã dần dần quen bị côn thịt lấp đầy khoái cảm sao có thể nhẫn nại được nữa, gậy thịt thô to còn chưa lui ra ngoài bao nhiêu, cô liền không chịu được dựng thẳng thân nhích tới, tích cực đón nhận.

"Y a...... Hô a a a......"

Thân thể của cô lúc trước đã bị anh hoàn toàn dạy dỗ qua, mặc dù đã trải qua một năm chia lìa, ký ức của thân thể đối với vui sướng vẫn rõ ràng như cũ. Đơn giản hơn một chút, hoa huyệt hàm chứa rồi phun ra cùng một góc độ với eo mông, đều sung sướng lên tận trời xanh, trong nháy mắt mang đến khoái ý, khiến hai người đều phát ra tiếng ái muội, Lâm Linh Khởi lại khó có thể chống cự lại cơn khát từ sâu trong thân thể, khó kìm lòng nổi mà lung lay trên diện rộng.

Rõ ràng lúc trước thân thể tựa hồ đã nứt đến rất khó để thừa nhận thêm cái gì khác, nhưng hiện tại từng tấc một nuốt gậy thịt vào, lại có thể mang đến khoái ý khó có thể miêu tả, cơn đau thấp thoáng cùng cảm giác thỏa mãn tràn đầy, khiến cô lâm vào bờ vực hoảng hốt như sắp hỏng mất. Cô không hiểu mình sao có thể dâm đãng như thế, vì lấy được vui sướng mà bỏ qua cơn đau như bị xé rách, nhưng lúc anh vì cổ vũ cô phập phồng mà lần thứ hai động eo mông, đem côn thịt từ từ đưa vào sau, tất cả giãy giụa cùng e lệ liền bị Lâm Linh Khởi vứt ra sau đầu.

Anh quá mức hiểu biết thân thể của cô, không cần tự hỏi, mỗi một lần lên đỉnh đều sẽ ma sát đến nơi sung sướng trong hoa kính non mềm, gân mạch trên gậy thịt đỏ đậm sôi sục, khai thác nhược điểm ẩn nấp trên những nếp nhăn của vách tường thịt, cùng với mông hẹp rắn chắc của anh kính đạo mà công kích, lần lượt quấy đảo ra tà ác sóng triều.

"A a a...... Chậm một chút...... A Quỹ...... Chậm một chút a a......"

Hoa huyệt chưa từng trải qua sự đời, muốn kịch liệt ngậm cắn thô tráng của anh như vậy thật sự quá mức miễn cưỡng, nhưng nữ thể đã sớm phẩm nếm qua sa đọa vui thích, lâu hạn gặp mưa rào, sao có thể kháng cự loại khoái ý này. Ở giữa đau khổ tê dại và khoái cảm khó nhịn, Lâm Linh Khởi ngâm nga muốn tiết tấu giao hợp chậm lại, chỉ là cô một bên kêu, vòng eo đong đưa một chút cũng chưa giảm, không hề nghi ngờ mà đây sẽ chỉ làm dục vọng của nam nhân càng thêm cuồng bạo.

"Chậm một chút? Nhưng mà thân thể của em lại không nói như vậy với anh......"

Anh liếm môi mỏng, điều chỉnh tư thế của hai người, để đôi tay của cô chống trên ngực anh, hai chân gập lên ngồi giữa eo mông anh, bức bách cô dùng trọng lượng thân thể ép xuống, nuốt anh vào thật sâu.

Bỗng nhiên bị thâm nhập sâu làm đau, khiến cô thiếu chút nữa khóc ra tiếng, cảm giác phong phú tùy theo mà đến lại điên cuồng tập kích lý trí còn sót lại của cô, càng không nói đến nhiệt độ toát ra trên ngực cường tráng của anh truyền tới lòng bàn tay, đem cảm giác có chút thẹn thùng cuối cùng của cô thiêu đốt hầu như không còn. Bàn tay lớn của anh dừng trên cánh mông tuyết trắng của cô, vuốt ve ra dấu ấn màu hồng ái muội hồng ấn, cô ngồi cưỡi ở trên người anh, cũng dâm loạn mà điên cuồng rong ruổi theo.

"Hô...... A a a...... A a a......"

Giọng nữ kiều mị tận xương quanh quẩn trong không gian rộng mở, đan xen trong đó còn có tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng da thịt va vào nhau tao ra tiếng bạch bạch liên miên không dứt. Màu sắc gậy thịt đà hồng cùng toàn thân bị dâm mật l đến sáng trong, ở trong hoa huyệt đang mở rộng trào dâng ra vào, đem hoa huyệt lầy lội chảy ra đầy mật nước, cô pi cô pi quấy đảo thành đục mật sa đọa.

Nơi hai người kết hợp tản mát ra mùi hương dâm mĩ, ở trong tình dục mờ mịt, thân thể phảng phất đã không phải là của mình, vào lúc này giờ phút này, cô đã là nô lệ của khoái cảm. Rõ ràng đây là lần đầu chân chính của cô, rõ ràng dị vật thô to thọc vào rút ra làm càn như thế, làm cho cô dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hư rớt, nhưng cô không ngăn được cơn nghiện cơ khát trong thân thể, chỉ có thể không ngừng mà phóng túng chính mình kịch liệt mà phun ra nuốt vào.

Mồ hôi trong suốt từng giọt từng giọt tiết ra từ trên da thịt non mềm, ở dưới ánh đèn sáng ngời, cả người cô lấp lánh sáng lên, tóc tán loạn theo lãng động sa đọa mà lung lay, biểu tình hoảng hốt mà si cuồng, khóa ngồi ở trên người nam nhân không ngừng dùng hoa huyệt mút phân thân nam nhân, tựa như mị ma chỉ có trong mộng mới có thể xuất hiện, dâm đãng khiến người ta khó có thể chống cự lại.

Dù vậy, Quỹ đang nằm dưới người cô trong lòng rất rõ ràng, bất kể là tư thế như thế nào, người chân chính đã bị dụ hoặc là cô. Trong quá khứ, anh từng ở trong vô số ban đêm mờ ám cùng cô giao triền, nhẫn nại mà dạy dỗ cô một lần lại một lần hưởng thụ vui thích khi được ôm, cố nhiên khi đó cô xác thật rất phối hợp với anh, nhưng trong đó, sao có thể không có bẫy rập ôn nhu mà anh cố tình bố trí.

Anh cảm ơn cô vì không có phòng bị đối với anh, cảm ơn cảm xúc của cô sợ anh rời đi, đi từng bước một hoàn toàn đi vào thân cùng tâm cô, khiến cô quen được anh ôm ấp, mê luyến vui thích mà anh cho. Đến nỗi với cứ cho là cô không có kinh nghiệm giao hoan chân thật, vẫn như cũ có thể rất nhanh đã phẩm nếm được khoái cảm khó có thể chống cự lại, hãm sâu không có cách nào tự kềm chế.

Tay nhỏ của cô run rẩy, từ ngực rắn chắc của anh nhẹ nhàng trượt xuống vuốt ve đường cong rõ ràng trên bụng, miêu tả ra thân hình tràn đầy năng lượng mạnh mẽ. Bắp đùi cô khép khép mở mở, cùng với cái mông phập phồng, dùng các loại góc độ tác động thịt non trong hoa huyệt, liên tục ngậm phun gậy thịt thô to của anh. Mỗi khi hoa huyệt nuốt sâu phân thân của anh thêm một tấc, cảm giác sung túc khôn kể liền sẽ tràn đầy toàn thân, khiến cho nữ thể càng thêm điên cuồng mà khát cầu.

Chỉ là lúc này khoái cảm tích lũy lại, từng tầng từng tầng đưa cô gần tới đỉnh điểm vui thích lại bắt đầu lui đi, mềm mại thân thể đã run rẩy nhưng lại khó nhanh hơn. Không có cách nào phóng thích khoái cảm, ngọn lửa như đang thiêu đốt trong cơ thể, bắt buộc cô ngâm nga ra tiếng cầu xin rách nát.

"Ô...... A Quỹ...... Anh làm ơn...... Em muốn......"

"Ừm? Muốn cái gì, mới vừa rồi không phải còn muốn anh chậm một chút hay sao?"

Anh hoãn nhịp đâm vào rút ra, dù bận rộn vẫn ung dung duỗi tay trêu đùa hoa hạch sưng to ướt át của cô, hưởng thụ cô hư không co rút, Lâm Linh Khởi cố gắng chống cự anh đùa bỡn tà ác, lại chỉ càng trở nên mẫn cảm hơn, cuối cùng thất thanh nói.

"A Quỹ...... Anh hư...... Anh xấu nhất...... A a a...... A a a......"

Lúc cô vừa khóc vừa kể lể, Quỹ giữ chặt bắp đùi cô, bỗng nhiên lên đỉnh, lần này cắm vừa tàn nhẫn vừa gấp, đi thẳng tới độ sâu vừa rồi không thể hoàn toàn đi vào. Khoái cảm mãnh liệt chớp nhoáng từ nơi hai người giao hợp xông lên tận óc, oanh tạc khiến trước mắt cô đều là một mảnh trắng xóa, trong nháy mắt dừng lại hô hấp, nhưng giây tiếp theo, anh không chút do dự mà hung hăng rút ra, hoa huyệt vốn dĩ đã dần dần quen bị gậy thịt lấp đầy, hư không mà điên cuồng run rẩy, bức cho cô bắt đầu thở dốc.

Nhưng cơ hội thở dốc này cũng chỉ diễn ra trong một lát, đã bắt đầu do anh tiếp nhận, Quỹ không định cho cô bất cứ chỗ nào trống không. Khi cả cây gậy thịt đều rút ra, dẫn tới thịt non trong hoa huyệt đang hấp thụ nó dường như muốn tùy theo mà ra, anh lại dùng lực đủ để khiến toàn thân cô kinh người, vào thẳng đường kính tử cung của cô.

"Hô a......... Ê a......"

Anh dùng lực công kích lực đạo vào góc độ xảo quyệt như thế, khoái cảm vừa rồi tích lũy không thể thoát ra, vào lúc cả cây gậy của anh lui tiến thọc vào rút ra, cao trào chồng chất ra càng kịch liệt, khiến Lâm Linh Khởi trong lúc nhất thời ngoài đắm chìm sâu trong khoái cảm ra, rốt cuộc không còn sức tự hỏi những cái khác.

Rõ ràng nữ thể là lần đầu giao hoan, gánh vác không được kích thích liên miên không ngừng như vậy, nhưng đương lúc cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, nâng cao thân trên cô lên, câu dẫn cô phẩm nếm càng lâu hơn, cô chỉ có thể một đường sa đọa phụng hiến.

"A a a...... Giỏi quá...... A Quỹ...... Giỏi quá a a a......"

Cô nắm chặt hai tay của anh, nhân lúc anh mạnh mẽ dùng lực mà chống đỡ mặc anh chiếm lấy, trong đầu chỉ nghĩ muốn bị anh thọc vào rút ra càng sâu hơn. Hai vú nở nang tạo ra nhũ sóng lóa mắt, ngón chân gấp khúc để lộ ra điên cuồng khó nhịn. Hạ thân tắc nghẽn phảng phất đã gắn chặt với cây gậy nóng cháy của anh, cùng anh chặt chẽ hòa hợp một thể, chỉ có thể theo động tác điên cuồng của anh lung lay.

So sánh với bên dưới, động tác dưới hạ thân Quỹ tuy cuồng bạo, cơ bắp cả người toát ra sự xâm lược, nhưng biểu cảm của anh lại bình thản khác thường, chỉ có ánh mắt cuồng nhiệt để lộ ra dục vọng như ác ma. Bất kể là hiện tại hay quá khứ, cho dù hai người ôm bằng tư thế nào, kết hợp ở chiều sâu nào, cô cũng chỉ có thể theo anh lôi kéo mà đong đưa.

Trong mối quan hệ này, anh kì vọng vào cô thật ra còn nhiều hơn so với cô đối với anh, cô sợ hãi với hiện thực mà lùi bước, ngược lại kích thích anh càng xâm phạm toàn diện. Đối mặt với hình thái mị hoặc khó có thể tự kềm chế của cô, anh liếm liếm môi, ở trong cơ thể cô quấy đảo càng thêm kịch liệt, nói nhỏ nhẹ lẩm nhẩm phát ra câu hỏi tà ác: "Anh quên mang bao rồi, cứ như vậy bắn ở bên trong có được không?"

Lúc này Lâm Linh Khời đang dục tiên dục tử vì anh thọc vào rút ra, hơn nữa không có bất cứ kinh nghiệm thực tế gì, nào có lý trí đi tự hỏi vấn đề này, thân thể co rút căn bản không muốn phân thân anh rút ra, anh hỏi câu này lại như trong quá khứ ôn hòa mị hoặc lòng người, cô sao có thể chống cự nổi.

"Hô a...... Được a...... A Quỹ...... Cho em a a a......"

Đồng thời lúc cô đáp lại, người đàn ông  hẹp mông kiềm chế phát ra sức lực kinh người, bí mật mang theo tia sét phá vỡ tất cả chỗ yếu trong thịt non hoa huyệt, nhập thật sâu vào nơi đường kính không phòng bị nhất trong tử cung nữ thể, cô dường như ngất đi trong cao trào, tinh dịch nóng bỏng tùy theo mà đến lại ép cho cô phát ra tiếng.

Cho dù đã từng cùng anh ôm ấp vô số lần, cô vẫn chưa từng có lần nào bị rót nhập trần trụi như vậy. Trong nháy mắt, cô cơ hồ không thể tin được kích thích xưa nay chưa từng có này là thật, nhưng dục dịch như dung nham lại không lưu tình chút nào, ở trong hoa huyệt từng đợt kích động run rẩy, xâm nhập vào huyết mạch, thiêu đốt mỗi một tấc góc trong thân thể cô.

Hoa huyệt triều bắn ra lượng lớn nước sốt, lại không cách nào chậm lại thân thể vì khoái cảm mà co rút đến hỏng mất, ngược lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu, làm gậy thịt phun trào mà càng mãnh liệt hơn. Rõ ràng khoái ý kia đã đoạt đi hô hấp của cô, trong lúc hoảng hốt khống chế, bụng dưới cùng khe hở ẩn nấp nhất hoàn toàn bị anh lấp đầy, vách tường thịt co chặt gấp bội mẫn cảm thừa nhận nóng cháy gậy thịt ở trong cơ thể cô điên cuồng luật động.

Bọn họ hoàn toàn tương liên ở bên nhau, mà cả người cô đã hoàn toàn bị anh đào rỗng, trừ bỏ ngọt ngào đẹp đẽ sa đọa ra, rốt cuộc không cảm thụ được bất cứ thứ gì về thế giới bên ngoài. Nhịp thở dốc của anh chính là hô hấp của cô, nhịp đập của phân thân nóng cháy chính là nhịp tim đập của cô, lưng  cô cuối cùng không chịu đựng nổi thân thể, mễm nhũn tê liệt ngã xuống trong ngực anh.

Tinh dịch một đợt lại một đợt rót vào chỗ sâu trong nữ thể, trong thời gian hiện thực, có lẽ sự tà ác rót tưới này không phải là liên tục quá nhiều thời gian, nhưng đối với Lâm Linh Khởi mà nói, mỗi phút mỗi giây cô đều ở trong vui thích thiên đường và địa ngục sa đọa dày vò, chút thời gian này đã rót đầy tinh dịch lên cả người cô, cuối cùng giống như chống cự lại cơn nghiện ma túy sướng khoái.

Quỹ ôn nhu ôm cô, nhẹ nhàng âu yếm mồ hôi chảy ra tích tụ trên lưng cô, Lâm Linh Khởi nằm ở trước ngực anh bất lực mà thở dốc, một hồi lâu, cô mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới vừa rồi mình đồng ý cho anh làm chuyện gì.

Mới đêm đầu gặp mặt, cô thế mà cứ như vậy không hề cảm thấy thẹn ngồi xổm ở trên người anh cùng anh giao hoan, còn nói anh bắn vào trong cũng không sao...... Cô thật không hiểu sao mình lại dâm đãng thành bộ dạng này.  Phân thân của anh còn chôn ở trong cơ thể của cô, tinh dịch tà ác bị gậy thịt lấp kín không có cách nào chảy ra, càng thêm sâu sẽ có nguy cơ mang thai, nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi trồi lên một tia mờ mịt.

Tệ nhất chính là, rõ ràng biết như vậy không tốt, thân thể của cô lại không có cách nào thả lỏng ngậm cắn anh, cơn đau lần đầu phá thân tuy thấp thoáng nóng lên, nhưng mà cảm giác bị anh lấp đầy thật sự quá tuyệt, thân thể sa đọa rất khó để không nhớ tới lúc trước, mỗi ban đêm hai người túng dục vô độ, cũng khát vọng anh tiếp tục đùa bỡn.

Nhưng còn tiếp diễn như vậy thì phải làm sao? Bọn họ lên giường một lần, liền có khả năng sẽ lên lần thứ hai, mà cô từ trước tới nay ở trên giường chỉ có bị anh thao lộng, nếu tình cảm này không có cách nào tiếp tục, đối với việc anh nghiện chính mình, chỉ sợ vẫn sẽ cam tâm tình nguyện liên tục cùng anh phát sinh quan hệ, tùy ý anh làm bất cứ chuyện gì với cô.

Cô không muốn anh rời khỏi thân thể của cô, muốn vĩnh viễn hợp làm một cùng anh, chỉ là cô đang chờ mong mộng đẹp như vậy sao? Cô thật sự sợ...... Sợ một khi anh rút ra, cô liền sẽ xương cốt vỡ vụn tan thành mây khói......

So với Lâm Linh Khởi mê man, Quỹ đang ôm cô thật chặt lại rất sung sướng. Mặc dù là lần đầu, thân thể của cô ngoài ý muốn có thể tiếp nhận hết thảy của anh, khiến cho anh trào ra xúc động lại chiếm hữu cô một lần nữa, bận tâm tình trạng thân thể của cô, anh đang nghĩ tới hẳn là dừng ở đây thôi, lại nghe cô lẩm bẩm nói.

"Em từ từ...... Nên đi mua thuốc phòng tránh khẩn cấp......"

Rõ ràng là một câu rất lý trí, đối với Quỹ mà nói lại phá lệ chói tai, nhớ tới trước đó cô đã tỏ ra sợ hãi, anh đè nén tức giận trong lòng xuống, dùng ngữ khí hòa hoãn nói: "Có thì cứ sinh ra thôi, chúng ta kết hôn, anh nuôi được vợ con, em không có gì phải lo lắng cả."
Lâm Linh Khởi lờ mờ nghe ra anh đnag tức giận, vô cùng bất lực mà giải thích: "Em không có ý đó...... Em chỉ là...... Cha mẹ em...... Đôi khi không phải kết hôn là có thể giải quyết tất cả vấn đề...... Còn có ở chung......"

Lời nói bất lực cùng hoảng loạn của cô, lập tức khiến tức giận trong lòng anh nguôi ngoai. Đúng rồi, sao anh lại quên mất, cha mẹ cô ly dị lại vứt bỏ cô, khiến cho cô còn niên thiếu đã lẻ loi một mình, trong vấn đề tình cảm rất không có cảm giác an toàn, cũng đã quen bảo vệ tình cảm yếu ớt nhất của mình, cô nhất định là vô cùng nghiêm túc đối với chuyện hôn nhân và gia đình, mới có thể nói ra lời như vậy.

Lúc trước anh là linh hồn, không có quá khứ, không có tương lai, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, cô có thể toàn tâm toàn ý mà chỉ lao vào, suy cho cùng anh cũng không có khả năng phản bội. Mà hiện tại, điều kiện của hai người hiện giờ, ở trong mắt cô có sự chênh lệch rất lớn, dường như lớn tới nỗi không thể dễ dàng hóa giải, bởi vậy tất cả tâm tư lo được lo mất cùng lùi bước, đều là vấn đề mà anh nên đối mặt.

Anh ngồi dậy tới bế cô lên, cũng chậm rãi rút ra khỏi thân thể của cô, trong nháy mắt rời đi kia, nữ thể khó kìm lòng nổi phát run, khiến tâm tình của anh tốt hơn, thế là anh lấy giọng điệu vô cùng ôn nhu nói: "Lúc trước chúng ta kết giao, đều là nghiêm túc đối với nhau, mà hiện tại chúng ta cũng chỉ là tiếp tục lấy kết hôn làm tiền đề kết giao mà thôi."

Lâm Linh Khởi chớp chớp mắt, cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh, cảm thấy bản thân mình tựa như đang ở trong mơ, lại nghe anh tiếp tục nói: "Tất nhiên, hoàn cảnh của anh hiện tại và lúc trước không giống nhau, nhưng tình cảm của anh đối với em chưa từng dao động, nếu em vẫn luôn ôm chặt hiện thực sẽ khiến chúng ta phát sinh ý muốn chia tay, lần nữa lùi bước, như vậy đối với anh cũng không công bằng."

Giọng điệu của anh nhàn nhạt, lại khiến lòng Lâm Linh Khời đau nhói. Chi tiết về quá khứ, anh cũng không nhớ rõ ràng, sau khi tỉnh lại vẫn kiên định đi tìm tới, phần tâm ý này cất chứa nhiều tình cảm sâu nặng, không cần nói rõ, nhưng cô lại vì bảo vệ chính mình, đầu tiên là phủ nhận quá khứ giữa hai người, sau khi giao hoan còn một lòng nghĩ sau khi tách ra nên làm thế nào bây giờ, cẩn thận nghĩ lại, quả thật cô quá ích kỷ.

Nhận thấy cô đang dao động, thái độ Quỹ càng ôn nhu hơn, anh kéo cô vào trong lòng ngực, nhẹ mổ sau cổ cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Suy cho cùng chúng ta phải chân thật ở cạnh nhau, mới có thể chân chính đối mặt với mọi vấn đề, ngay từ đầu đã bỏ chạy trốn tránh, đối với tương lai của chúng ta cũng không có giúp ích...... Phát hiện vấn đề, em có thể nói cho anh biết. Vì ở bên nhau, va chạm kết hợp cùng điều chỉnh là cần thiết...... Thí dụ như nói, nếu em tương đối thích anh tới từ phía sau, anh rất vui lòng vì em mà điều chỉnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro