Chương 18: Năm Vĩnh An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Minniekemi

Từ sáng sớm Thiên Anh đã tới ngoài cổng Chu Tước ngóng trông, nàng muốn đợi Hứa Tắc thi xong quay về. Nhưng nàng ngóng đến dài cổ, đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng Hứa Tắc đâu cả.

Lẽ nào lại bị người ta bắt đi giống như lần thi trước? Nghĩ vậy, bất giác Thiên Anh lại mắng thầm Vương Phu Nam trong lòng! Tên này hết lần này tới lần khác lừa gạt nàng, coi nàng như kẻ ngu si, dễ bị đánh lừa lắm, cho nên đến khoảng khắc cuối cùng khi đó nàng mới được biết Hứa Tắc bị nhốt ở Ngự Sử đài chịu biết bao nhiêu khổ cực!

Đáng ghét đáng ghét!

Thiên Anh giận dữ bèn gặm một miếng bánh hồ đào, coi miếng bánh như Vương Phu Nam nhai nhai nuốt nuốt.

Hứa Tắc rốt cục đang ở đâu?

Sau khi ra khỏi chùa Quang Trạch, Hứa Tắc đang định trở về nhà, thì lại bị Chu Đình Tá ngăn lại. Đúng lúc Chu Đình Tá đi ra từ phía đông thành thì gặp Hứa Tắc, nghe nàng nói nàng thi chế khoa liền đi tới hỏi han một chút.

Mặc dù hai người không quen, nhưng lại có quan hệ họ hàng với Vương Phu Nam, cũng nên hỏi han vài câu.

Vốn dĩ cũng đi cùng đường, nên Chu Đình Tá vừa đi vừa trò chuyện với Hứa Tắc lần thi vấn đáp, Hứa Tắc nói chẳng qua chỉ hỏi một chút về tình hình chính trị, lại buộc miệng nói ra chiến sự giữa triều đình và hai trấn Hoài Tây Thành Đức, Chu Đình Tá nghe vậy vỗ tay tán thưởng: "Đêm qua vừa mới có tin...."

Hứa Tắc bất chợt nín thở chờ câu tiếp theo.

Chu Đình Tá nói tiếp: "Ngô Nguyên Quý của Hoài Tây bị bắt sống ở Thái Châu, hai châu Thân, Quang cũng sắp đầu hàng rồi, cục xương cứng Hoài Tây này cuối cùng cũng vui vẻ thoải mái mà gặm xong."

Hứa Tắc bình tĩnh nghe hết câu chuyện vừa tiếp tục lên đường. Ánh nắng ban mai ngày mùa đông chiếu xuống khắp mặt đất, có tiếng nước chảy trong rạch nước hai bên đường, năm mới ở thành Trường An, dường như cuối cùng cũng đã có chút không khí mừng xuân.

So với bầu không khí u ám khi sau khi bình định Thành Đức, chiến thắng ở Hoài Tây sẽ khiến cho người ta cảm thấy phấn chấn hơn nhiều. Thành Thái Châu chỗ của Ngô Nguyên Quý, đã ba mươi ba năm triều đình không đặt chân đến, ngày hôm nay lại lần nữa thu hồi quyền kiểm soát, sao có thể bảo người ta không vui vẻ cho được?

"Vậy bước tiếp theo triều đình sẽ tiếp tục thu dọn tàn cục ở Hoài Tây, hay tiếp tục thảo phạt Tri Thanh [1]? Hứa Tắc khẽ nói.

[1] Tên phiên trấn

"Từ lâu triều đinh đã không muốn bỏ qua Tri Thanh, trước đây do vội vàng đánh Thành Đức Hoài Tây nên vẫn chưa ra tay, Hoài Tây đã đổ, Tri Thanh còn có thể tránh được hay sao? Cho nên chiến tranh sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ đợi thời cơ mà thôi."

Chu Đình Tá bỗng nói sang chuyện khác: "Trước mắt trong triều vẫn đang tranh chấp vấn đề này, nghe nói tối hôm qua nói chuyện không xong còn suýt chút nữa xảy ra đánh nhau."

"Có việc này nữa sao?" Hứa Tắc nói vu vơ, sau đó lại hỏi thêm: "Vậy Chu phó suất nhìn nhận việc này như thế nào?"

"Ta nghĩ rằng nếu sớm hay muộn đều phải đánh, chi bằng nhân lúc sĩ khí quân lính ở Hoài Tây còn đang hừng hực thế kia, nhanh chóng làm cho Tri Thanh trở tay không kịp."

Hứa Tắc gật đầu.

"Có điều Uẩn Bắc lại cho rằng còn chưa tới thời cơ, hắn nói Hoài Tây vừa ngã, Tri Thanh chắc chắn lập tức có hành động, đến lúc đó lại động thủ cũng không trễ."

"Nói như vậy cũng đúng." Hứa Tắc lại gật đầu.

"Này Hứa tam lang, cái nào ngươi cũng gật đầu là có ý gì!"

"Đều đúng." Hứa Tắc theo sau lại nói thêm một câu.

"Nhưng cá nhân ta thiên về cách nghĩ của Thập thất lang hơn. Tri Thanh và triều đình đối nghịch đã hơn năm mươi năm, thế lực này đã không thể khinh thường được nữa, nếu tùy tiện xuất quân thảo phạt, cho dù sĩ khí đang cao, triều đình có lẽ cũng sẽ chịu những tổn thất không cần thiết. Có điều nói tới thì, Chu phó suất và Thập thất lang bàn bạc chuyện này là có ý định ứng cử xuất quân đánh Tri Thanh?"

"Đó là đương nhiên, ở Kinh thành mãi cũng nhàn rỗi đến sinh bệnh rồi." Chu Đình Tá thẳng thắn nói: "Nhưng triều đình chưa chắc đã chịu dùng chúng ta."

Hứa Tắc im lặng không đáp, hai người Vương Chu này tuy bị đẩy về Nam nha rảnh rỗi qua ngày, nhưng cũng không phải nửa đời sau đều chết dí ở đây. Hai người này đều có xuất thân cao quý, giữa gia tộc và quyền lực triều đình có dây mơ rễ má, nếu tự bản thân muốn cống hiến, chắc chắn sẽ luôn có cơ hội.

Đối với chiến tướng mà nói, dẫn binh chinh chiến chính là con đường có sức hút lớn nhất.

Bất tri bất giác hai người đã tới ngoài cổng Chu Tước, đột nhiên Chu Đình Tá nói: "Nghe nói Uẩn Bắc đã tặng con bạch mã kia cho ngươi rồi?"

"Không phải tặng, là cho thuê."

Cho ngươi thuê thế mà ngươi cũng thuê sao.

"Cho ngươi thuê? Vậy càng lạ hơn!" Chu Đình Tá lắc đầu.

"Con ngựa đó hắn đã nuôi gần hai mươi năm, người khác chạm thôi cũng không cho, không lẽ bây giờ thiếu tiền tới nỗi phải cho người ta thuê?"

Hứa Tắc bỗng nhiên bước chậm lại tới khi dừng hẳn, nàng cố nghĩ lại xem lời Vương Phu Nam nói khi muốn cho nàng thuê ngựa, nhưng thật sự nghĩ không ra thông tin nào hữu dụng. Sau đó nàng hỏi Chu Đình Tá: "Xin hỏi, làm sao huynh ấy có được con ngựa này?"

"Là được tặng thì phải, còn là ai tặng, hình như lúc trước cậu ta có khoe với ta, nhưng lúc đó ta còn quá nhỏ, bây giờ thì không nhớ gì cả. Sau này ta cũng hỏi qua, nhưng mà cậu ta lại không muốn nói nữa, nhưng sau đó cậu ta lại càng quý trọng con ngựa này hơn, ngay cả ta chỉ muốn mượn cưỡi một lần cũng không cho."

"Tặng năm nào?"

"Vĩnh An...năm thứ mấy nhỉ?" Chu Đình Tá vắt óc suy nghĩ một lúc.

"Hình như là mùa thu năm Vĩnh An thứ sáu thì phải."

Mùa thu năm thứ sáu, Hứa Tắc bất giác lặp lại từ này trong đầu. Thời điểm đó, Vĩnh An năm thứ sáu là một năm quan trọng đối với nàng, năm đó nàng sinh ra, vào mùa đông năm đó, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Bỗng nhiên Hứa Tắc than khẽ một tiếng.

Chu Đình Tá cười hỏi: "Sao vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là hơi tò mò, một đứa bé năm tuổi tại sao lại cố chấp nuôi một con ngựa." Hứa Tắc hời hợt nói, lại hỏi tiếp: "Chu phó suất vốn xuất thân quý tộc cao quý, lẽ ra có rất nhiều lựa chọn, sao lại rời bỏ chức Thiên ngưu bị thân chứ?"

"Lúc còn trẻ chưa hiểu chuyện, việc gì cũng học theo Uẩn Bắc. Uẩn Bắc nói muốn làm võ quan, ta cũng không suy nghĩ gì cũng hắn thi quan võ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật buồn cười, nhà họ mấy đời đều xuất thân quan văn, lúc đó cậu ta muốn làm võ quan không biết là đang suy nghĩ cái gì."

Đường phố rộng rãi, người qua lại không ngớt, ngõ này nối liền ngõ kia, đường này giao với đường kia, nắng ấm bao bọc cả thành Trường Anh, một tiếng gọi rõ ràng vang lên: "Tam lang ơi! Tam lang!"

Hứa Tắc thấy Thiên Anh đứng cách đó không xa, vội vàng quay lại nói từ biệt với Chu Đình Tá, sau đó mang tráp vội vàng đi qua.

Thiên Anh nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, bất chấp người qua kẻ lại trên đường, nắm chặt lấy Hứa Tắc: "Lo lắng chết mất! Ta sợ chàng lại bị người ta bắt đi tra xét gì đó!"

Nàng thấy Hứa Tắc bình an vô sự, mắt cười cong lên như trăng khuyết: "Chàng sao rồi? Có vẻ sắc mặt không tốt lắm, tối ngủ không ngon hả? Hay là trong đó không cho ăn? Về nhà ăn một ít rồi ngủ đi!"

"Thiên Anh à." Hứa Tắc cúi đầu gọi tên nàng: "Giả sử..."

"Sao?"

"Nếu ta muốn rời Tây kinh, nàng có muốn đi cùng ta không?"

"Ồ..." Thiên Anh suy nghĩ một lúc.

"Ta nghe nói sau Chế khoa, quan viên có thể phải rời kinh nhậm chức, nếu phải rời Tây kinh vậy là phải đi Xích huyện [2] hay là Kỳ huyện [3] gì hả?"

[2] Dưới chân thiên tử, Trường An, huyện Vạn Niên gọi là huyện Xích. Huyện lệnh huyện Xích thuộc về lớp quan viên trung tầng ở thời phong kiến

[3] Tên cũ của huyện gần Kinh đô

Hứa Tắc không vội trả lời nàng, để nàng nói tiếp: "Xem ra Tam lang thi cũng không tệ rồi, cảm thấy có thể đỗ mới hỏi như vậy à!? Tốt quá! Dù sao thì cho dù Tam lang đi đâu, ta cũng muốn đi theo. Bản lãnh dọn dẹp nhà cửa của ta rất lợi hại đấy, đưa ta theo là đúng rồi, ta không sợ chuyện gì cả, chuyển đi nơi khác thì cũng giống như sống ở Trường An thôi!"

Chuyện quan lại dời nhiệm sở là chuyện bình thường, cáo thân [4] đã ra thì không thể chậm trễ. Nói sau ba ngày phải đi thì tuyệt đối không thể chần chừ tới ngày thứ tư, lý do gì cũng vô dụng, các nội quan sẽ thúc giục cả nhà ngươi tranh thủ dọn nhà rời khỏi thành, vì vậy trong hai ba ngày mà có thể nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc cũng xem như là tài năng rồi.

[4] Văn bản bổ nhiệm chức quan

Là con gái sinh ra trong gia đình thế gia quan lại hầu hết đều phải trải qua chuyện như vậy, sau này khi đã gả chồng, nếu phu quân mà có làm quan, cho dù đường thăng quan tiến chức có thuận lợi hay không, nói chung cũng phải trải qua một lần. Dù Thiên Anh chỉ là thứ nữ, cũng chưa từng trải qua việc này cùng phụ thân, nhưng ở trong một đại gia tộc, nàng cũng vô cùng hiểu rõ lề lối này.

Tuy nàng biết mình và Hứa Tắc không thể dài lâu như một đôi phu thê chân chính, cũng không rõ con đường phía trước như thế nào, nhưng nàng bằng lòng theo Hứa Tắc, thay nàng ấy lo liệu chu toàn trong ngoài.

Lúc này Hứa Tắc lại cảm thấy vô cùng có lỗi với Thiên Anh.

Con đường này, vốn dĩ nàng nên đi một mình.

–*–*–*–*–

Thành Trường An ngày càng lạnh hơn, một người một ngựa vội vàng phi qua cầu Bá, hướng đến Chiêu Ứng thành phía đông bắc. Sắc trời đã nhuộm màu hoàng hôn, người cưỡi ngựa cuối cùng cũng tới được thành Chiêu Ứng, bên trong thành một khung cảnh hiu quạnh, gió bắc cuồn cuộn thổi như muốn cuốn bay người ta.

Lúc tới một nhà dân nằm sâu bên trong, người đó ghìm chặt dây cương, tiếng ngựa hí vang như muốn đánh thức con hẻm sâu yên tĩnh này. Hắn tung người xuống ngựa, một chiếc đèn lồng da dê nhỏ rọi sáng gương mặt hắn.

Là Vương Phu Nam.

Một tay hắn nắm dây cương, một tay khác giơ lên muốn gõ cửa. Gió lạnh làm bàn tay hắn ửng đỏ, nhưng tay lại ngừng giữa không trung, không hạ xuống. Vương Phu Nam xưa nay luôn bình tĩnh hít một hơi sâu, hắn hỏi thăm mới biết được chỗ này, một lòng tìm tới, không ngờ tới nơi lại muốn lùi bước.

Hắn chậm rãi rút tay về, cảm thấy chi bằng nên quay về điều tra kĩ càng hơn, tránh phải liều lĩnh gõ cửa, vạn nhất mà hiểu lầm. Nhưng ngay khi hắn vừa buông tay thì 'két' một tiếng, cửa mở ra.

Một người đàn ông đứng ở cửa, ngẩng đầu quan sát hắn mấy lượt: "A! Đây không phải là Vương đô úy sao? Ồ? Không lẽ Tam lang nhà ta cũng về cùng à? Tam lang đâu?" Hắn nói với ra ngoài, nhưng trong tầm mắt chỉ có một mình Vương Phu Nam và con ngựa mà thôi.

Người mở cửa cũng chính là Hứa Sơn.

Vương Phu Nam thấy Hứa Tùng thì nhíu mày hỏi: "Đại lang không ở Đông Tú lĩnh à?"

"Không, ta vẫn ở đó." Hứa Sơn bình tĩnh giải thích: "Cha mẹ ta phải đi xa, nên ta xuống đây dọn dẹp nhà cửa đồ đạc, hai ngày nữa mới trở lên núi. Mà này, sao Vương đô úy lại biết chỗ này mà tới?"

"Đi xa?" Vương Phu Nam hoàn toàn không để ý tới câu hỏi sau đó của Hứa Sơn: "Đi đâu?"

Trên mặt Hứa Sơn thoáng nét xúc động, nhưng hắn vẫn đáp bằng giọng bình thường: "Đi về phía đông rồi, tối nay chắc là sẽ nghỉ lại viện ngọc tuyền Hoa Sơn!"

"Khi nào thì trở về?"

"Không biết, theo ý của cha thì chắc là sẽ không về nữa."

"Sẽ không về nữa sao?"

Hứa Sơn gật đầu: "Lẽ nào Vương đô úy tìm cha ta có chuyện gì hả?"

Nhưng Vương Phu Nam không trả lời hắn, không nói không rằng nhanh chóng phóng lên ngựa, nhắm hướng đông đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro