Chương 20: Dòng máu anh hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Minniekemi

"Căng thẳng như vậy là do đã bị ta đoán trúng rồi phải không?"

Dù tay đang bị Hứa Tắc đè chặt, và Vương Phu Nam vẫn cảm nhận được sự tức giận của nàng, nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh: "Bởi vì là thân nữ nhi nên khi bị mạo phạm bởi sự đường đột của ta thì cảm thấy vô cùng căm tức phải không, vì lo ta nhận ra mặt dây chuyền của nàng nên hoang mang, phải vậy không?"

Rõ ràng Hứa Tắc đã nổi giận, khuôn mặt trước giờ luôn tĩnh như mặt hồ lặng sóng vẫn không có chút cáu gắt, nàng đáp lại một cách cương quyết: "Thập thất lang, Hứa mỗ tự cảm thấy mình cũng có chút giao tình với huynh, nhưng cũng chưa tới mức huynh có thể hết lần này tới lần khác thăm dò chuyện của ta. Hôm nay, người trước mặt huynh cho dù là nam hay nữ, là bạn cũ hay chỉ là quen biết, thì hành vi này của huynh cũng đã vô cùng thất lễ."

Nàng thở sâu một hơi rồi nói tiếp: "Ta buông tay, hi vọng là huynh cũng thu tay lại."

Nàng tức giận nhưng lời lẽ vẫn rất thận trọng, luôn để lại một con đường để có thể thương lượng, nhưng Vương Phu Nam lại cứ khăng khăng không chịu nhận cái thang này của nàng. Hắn cũng không vì bị chửi là 'thất lễ' mà dừng lại, mặc dù biết hành vi của mình là quá đáng, nhưng vì muốn làm rõ chuyện này, hắn chấp nhận làm tiểu nhân một lần.

"Nếu ta không buông thì sao?"

"Vậy từ nay về sau ta với huynh tuyệt giao."

Mặc dù Hứa Tắc thấp hơn hắn một khoảng, nhưng khí thế không thua kém chút nào. Nàng biết Vương Phu Nam cố chấp muốn xác nhận như vậy, chuyện này nhất định có liên can rất lớn; nàng cũng biết, Vương Phu Nam không phải là người nói sao tin vậy, hắn đã không kiêng nể gì đi tìm chứng cứ thì tự nhiên trong lòng đã chắc chắn chín phần, chỉ còn việc xác nhận cuối cùng này xong thì sẽ có kết luận.

Nhưng tại sao hắn phải tìm chứng cứ? Từ đâu biết được Vệ gia? Tại sao lại biết mặt dây chuyền này? Liên hệ tới chuyện con ngựa mà hắn nuôi gần hai mươi năm tự nhiên lại đem cho nàng thuê, Hứa Tắc cảm thấy suy nghĩ của mình càng rối rắm hơn.

So với chuyện đã biết, chuyện nàng không biết còn quá nhiều.

Một câu 'từ nay về sau tuyệt giao' của nàng cũng không hù được Vương Phu Nam, không lấy được một chút đồng thuận của hắn, lo lắng trong lòng bắt đầu đổ sụp, ngay cả sức lực để chặn tay hắn cũng dần dần biến đâu hết.

Thay vì để mặc tinh thần bị hạ gục thế này, chi bằng đối mặt thì hơn. Nàng mở một con đường thoát khỏi đám sương mù dày đặc: "Cuối cùng là vì lý do gì mà Thập thất lang cần phải chứng thực? Chuyện này có lợi gì cho huynh và ta? Nếu đã là chuyện không có ích lợi, vậy thì mời dừng tay lại đi!"

"Xin lỗi, chuyện này rất quan trọng với ta." Vương Phu Nam không e dè nhìn xoáy vào nàng.

"Có thể là liên quan kiểu gì? Dính tới chuyện sống chết sao?" Hứa Tắc không thể nào hiểu được sự cố chấp của hắn, nàng chỉ cảm nhận được bàn tay bên dưới bàn tay nàng càng ngày càng nóng hơn, vì ở quá gần, dường như còn có thể nghe rõ cả mạch đập của hắn.

Mỗi một nhịp đều giống như cái chết đang lẩn quẩn nơi cổ họng nàng.

"Đúng, là chuyện liên quan tới sống chết."

Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Ta phải biết, Vệ tướng quân còn sống hay không."

Hứa Tắc nín cả thở, ánh mắt lóe lên: "Ta không biết huynh đang nói tới ai."

"Nàng không biết Vệ tướng quân?" Mặt Vương Phu Nam không có chút đùa cợt: "Tướng quân của Tả Thần Sách quân – Vệ Chinh, nàng thật sự không biết?"

(Thần Sách quân là phiên chế quân đội đời Đường, thuộc cấm quân cận vệ cạnh hoàng đế, phân thành Tả, Hữu Thần Sách quân)

Hứa Tắc bị gió lạnh làm cho run rẩy, nàng không có chỗ nào có thể trốn, cặp mắt cũng muốn đỏ lên, vì vậy chỉ đơn giản là không trả lời. Vương Phu Nam nhìn dáng vẻ nàng như vậy, biết nàng sắp mất khống chế, vốn cũng định bớt tỏ thái độ lạnh lùng cứng rắn lại một chút, hắn cảm thấy lúc này nên dừng lại rồi, nhưng có lẽ Hứa Tắc vì quá căng thẳng nên đè tay hắn rất chặt.

Bờ vai gầy gầy của nàng hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, gió đêm lồng lộng thổi mái tóc hoa râm của nàng bay lộn xộn, Vương Phu Nam giơ tay kia lên muốn giúp nàng vén lại, nhưng nàng lại tránh mặt đi.

"Từ Gia..." Hắn gọi tên chữ của nàng, giọng nói mềm mại như muốn kéo nàng ra khỏi tâm trạng hoảng hốt lúc này, nhưng tay nàng lại càng ngày càng lạnh, giống như chim sợ cành cong.

Hắn rất muốn, ôm nàng.

Nhưng ngay lúc hắn vừa muốn an ủi nàng, thì Hứa Tắc chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói ra không ngờ lại vô cùng lạnh lùng tỉnh táo: "Từ đầu tới cuối ngươi đều muốn thăm dò ta. Ngay cả việc cho ta thuê ngựa, cũng là muốn thử ta. Không, là ngươi đang muốn thử cha ta." Nàng kịp thời sửa lại.

"Nếu ta không đoán sai, con ngựa kia là của Vệ tướng quân tặng cho ngươi, còn ngươi thì nghi ngờ cha ta và Vệ tướng quân có liên quan với nhau, vì vậy ngươi muốn biết sau khi ta cưỡi con ngựa đó về thì phản ứng của cha ta thế nào. Kết quả đúng lúc cha ta rời nhà đi xa, ngươi liền nghi ngờ ông ấy đang cố né tránh việc này. Nhưng ta nói cho ngươi biết rõ, ta tên Hứa tắc, cha ta tên Hứa Tiện Đình, ông ấy rời thành Chiêu Ứng là vì sắp có đại hạn xảy ra, chứ không phải có tránh né như ngươi hiểu lầm!"

"Thật sao?" Vương Phu Nam còn bình tĩnh hơn cả nàng.

"Đại lang nói cha mẹ nàng đi về hướng đông. Vì vậy ta chạy thẳng theo hướng đông đuổi tới Ngọc Tuyền viện, nhưng họ nói gần đây không có khách tới. Còn nàng, lúc trước nàng nói cha nàng là cảm nhận sắp đó đại hạn nên đi xuôi về phía tây. Một người nói đông một người nói tây, là nàng đúng hay là Đại lang đúng? Hoặc có lẽ cả hai đều nói thật nhưng chỉ là do cha nàng ông ta nói dối mà thôi. Vậy vì sao ông ấy phải nói dối?"

Hứa Tắc hoàn toàn mơ hồ, trong chốc lát không còn lời nào để nói.

Giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, có tiếng gọi từ xa xa truyền tới.

"Tam lang! Tam lang đâu rồi! Hứa tam lang! Hứa tam lang, chàng ở chỗ nào vậy?" Từ Gia!" Là giọng của Thiên Anh, càng ngày càng gần.

Hứa Tắc bỗng nhiên thả tay ra, Vương Phu Nam cũng không vội rút tay về. Trái lại hắn chỉ dịu dàng tỉ mỉ vuốt thẳng lại cổ áo của nàng, sau đó mới đứng thẳng lên nói vói nàng: "Hôm nay thất lễ đã mạo phạm nàng, ta vô cùng xin lỗi, không mong nàng có thể tha thứ, nhưng ta vẫn có một chuyện muốn nói cho xong."

Hứa Tắc cố gắng kiềm lại rất nhiều nghi vấn trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Vương Phu Nam lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền, kéo tay Hứa Tắc, đặt nó vào trong lòng bàn tay nàng, giọng nói bình thường dường như đang nói chuyện ăn ngủ hàng ngày: "Ta biết nàng không dễ dàng thừa nhận, nhưng ta rất hi vọng Vệ tướng quân còn sống, càng hi vọng hơn người cha rời khỏi thành Chiêu Ứng kia của nàng chính là Vệ tướng quân thay tên đổi họ. Năm nàng sinh ra, Vệ tướng quân đã đồng ý với ta, người nói, nếu như ta có thể chăm sóc tốt con ngựa kia, người sẽ gả con gái cho ta, mặt dây chuyền này là tín vật."

Khi hắn nói thì ánh mắt cũng dời đến gương mặt đang kinh ngạc của Hứa Tắc, hắn đứng thẳng, vô cùng nghiêm túc nói: "Là ông ấy đã nợ ta một việc quan trọng, tới bây giờ còn chưa thực hiện, sao ông ấy có thể nói mà không giữ lời được chứ?"

Hứa Tắc chầm chậm nắm tay lại, dù nàng chưa nhìn thì cũng biết trong lòng bàn tay đang nắm chặt của nàng là mặt dây chuyền tương tự như cái nàng đang giữ. Trên mặt dây chuyền này vẫn còn mang hơi ấm của Vương Phu Nam, khiến bàn tay lạnh ngắt của nàng cảm nhận được một chứt sức sống và nhiệt tình.

Đèn lồng giấy chợt bị gió thổi tắt, trong ngõ sâu chỉ còn một màu đen kịt, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của nhau.

"Tam lang! Tam lang, chàng đang ở bên trong phải không?" Giọng Thiên Anh càng ngày càng gần.

Vương Phu Nam nghiêng đầu thoáng nhìn về hướng tây, hắn có thể cảm thấy Thiên Anh đang lần mò đi về phía bên này. Trong ngõ sâu tối tăm, Thiên Anh không nhìn rõ, nàng ta đứng ở một chỗ khác, giọng như thương lượng: "Tam lang ơi, chàng ở đây thì lên tiếng một cái đi...Ôi trời ơi, chỗ này ghê quá...Trời ơi có ma này."

Ngày thường đứng trước mặt Hứa Tắc, Thiên Anh hung hăng không sợ trời không sợ đất, bây giờ một mình, trong giọng nói thoáng toát lên vẻ sợ sệt.

Hứa Tắc nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, nghiêng người đi lên phía trước mấy bước, sửa giọng lên tiếng: "Thiên Anh, ta ở đây."

Thiên Anh nghe thấy tiếng nói này vội vàng ôm bình rượu chạy tới, giọng cũng có vẻ can đảm hơn nhiều: "Ha ha sao chàng lại trốn ở đây? Ta tiện tay ôm luôn hai bình rượu của Thập thất lang về đây nè, nhanh đi thôi!"

Hứa Tắc ngoáy đầu lại nhìn thoáng phía sau, phía bên kia tối như bưng không thấy được gì cả.

Vương Phu Nam đang đứng ở một chỗ khuất gần đó, nghe tiếng bước chân của hai người xa dần, mới xoay người đi về hướng bên kia.

Bên ngoài ngõ tối người đến người đi, đèn lồng vẫn cháy sáng.

Ánh đèn hắt cái bóng của hắn làm nó kéo dài ra, khẽ lắc lư trong cơn gió đêm tịch mịch. Ca kỹ phường Bình Khang vui đùa lướt qua trước mắt hắn để lại mùi phấn son vương trong không khí; có đứa bé con tóc còn để chỏm chạy vòng quanh chơi đuổi bắt cùng với bạn, trong lúc vô tình giẫm phải chân hắn, lại nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng đâu...Chỉ còn ngọn đèn kia lắc lư lắc lư, cái bóng vẫn cô đơn như cũ.

Hắn còn nhớ mùa đông năm Vĩnh An thứ năm đó, hắn đang nghịch bùn ở thao trường bắc nha môn, vì đợi mãi mà ông nội vẫn chưa tới đón, vì thế hắn liền lân la tới khu tập bắn chơi, kết quả là bị một vị đội trưởng có tính tình thô bạo bắt được, vị đội trưởng này túm lấy phía sau cổ áo hắn xách tới trước mặt đại tướng quân Thần sách quân, bực bội nói: "Không biết là con cái nhà ai chạy tới đây chơi! Lỡ đâu bị tên lạc bắn trúng thì phải làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ lại bắt lính của hạ quan đền mạng cho nó sao! Tên nhóc hư hỏng không được dạy dỗ!"

Vị đại tướng nọ đang tắm cho một con ngựa, vừa chải lông bờm cho nó rất chăm chú, sau khi nghe người đội trưởng nóng tính nói xong thì ngó sang cười với hắn. Năm đó hắn còn chưa tới năm tuổi, chạy nhanh quá còn ngã, cũng chỉ biết nhếch miệng cười hì hì xin tha thứ. Vì vậy hắn nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng sữa, đại tướng đó lắc đầu, nói với người đội trưởng: "Là con nhà Vương tướng công, để nó lại đây với ta đi."

Đội trưởng đành bỏ đi, còn đại tướng thì tiếp tục tắm táp cho ngựa.

Hắn thấy đại tướng không để ý tới hắn, lại nhìn con ngựa kia, hỏi: "Ông con nói ngựa thì đều có người chuyên tắm rửa cho nó làm mà, sao Đại tướng lại tự làm vậy ạ?"

Đại tướng nói: "Đây là ngựa ta nuôi từ nhỏ, luôn đi theo ta khắp các nẻo đường, đương nhiên là phải đối xử tốt với nó rồi."

Hắn gật đầu mà cái hiểu cái không, dù là mùa đông nhưng hắn vẫn còn nhớ ngày đó rất nhiều nắng. Vậy là hắn lại nói: "Nó đẹp quá! Còn đẹp hơn mấy con ngựa nhà con nữa! Nếu nó mà không có chủ thì nhất định con phải nuôi nó! Tiếc là nó đã là của Đại tướng rồi..."

Đại tướng cười cười, vứt bàn chải vào thùng gỗ, ngồi xuống nói: "Phải không? Con nuôi được à?"

"Không được thì con có thể học!"

Đi tướng duỗi bàn tay còn vấy bẩn nhéo khuôn mặt múp míp mềm mại của hắn, cười bảo: "Được, không chủ thì con ngựa này cho con nuôi."

"Đại tướng lớn tuổi lắm rồi ạ? Sao tóc lại bạc hết rồi?"

"Đâu có, ta còn trẻ lắm, là do bận chiến sự quá thôi."

Đại tướng nhìn về chân trời xa xa: "Cứ mãi ăn không ngon ngủ không yên, sau này con lớn cũng đừng học theo ta."

"Nhưng mà người rất oai phong mà! Đại tướng có phải là Vệ tướng quân không! Ông con nói có một Vệ tướng quân rất là lợi hại!"

Nhưng Đại tướng chỉ cười không trả lời.

Hắn chắc chắn Đại tướng là Vệ Chinh, chính là vào một ngày mùa thu năm Vĩnh An thứ sáu.

Năm đó Đại tướng tới nhà họ Vương, cũng dắt theo con ngựa trắng đó. Con ngựa đó đã què một chân, bước đi cũng khập khiễng, nhưng hắn vẫn nhận ra là nó. Hắn hỏi Đại tướng tại sao, Đại tướng nói nó bị thương, người lo rằng nó không còn ra chiến trường được nữa, vì thế người hỏi hắn có muốn nuôi nó không.

Hắn gật đầu không do dự, nhận lấy con ngựa.

Hôm đó trời cũng đã chạng vạng, mặt trời hoàng hôn rất đẹp.

Bỗng hắn ra vẻ cụ non hỏi Đại tướng: "Con nghe thím tư nói nhà Đại tướng mới sinh một em gái, Đại tướng có thể gả em cho con không?"

Đại tướng ngạc nhiên, cốc đầu hắn: "Nhóc con, mấy tuổi đầu mà đã hỏi con gái của ta, con muốn lấy con bé làm gì?"

"Thím tư bảo như vậy thì con sẽ thành con rể Đại tướng, coi như là nửa con trai rồi, như vậy có phải là có thể đưa con ra chiến trường cùng rồi phải không?"

Đại tướng cười ha hả, nói bâng quơ: "Được được được."

"Vậy Đại tướng không cho con tín vật sao?"

"Tí tuổi đầu sao đã tính toán như thế? Con ta mà biết con bé vừa mới sinh đã bị bán đi như vậy, chắc sẽ khóc chết mất. Ta không cho, không cho."

"Đại tướng!"

Nét cười trên mặt Đại tướng nhạt đi, ông nhìn về phía ánh chiều tà tiêu điều nhưng vẫn còn mang hơi ấm, vẻ mặt buồn rầu. Bỗng nhiên ông đưa tay tháo sợi dây chuyền, đặt mặt dây chuyền vào tay cậu bé: "Nhóc con, sau này nếu có ngày thật sự làm võ quan, ra trận giết địch thì đeo cái này, con sẽ không chết được đâu!"

"Đa tạ Đại tướng!" Hắn nói giống như một người binh sĩ rồi hành đại lễ với Đại tướng, nhưng một đứa bé mới năm tuổi như hắn lại chẳng hề biết, Vệ Chinh – người cười với hắn khi đó, người dùng ngón tay thô ráp bẹo má hắn nói với hắn: "Vậy con chăm sóc con ngựa này thật tốt đó.", bản thân ông đã lún sâu vào trong kế hoạch của triều đình, đang có một bè lũ hoạn quan âm thầm thương lượng hãm hại, chôn vùi ông, còn các công huân sĩ tộc lại cam chịu để cho kế hoạch này diễn ra mà không một người lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro