chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 :

Sau khi thu dọn một ít hành lý, Trạm Trừng hai người liền bước lên kiếm , theo hướng Tây mà đi. Bọn họ ngự kiếm ổn định, cả một đoạn đường đều trầm mặc không nói, Lam Trạm không thích nói chuyện, mà Giang Trừng cũng không thân thiết đến mức muốn cùng y nói chuyện.

Hóa ra cố gắng bao lâu, vẫn là người dưng !

Lam Trạm không dấu vết nhìn chằm chằm Giang Trừng, nhìn thấy người kia một đường nghiêm túc không nói chuyện, rũ mi.

-----+++--

Hạ kiếm chính là một nơi hoang dã sơn lĩnh, cực kỳ thưa thớt dân cư, đất rộng người ít, đi cả mấy quãng mới gặp được một, hai hộ nông phu.Nhìn mặt trời đã sắp hạ núi, hai người quyết định tìm một quán trọ nghỉ ngơi, tiện thể dùng cơm chiều. Có điều, nơi này quá mức hoang vu, đảo mắt nhìn quanh, không có lấy một hộ quán ăn, nói gì đến nhà trọ ? Lam Trạm từ nhỏ không ra Tĩnh thất, năm mười lăm tuổi xuất thế cũng là gải quyết một ít tà túy trong rừng sâu hoặc là nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, cũng chưa từng đến nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, mặc dù trước đây không lâu, Y từng đi Vân Mộng tiếp quản việc làm ăn, cũng chỉ là qua lại một chút, không có chút kinh nghiệm nào khác.May mắn bên cạnh còn có một đại thiếu gia từ nhỏ chuyên môn đi theo Ngụy Anh gây chuyện – Giang *được sủng tận trời* Trừng, Giang thiếu tông chủ. Giang Trừng đánh giá xung quanh một lát, sau đó dứt khoát đi thẳng vào một hộ nông phu, lễ phép gõ cửa.

'đương đương'

Mở cửa là một lão thái thái ước chừng trên sáu mươi, bảy mươi tuổi, tóc dài đã bạc như cước được lão bà bà búi lên gọn gàng , tay trái chống gậy trúc, tay phải mở cửa, đôi mắt đã sớm không còn tốt, khẽ nheo lại, đến khi thấy được người tới là hai người thiếu niên còn chưa nhược quán ( theo mình tìm hiểu trên gg thì nhược quán là chỉ những chàng trai vừa đủ 20 tuổi), ăn mặc thượng hạng vải vóc, vô cùng thất kinh. Giang Trừng đưa tay chặn lại cánh tay sắp đóng cửa của bà lão, lễ phép nói:

- Lão thái thái, thật ngại quá, nhưng chúng ta là lữ khách lỡ đường, trăm dặm nơi này cũng không có nhà trọ lẫn quán cơm, chúng ta có thể mượn chỗ người tá túc một đêm không, lão thái thái yên tâm chúng ta nhất định trả hậu lễ!

Giang Trừng thân mặc tử y nhạt màu, không phải kiểu y bào rườm rà của Giang thị thiếu chủ mà là một bộ tầm thường tử y giáo phục, cổ áo cùng cổ tay được ôm chặt cổ tay được thêm nổi ám văn liên hoa chín cánh, thân áo nhạt dần, mặt mày đẹp đẽ , thiếu niên non nớt khuôn mặt còn chưa rút hết mềm mại, lộ ra một mạt nhu hòa đẹp mắt, hắn nói chuyện lộ ra lễ phép cùng văn nhã, thật sự rất đáng yêu! Bên cạnh Lam Trạm mặc một bộ Lam y nhạt màu, là Lam gia trực hệ đệ tử giáo phục, khuôn mặt băng lãnh như sương, mạt ngạch nghiêm chỉnh, đuôi tóc dài buột hờ, chảy xuống lưng dài, mỹ lệ đẹp mắt, nhưng lại xa cách khó gần. Mặc kệ một bên Giang Trừng đàm phán việc tá túc của hai người, Lam Trạm vẫn là thẳng lăng nhìn chằm chằm không nói chuyện.

- Nhà chúng ta nghèo hèn, chỉ sợ không chấp nổi nhị vị cao quý công tử gia!

- Không có việc gì, chúng ta cũng không còn cách nào khác, lão thái thái có thể cho mượn một căn phòng tá túc sao?

Giang Trừng rõ ràng, ngoại trừ hộ này, chỉ sợ trăm dặm cũng không còn nhà dân, hắn mặc dù có thể lấy đất làm giường lấy trời làm chăn, ngủ lang ngoài đường, nhưng kế bên vị này sợ là từ nhỏ được hầu hạ đã quen, dù sao cũng không thể không nể mặt đem người ta vứt lang ngoài đường, Giang thị là vẫn hy vọng giao hảo với Lam thị đây!

- Nhà chúng ta xác thực nhỏ, ...

- Bà ơi, ai vậy ạ?

Bà lão còn ở do dự, từ trong nhà một đứa bé trai chừng bảy , tám tuổi chạy ra, đữa nhỏ sinh ra xinh xắn đáng yêu, mặc dù mặc trên người thô ráp vải bông, lại chắp vá nhiều chỗ, có thể đứa nhỏ vẫn cực hiếu động, như tiểu sóc con, chọc người yêu thích. Bà lão quay ra , cúi người chuẩn xác tiếp được đứa nhỏ ôm lên, đứa nhỏ nhìn trước mặt hai vị ca ca, miệng nhỏ mỉm cười đáng yêu:

- Hai vị ca ca thật xinh đẹp a, bà bà cho họ ở lại chơi với A Ngâm đi!

- Khụ...khụ!

Giang Trừng nghe được đứa nhỏ khen, bối rối ho khan, lại nghe đứa nhỏ xưng tên, có một loại nhột nhạt khó chịu, khụ có điều trùng tên cũng không phải vấn đề gì lớn.

Lam Trạm bên cạnh hai tai lặng lẽ đỏ, liếc mắt nhìn Giang Trừng đang lúng túng bên cạnh, khóe môi không nhịn được hơi hơi nhếch lên.

- A Ngâm, aizz, đứa trẻ đã nói vậy, hai vị công tử có thể ở lại một đêm cũng được, nhưng nhà chúng ta nghèo, món ăn cũng là dân dã rau dưa, chỉ sợ hai vị ăn không quen!

- Không sao, chúng ta ở nhà cũng đều là ăn cỏ cây lớn lên!

Giang Trừng một bên nói, một bên cố ý liếc người bên cạnh, thế nhưng vị kia một mạt băng sương, mặt than không lộ chút biểu cảm.

----

Bốn người vây quang trên một bàn tre, Giang Trừng ngồi kế bên Lam Trạm, đối diện lão thái thái cùng một bên là A Ngâm. Bữa cơm của sơn thôn bá tánh không có gì đặc biệt, một đĩa rau dại xào, một bát canh nấm dại, cùng một nồi cơm đất nho nhỏ, có thể hôm nay bởi vì có hai người bọn họ nên trên bàn có thêm một đĩa cá nướng, cùng ít khoai ngô độn cơm. Giang Trừng cùng Lam Trạm nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót, lại nhìn qua một bên gầy nhom hai bà cháu, nhất là đứa nhỏ, sắc da vàng vọt, cả người toàn da bọc xương, thật sự là suy dinh dưỡng tạo thành. Vậy nhưng, đứa nhỏ lại thật đáng yêu, một đũa rau gắp cho Lam Trạm, một đũa cá lại gắp cho Giang Trừng, còn mỉm cười thật vui vẻ với bọn họ. Giang Trừng một bên mỉm cười, một bên cũng gắp một đũa cá cho đứa nhỏ, đứa nhỏ ánh mắt sáng rỡ, cực kỳ cao hứng chớp đôi mắt đen láy như hắc ngọc, cực kỳ linh động có thần. Lam Trạm thế nhưng có chút sững sờ, nhìn chằm chằm đĩa rau trong chén không cử động, lão thái thái là sợ y không vui, vốn dĩ muốn xin lỗi y, còn quay sang lườm A Ngâm một cái, thế nhưng ngoài dự đoán, Lam Trạm chậm rãi lùa cơm, cờm cùng rau vào miệng, rau dại mang theo đắng nghét cùng một ít chát chát, thế nhưng Lam Trạm lại nếm ra một vị ngọt thanh tươi mát, Y nhìn A Ngâm, hơi kéo khóe môi, lộ ra một nhợt nhạt tươi cười, cũng học theo Giang Trừng, gắp cho đứa nhỏ một đũa cá.

- Ăn Ngon!

- Đa tạ Lam ca ca!

A Ngâm rất cao hứng híp mắt nhìn y cười, Lam Trạm có chút bối rối đỏ lên hai tai. Mặc dù , Lam thị gia quy có : 'Ăn không nói', thế nhưng đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Lam Trạm không nhịn được khen một câu khích lệ, mà bên cạnh Giang Trừng cũng thật vui vẻ, ôn nhu đem đầu đứa nhỏ gõ một cái, liếc mắt:

- Ăn thêm một ít, ngươi ốm như vậy lại còn kén ăn!

- Không phải, đệ nhưng phải để dành cho ca ca, ca ca bị bệnh ,phải ăn cá mới bổ dưỡng!

Sau đó, đứa nhỏ liền bưng lấy chén cơm chạy đi, Giang Trừng với Lam Trạm nghe thấy không dấu vết nhìn nhau một chút, hiểu ý , Giang Trừng hướng lão thái thái đang dọn dẹp chén đũa , hỏi thăm chút chuyện.

- Lão bà bà, A Ngâm vừa nãy nói ca ca bị bệnh, rốt cuộc là ra sao vậy ạ?

Tay bà lão khẽ khựng lại, sau đó thở dài một hơi, bà lão mang đi bát đũa, lại lấy một chiếc khăn sạch, lau sạch bàn tre, lúc này bà lão mới ngồi xuống nói chuyện:

- Nhà chúng ta vốn dĩ còn một đứa cháu nữa, nó là A Hàn, là cháu ruột của ta, A Hàn từ nhỏ mất song thân, một tay ta nuôi nấng nó, năm A Hàn mười hai tuổi, A Hàn lúc đi đốn củi, nhặt được A Ngâm, cũng không biết nhà ai thất đức, A Ngâm nhỏ như vậy, còn đỏ hỏm , quấn trong cái khăn rách, vứt tại trong rừng, A Hàn thấy đứa nhỏ đáng thương nên mang về dưỡng, mặc dù nhà chúng ta cũng nghèo xơ xác nhưng thu nhận thêm một đứa trẻ vẫn là được. Cho tới một tháng trước, tiểu thư quan huyện gia bởi vì yêu thích A Hàn nhà chúng ta mà muốn chúng ta cầu thân, quan huyện gia chỉ có độc một nhi nữ, nên rất cưng chiều con gái, mà ông ấy cũng là một vị quan hiền đức, chúng ta không phải lo chi phí gì cả, thế nên chúng ta cứ ngỡ rằng hôn lễ tốt đẹp này đạt thành. Chỉ là,...aizzz

- Làm sao vậy bà bà?

Giang Trừng cùng Lam Trạm nghiêm túc nghe, nhìn thấy nét đau khổ trên mặt bà lão cũng cảm thấy thương xót gia cảnh bọn họ, thế nhưng không phải rất tốt đẹp sao, vì sao lão bà bà lại thở dài khổ sở như vậy?

- Chuyện xảy ra khi cả hai đứa nhỏ chuẩn bị bái đường, không biết vì sao, ngoài cửa một trận gió lạnh thổi tới, mang tới thê lương , chói tai tiếng gào khóc, sau đó một nữ nhân mặc y phục trắng từ bên ngoài đi vào, cô ta vừa đi vừa gào khóc, ngữ điệu hung tàn, đáng sợ, sau đó không hiểu vì sao, hai đứa nhỏ liền ngã xuống, bất tỉnh, mà cô gái kỳ lạ kia cũng biến mất, không ai biết cô ta đi đâu. Sau đó, liên tiếp mấy hỷ tiệc đều gặp chuyện, mọi người bởi vì sợ hãi đều đã chuyển đi cả, còn ở lại chẳng qua là những người không thể đi được mà thôi!

- Nơi này không có thế gia tu tiên bảo hộ sao?

- Xác thực không có!

Nghe Giang Trừng hỏi, bà lão buồn bã lắc đầu, Giang Trừng lúc này mới đứng dậy, lễ phép cúi chào:

- Tại hạ Vân Mộng Giang Vãn Ngâm, xuất thân Giang thị, kế bên vị này chính là mười lăm tuổi thành danh Cô Tô Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, lão thái thái nếu không ngại có thể cho chúng ta xem qua lệnh tôn bệnh trạng?

'bụp'

- Tiên Nhân, cầu hai vị cứu A Hàn của chúng ta!

Bà lão nghe Giang Trừng nói xong, liền quỳ xuống, không ngừng quỳ lạy, một bên van xin bọn họ, Giang Trừng cùng Lam Trạm làm sao có thể nhận đại lễ như vậy, liền vội vàng đỡ bà lão đứng dậy, một bên dẫn bọn họ đi phòng A Hàn. Mặc dù, lão thái thái không biết cái gì là Giang thị, không biết cái gì là Hàm Quang Quân, nhưng nghe thấy bọn họ muốn xem qua A Hàn, bà lão giống như chết đuối giữa biển vớ được cọng cỏ cứu mạng, liều mạng nắm lấy, mặc kệ có thể cứu được A Hàn tỉnh dậy hay không, bà đều có thể thử.

++---

A Hàn nằm tại một căn phòng nhỏ, vách đất giường tre, một thân đơn bạc trung y lặng yên nằm trên giường, mặc dù bởi vì bệnh tật mà quanh năm nằm tại trên giường, thế nhưng dung mạo lại phi thường tuấn mỹ, chả trách lại lọt mắt xanh tiểu thư quan huyện.

A Hàn thật sự phi thường tuấn mỹ, da trắng môi hồng, mày kiếm mắt phượng, trán cao cằm vuông, môi trái tim đỏ tươi cùng cằm chẻ , tai nhọn, thực sự rất có mấy phần công tử tuân mỹ. Có điều thiếu niên này từ nhỏ làm việc vất vả, lớn lên vẫn có thể đẹp như vậy, khả năng song thân của y cũng rất đẹp.

- A Hàn năm nay vừa hai mươi mốt tuổi!

Giang Trừng xém chút đứng không vững mà ngã xuống đất, Lam Trạm một bên cũng không dấu vết khẽ nhíu mày. Bọn họ vừa rồi còn nghĩ y chừng mười lăm , mười sáu tuổi, thế nhưng người kia đã là hai mươi mốt tuổi, làm sao khuôn mặt lại non nớt như vậy, giống như thiếu niên chưa phát dục hoàn toàn, còn mang theo non nớt hài đồng .

- Thất phách!

Lành lạnh thanh tuyến kéo Giang Trừng hồi thần, hắn đưa mắt nhìn một chút A Hàn, lại đưa tay xem xét hơi thở cùng nhịp tim, quả nhiên nhìn qua giống như ngủ say, cố tình hồn phách bị thiếu mất một hồn nguyên cùng bảy phách, không đủ hồn phách, tự nhiên không tỉnh.

- Bà bà, A Ngâm làm sao vậy?

Bà lão đưa tay nâng A Ngâm từ bên giường dậy, ôm vào trong lòng, khe khẽ lắc đầu:

- Khóc mệt, thiếp đi thôi! A Ngâm mỗi ngày đều sẽ mang cơm cho ca ca, sau đó nó phát hiện ca ca gọi sao cũng không tỉnh, ban đầu nó còn lôi kéo ta đi gọi ca ca dậy, sua đó nó cũng không như vậy nữa, chỉ ở bên giường khóc rấm rứt, đến khi nào ngủ thiếp đi mới thôi.

- Hài tử đáng thương!

Lam Trạm cực nhạt lưu ly ánh lên bi thương cùng đau xót. Đã từng, đã từng ngồi bên cạnh giường bệnh ca ca khóc đến ngất đi, đã từng nắm lấy vạt áo Lam Khải Nhân hỏi : 'Vì sao huynh trưởng mãi không tỉnh?' Đã từng ngây thơ ôm lấy huynh trưởng cùng ngủ, ngây thơ cho rằng sớm mai tỉnh dậy , huynh trưởng sẽ lại mỉm cười với mình.

Đã từng hai huynh đệ đi quán ăn, huynh trưởng gắp rau cho chính mình, đã từng ăn kẹo hồ lô , huynh trưởng thay mình lau đi khóe miệng dính đường.

Lam trạm làm sao có thể không hiểu, làm sao không cảm nhận được lo lắng của A Ngâm? Có điều, Y may mắn hơn đứa nhỏ này, bởi vì tiểu Lam Hoán hôn mê hơn mười lăm ngày sau cuối cùng tỉnh lại, sau đó còn hồi phục, khỏe mạnh như thường. Lam Trạm nhớ rõ, khoảng thời gian ca ca hôn mê, chính mình nội tâm thống khổ cùng sợ hãi như thế nào!

Sợ ca ca rời đi, sợ huynh trưởng bỏ rơi chính mình,

Sợ ôn nhu cuối cùng, sợ ấm áp cuối cùng cũng rời bỏ mình,

A Ngâm có phải cũng có tâm trạng như vậy hay không?

Huống hồ ca ca đã hơn một năm không tỉnh lại, đứa nhỏ, Lam Trạm nghĩ, sẽ rất thương tâm.

++--++

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, bọn họ quyết định lên đường tìm đến quan huyện. Quả nhiên , quan huyện là người liêm khuyết, đức độ,nghe theo bọn họ sắp xếp, đi chuẩn bị một lễ cưới giả, gia nhân tấp nập treo đèn, kết hoa. Mà Giang Trừng cùng Lam Trạm đều là trầm mặc. Giang Trừng thực sự không biết tại sao bản thân xui xẻo như vậy, Lam Vong Cơ rõ ràng nhường hắn rút thắm trước, hắn nhưng rút chính là 'tân nương ' hai chữ chói mắt a, làm sao , ta đường đường là một đại nam nhân, cư nhiên phải mặc đồ của tân nương sao, cmn, hảo mất mặt.Giang Trừng một đêm nhìn chằm chằm tân nương phục, cuối cùng hít sâu thở mạnh mấy lần, nuốt xuống oán hận, đem y phục mặc vào. Cũng không phải chưa từng mặc nữ trang. Mà bên kia Lam Trạm nhìn chằm chằm hai chữ 'Tân nương' trên mảnh giấy, không khỏi hơi nhếch khóe miệng.

A Trừng, ngươi ngây thơ như vậy lỡ bị người lừa mất thì sao?

Khẽ dùng lực, mảnh giấy trong tay liền tan thành mảnh vụn. Lam Trạm đưa tay vuốt tân lang phục, động tác cực kỳ khinh nhu, ánh mắt tràn ngập nhu tình, khóe môi cũng khẽ câu lên cười.

Sớm mai, chúng ta thành thân, ta có thể xem như chúng ta thật sự kết thành phu thê không?

Ps: Ha Ha, tuần sau bắt đầu trở lại trường rồi, nghe tin xong tụt mood dã man, chương này chắc do bị tụt cảm xúc,viết có chút loạn, lại nhạt , thật sự chán dã man. Nói luôn, chương này chủ Trạm.

Chương 11:

Sáng sớm, phủ quan huyện quả nhen đèn hoa rực rỡ, mà hai nhân vật chính cũng đã đứng trong sảnh đường. Quan huyện cùng huyện bà ngồi ở ghế chủ tọa, đối diện là Lam Trạm một thân Hỷ phục đỏ rực rỡ, Lam Trạm lớn lên đẹp đẽ, cho dù mặc lên thô sơ vải vóc vẫn không che dấu được khí chất phiên phiên cao lãnh của y, phát quan chỉnh tề, tóc đen như suối, chảy dài xuống thân, mà Lam Trạm có lẽ vì không phải ở Lam gia, cho nên cũng không đeo mạt ngạch, khuôn mặt quanh năm sương đóng, cũng bởi vì hỷ sự lộ ra một mạt nhàn nhạt xuân ý, chỉ là hiện tại cũng không có vị cô nương nào tại đây ngắm Y, lễ cưới thế nhưng ngoại trừ hai vị tân giai nhân, cùng vợ chồng quan huyện, lại không thấy thêm ai nữa. Mà người tu tiên liếc mắt đều nhìn thấu hai vị ngồi kia chẳng qua là con rối thế thân. Thật sự,ngoại trừ Trạm Trừng hai người, không còn ai khác. Mà Giang Trừng bên kia đứng im trầm mặc, hắn thân mặc tân nương phục, y phục của nữ tử thường mang nét dịu dàng, ôm sát thân thể, lộ ra đường cong mềm mại, Giang Trừng vốn cao , càng làm tôn lên vóc người quyến rũ của hắn. Bởi vì trên đầu mang khăn trùm, ngăn trở tầm mắt nên Giang Trừng có chút khó chịu, mà con rối bà mai trước mặt hắn quá mức chậm chạp, nhiều lần Giang Trừng nhịn xuống xúc động đem khăn trùm lột xuống, có thể Giang Trừng vẫn biết lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể nghiến răng đi theo bà mối tiến vào sảnh đường. Rất nhanh, một bàn tay thon dài, lạnh băng đem tay hắn nắm chặt, Giang Trừng ngẩng đầu nhìn, chiếc khăn bị một lực khinh nhu kéo xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh băng đẹp như băng tạc của Lam Trạm, Giang Trừng có chút ngẩn ngơ.

Lam Trạm mặc hỷ phục thật đẹp mắt!

Mãi cho đến khi Lam Trạm đem hắn dắt đến trước mặt hai vị Quan huyện, chuẩn bị bái lễ, Giang Trừng mới hồi hồn.Giang Trừng rất muốn cho chính mình một tác, ngẩn ngơ cái gì a, ngươi thế mà đam mê nam sắc như vậy, phi ta mới sẽ không mê nam sắc! Qủa nhiên , sắc đẹp chính là tai họa!

Giang Trừng mặc dù mặc tân nương phục nhưng lại không giống cô nương gia mang trâm phượng, trang sức rườm rà, hắn một khuôn mặt mộc, tóc dài xõa xuống vai, bởi vì không đeo phát quan, cũng không buột tóc đuôi ngựa nên Giang Trừng nhìn qua càng giống nữ tử, tóc dài tùy ý tán lọan, tạo thành một phen mỹ sắc.

Bà mối bên cạnh hô một tiếng: 'Nhất bái thiên địa! '

Giang Trừng gấp gáp liếc qua Lam Trạm, người kia như cũ mặt vô biểu tình, chắp tay chuẩn bị cúi đầu, Giang Trừng tức giận trừng mắt: 'Ngươi thật sư nghĩ bái đường?'

Lam Trạm gật gật đầu, xem như trả lời. có điều, chưa cần Giang Trừng bất mãn, bên ngoài đã nổi lên một trận âm phong, lạnh lẽo thấu xương, Lam Trạm liền đem Vong Cơ cầm vẫn luôn giấu dưới vạt áo ra, ngón tay thon dài uyển chuyển truyền vào linh lực, đem cầm âm xua tan âm phong, mà Giang Trừng cũng nhanh không kém, đem hỷ phục xé rách, rút ra Tam Độc hướng về phía bạch y nữ tử đâm tới.

Không nghĩ tới bị tấn công bất ngờ, bạch y nữ quỷ vội lách mình né tránh Tam Độc, sau đó, rất nhanh phóng ra dải lụa, cùng Giang Trừng triền đấu, một bên ngâm nga khóc thương, tiếng khóc bi thương ai oán, giống như than khóc kể khổ, giống như đau xót bi thương, đem đáy lòng toàn bộ đau xót cùng khổ sở mạnh mẽ đào ra.

Lam Trạm cảm giác không ổn!

Ban đầu bọn họ suy đoán đối phương nhất định là Tang Qủy, nên mới mạo hiểm tự mình diệt trừ, nhưng xem tình hình , không đơn giản như vậy. Lam Trạm rất muốn lao lên hỗ trợ Giang Trừng, thế nhưng y không thể, y cần phải không ngừng gảy Thanh Tâm khúc , phá vỡ ma chướng, không được để Giang Trừng bị ma âm ảnh hưởng.

Giang Trừng với quỷ nữ đã so hơn năm mươi chiêu, thế nhưng hắn không cách nào tổn thương quỷ nữ, ngược lại còn giống như bị trêu chọc, bản thân thì chật vật, nhưng nữ quỷ bên kia lại rất nhàn hạ, không những đem chiêu thức hóa giải, còn tranh thủ ở trên người mình loạn sờ. Giang Trừng nhịn không được, da gà toàn thân đều đứng dậy.

'bang'

Giang Trừng nhạy cảm nghe được tiếng động, quay đầu vừa nhìn đã thấy Lam Trạm đưa tay che lại khóe miệng, máu từ hai bên tai, cùng hốc mắt, mũi, không ngừng theo trên mặt y chảy xuống. Giang Trừng bị dọa hoảng rồi. Bên kia quỷ nữ giống như không hài lòng hắn đem sự chú ý từ mình chuyển qua người khác, liền một lụa đánh tới, đem vai trái Giang Trừng chọc thủng, Giang Trừng bị kình lực đẩy vào tường, Tam Độc vô lực rơi xuống đất, vang lên tiếng thét vô cùng chói tai.

Giang Trừng đưa tay che lại miệng vết thương, gắng gượng đứng dậy, cả cơ thể đã cạn kiệt sức lực, trên người lớn nhỏ vết xước không ngừng chảy máu, hắn giương đôi mắt cực kỳ oán hận, nhìn chằm chằm nữ quỷ trước mặt.

Nữ quỷ cực kỳ ung dung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, đem cằm hắn nâng lên, khóe miệng đỏ tươi câu lên thành một cái nhếch môi, ánh mắt đỏ tươi cực kỳ thưởng thức cùng thích thú :

- Ngươi thật xinh đẹp!

Giọng nam cực thấp, trầm khàn đến mức không nghe rõ, Giang Trừng kinh ngạc trừng mắt:

Qủy nữ này cư nhiên là nam? Cmn, vừa rồi ngươi còn loạn ờ trên người lão tử!

- Ta muốn cưới ngươi làm thê tử!

Nam quỷ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa môi lại gần tai hắn thì thầm: 'Ngươi thật xinh đẹp, ta muốn thú ngươi làm thê tử, muốn yêu thương ngươi suốt đời!'

Giang Trừng ghê tởm chết rồi!

Mắt ngươi để trang trí sao, không nhìn thấy lão tử là nam đi, khoan đã ngươi đang làm cái gì?

Giang Trừng sợ hãi nhìn một bàn tay xương xẩu lộ ra dưới áo bào trắng tuyết, đang hướng eo mình tiến đến, đem đai lưng kéo ra, thế nhưng thân thể lại không cách nào cử động, bị ôm trụ vào trong ngực nó, không thể giãy dụa cùng cử động:

- Mẹ nó, thả lão tử ra!

Nam quỷ như cũ mắt điếc tai ngơ, đem từng lớp áo của hắn giải khai, Giang Trừng tuyệt vọng, hai mắt đã bắt đầu đẫm lệ quang.

Ta chính là nam tử, lại bị nam tử khác coi như nữ nhân, đặt dưới thân hầu hạ!

Giang Trừng bị chính tuyệt vọng bao phủ, không nhìn thấy bên mép nam quỷ đang cười càng sâu. Đau khổ sao? Tuyệt vọng sao? Hãy để bóng tối nuốt chửng ngươi, đem ngươi trở thành bầy tôi trung thành của ác quỷ.

----.....----

Lam Trạm tỉnh lại, dựa vào cảm giác đi mò Giang Trừng, lung lay đứng dậy, run rẩy đưa tay sờ mặt hắn:

A Trừng, ngươi làm sao thế?

Ngươi sẽ không chết, có phải không?

Đợi đến khi cảm nhận được nhịp đập yếu ớt cùng hơi thở lúc có lúc không của người nọ, y mới chậm rãi bìn tĩnh. Đưa tay chùi đi vết máu bên khóe miệng, Lam Trạm cẩn thận nâng Giang Trừng lên lưng, người kia thế dịu ngoan như đứa trẻ, ở tại trên lưng y,vững vàng hô hấp, cho dù có chút yếu ớt, thế nhưng giúp y an tâm , hắn còn sống.

Lam Trạm đưa tay mò Tam Độc, Y kì thực không nhìn thấy!

Từ lúc tỉnh lại, thị giác cùng thính giác của y đều biến mất, ngay cả khứu giác cũng tổn thương. Thế nhưng, trái tim của y rõ ràng hơn bao giờ hết, nó giúp y tìm được Giang Trừng. Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng Lam Trạm khi Lam Trạm truyền tống linh lực vào cơ thể Giang Trừng, y phát hiện, hắn bị thất phách. Giang Trừng bị mất đi một hồn ba phách.

Lam Trạm một tay giữ chặt Giang Trừng, một tay đưa ra trước dò đường, trong lòng không khỏi trách bản thân quá mức vô dụng.

Ta thế mà không cẩn thận hãm trong ảo cảnh, thực xin lỗi A Trừng, hại ngươi bị thương !

Ta thật quá vô dụng!

Tin tưởng ta, sẽ không có lần sau, ta nhất định bảo hộ ngươi thật tốt !

Lam Trạm cảm nhận có người nắm lấy tay mình, dắt đi, bàn tay nhỏ nhắn lại lạnh lẽo, Lam Trạm nhớ lại vừa rồi chính mình suýt chút bị huyễn cảnh giam cầm, chính là một tiểu hài tử đã thức tỉnh y.

Lam Trạm lúc đó đang ngồi một bên dùng Thanh Tâm khúc áp chế ma chướng của nữ quỷ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, Lam Trạm chưa kịp phản ứng đã ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, Lam Trạm kinh ngạc nhìn thấy chính mình đang đứng trước Vân Thâm Bất Tri Xứ !

Không phải, là Diệt môn Vân Thâm Bất Tri Xứ mới đúng.

Lam Trạm hoảng hốt, vội vàng cầm Tị Trần chạy vào Lam thị, khắp nơi đều là Lam thị đệ tử chết thảm, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ Vân Thâm tiên phủ, xác người chồng chất, ai nấy đều cực kỳ thống khổ chết đi.

Lam Trạm cảm giác trái tim bị treo lên cao, đau đớn cùng thống khổ như sống cuộn trào dâng trong lòng, Lam Trạm cắn răng, cố ép chính mình bình tĩnh, vốn dĩ muốn đi Hàn thất tìm huynh trưởng, thế nhưng thính giác nhanh nhạy phát hiện được tiến động phát ra từ phía từ đường. Lam Trạm liền hai ba bước thành một hướng từ đường chạy tới.

Lam Trạm không thể tin mà lùi lại ba bước.

Từ đường vốn dĩ nghiêm cẩn, nay bài vị cái thì bị đạp gãy, cái thì lăn lóc trên sàn, mà đáng sợ hơn chính là thúc phụ của y đang bị treo ngược phía trên trần nhà, bên cạnh chính là huynh trưởng bình thường vẫn luôn ôn nhu săn sóc y.

Lam Hi Thần bị một người nắm chặt cổ họng giương lên cao, y bào tuyết trắng vốn dĩ luôn chỉnh tề, nay lộ ra rách nát tàn tạ, mà khuôn mặt y đã là tái nhợt đến dọa người, hắc ngọc ôn nhu con ngươi vẫn luôn ôn nhu như vậy, tựa như dĩ vãng ngậm gió xuân.

Lam Trạm không nhịn được ẩu ra một ngụm máu tanh, đôi ngươi nhạt màu đã bị huyết lệ bao phủ, đỏ tươi chói mắt theo sườn mặt lăn xuống. Khản đặc thanh tuyến mang theo tanh tưởi :

- Huynh trưởng...

Lam Trạm cảm giác trời đất giống như sụp đổ dưới chân, trước mặt một màu đỏ tươi chói mắt, mà lồng ngực không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn cùng tuyệt vọng, bất lực, đau khổ.

Còn gì tàn nhẫn hơn tận mắt chứng kiến cả nhà mình bị sát hại ?

- Ai yo, tưởng ai, ra là Lam nhị công tử !

Ngụy Vô Tiện mắt hoa đào híp mắt cười, nụ cười đắc ý chói mắt cực kỳ, thế nhưng Lam Trạm không còn tâm trí quan tâm hắn, đôi mắt y nhìn chằm chằm bóng lưng tử y.

Rất muốn hỏi : vì sao ? Vì sao sát hại nhà chúng ta ? vì sao ngươi phải làm như vậy ?

Giang Trừng lạnh lùng đem Lam Hi Thần vứt xuống, Lam Trạm vốn muốn đi đỡ, nhưng y phát hiện toàn thân cứng nhắc, không cách nào di chuyển.

- Lam nhị công tử, ta còn tưởng ngươi đã chui rúc nơi nào đó, trốn tránh không dám ra mặt !

Dứt lời , hắn nở nụ cười trào phúng, hướng y từng bước đi tới. Lam Trạm cảm nhận được run rẩy cùng đau đớn trong lồng ngực, y gắt gao đem hai tay nắm chặt.

Vì sao ? Vì sao đối xử với ta như vậy ?

Còn gì tàn nhẫn hơn là nhìn thấy người trong lòng giết hại toàn bộ thân nhân của mình ?

Lam Trạm cực kỳ đau đớn cùng oán hận, cánh tay nắm Tị Trần đã run rẩy lợi hại.

Thế nhưng, không thể, không thể mang kiếm chỉ về phía hắn !

Không thể giết hắn trả thù cho gia tộc, y không thể, y không thể ra tay.

- Như thế nào ? Hận ta sao ? Muốn giết ta trả thù sao ? còn không mau ra tay đi ?

Giang Trừng cười lạnh, ngũ quan đẹp đẽ vặn vẹo, hắn ngày một tiến gần y, Lam Trạm nhưng một mực siết chặt chuôi kiếm không cử động, Ngụy Anh bên cạnh nhàm chán, đem tay che miệng ngáp, lên tiếng thúc giục : 'Nhanh lên một chút a, chậm chạp chết ta rồi !'

Lam Trạm một mực không cử động, liền nhìn thấy sắc bén ánh kiếm của Tam Độc hướng chính mình ngực trái đâm tới, Lam Trạm nhắm mắt, chờ đợi cảm giác kiếm sắc xuyên vào da thịt.

Ta không thể ra tay, vậy ngươi kết liễu ta là đủ rồi .

'Keng'

Tam Độc bị hất ra, một đứa nhỏ chừng bảy tuổi mặc Lam gia trực hệ giáo phục chắn trước mặt Y, trên tay cầm một thanh linh kiếm màu tím đậm, bởi vì nhỏ tuổi, kiếm có chút nặng, thế nhưng đứa nhỏ vững vàng đem linh kiếm Tam Độc hất ra, Lam Trạm có chút kinh ngạc.

Lam thị khi nào có đứa nhỏ như vậy ? Đứa nhỏ này thế nhưng sống sót ! Càng kinh ngạc hơn, đứa nhỏ thế nhưng giống mình đến chín tám phần !

- Không được tổn thương phụ thân !

Giang Trừng cùng Ngụy Anh nhìn thấy đứa nhỏ liền nhíu chặt đôi mày, Giang Trừng lạnh trừng mắt đứa nhỏ :

- Nhãi ranh, ngươi là ai ?

- Tà ma khốn kiếp, còn muốn giả thành a cha hãm hại phụ thân ta, ngươi đừng mơ !

Ngụy Anh mỉm cười lạnh lẽo, mà Giang Trừng cũng đã bắt đầu lộ ra hung quang ánh mắt : Đứa nhỏ này, phải diệt trừ !

Giang Trừng nhanh như chớp đâm tới một kiếm, Giang Hàm chưa kịp phản ứng liền bị người đằng sau kéo hộ ở sau lưng, Tị Trần lam quang sắc bén, đem Tam Độc hất ra, trong giây phút Giang Trừng sơ hở, Lam Trạm liền đâm Tị Trần xuyên qua ngực trái hắn, máu theo vết đâm phun trên mặt y, thế nhưng Lam Trạm không để tâm, lạnh sương khuôn mặt, ám trầm đôi mắt, tử khí lượn lờ, hung ác vô cùng.

Kể từ khi đứa nhỏ kia gọi Y là phụ thân, Lam Trạm đã tỉnh ngộ. Chính mình bởi vì sơ ý mà rơi vào huyễn cảnh, nếu không phải tỉnh ngộ kịp thời...hơn nữa, A Trừng còn đang chiến đấu với nữ quỷ. Y không thể tiếp tục ở tại nơi này lãng phí thời gian, càng không thể hao phí nguyên thần của chính mình. Qủa nhiên, mắt trận chính là 'Giang Trừng', chỉ cần giết chết hắn, huyễn cảnh liền tan vỡ. Thế nhưng đứa nhỏ kia vẫn đứng trước mặt y, một đôi lưu ly ngọc nhãn nhìn chằm chằm vào y, hơi hơi phủ nước mắt hạnh, lộ ra yêu thương nồng đậm, Lam Trạm theo bản năng ngồi xuống ngang tầm đứa nhỏ vươn tay, nhẹ sờ sờ đầu đứa nhỏ, chân thành nói :

- Đa tạ !

- Phụ thân, ngươi nhất định phải bảo vệ a cha thật tốt, con ở tương lai đợi hai người !

Giang Hàm ôm chặt Lam Vong Cơ, đem đầu dụi vào ngực y, nhẹ dụi dụi hai cái, sau đó tan biến trước mặt y, sau đó, y liền tỉnh lại.

--------------Hết chương--------

Chương 11 : Thiên Tác Chi Hợp ( Trời Đất Ban Duyên)

Lam Trạm sau khi trở lại nhà của ba bà cháu A Ngâm nghỉ ngơi, liền dùng một tấm truyền âm phù cho Lam Hi Thần nhờ Y giúp đỡ. Không nghĩ đến Lam Hi Thần xót đệ đệ liền xách Sóc Nguyệt ngự kiếm tới, theo sau còn có Giang Phong Miên và Ngụy Anh cùng một ít tu vi cao Lam gia đệ tử, sự vụ trong tộc tạm thời tới tay Lam Khải Nhân giải quyết.

Lam Hi Thần tới nơi mới thật sự chấn kinh, nhìn thấy đệ đệ khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, bên tai cùng khóe miệng còn lưu vết máu, mà trong lòng vững vàng ôm chặt Giang gia thiếu chủ, bảo hộ hết mực. Lam Hi Thần từ nhỏ quy củ, nhã chính nhất đệ đệ, vậy mà bây giờ lại thê thảm như vậy, không nhịn được cực kỳ đau lòng.

- Vong Cơ,...

Lam Vong Cơ cảm nhận được có người đến gần, hơi hơi nghiêng đầu, lành lạnh đáp :

- Huynh trưởng tới rồi !

- A Trừng làm sao vậy?

Giang Phong Miên nhìn thấy con trai bảo bối da mặt xanh mét, bất tỉnh trong lòng Lam nhị thiếu gia, còn có hắn không cảm nhận được hơi thở của hài tử, gấp gáp từ trong ngực Lam Vong Cơ cướp người, Ngụy Anh bên cạnh cũng cực kỳ sốt ruột, hai tay nắm lấy cổ áo Lam Vong Cơ nâng lên, đỏ mắt hỏi:

- A Trừng hắn làm sao?

Lam Vong Cơ nghiêng đầu không đoán được đối phương đang nói cái gì, nhưng y muốn nói một chút tình hình với Lam Hi Thần, nên cũng sơ lược kể lại mọi chuyện.

- Nguơi!...cmn, A Trừng nhà ta mà có chuyện gì, xem lão tử có lột da ngươi không?

- Ngụy công tử, xin bình tĩnh!

Ngụy Anh xót sư đệ giận đến đỏ mắt, nếu không phải Lam Hi Thần ngăn cản hắn, chắc chắn hắn đã xông vào xử lý Lam Trạm, cho dù chính hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. làm sao, lão tử chính là bênh người nhà đó, Lam gia các ngươi có giỏi nhào vào. Giang Phong Miên quỳ một gối dưới đất, nâng đầu Giang Trừng xem xét, làm bộ không để ý Ngụy Anh bên kia làm loạn, mà Lam Trạm hiện tại chỉ cảm thấy bất lực, vô dụng, thẳng tắp như tùng, đứng dựa vào bên tường, cúi đầu im lặng.

- Lam ca ca, A Ngâm trở về rồi!

A Ngâm từ ngoài cửa vui vẻ xách theo giỏ nấm chạy vào, đằng sau là bà bà chống gậy đi theo, không ngừng nhắc nhở đứa nhỏ cẩn thận. Vương Ngâm đương nhiên không biết Lam Trạm tình trạng, bởi vì nếu như nó có hỏi cái gì, Lam Tạm cũng sẽ đáp lại, mặc dù cực ít nói chuyện, nhưng đối với A Ngâm mà nói, như vậy đã là rất vui vẻ rồi!

Kể tử khi Vương Hàn hôn mê không tỉnh, nó chỉ có một mình. Mỗi ngày đều nói chuyện với ca ca thật nhiều nhưng ca ca một chút cũng không đáp lại, Vương Ngâm thật sự rất thương tâm.trải qua một năm lủi thủi một mình, trong thế giới cô độc toàn hắc ám, đã xuất hiện hai vị thần tiên ca ca,cho dù Lam ca ca tính tình cực lạnh nhạt nhưng A Ngâm không để ý, ít nhất là có người sẽ đáp lại khi nó nói chuyện, A Ngâm chỉ cần như vậy liền vui vẻ.

Vương Ngâm vui vẻ chạy vào trong sân liền đứng khựng lại, giỏ nấm trong tay rơi xuống đất, nó sợ hãi nhìn một đống người trong sân, theo bản năng muốn bỏ chạy! A Ngâm quay đầu, đang muốn bỏ chạy đã thấy bà bà vào cửa, cũng đang sững sờ nhìn mọi người, bà bà theo bản năng ôm lấy A Ngâm, vuốt lưng an ủi đứa cháu nhỏ:

- A Ngâm không cần sợ, bà bà ở!

Cái tên này sát thương không nhỏ. Giang Phong Miên cùng Ngụy Anh kinh ngạc quay đầu, mà bên kia Lam Hi Thần cũng dừng lại động tác tay, nhìn chủ nhân nơi này trở về.

Bọn họ vốn tưởng nơi này là nhà hoang a! Làm sao còn có thể có người?

- Các vị... đây là người thân của hai tiểu công tử sao?

- Phải, xin hỏi bà bà có thể cho mượn một gian phòng?

Giang Phong Miên sau khi làm một chút thanh tẩy tà khí trên người con trai, vội bế Giang Trừng đứng dậy, hắn là trưởng bối đương nhiên thích hợp mở miệng nhất, bên kia Lam Hi Thần cũng không dám nói chuyện, dù sao y vẫn là tiểu bối, để Giang tông chủ nói chuyện mới hợp lễ. Cho nên, y chỉ là hơi khựng lại một chút, dùng nước thuốc lau qua vết thương cho đệ đệ.

Bà bà nhìn hết một vòng, thở dài nói:

- Nhà chúng ta nhỏ, chỉ có căn phòng của A Hàn là điều kiện tốt nhất, nếu không ngại có thể nhường một chỗ!

Bà bà sống lâu, đương nhiên tinh tường, biết được bọn họ mượn phòng là làm cái gì, cũng hy vọng có thể nhờ bọn họ tiện thể cứu A Hàn.

----.....-----

Giang Phong Miên cẩn thận đặt Giang Trừng nằm cạnh Vương Hàn, lại nhìn một chút Vương Hàn nhíu mày, có chút ngờ vực nói:

- Đứa nhỏ này...!

Giang Phong Miên cảm thấy đứa nhỏ này, có chút kỳ lạ, nhưng cứu Giang Trừng mới là chuyện hệ trọng nhất hiện tại, hắn trước không truy cứu đứa nhỏ.

- Giang gia chúng ta có một loại bí pháp, có thể dẫn độ hồn phách tạm thời rời khỏi cơ thể,...

- Lam Trạm nguyện ý!

- Lam Trạm thiên tư thông minh, mặc dù Giang Phong Miên không nói hết câu, cũng đẫ đoán được, cái bí thuật này chỉ sợ chính là trả giá quá lớn, không cẩn thận, khả năng mất mạng là rất cao. Lam Hi Thần cũng nhìn ra được, vươn tay nắm lấy một bên vạt áo của đệ đệ, nhíu mày, nhưng Lam Trạm đúng lý hợp tình trả lời, Y làm ca ca , còn có thể làm gì?

- -Vong Cơ,..

- Huynh trưởng, là Trạm có lỗi, nếu như không thể đích thân cứu trở về Giang công tử, Trạm nhất định chịu dằn vặt!

Không chỉ dằn vặt, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, một mực đóng cửa bế quan đến chết, huynh trưởng muốn thấy ta như vậy sao?

Lam Hi Thần buông tay, Ngụy Anh bên kia lại không muốn buông tha, hắn sinh một khuôn mặt mang ý cười, mắt hoa đào đầy phong lưu , bây giờ một chút cũng không có ý cười, khóe môi nhếch lên lộ ra trào phúng:

- Lam nhị công tử chi bằng trước dưỡng tốt thương thế, để ta đi tốt hơn!

Lam Trạm nhìn hắn, không nói chuyện, thị lực của y chỉ tốt hơn một chút, nhìn vật vẫn chỉ là một mảnh mờ mờ, có điều lam Trạm biểu tình lạnh lẽo, đương nhiên không bị phát hiện. Lam Hi Thần đang muốn theo bản năng bảo vệ đệ đệ, đã nghe thấy một tiểu tiểu giọng nói, cực kỳ tức giận mắng Ngụy Anh:

- Ca Ca ngươi không được ức hiếp Lam ca ca, nếu không ta liền đuổi ngươi đi!

- Yo, tiểu đệ đệ ngươi thú vị ha, còn muốn đuổi ta đi?

Vương Ngâm nhìn vị ca ca áo tím cúi xuống ngang mặt mình, vừa nãy còn ức hiếp Lam ca ca, nó tức giận đến nhăn nhúm cả khuôn mặt nhỏ, vươn tay nắm mặt Ngụy Anh mà cắn.

- AAA, đau chết ta rồi! tiểu đệ đệ ngươi buông ra!

Xung quanh yên lặng như tờ. Giang Phong Miên một bên đỡ trán, một bên oán thán vì sao tiểu tử này ra ngoài toàn gây sự, mà Lam gia bên kia đã là một bộ nhịn cười sắp nội thương.

- Được rồi, Lam nhị công tử muốn đi, liền đi, chúng ta còn phải đợi giờ tý mới có thể bày trận pháp, ngươi có thể trước điều tức một chút, còn A Anh ngươi chạy về Cô Tô mang Hắc tử tới đây, Hắc Tử cần thiết làm vật dẫn, tiện thể chuẩn bị một chút đồ lặt vặt.

- Kia nếu không chê ta cùng Ngụy công tử đi?

- Được!

Lam Hi Thần một bên kéo Vương Ngâm đưa ở sau lưng , né tránh ánh nhìn hung ác của Ngụy Anh, một bên mỉm cười ôn hòa đề nghị, Giang Phong Miên gật gù, cũng không cần hắn đích thân nói ra, đứa nhỏ này liền hiểu ý, dứt khoát đáp ứng. Mà Ngụy Anh bên kia vẫn còn ôm mặt oan ức, trừng mắt tiểu bánh bao, phẫn nộ muốn lật bàn. Đáng tiếc, bây giờ lão bà bà đã đi làm cơm, sẽ không có thời gian trông nhóc này.

---....----

Buổi tối sau khi dùng cơm,lão bà bà dỗ Vương Ngâm đi ngủ, mặc dù đứa nhỏ một mực không chịu, cuối cùng bọn họ đều mạnh miệng hứa rằng sáng mai đứa nhỏ có thể nhìn thấy ca ca bấy lâu hôn mê mỉm cười, nó mới chịu đi ngủ. trước khi đi, nó còn chạy đến bên giường , thơm một cái Giang Trừng , thơm một cái ca ca, lời còn chưa nói ra, hai hàng nước mắt đã trước tiên chảy xuống:

Ca ca A Ngâm đợi ngươi tỉnh lại, đợi ngươi mỉm cười nói với ta: A Ngâm ca ca cùng ngươi đi hái nấm nhé!

Ca Ca cùng ngươi đi bắt cá! A Ngâm đi đốn củi với ca ca không nào!

Ca Ca, Giang ca ca các ngươi nhất định phải tỉnh lại.

Bà bà xấu hổ nhìn mọi người, cười khổ nói:

- A Ngâm từ nhỏ đã dính A Hàn, một năm này đều là cùng A Hàn đồng thời ngủ! Kia , ta không phiền các vị tiên gia nữa!

- Bà bà khoan đi đã, có thể hỏi một chút lệnh công tử quý danh không?

- Tên Vương Hàn, tự Trần Ai.

Bà bà nói xong liền bỏ đi, Giang Phong Miên im lặng thở dài.

Rốt cuộc không phải, có thể là người giống người!

- Giang thúc thúc sao vậy?

- Không có việc gì, A Anh đi ngủ một chút, giờ tý còn phải bày trận pháp!

- Không sao, con canh giữ A Trừng được!

Lam Trạm vốn muốn đi xem một chút Giang Trừng, nhưng cuối cùng chỉ là đứng trước cửa không vào, bọn họ là gia đình, chính mình tính cái gì? Lam Trạm quay đầu, trở về gian phòng cũ nát mà Lam Hi Thần đang ở, xem như chưa từng có nơi này.

Giờ tý, mây mù che khuất ánh trăng, âm phong nổi lên lạnh lẽo, gào thét bốn phía.

Lam Trạm ngồi xếp bằng giữa trận văn đỏ tươi như máu, nhắm mắt tập trung tinh thần, xung quanh thắp bảy bảy bốn chín ngọn nến, vây thành bảy tầng, trên trán của y vẽ một ám văn liên hoa bằng máu tươi của gà trống, tay bưng chén nước, bên trong chứa ba giọt máu phân biệt, chìm nơi đáy chén. Cổ tay trái quấn một sợi tơ tằm màu đỏ tươi như máu, mà một đầu còn lại chính là cột vào cổ tay phải của Giang Trừng, trên đoạn dây treo đầy ngân linh, tuyệt nhiên không phát ra chút thanh âm nào. Mà Lam Hi Thần cùng Ngụy Anh đứng ở hai bên , hộ pháp. Giang Phong Miên vận linh lực thúc đẩy ngân linh kêu lên ba tiếng dài, Ngụy Anh nhận được ám hiệu liền phối hợp thả xuống hắc tử vẫn đang ôm trong tay, mà một bên Lam Hi Thần cũng đã thổi lên Liệt Băng, lạnh lẽo tiếng tiêu tựa như hàn đàm, lúc gần lúc xa không rõ, Lam Trạm mở mắt, nhìn thấy chính mình đang đứng giữa một khu rừng, tà khí lượn lờ, sương mù bao phủ, đưa tay không thấy được năm ngón.

Vào trận rồi!

Trước mắt không có đường, ta phải làm như thế nào?

Đang lặng lẽ quan sát xung quanh, Lam Tạm bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu, y ngẩng đầu, nhìn thấy từ trong sương mù Hắc Tử vọt ra rồi biến mất, y vội vàng đuổi theo.

Giang Phong Miên nói, hắc tử là linh miêu, thông linh tính, chính là Sứ giả âm sai, cho nên dùng nó làm kẻ dẫn đường, mới không bị lạc.

Một mèo một linh hồn cứ đi thẳng, sương mù trắng xóa không nhìn được thứ gì, may mắn Hắc tử là màu đen, nếu không, e rằng Lam Trạm không cách nào nhìn thấy nó. Hắc tử chạy rất nhanh, giống như ngự phong mà chạy, Lam Trạm cắn răng, dùng khinh công đuổi theo, mới không bị mất dấu.

Cũng không biết chạy qua bao lâu, Hắc tử dừng lại, nó cúi đầu ngửi ngửi, trước mặt chính là một dòng sông trong vắt như gương, Lam Trạm tiến lại gần, soi mình dưới nước, thế nhưng nhìn thấy không phải là chính mình, mà là một con Thanh Long, Lam Trạm sợ hãi lùi về sau ba bước.

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vì sao, ta không soi được chính mình?

- Không cần bất ngờ, ngươi nhìn ta một chút!

Lam Trạm nghe tiếng cúi đầu, Hắc tử ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đỏ tươi như máu, một đôi mắt đầy kiêu ngạo cùng lạnh lùng, nó đi tới bên bờ sông, Lam Trạm cẩn thận nhìn xuống mặt nước.

Tiên quân?

Hắc tử soi ra được một vị nam tử thân vận Huyền Y , tay cầm trúc tiêu, khuôn mặt lãnh đạm như sương, cổ tay quấn rất nhiều tơ hồng, mà dây cột tóc trên đầu hắn, nếu không nhầm cũng là tơ hồng.

Hắc tử liếm lông, không quá để tâm, thanh thiển tiếng nói vang:

- Không cần quá để tâm, kiếp trước mà thôi! Ngươi nếu còn muốn cứu tức phụ của mình, nên nghĩ cách làm sao hóa rồng vượt qua Nhược Thủy đi, còn không chúng ta trở về!

- Lam Trạm ngu muội, còn xin tiên quân chỉ giáo!

Hắc tử cười lạnh nhìn y, nó đứng dậy, cao ngạo bước đi vòng quanh y, Lam Trạm không hiểu nhíu mày, nó lúc này mới lười biếng nằm ườn xuống đất:

- Thanh Long thánh quân , ngươi nếu như còn muốn cứu tức phụ sớm đi nha, nếu không,....cho dù hắn có là Chu Tước thánh quân chuyển thế đi nữa, ta...ta cũng không chắc cứu được!

Hắc tử ngẩng đầu nhìn xa xa sương khói phủ trắng trời, cái đuôi không ngừng lay chuyển, kỳ thuật Hắc tử cũng muốn vượt sông cứu người, dù sao ngày trước khi nó còn ở Thiên giới,Chu Tước thánh quân đều một mực bảo bọc nó, bản thân chỉ là một nguyệt lão nhỏ bé, có thể cùng Thánh quân kết thành bằng hữu đã là nó mãn nguyện nhất, chỉ là...chỉ là thế nhưng Chu Tước cùng Thanh Long bọn họ duyên phận quá sâu, còn là Kim tuyến tơ hồng, thân là Nguyệt lão, chỉ có thể tận trách thay người nối duyên, huống hồ còn là Kim tuyến tơ hồng. Chính là loại tình duyên mười ngàn năm mới từ thân cây tình duyên mọc ra, có thể nói là loại nhân duyên trói buột ngàn kiếp, cắt không đứt, đốt không tàn, chính là trời đất tác thành.

Chỉ là, không bàn đến bọn họ đều là hai vị nam thần, chỉ riêng thân phận Thánh quân đã không thể cùng nhau, thánh quân, tứ phương thánh quân, trấn thủ tứ phương trời, không thể cùng nhau.

Bỗng nhiên ngửi được mùi máu tanh, Hắc tử quay đầu, đập vào mắt chính là Lam Trạm dùng răng cắn phá đầu ngón tay, máu theo ngón tay tí tách chảy xuống đất, nó không biết trong đầu vị thánh quân này nghĩ điên rồ cái gì, chỉ thấy y đang đi về phía bờ sông, máu cũng theo đó nhiễu xuống mặt sông.

Đóng băng mặt sông!

Hắc tử hai mắt trừng lớn, đang phát điên cái gì, Nhược Thủy rộng như vậy, ngươi có bao nhiêu máu để đóng băng cả dòng sông này? Hắc tử cảm thấy, nếu chính mình không ra tay, chỉ sợ Long huyết trân quý sẽ bị vị này phí không còn một giọt, không phải, trọng điểm là Y không thể thức tỉnh Long huyết a, đã ở trạng thái linh hồn rồi, còn không chịu thức tỉnh Linh thức, còn đợi đến bao giờ?

Hắc tử lùi về sau lấy đà, một bước đạp Lam Trạm rơi xuống sông.

Nhược thủy, vì sao gọi là Nhược Thủy? Bởi vì nước ở sông này có thể hoại tử bất kỳ thứ gì rơi xuống đó, ngay cả lông hồng cũng không thể nổi được trên mặt hồ, muốn vượt qua chỉ có thể phi hành mà qua. Mặc dù , nó có thể ngự phong đi qua, vị kia cũng có thể ngự kiếm, nhưng Nhược Thủy rộng lớn, sương mù dày đặc, trừ khi được Long tộc đưa qua, bằng không không ai có thể vượt qua nơi này.

Long tộc, dưới đáy Nhược Thủy sinh sống chính là Thủy Long tộc, không phải Long tộc bình thường, mà chính là Long tộc ưu tú nhất. Trong đó, có vị Thanh Long quân nhà chúng ta!

Đúng như nó nghĩ, một tiếng Long gầm xé gió mà ra, một con mãnh long từ dưới nước phóng lên, dùng đuôi hất nó lên cao, Hắc tử nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng rồng, Thanh long này rất đẹp, lam sắc cực nhạt vảy rồng, thân dài dũng mãnh, sừng rồng dài nhọn, trắng như tuyết, hổ phách đồng tử cực nhạt như nước, một thân hàn khí khiến người không nhịn được rét run. Hắc tử cất giọng nhắc nhở:

- Dựa theo tơ hồng trên cổ chân ngươi mà phi hành!

- Được.

Thanh long đáp lời, lạnh như băng hồ thanh tuyến, lưng rồng một lượn, liền biến thành vệt sáng giữa trời.

--- Hết chương----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro