chương 9-10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 : Phụ thân, người kỳ thật yêu a cha rất sâu.

p/s : Mình sẽ không viết thủy hành uyên cùng Huyền Vũ động. Vì mình không giỏi viết action với lại nếu muốn viết hai tình tiết đó, cần phải lật nguyên tác xem, mình lười.

Lam Vong Cơ hôm nay đến phiên tuần đêm. Sau khi đi dạo quanh một vòng Vân Thâm Bất Tri Xứ, y xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ đến Giang Trừng cũng đã đến Vân Thâm có mấy ngày, Lam Vong Cơ muốn đi Đệ tử thất nhìn một chút Giang Trừng. Chậm rãi sải những bước chân dài trên hành lang, Lam Vong Cơ trong lòng không giấu được hồi hộp cùng kích động, người y mong nhớ bao lâu nay hiện tại đến tại nhà y cầu học, không biết có quen với Lam gia sinh hoạt hay không, không biết hắn đối Lam gia thức ăn có hợp khẩu vị hay không ? Nghĩ nghĩ, trước mặt đã là nơi Giang Trừng ở , Lam Vong Cơ đang ở do dự nên hay không tiến vào xem một chút, đã bị tiếng động phía góc tường thu hút. Có chút cau mày, nhưng bởi vì trách nhiệm tuần đêm, y cũng miễn cưỡng đi kiểm tra. Ánh trăng nhàn nhạt lạnh lẽo, Vân Thâm tọa lạc nơi núi cao, không khí về đêm có chút lạnh lẽo cùng ngột ngạt, Lam Vong Cơ dựa theo nhàn nhạt nguyệt quang nhìn thấy nơi góc tường đang đứng hai thân ảnh, một người mặc tử y nhạt màu, tóc buột cao đuôi ngựa, hai bên có hai bím tóc nhỏ, lồ lộ đáng yêu. Mà bên kia, một người mặc huyền y sẫm màu, tay cầm quạt xếp, run run rẩy rẩy đứng ở đằng sau, lén lén lút lút, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chút xung quanh. Lam Trạm thu liễm khí tức, lặng yên không tiếng động tiến về phía bọn họ, đúng lúc này Nhiếp Hoài Tang giống như sau lưng có mắt, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bộ bạch y thẳng tuyết, không gió tự phiêu tóc dài, mạt ngạch chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, hai mắt cực nhạt lưu ly lạnh như sương tuyết nhìn thẳng hắn, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp mấy phần. Nhiếp Hoài Tang khó khăn nước một ngụm nước bọt, mỉm cười cầu tài, sau đó, rất không có nghĩa khí, xách vạt áo liền chạy, bỏ mặc Giang Trừng đang không hay biết chuyện gì, đứng nơi góc tường làm gì đó.

- Vong Cơ huynh, ta lâp tức trở về , huynh không cần phạt ta !

Lam Trạm vốn dĩ muốn phạt hắn, nhưng Nhiếp Hoài Tang đã vội chạy biến, cũng không để y kịp mở miệng, có điều Y vẫn thật hài lòng Nhiếp Hoài Tang biểu hiện. Thu liễm khí tức, Y chậm rãi tiến sát Giang Trừng, Giang Trừng cảm thấy có người tiến gần mình, chỉ nghĩ có thể Nhiếp Hoài Tang nhát gan kia muốn lôi kéo mình trở lại, liền lên tiếng trấn an :

- Ngươi đợi một lát, ta sắp xong rồi !

-...

Mặc dù không nghe thấy Nhiếp Hoài Tang đáp lại, nhưng Giang Trừng cũng không quá để tâm, thu hảo chuông bạc, đeo về bên hông, vừa mới xoay người đã tiến vào một trắng tuyết lồng ngực, trán còn chạm vào người kia hai phiến môi mỏng, thanh lãnh đạm mạc đàn hương tiến vào khoang mũi, ấm áp khí tức ở trên tóc khiến Giang Trừng bị dọa hoảng, giật lùi ba bước, lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn đối phương.

Giang Trừng thật sự muốn thổ tào !

Như thế nào biến thành Lam Vong Cơ rồi, c*n m* nó, Nhiếp Hoài Tang, ngươi dám bỏ lại lão tử, một mình chạy !

Lam Vong Cơ rất không vui nhíu mày, vì cái gì mỗi lần thấy Y Giang Trừng không bỏ chạy thì cũng giật lùi ra xa mấy bước. Rốt cuộc, Y lớn lên đáng sợ lắm sao, tại sao mọi người đều một mực khen y đẹp đâu ? Y bước lên mấy bước, Giang Trừng liền lùi về sau mấy bước, trong miệng không nhịn được hơi hoảng loạn gọi :

- Lam....Lam nhị công tử, ngươi muốn làm cái gì ?

- Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại ban đêm.

Giang Trừng sau lưng dán chặt vào tường, trước mặt Lam Trạm cách chừng ba bước chân, kì thật Giang Trừng vẫn còn đang hoảng sợ chuyện bọn họ lén lút xuống núi đi mua rượu bị phát hiện, bởi vì Nhiếp Hoài Tang nói Lam thị ban đêm có đệ tử tuần tra, mà quá giờ hợi sẽ thiết lập cấm chế, yêu cầu phải trở lại trước giờ hợi, nếu không sợ là bị cấm chế giam tại bên ngoài, không thể đi vào.Hắn cùng Nhiếp Hoài Tang một mực đợi ở trong phòng đợi đến sốt ruột, mắt thấy giờ hợi đã sắp tới mà Ngụy Anh một mực chưa trở về, Giang Trừng nhịn không được lôi kéo Nhiếp Hoài Tang đi ra ngoài, muốn dùng thanh tâm linh liên lạc với Ngụy Anh, có thể giam tại Lam thị kết giới, linh lực ít nhiều bị ảnh hưởng, không thể vừa để ý xung quanh vừa liên lạc với Ngụy Anh được, chỉ có thể mang theo Nhiếp Hoài Tang đi góc tối lén lút thi pháp, cố tình Nhiếp Hoài Tang phát hiện dị động cũng không báo cho mình biết, còn bỏ chạy trước, báo hại chính mình bị Lam gia tiểu cổ hủ bắt tại trận, nói thế nào đây cũng là người ta gia, bản thân thật sự một chút khí thế chiến đấu cũng không lên nổi.

Bên trong chiến trận căng như dây đàn, bên ngoài cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, Hàm Hàm đứng tại trên bờ tường nhìn Ngụy Anh mới vừa định trèo tường vào đã bị bốn tiếng : 'Lam nhị công tử' gọi cho vội vã thụt xuống, cúi đầu thu mình, cố gắng thu liễm hết mức sự tồn tại của chính mình, trong tay còn xách hai bình rượu, trong lòng không ngừng cầu nguyện vị kia tôn đại phật nhanh rời đi, giờ hợi sắp tới rồi a, hắn là không muốn bị đông lạnh một đêm bên ngoài Vân Thâm đâu !

Hàm Hàm trong lòng vừa khinh bỉ Nhiếp Hoài Tang không có nghĩa khí xong, đã thấy đại cửu cũng chẳng có nghĩa khí hơn bao nhiêu, một mực nấp ở bên ngoài, để mặc a cha một người chịu trận, hừ, đại cửu ngươi thật không có tiền đồ !

- Vậy ta bây giờ trở về !

Giang Trừng mắt thấy giờ hợi sắp tới, sợ là đêm nay Ngụy Anh không về kịp, vội vàng muốn chạy, hai chân đã giơ cao, rất có tư thái một bước chạy xa mười mét phong cảnh. Cố tình Lam Vong Cơ một tay liền nắm lại cổ tay Giang Trừng, báo hại Giang Trừng sợ đến suýt thì ngã dập mặt trên đất, cái này ngươi còn có chuyện gì ?

- Ngày mai chép tôt gia quy, giờ ngọ, Tĩnh thất !

- A, ta đã biết, ta hiện tại có thể đi rồi chứ ?

Giang Trừng kỳ thật rất muốn hỏi, chép liền chép, vì cái gì phải mang tới tĩnh thất giao cho ngươi, tĩnh thất không phải ngươi phòng ngú sao ? còn có, ngươi gọi lão tử một tiếng liền tốt , vì cái gì phải nắm cánh tay lão tử đâu ?

- Có thể.

Lam Trạm buông tay, không ngoài dự đoán, Giang Trừng liền co chân chạy nhanh không còn ảnh, Lam Trạm rũ mi, nhìn chằm chằm bàn tay còn vương lại phong vị ấm áp cùng mềm mại, còn có nhàn nhạt liên hương, trong lòng không kiềm chế được vui vẻ cùng yêu thích.

Ta càng ngày càng yêu thích ngươi, càng ngày càng không thể kiềm chế !

Lam Trạm thấy đã sắp bước qua giờ hợi, y liền phất tay áo rời đi, nên thiết lập cấm chế rồi.

Thấy vị Lam gia áo tang cuối cùng cũng chịu rời đi, Ngụy Anh có thể nói là muốn lạy thiên địa , cúng bái các loại, may mắn a, không có bị nhốt tại bên ngoài, cái này A Trừng vất vả nhất, cần phải mau mau mang rượu ngon về cấp sư đệ tốt dỗ dành a, cái gì , ngươi muốn ta hỗ trợ A Trừng chép phạt sao, xin lỗi a, Ngụy Anh sợ nhất chính là làm mấy việc nhàm chán như vậy đó, biết không ?

+++---+++

Lam Trạm bất mãn nhìn Ngụy Anh đối diện, kỳ thực Y rất không thích thiếu niên này, một bộ tùy tiện khắp nơi gây sự, đáng hận nhất chính là hắn có thể tùy ý thân cận Giang Trừng, còn chính mình thì không. Y biết chính mình không đáng mặt quân tử, không xứng đáng với Lam thị gia huấn, tồn tại tâm tư dơ bẩn, ham muốn không sạch sẽ, còn đối với người khác nảy sinh lòng ghen tỵ cùng ý nghĩ đen tối, nhưng mà Lam Trạm không kìm chế được, y thật sự rất muốn, rất muốn chạm vào Giang Trừng, rất muốn tự tay vấy bẩn Giang Trừng, muốn biến người kia trở thành của chính mình, của duy nhất một mình y, chỉ có y có thể nhìn hắn, chỉ có y có thể được hắn quan tâm, chỉ mình y có được tâm của hắn. Y biết rõ chính mình đáng khinh, ngày ngày nỗ lực chép sách cũng không cách nào tĩnh hạ tâm tình.

Ngươi là dương quang, là tham luyến ta không cách nào buông tay,

Ngươi có thể hay không chấp nhận ta ?

Ngụy Anh nhìn Lam Trạm chăm chú chép sách thật sự không thú vị, nếu không phải mỗi ngày đều có A Trừng tới bồi hắn cùng chép sách, canh chừng hắn không cho hắn chọc phá Lam Trạm, ném Giang gia mặt mũi, Ngụy Anh đã chẳng thể nhẫn nhịn đến bây giờ, có điều không biết tại sao, Giang Trừng hôm nay đến trễ như vậy, Ngụy Anh thật sự tâm tư rục rịch như kiến bò, hết sức khó chịu, nhịn một chút Lam Trạm bên kia, cuối cùng nhịn không được , gọi một tiếng :

- Lam Vong Cơ !

Ngụy Anh chồm người sang , Lam Trạm nhíu mày , lui người ra phía sau, Ngụy Anh giả vờ sờ loạn trên bàn, sau đó đem sách của Y tráo đổi , Lam Trạm nhìn hắn thu về ngồi ở một bên cười ranh mãnh, không quá chú ý, đem sách mở ra, có thể vừa nhìn một cái liền tức giận vứt vào góc tường, Lam Trạm tức đến hai tai đều đỏ đến muốn nhỏ máu, ánh mắt hung ác, tựa như muốn đem Ngụy Anh ra phanh thây vạn đoạn, lại là cái gì cũng không nói đươc, cuối cùng phất tay áo bở đi, vừa mở cửa đã phát hiện Giang Trừng đang đứng ở cửa, Lam Trạm nắm tay siết chặt, bỏ đi không nói một chữ. Giang Trừng kinh ngạc, nhìn Lam Trạm điệu bộ liền biết hẳn là bị tiểu tử Ngụy Anh chọc đến muốn thổ huyết rồi, có điều Giang Trừng trong lòng dâng lên nho nhỏ vui vẻ, tiến vào còn thấy Ngụy Anh đang chống cằm , bên mép còn treo nụ cười ranh mãnh, Giang Trừng đá đá Ngụy Anh mấy cái, cười nói :

- Dậy, dậy cho lão tử, ngươi còn phải chép sách !

- Ai, sư muội tốt của ta, sư huynh thật mệt mỏi, ngươi có thể hay không cho sư huyh dựa một lát ?

Cũng không chờ Giang Trừng đáp, đã lăn một cái, lôi kéo Giang Trừng ngồi xuống, hai tay quàng ở trên người hắn, thoải mái cười cười, tựa như nơi này không phải Lam gia Tàng thư Các mà là nhà bọn họ Liên Hoa Ổ vậy.

Lam Trạm sau khi bình ổn tâm tình, quay trở lại Tàng thư các, nhìn thấy ánh đèn vẫn còn sáng, trong lòng cho rằng Ngụy Anh còn đang chăm chỉ chép sách, có thể sự thật không giống như y nghĩ như vậy.Lam Trạm một tay chống vào bậu cửa, năm ngón tay khảm vào lòng bàn tay đau đến rỉ máu cũng không mảy may cảm nhận được, một tay chống ở lồng ngực, trái tim đau đến uất nghẹn, tựa như có ai hung hăng đem trái tim y nhào nặn, nắn bóp, khiến nó phát ra từng trận nhứt nhói khó nhịn.

Dưới ánh đèn le lói, Giang Trừng thẳng lưng, nghiêm túc chép sách, mà sau lưng, Ngụy Anh chính đang tựa lưng hắn, thoải mái ngủ ngon lành, Giang Trừng thỉnh thoảng dừng bút, liếc nhìn Ngụy Anh, chỉ sợ người kia ngủ không thoải mái, có khi còn đưa tay điều chỉnh tư thế cho hắn, một màn này bị Lam Trạm toàn bộ thu vào đáy mắt. Vốn dĩ, cực nhạt lưu ly con ngươi, giờ phút này lại hiện lên một tầng đen tối thấy rõ, Y liễm hạ con ngươi, cũng không rời đi, chỉ là đứng tại chỗ nhìn chăm chú. Giang Trừng một đêm này thay Ngụy Anh chép sách, Lam Trạm cũng tựa cửa đứng nhìn một đêm, một cử động cũng không. Tựa như pho tượng được điêu khắc tinh xảo, chỉ là khuôn mặt quá mức băng lãnh đến đau lòng.

Hàm Hàm đứng tại bên người Y, rất muốn nói với Y đừng thương tâm, rất muốn an ủi Y đừng từ bỏ, rất muốn cổ vũ y tiếp tục cố gắng, có điều nó vốn dĩ chỉ là một vị khách vãng lai, nhìn thấy chính là hồi ức mà thôi, không cách nào xen vào.

Phụ thân, ngươi kỳ thật yêu a cha rất sâu !

Chương 10 : Hôn trộm dưới trăng

p/s : Không giống nguyên tác, mình muốn Giang Trừng có được gia đình hạnh phúc đúng nghĩa, mặc dù Giang Phong Miên vẫn khắt khe với Trừng nhưng ông ấy cũng rất thương Trừng, mà Ngu phu nhân mặc dù nghiêm khắc cũng không quá áp lực Trừng, cho nên Trừng trong đây có một gia đình đúng nghĩa, cha thương mẹ yêu, a tỷ nuông chiều, Ngụy ca thích trêu chọc Trừng, nhưng một mực bảo hộ Trừng thật tốt. Nếu như thấy Trừng có chút trẻ con, thì đó là bình thường.

Tối qua nghĩ tốt phát đường, ngủ dậy đều bay sạch T.T bản thân thật không có tiền đồ.

Ngụy Anh cùng Kim Tử Hiên đánh nhau, bị đuổi trở lại Giang thị, Lam Trạm kỳ thực rất cao hứng. Cuối cùng, tình địch lớn nhất của y cũng rời khỏi, Lam Trạm thân mặc lam nhạt y bào, đứng ở phía xa, nhìn về phía sơn môn, nơi thiếu niên tử y đang chia tay người thân. Lam Trạm nhìn qua có chút ngưỡng mộ Giang Trừng cùng Ngụy Anh, Ngụy Anh mặc dù từ nhỏ côi nhi, nhưng được Giang Phong Miên mang về Liên Hoa Ổ nuôi dưỡng, xem như con ruột, mặc dù bên ngoài vẫn đồn đãi Ngu phu nhân đối đãi Ngụy Anh khắt khe, ghen ghét, mà Giang Phong Miên lại thiên vị Ngụy Anh chê bai Giang Trừng, có điều những cái đó lời đồn đều không thể tin. Y nhìn phụ tử Giang Phong Miên lưu luyến không muốn rời đi, có chút đau lòng cũng ngưỡng mộ.

Lam Trạm cùng huynh trường, từ nhỏ đã không được phụ thân yêu thương, mẫu thân mỗi tháng chỉ có thể gặp một lần, sau này nàng cũng mất đi, Lam Trạm giống như hoàn toàn rơi vào vực sấu hắc ám, phong bế chính mình, không cùng người nói chuyện cùng tiếp xúc ( chứng tự kỷ ) , ngay cả huynh trưởng cùng thúc phụ cũng không cách nào khiến y bước ra khỏi hắc ám, cho tới khi Y gặp hắn, hắn là dương quang, mang nội tâm u tối của y chiếu sáng, kéo y ra khỏi u uất, tuyệt vọng. Có điều, Giang Trừng sẽ chấp nhận Y sao ?

Giang Trừng trong tay ôm một con mèo đen mập mạp, cái này là phụ thân hắn sợ hắn một mình ở Lam gia đi học cô tịch, mới cầm Hắc tử mang đến cho hắn bầu bạn. Hắc tử là tên một con mèo đen, mập mạp , bụ bẫm, lông mềm màu đen như mực, Giang Trừng từ nhỏ yêu thích động vật nhỏ, nhất là a cẩu a miêu. Nhớ khi còn nhỏ, hắn cũng từng nuôi ba con tiểu nãi cẩu, hắn từng hứa sẽ bảo vệ bọn chúng, có điều khi Ngụy Anh đến, bởi vì Ngụy Anh sợ cẩu mà phải mang cho. Giang Trừng khi đó khóc đến lợi hại, còn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngaoif ăn uống, phụ thân lo lắng hắn, mẫu thân đau lòng hắn, a tỷ khuyên lơn hắn, mà Ngụy Anh cũng ở một bên nước mắt nước mũi , khàn giọng năn nỉ hắn, Giang Trừng vẫn một mực không ra. Tối đó còn thật lớn tức giận, đuổi Ngụy Anh chạy đi, cái kia Ngụy Anh vậy mà cũng thật chạy đi, báo hại hắn lo lắng, đi tìm a tỷ giúp đỡ, còn cùng nàng đi tìm. Sau đó , bọn họ lẫn nhau hứa suốt đời đều làm huynh đệ, ai cũng không rời bỏ ai. Con mèo này là mấy hôm sau Ngụy Anh ấp úng đem tới tặng hắn, lúc đó Ngụy Anh một bộ sợ sệt hắn không nhận, ôm tiểu miêu , giọng nói có chút run rẩy :

- A Trừng, ta thật sự xin lỗi ngươi, nhưng ta thất sự cũng sợ cẩu, nếu là ngươi không ghét ta, ngươi sau này xem ta như bọn nó là được, ta biết ngươi yêu thích cẩu, nhưng mà ta sợ cẩu, cái này, ta cảm thấy miêu cũng rất đáng yêu,ta không biết ngươi có muốn nó hay không, nhưng nó rất đáng thương a !

- Đáng thương bằng ta cẩu , bị đưa đi sao ?

Giang Trừng vẫn còn lửa giận chưa tan, nhìn chằm chằm tiểu miêu gầy yếu trong tay Ngụy Anh , Ngụy Anh sợ hắn không tiếp nhận vội nói :

- Thật sự , nó rất đáng thương, bởi vì nó sinh ra là một con mèo đen cho nên mới bị vứt bỏ, ta nhớ lúc trước lang thang, gặp qua rất nhiều nãi miêu đáng thương, tụi nó chỉ vừa mới chào đời đã bị chủ nhân vứt bỏ, bởi vì sinh ra là màu đen, cho nên bọn họ đều không muốn dưỡng bọn nó, sợ bọn nó mang đến xui xẻo cho bọn họ !

- Thật ?

Giang Trừng tiếp nhận mèo con, nhìn thấy mèo con quả thật rất gầy, trên người còn có không ít vết thương, da tróc thịt bong, mà tiểu miêu hơi thở cũng rất yếu ớt, lúc có lúc không tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, Giang Trừng thương không nhịn được , ôn nhu ôm miêu vào lồng ngực, ở trên đầu nó nhẹ thổi một cái, chỗ vết thương, đối với Ngụy Anh nói :

- Miêu này ta dưỡng, gọi nó hắc tử, về sau không cho phép ngươi bắt nạt nó, biết chưa hả ? Còn có , sau này nếu ngươi bị cẩu đuổi, ta thế ngươi đuổi.

- A Trừng, ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt nạt nó !

Giang Trừng lúc đó mới bốn tuổi, ôm chặt tiểu miêu vào lòng, nói với nó : 'Hắc tử, mừng về nhà !'

___****-------

Từ khi Ngụy Anh trở về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng đều không vui, ngay cả Nhiếp Hoài Tang cùng phòng cũng chịu không nổi, chạy đi cách vách tìm một ít bằng hữu chơi đùa. Kì thật, ngoại trừ Ngụy Anh một người, Giang Trừng đều không có bất luận cái nào bạn hữu, liền tính một người một miêu cũng rất tốt !

Đêm nay là Trung thu, trên trời nguyệt quang sáng tỏ, Lam Trạm một thân lam y nhạt màu, lưng cõng trường cầm, muốn ra sau núi, tìm một chỗ tĩnh lặng luyện cầm. có điều, lúc đi ngang qua đệ tử thất, một vật thể đen xì từ đâu phóng vào người y, Lam Trạm phản ứng nhanh nhạy, đem vật kia bắt được, mở ra nhưng là một con mập ú miêu tử. Y có chút kinh ngạc : Vân Thâm Bất tri xứ từ bao giờ dưỡng miêu ? Lại còn nuôi đến mập mạp như vậy !

- Hắc tử, hắc tử ! ngươi ở đâu, mau lăn ra cho lão tử !

Vân Thâm bất tri xứ cấm ồn ào, cấm đi nhanh, cho nên Giang Trừng dù sốt ruột cũng chỉ có thể lén lút gọi nhỏ, một bên tìm thật kỹ. quái lạ, rõ ràng vừa rồi thấy nó chạy hướng này, quay đầu liền mất tăm rồi ! Cũng không biết hôm nay Hắc tử giở chứng gì, tự nhiên nhảy khỏi lồng ngực Giang Trừng chạy đi, Giang Trừng sợ nó lạc mất, vội vã theo sau tìm, có điều nó vẫn là chạy quá nhanh, một lát liền mất tông tích.

- Ngươi đang tìm nó sao ?

Lạnh nhạt thanh tuyến vang lên khiến Giang Trừng bị dọa sợ, sau khi vuốt ngực một cái bình ổn tâm tình, hắn quay đầu nhìn về phía Y. Lam Trạm đứng ở dưới trăng, nguyệt quang tinh tế rót trên người y, dịu dàng đẹp mắt, Lam y nhạt màu, nghiêm cẩn hợp lễ, tóc dài phiêu tán, mạt ngạch tùy ý lay động, gương mặt tuấn mỹ như ngọc mài, cực nhạt đôi ngươi lộ ra ôn nhu , thâm tình lại tựa như sương khói, cái gì cũng không hiện, trên tay ôn nhu ẵm một con hắc miêu tử, Giang Trừng nhìn xem có chút mộng.

Cái này khẳng định không phải Hằng Nga tiên tử đi !

Dù sao thì đối phương cũng là nam, cho dù xinh đẹp như trích tiên thì cái cục đen thui trên tay y cũng không phải thỏ ngọc đi !

Giang Trừng từ nhỏ được Giang Yếm Ly kể cho nghe chuyện của Hằng Nga, không biết tại sao hiện tại lại liên tưởng đến trên người y rồi. Nga, người ta dù sao cũng là nam tử a.

- Ngươi rất tịch mịch sao ?

- Hả ?_ Lam Trạm đột nhiên hỏi khiến Giang Trừng không rõ làm sao, sau đó hắn mới ý thức được y đang hỏi mình, Giang Trừng nghiêng đầu nghĩ một chút, trả lời :

- Kỳ thực cũng không tịch mịch, chỉ là ta một mình có chút buồn chán !

- Một mình rất cô tịch !_Lam Trạm cũng không nhìn hắn, cúi đầu xem tiểu miêu, chậm rãi nói chuyện, lại tựa như tình nhân tán tỉnh, Giang Trừng cảm giác kỳ quái, nhưng tổng không rõ nơi nào kỳ quái.

- Ta từ nhỏ không có bạn bè, phụ mẫu không thân cận, huynh trưởng suốt ngày đều phải học rất nhiều thứ, đến khi y có thời gian xem ta, ta đã ngủ rồi.

Giang Trừng không biết tại sao Lam Trạm muốn nói những cái này với hắn, nhưng mà hắn cảm giác được y rất đáng thương, rất cô tịch, đều nói Lam Trạm cao lãnh, bất cận nhân tình, chẳng qua là vì Y quá nhút nhát, không dám cùng người thân cận mà thôi. Cái này đồng bệnh tương liên, khiến Giang Trừng không nhịn được duối tay vỗ vai y, xem như an ủi.Nghĩ đến chính mình cô độc một người đang muốn ôm miêu đi ngắm trăng, một mình không thú vi, vừa đã gặp Lam Trạm, nhìn y giống như cũng là một mình cô tịch, Giang Trừng nhìn một chút Lam Trạm lưng cõng trường cầm, khả năng là muốn tìm nơi nào luyện đàn đi ! Giang Trừng nghĩ nghĩ, nếu như có người cùng mình đánh đàn trợ hứng cũng tốt, hướng Lam Trạm thăm dò hỏi :

- Ta vừa lúc muốn cùng Hắc tử cùng nhau thưởng nguyệt, Lam nhị công tử nếu không chê có thể cùng nhau thưởng trăng !

Nói, còn đưa tay hai đĩa liên hoa tô, cùng phù dung bánh, mùi vị ngọt nị kích thích vị giác, Giang Trừng nghĩ nghĩ thật muốn mau cắn. Mặc dù ở Lam gia ăn rễ cây uống canh thuốc cũng đã quen, nhưng mà hắn thích ngọt, cái này vừa lúc là hắn khoái khẩu ăn vặt, Giang Trừng tự nhiên có chút không nhịn được lên xuống cổ họng.

Lam Vong Cơ lưu ly ánh mắt sáng rỡ, so ánh trăng còn muốn sáng, mơ hồ thấy được vui sướng lan trên từng thớ thịt, khóe miệng hơi cong, tạo thành nhợt nhạt mỉm cười :

- Được !

Giang Trừng thấy y đáp ứng, cũng có chút phấn khích, dù cho ngồi chung với một cái đầu gỗ không mở miệng nói chuyện vẫn tốt hơn một người một miêu tự kỷ, Giang Trừng dẫn đường đi trước, Lam Trạm ôn nhu ôm hắc tử đi theo, nguyệt quang nhàn nhạt rót trên người bọn họ, kéo dài tàn ảnh, tựa như quyện thành một thể.

Có ta có ngươi, chúng ta chính là một thể, không xa rời !

Giang Trừng đem hai đĩa bánh bày ở trên bàn, một bên ngồi xuống, từ càn khôn tụ xuất ra hai cái ly cùng một bình Liên Hoa nhưỡng, đưa tay muốn rót cho Lam Trạm một ly, lại nhớ đến Lam gia cấm rượu, mà vị này còn là chưởng phạt, cảm thấy có chút mất tự nhiên. Lén lút thu lại tửu bình, đặt ở một bên, im lặng cắn bánh, thỉnh thaorng xuất ra một khối bánh cho Hắc tử ăn. Lam Trạm từ khi ngồi xuống, vẫn một mực nhìn chằm chằm Giang Trừng, dĩ nhiên phát hiện động tác vừa rồi của hắn, liền tháo xuống trường cầm, đi đến một bên ngồi xuống, mang cầm đặt trên đùi, chậm rãi lay động cầm huyền.

- Ngươi muốn uống cũng có thể !

Lạnh lẽo âm thanh hào vào trong trẻo, êm ái tiếng đàn khiến cho Giang Trừng nghĩ mình vừa rồi hẳn là ảo giác, nhưng liếc nhìn Lam Trạm, vẫn thấy Y thẳng tắp nhìn mình, tựa hồ không có ý định ngăn cản, cuối cùng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, mở bình thẳng uống. Ngọt ngào tửu hương quyện cùng Liên hương thanh đạm, cuốn Lam Trạm có chút thần chí không quá thanh tỉnh, mà Giang Trừng một bên bởi vì uống rượu mà trên mặt có chút phiếm hồng, hai mắt mơ màng phiếm liễm thủy quang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lam Trạm, lộ ra một cái rực rỡ tươi cười. Lam Trạm nghĩ uống rượu hại thân, chính mình ngửi tửu hương cũng là say đến mơ màng. Y thu lại trường cầm, chậm rãi đứng dậy, tiến về phía Giang Trừng đang mê mang cười, một tay chống bàn, một tay nâng cằm Giang Trừng, nhẹ nhàng thả xuống môi mỏng một hôn. Không cuồng dã , không bá đạo, chiếm hữu, chỉ là thành kính nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là nhẹ chạm nhẹ liếm, không có tiến sâu.

Giang Trừng say đến mê mang, cũng không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy ánh trăng tự dưng bị người che lại, tiêm cằm bị người nâng lên, vốn dĩ ướt át môi mỏng lại tựa hồ có vật gì mềm mại, lạnh lẽo chạm vào, xúc cảm không quá tốt đẹp, nhưng mang đến một loại quyến luyến không rời, Giang Trừng hơi hé môi, cười cười :

- Ngươi thật xinh đẹp !

Lam Trạm cảm giác lý trí trong lòng vừa bị thanh âm người kia làm cho đứt phựt, thanh âm Giang Trừng rất dễ nghe, bởi vì say rượu mang theo một tia mê mang, quyến luyến, mềm nhu rất nhiều, Lam Trạm hai tay nắm chặt, kiềm chế kích động cùng khát vọng của mình.

Không thể, không thể nóng vội !

Lam Trạm kỳ thật rất muốn, rất muốn chạm vài Giang Trừng, rất muốn mang người kia ôm vào lồng ngực, khảm sâu cốt nhục, rất muốn, rất muốn để người kia chỉ là duy nhất của chính mình.Không nhịn được , y đưa tay vuốt ve sườn mặt người kia, không kiềm chế được xúc động, liền cúi đầu hôn xuống khóe măt, đuôi mày, khinh nhu có độ, trân quý yêu thương. Giang Trừng đã say đến trời đất quay cuồng, rất muốn nhắm mắt liền ngủ, cố tình trên mặt giống như có con gì phiền nhiễu, khó chịu 'hừ hừ ' hai tiếng, Lam Trạm lại nâng cằm hôn lên. Lần này, không còn khinh nhu chạm nhẹ, Lam Trạm muốn nhiều hơn, muốn tiến vào khoang miệng người kia, răng lưỡi lẫn nhau quấn quýt, đem khí tức lẫn nhau hòa làm một thể, y khép hờ mắt, hôn đến điên cuồng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, tsch lạc rơi trên y phục, Y khẽ hé răng, đem môi mềm day cắn, tựa như đóng dấu chủ quyền, tựa như bắt đối phương thừa nhận thuộc về chính mình dấu vết.

Ngươi này là của ta, Giang Trừng ngươi là của ta !

Mãi đến khi cảm thấy hít thở không thông, Lam Trạm mới lưu luyến không rời buông ra, mà bên kia Giang Trừng đã là khép mắt ngủ rồi, phiến môi bị tàn nhẫn hành hạ đến sưng đỏ, nhìn qua tựa hồ giống như bị con gì cắn , đáng thương hề hề. Lam Trạm thấy trời cũng đã quá trễ, mới thu lại đồ dùng, mang người bế lên, lại sợ người bị lạnh, cởi xuống trường bào, quấn kỹ , nửa ôm nửa bế trở về. Giang Hàm xấu hổ từ phía sau gốc cây bước ra, đầy mặt đều không nhịn được đỏ ửng, nó vừa xấu hổ vừa tức giận :

'Phụ thân, ngươi thế mà đối a cha làm chuyện xấu, nhân lúc người ta không tỉnh táo giở trò đồi bại a ! Phụ thân, ta nhìn lầm ngươi ! Ân, không phải, ngươi khẳng định đối a cha có ý nghĩ đen tối, chỉ là chưa dám thực hiện thôi !hừ hừ'

Lam Hi Thần mãi mới xong công việc đang muốn đi Tĩnh thất bồi đê đệ thưởng nguyệt, nhưng đến nơi lại phát hiện đệ đệ không ở, đang muốn quay về Hàn thất, nhưng cả kinh nhìn thấy đệ đệ một thân đơn bạc áo mỏng trở về, trong ngực giống như ôm chặt một người, mà người kia bị quấn quá tốt, Lam Hi Thần có chút không nhìn được . Có điều cũng không cần nhìn, Lam Hi Thần tự nhiên biết vị này là ai.

- Vong Cơ, ngươi....cái này...

- Huynh trưởng, ngủ ngon.

Lam Vong Cơ hướng Lam Hi Thần cười một cái, cười đến đắc ý cùng vui sướng, tốt bụng chúc ca ca ngủ ngon xong, ôm người hướng phòng mình trở về, Lam Hi Thần bị dọa suýt chút nữa đứng không vững.

Đấy khẳng định không phải nhà ta đệ đệ !

Vong Cơ khi nào biết cười a, còn chúc ta ngủ ngon, khẳng định đệ đệ bị đoạt xá, không thì chính là phát bệnh .

++---++

Lam Vong Cơ đem Giang Trừng thả vào góc trong, dịch chăn thay người kia chỉnh hảo, chính mình đi thay một thân y phục sạch sẽ, sau đó nằm ở góc ngoài, mang người ôm vào trong ngực, có chút lo lắng hắn có hay không khó chịu đẩy ra chính mình. Ngoài dự liệu, Giang Trừng thế nhưng cảm nhận được ôm ấp, liền hướng bên này dựa, hai tay còn thói quen đem người ôm lấy, mặt hướng vào ấm áp lồng ngực, ngay ngắn ngủ ngoan. Lam Trạm chóp mũi ở trên tóc hắn, ngửi một chút liên hương thanh mát, nhắm mắt cũng ngủ.

Đã tự bao giờ, y mới có thể có một giấc mộng đẹp.

Không còn mỗi đêm quấn quanh hắc ám, không còn chính mình cô độc cùng tuyệt vọng.

Ấm áp nhiệt độ cùng khí tức từ trong lồng ngực truyền đến, khiến y an tâm vô cùng .

Giang Trừng, có ngươi cùng ta, thật tốt !

------- Hết chương---------

Chương 11 : Dây tơ hồng quấn quanh, Linh hồn liên kết, duyên phận một đời (1)

Lúc Giang Trừng tỉnh dậy, đầu có chút choáng, một bên chống tay ngồi dậy, một bên ôm đầu, cố gắng thanh tỉnh. Lông mi dài khẽ rung động hai lần, tử sắc con ngươi mở ra, hình ảnh có chút nhập nhòe, đợi đến khi thấy rõ xung quanh Giang Trừng bị dọa hoảng rồi, chếnh choáng sau say rượu cũng nháy mắt bay sạch.

Đây là đâu a ? vì sao lão tử sẽ tỉnh lại tại nơi này ?

Giang Trừng hoảng sợ liếc mắt chính mình y phục, ân còn tốt, y phục thế nhưng chỉnh tề, tư trang đầy đủ, có điều môi lưỡi có chút đau, đưa tay sờ sờ giống như bị con gì cắn qua, có nho nhỏ vết rách trên môi. Giang Trừng đang muốn xuống giường, thế nhưng nhìn thấy bên cạnh giường đang có một người. Người kia trung y đoan chính, lưng tựa vào cạnh giường, thẳng tắp nhã phương, đầu có hơi lệch về một bên, khuôn mặt băng phong lãnh diễm lộ ra chút ôn nhu, cánh môi mỏng tựa đào hoa, ngũ quan như ngọc mài, lông mi dài như nan quạt, sống mũi thẳng tắp, cùng một đôi mắt phượng ngủ, quả thật nhan sắc không hổ danh đệ nhị thế gia công tử bảng. Cơ mà, vì sao giường không ngủ lại tựa vào bên giường ngủ đâu ?

Giang Trừng lúc này mới ý thức được đây là nơi nào !

Đây chắc chắn là Tĩnh thất, mà người kia chỉ có thể là Lam Vong Cơ !

Giang Trừng có chút áy náy, thật sự muốn mạnh mẽ cho chính mình một tát, làm sao, uống rượu liền uống đi, vì cái gì uống say như vậy, để người khác đưa về cũng thôi đi, còn chiếm giường của người ta ngủ thẳng cẳng như vậy.

Ân, khả năng Lam gia giáo dưỡng quá tốt, bằng không Lam Vong Cơ cứ việc vứt chính mình tạm xuống đất là được, vì cái gì phải nhường giường cho mình đâu. Đổi lại là chính mình, Giang Trừng sẽ không do dự vứt người dưới đất , mặc kệ bị đông lạnh cũng không phải ta nha !

Giang Trừng đang muốn lén lút bỏ chạy, đã thấy lông mi dài nhẹ run, liền đó là đôi cực nhạt lưu ly ngước nhìn mình.

Giang Trừng :...

- Lam nhị công tử sớm a!

Giang Trừng thu lại ý đồ xấu, ngay ngắn ngồi tại trên giường, chào hỏi có lệ. Lam Vong Cơ nhíu mày không vui, chống tay đứng dậy, thân cao thẳng tắp như tùng dương, giọng nói lạnh lùng mang theo ủy khuất :

- Lam Trạm!

- Hả?

Giang Trừng có chút ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu ý tứ người kia ra sao, Lam Vong Cơ buổi sáng vừa tỉnh dậy, chỉ mặc trung y đơn bạc, mạt ngạch cũng chưa đeo, tóc dài có chút rối loạn, xõa rơi xuống đầu vai, vài sợ tóc loạn rơi trên ngực, y đứng đối diện Giang Trừng, gương mặt băng lãnh nhíu mày không vui, môi mỏng hơi mím khiến y mất đi nhã chính quy phạm, ngược lại có mấy phần phong lưu tùy ý.Giang Trừng ngẩn ngơ nghiêng đầu, bởi vì y đứng hắn ngồi, rất có mấy phần bị người từ trên cao nhìn xuống, đè ép khí thế, Giang Trừng cũng không biết nên đáp như thế nào.

- Tối qua, ngươi đáp ứng gọi ta Lam Trạm.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Giang Trừng, ngữ khí đều đều, tựa như đang nói chính là sự thật, một chút cũng không lo lắng , bất an. Giang Trừng nghe y nói, có cảm giác bản thân vừa bị thiên lôi đánh trúng. Cực kỳ sửng sốt.

Ta vậy mà đáp ứng y, gọi y 'Lam Trạm'.

Lần thứ hai trong một buổi sáng Giang Trừng muốn thưởng cho chính mình một cái tát, uống rượu a, ngươi giỏi a, hiện tại gọi Lam Vong Cơ bằng Lam Trạm, quá mức thân mật đi.

- Cái này...ta có đáp ứng qua sao ?

Giang Trừng không quá chắc chắn hỏi, chỉ thấy Lam Vong Cơ rũ mắt, ánh mắt lạnh như băng , thẳng tắp nhìn chằm chằm đến Giang Trừng một thân lông tơ dựng đứng.

- Muốn nuốt lời ?

- Không phải, ta không có ý đó. Gọi liền gọi, ngươi khoan tức giận !

Giang Trừng thẳng lưng xua tay nói, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn có cảm giác Lam Vong Cơ đang tức giận, cho nên chỉ có thể trước đáp ứng , sau đó lại nghĩ cách cách xa y một chút, Giang Trừng có linh cảm, ở gần Lam Vong Cơ rất không tốt.

Lam Vong Cơ hài lòng gật đầu, sau đó y một bên xoay người đi rửa mặt, một bên đối với Giang Trừng hạ lệnh trục khách. Khỏi nói Giang Trừng cơ hồ là phóng như bay ra khỏi tĩnh thất, Lam Vong Cơ nhìn theo không khỏi hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, cực kỳ nguy hiểm.

Hàm Hàm đứng tại bên thân Y cực kỳ phẫn nộ lật bàn : Phụ thân, ngươi đây là lừa gạt !!!

------+++------

Cầu học sắp sửa kết thúc, khỏi nói cũng biết đám công tử thế gia mừng đến muốn rớt nước mắt, may mắn a, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi Lam gia đáng sợ, Giang Trừng càng là trong lòng rộn ràng, thèm đến nhỏ giãi cơm nước Vân Mộng, nhất là củ sen canh sườn do a tỷ nấu. Ân, khỏi nói cũng biết nó chính là nhân gian tối mỹ thực.có thể , trước khi trở về cần phải làm một bài khảo thí, bọn họ hai người một tổ tiến hành săn đêm. Giang Trừng liếc mắt nhìn một lượt các đồng học, thế nhưng ai cũng đã có tổ, Giang Trừng trong lớp ngaoij trừ Ngụy Anh, Nhiếp Hoài Tang cũng miễn cưỡng có chút giao tình, Kim Tử Hiên cũng có một chút, thì ai cũng không có nói chuyện qua, ân, còn có Lam Vong Cơ tính một. Nhưng mà nghĩ đến gương mặt như chết vợ mười năm, cực kỳ mẹ ghẻ lạnh lùng của y, hắn liền có chút ê răng, có thể không cầu liền không nên cầu y a. Mà Lam Vong Cơ một bên nhìn Giang Trừng , thấy Giang Trừng hết hỏi Nhiếp Hoài Tang lại lôi kéo Kim Tử Hiên lập tổ, không khỏi có chút ủ rũ rũ mi, nhìn chằm chằm trang sách không nói chuyện. Có thể Giang Trừng thật xui xẻo, Kim Tử Hiên không cùng hắn một tổ cũng thôi đi, Kim chim công nổi tiếng kiêu ngạo tự phụ xưa nay, mặc dù hắn kỳ thật tính tình cũng rất tốt, có điều chính vì thế cho nên Giang Trừng càng không thể lôi kéo người ta thất tín, lại nhìn một chút Nhiếp Hoài Tang cố sống cố chết ôm lấy cây cột không buông, mặc cho chính mình vừa dụ dỗ vừa lôi kéo cũng một mực không chịu cùng mình một tổ, mặc cho mình đã nói hắn chỉ cần đi theo điểm danh là được, Nhiếp Hoài Tang vẫn ôm lấy cây cột, khóc lóc xin tha. Nha, xin tha cái gì, lão tử có thể ăn thịt ngươi sao ? Hết cách, Giang Trừng đỡ trán thở dài, thôi vậy, muối mặt đi tìm y vậy.

Lam Vong Cơ một thân áp suất thấp làm cho mấy vị đồng học có ý định cầu cạnh vị này tu vi cao Hàm Quang Quân chỉ có thể nuốt nước mắt từ bỏ, thôi vậy, ai bảo người ta quá mức đáng sợ. Giang Trừng tiến đến trước bàn Y ngồi xuống, khẽ húng hắng lấy dũng khí, một bên phẩy phẩy tay xua bớt lãnh khí :

- Lam nhị công tử, có thể cùng ta cùng một tổ ?

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, ánh nhìn lạnh căm, Giang Trừng chột dạ, vội vàng sửa miệng, lúc này y mới tính hài lòng, nhợt nhạt lưu ly ánh lên chút sáng chói, có điều rất nhanh đã biến mất.

- Có thể !

- Vậy, Lam Trạm, ai tới bốc đề đây ?

Lam Vong Cơ thu lại sách vở, nhàn nhạt đáp :

- Ngươi có thể.

Lam Vong Cơ quá mức vô vị, Giang Trừng đều cảm thấy ê răng, cuối cùng nhận mệnh đứng dậy, tiến đến trước mặt Lam Khải Nhân rút đề, xem qua một lần, sau đó ném cho Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ tiếp nhận, sau khi xem kỹ thì mang đề thi kẹp vào giữa sách. Bọn họ nán lại một chút bàn bạc kế hoạch liền ai về nhà nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro