Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giọng nói phát ra từ tai nghe quá lớn, đến Giản Ngộ Châu cũng nghe thấy được, sắc mặt anh đột nhiên cứng lại, giật lấy điện thoại di động trầm giọng nói: "Lục Phồn? Lục Phồn?"

Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng fan hâm mộ la hét. Anh siết chặt điện thoại sải bước xông ra ngoài, Trần Tiêu và Tiểu Trương cũng bối rối một lúc, sau đó khi nhận ra đã xảy ra chuyện rồi cũng vội vàng nhảy dựng chạy ra theo.

Từ nơi nghỉ tới trường quay cách khoảng mười phút đi bộ, Giản Ngộ Châu để điện thoại bên tai chăm chú lắng nghe, không bỏ qua bất kỳ âm thanh nào, có tiếng hoảng hốt "giẫm người rồi" vang lên, mặt anh trầm hẳn, kéo một nhận viên làm việc lại, bảo anh ta đi tìm an ninh, ngay sau đó bước chân cũng nhanh hơn, xông thẳng tới nơi vừa rời khỏi.

Nhịp tim đập gấp như muốn nổ tung, nhưng vẻ ngoài vẫn trầm ngâm như trước, chỉ có khóe môi hơi mím chặt. Anh hiểu rõ, mình đang dùng tất cả ý chí để đè nén nội tâm xao động điên cuồng này.

Anh không muốn nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, chỉ vừa nghĩ thôi vẻ ngoài mà bản thân cố gắng bày ra đều tan rã hết.

Tiếng hít thở bên tai được phóng to vô hạn, dường như anh không hề nghe thấy tiếng Trần Tiêu vội vàng la hét ở phía sau, bước chân vẫn thoăn thoắt về phía trước, chỉ trong một nháy mắt nào đó, dù có bị dư luận bủa vây, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là xác nhận sự an toàn của Lục Phồn.

Phía xa xa, Giản Ngộ Châu nhìn thấy một dám người nhốn nháo, đột nhiên, Trần Tiêu đuổi kịp nắm chặt lấy khuỷu tay anh, nhỏ giọng quát: "Cậu làm gì thế? Quay về đợi đi, để an ninh đi xử lý".

Giản Ngộ Châu nhếch khóe môi, trên khuôn mặt hiện rõ sốt ruột, anh không để ý tới Trần Tiêu nữa, bỏ tay anh ta ra rồi đi thẳng. Trần Tiêu đã hoảng tới mức chạy vòng vòng rồi, anh ta mắng một câu nhưng chỉ còn cách theo sau. Lúc này, có fan tinh mắt nhìn thấy Giản Ngộ Châu, tiếng hét ngày càng chói tai, đúng lúc nhân viên an ninh cũng kịp tới, vội vàng cách ly nhóm fan hâm mộ, tạo thành một bức tường người ngăn cách với Giản Ngộ Châu.

Vì không tìm được Lục Phồn, trong lòng anh vừa buồn bực vừa hoảng sợ, khả năng trấn tĩnh đã tới điểm giới hạn gần như mất khống chế, giờ nhìn thấy nhóm fan cuồng kia rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, hét lên: "Mọi người đừng la hét nữa".

Đây là lần đầu tiên trong mười năm hoạt động anh thất thố như thế ở giữa nơi công cộng, cũng là lần đầu tiên hét lên với fan. Tuy rằng bình thường anh vẫn luôn lạnh nhạt, trong số các đồng nghiệp cùng nghề cũng chẳng khác nào nước ốc, nhưng đối với fan của mình, anh vẫn luôn kiên nhẫn tốt bụng, vì lẽ đó, sau khi tiếng gầm đó thoát ra, không riêng gì fan, ngay cả chính anh cũng ngơ ngẩn một hồi.

Người hâm mộ kinh ngạc đau lòng nhìn anh, có phần oan ức, Giản Ngộ Châu từ từ hít một hơi để cho mình tỉnh táo, anh bình tĩnh nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của các bạn, nhưng hy vọng mọi người có thể yên tĩnh một chút, người vừa mới bị giẫm đạp vừa rồi có thể là... Một người bạn quan trọng của tôi, mọi người cẩn thận nhìn quanh bốn phía xem, có thấy ai bị thương không?"

Nhóm fan ở hàng trước vội vàng truyền đạt ý của anh ra nhóm sau, không lâu sau, người người nhốn nháo cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Giản Ngộ Châu kìm nén trái tim đang nhảy loạn, hơi nhíu mày đi lướt qua bảo vệ, chen vào đám người hâm mộ. Trần Tiêu nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn thấy nhóm fan lôi điện thoại di động ra ghi hình chụp ảnh, hận không thể ngất luôn tại chỗ.

Anh cắn răng ra dấu với nhân viên an ninh, họ gật đầu một cái, không đứng đây cản fan nữa mà chui vào đoàn người bắt đầu tìm kiếm.

Màn đêm dần tản ra, Lục Phồn hoảng hốt mở mắt, giữa khoảng không mờ ảo cô nhìn thấy Tống Minh đang lo lắng cạnh bên. Một giây sau, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân lan tới, đau đến mức khiến cô phải nhíu chặt mày khẽ rên một tiếng.

Tống Minh cuối cùng cũng thấy cô tỉnh lại rồi mới thở phào nhẹ nhóm: "Lục Phồn, cậu có sao không? Đau ở đâu?"

Lục Phồn nhớ tới việc bị người nào đó đạp mấy lần vào chân, thầm nghĩ, sao cô lại khổ thế này chứ, còn lại để mình bị thương như vậy.

Trời ơi đau quá. Khuôn mặt cô cũng nhăn nhó hết rồi: "Chân phải, hình như bị sái rồi."

"Có thể đứng được không? Giờ đừng xem nữa, mình dẫn cậu đi bệnh viện nhé".

Đang lúc ấy, có người phát hiện ra hai người, cao giọng hô to: "Ở đây có người bị đạp phải này."

Lục Phồn quay đầu nhìn lại, hóa ra không phải chỉ có mình cô, mà có đến mấy cô gái cũng ngã nhào trên đất, cũng không biết vì sao, nhóm fan hâm mộ lúc nãy còn điên cuồng ầm ỹ hoàn toàn không để ý đến chuyện có ai ngã hay không, giờ đột nhiên lại yên tĩnh hết cả, thậm chí còn bắt đầu chủ động nâng mấy cô bé kia dậy.

Đúng lúc này, tiếng rối loạn ồn ào lại vang lên. Một bóng đen bao lấy người Lục Phồn, cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã bị một chiếc áo to trùm mặt lại, một giây sau, người được ôm ngang lên.

Giữa tiếng fan rít gào dồn dập, Lục Phồn hoảng hốt không thích ứng kịp với cảm giác nhấc bổng lên không trung này, cô vô thức muốn tránh thoát nhưng người đang ôm lấy mình lại thấp giọng: "Là anh".

Giọng nói đó cực kỳ quen thuộc. Dù bị quần áo che lại, Lục Phồn không thấy rõ mặt anh nhưng chỉ cần một giây thôi cô cũng nhận ra được. Sau một phút giây ngắn ngủi cứng đờ, Lục Phồn từ từ buông lỏng cả người, rồi tự dưng lại thấy hơi căng thẳng.

Nóng quá, anh kề sát sau lưng cô, bàn tay đang đặt trên chân cũng nóng bừng đốt cháy. Bốn phía vang lên tiếng náo nhiệt không ngừng nhưng tiếng hít thở hổn hển của người kia cũng đủ đè nén hết thảy, cứ thế lan vào mang tai.

Có lẽ Giản Ngộ Châu không muốn cô bị người ta chụp hình được, cho nên cả đoạn đường vẫn lấy áo che kín mặt cô, nhanh chóng đi xuyên qua đám người quay trở về phòng nghỉ. Phía sau có mấy nhân viên chạy theo, đa phần là tới để xem mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Tống Minh cũng cùng đi.

Giản Ngộ Châu đặt Lục Phồn ngồi xuống ghế salon: "Tiểu Trương, tìm nhân viên y tế đi."

Tiểu Trương vội vã ra ngoài, Tống Minh nhìn Lục Phồn rồi lại nhìn Giản Ngộ Châu, hoàn toàn không hiểu vì sao sự tình lại chuyển biến thành như vậy.

Trần Tiêu thấy Lục Phồn đã tỉnh táo lại rồi, cũng không có vẻ gì nghiêm trọng, thế là tất cả những người không liên quan đều bị đuổi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, khi ấy mới thở phào một hơi.


Lục Phồn ngơ ngẩn kéo chiếc áo trùm trên đầu mình xuống, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Giản Ngộ Châu, không hiểu sao lại vội vàng lãng đi: "Cảm ơn anh."

Lòng Giản Ngộ Châu vẫn treo ở đọt tre, anh dừng một lúc mới giảm bớt căng thẳng và hoảng loạn trong lòng, hầu kết lăn lên lăn xuống một lượt, giọng cũng hơi khàn khàn: "Bị giẫm ở đâu?"

Lục Phồn cũng không biết vì sao lại không dám nhìn thẳng vào mặt anh: "Chân phải, không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ bị ngất thôi".

Trần Tiêu xoa xoa lông mày: "Lục Phồn, cô đến rồi sao không gọi điện báo cho Tiểu Trương? Để tôi ra ngoài đón, tới mấy nơi đông người đó làm gì, tôi thật không biết phải nói sao với cô nữa, cô không thấy lão Giản vừa..."

Giản Ngộ Châu cướp ngang lời anh: "Để nhân viên y tế vào xem thử, nếu bị thương dây chằng hay bầm tím thì sẽ ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày của em."

"Được". Vẻ mặt Tống Minh vẫn đầy nghi vấn như trước, như thể hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lại quen biết nhau.

Không lâu sau, nhân viên y tế chạy tới. Thanh Thiên Bích là bộ phim võ thuật, bình thường các diễn viên vẫn hay bị va đạp hoặc chấn thương, vì thế trong đoàn cũng có một tổ y tế riêng, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Nhân viên nọ xách theo hòm thuốc cấp cứu, khẽ nâng chân phải của Lục Phồn lên, nhẹ nhàn nắm nắn mấy lần, nhìn một lúc rồi kết luận: "Không sao, bị thương nhẹ, chỉ sưng lên thôi, không ảnh hưởng các tổ chức bên trong, tuần này phải chú ý không nên đứng quá lâu, đừng chạy thì sẽ nhanh chóng phục hồi, không ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày".

Nói xong, người nọ lấy rượu thuốc ra bóp cho Lục Phồn.

Lục Phồn thở phào nhẹ nhóm, nếu như bị dây chằng hoặc các tổ chức mềm, cô phải nằm trên giường một hai tháng ấy, ngẫm lại cũng thấy hoảng cả người. Bôi rượu thuốc xong, Giản Ngộ Châu cảm thấy cứ để cô lộ chân trần trắng nõn ra như thế cũng không tốt lắm, dù sao ở đây cũng toàn đàn ông cả. Cho nên thuận tay anh muốn mang giày vào cho cô. Lục Phồn giật mình co lại, khi ấy anh mới dừng động tác, có lẽ cũng nhận ra hành động này không thích hợp. Thế là thả giày xuống, đứng lên, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang chân người nọ: "Không sao là tốt rồi, em nghỉ ngơi một lúc, sau đó để Tiểu Trương đưa về nhà".

"Thế phiền lắm".

Tiểu Trương vội nói: "Không phiền không phiền gì đâu, cái kia, cô cứ ngồi đi, tôi đi lấy cho cô và bạn ít đồ ăn nhé".

Giản Ngộ Châu đi quay phim, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lục Phồn mà Tống Minh. Tống Minh ngồi bên cạnh cô, không nhịn được bắt đầu bát quái: "Trời à, cậu quen Giản Ngộ Châu hồi nào? Không phải cậu anti Tử Trực Nam sao? Sao mình thấy quan hệ giữa hai người không tệ chút nào, hình như anh ấy rất quan tâm cậu nữa".

"Giờ mình đang là đầu bếp riêng của anh ta". Lòng Lục Phồn có chút không yên: "Quan hệ cũng được".

Tống Minh chậc chậc một tiếng không tin: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi mình hoảng lắm đấy, muốn bảo vệ cậu mà không được. Nhóm người đó điên rồi, nếu không phải nhờ Giản Ngộ Châu tới chắc phải vào bênh viện mất thôi".

Lục Phồn nhớ lại cảnh người nọ xuyên qua đám đông rồi phủ áo lên đầu cô, thay cô ngăn cản hết hỗn loạn ở bên ngoài, không biết trong lòng đang có xúc cảm gì đây nữa, có gì đó tê tê.

Tiểu Trương bưng một chai nước hoa quả bước vào: "Tôi mới ra ngoài mua, rất mát, uống thử đi".

Tống Minh và Lục Phồn vẫn còn đang sợ hãi, nào có tâm tư ăn uống cái gì đâu, cho nên chỉ gắp mấy miếng cà chua ăn tạm. Đột nhiên Lục Phồn nghĩ ra hình như bình giữ nhiệt cô vẫn để ở chỗ cũ, trong đó còn có bữa trưa cho Giản Ngộ Châu nữa. Cô nói với Tiểu Trương xong, cậu ta còn ngạc nhiên nói: "Cô đưa cơm tới thật à, khổ cực cho cô rồi, chắc anh Giản vui lắm".

Thực ra cũng không phải cố tình đưa tới, là do cô tới ngắm Xuyên Xuyên, tiện đường mang sang thôi... Nhưng Lục Phồn sao có thể thốt thành lời. Tống Minh chẳng khác nào đồng đội như heo, chưa gì đã lập tức bán đứng cô: "Chúng ta đến để ngắm Xuyên Xuyên mà?"

Lục Phồn: "..."

Tiểu Trương: "..."

Tiểu Trương lau mồ hôi cười gượng vài tiếng: "Hai người đều thích Thẩm Uẩn Xuyên à".

Tống Minh gật đầu: "Đúng đó, nhưng mà tôi còn đỡ, Lục Phồn mê lắm đấy".

Tiểu Trương: "..."

Anh nhớ tới trước đây không lâu, Giản Ngộ Châu còn chém đinh chặt sắt nói, nhất định là do Lục Phồn lo anh đói, giờ tự vả chắc mặt mũi sưng hết lên rồi. Anh tuyệt đối không thể nói chân tướng việc này cho anh Giản được...

Trực Nam có tâm hồn pha lê dễ vỡ sẽ nát tan luôn mất. Trìu mến ba giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro