Chương 8: Những Sắc Màu Đối Lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh ở Seoul mang đến một ngày mới với bầu trời trong xanh và nắng ấm. Jungkook thức dậy với một cảm giác phấn chấn, trái tim đập nhanh khi nghĩ đến ngày mới cùng Taehyung. Cậu bước đến cửa sổ, nhìn ra thành phố đang dần tỉnh giấc, những tia nắng đầu tiên phản chiếu trên những tòa nhà cao tầng, tạo nên một bức tranh đô thị rực rỡ.

Hôm nay, Jungkook và Taehyung đã hẹn gặp nhau tại một phòng triển lãm nghệ thuật nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Họ quyết định rằng việc tiếp xúc với các tác phẩm nghệ thuật khác sẽ giúp họ có thêm cảm hứng cho dự án của mình.

Jungkook chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean xanh nhạt, phong cách casual nhưng vẫn đủ lịch sự cho một buổi tham quan triển lãm. Cậu nhìn mình trong gương, tự hỏi liệu Taehyung sẽ thích bộ trang phục này không, rồi lắc đầu cười với chính mình vì suy nghĩ ngớ ngẩn ấy.

Khi Jungkook đến nơi, cậu thấy Taehyung đã đứng đợi trước cửa phòng triển lãm. Anh mặc một chiếc áo len màu be nhẹ nhàng và quần kaki, trông vừa nghệ sĩ vừa lịch lãm. Taehyung vẫy tay chào Jungkook, nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Chào buổi sáng," Taehyung nói, ánh mắt ấm áp nhìn Jungkook. "Người yêu anh trông rất đẹp hôm nay."

Jungkook cảm thấy má mình nóng lên. "Cảm ơn anh. Anh cũng vậy."

Họ bước vào phòng triển lãm, không khí mát lạnh và yên tĩnh bao trùm lấy họ. Triển lãm hôm nay mang chủ đề "Đối lập trong Hài hòa", trưng bày các tác phẩm nghệ thuật thể hiện sự tương phản và cân bằng giữa các yếu tố đối lập.

Khi họ đi qua các phòng trưng bày, Jungkook và Taehyung dừng lại trước một bức tranh lớn. Tác phẩm thể hiện một cảnh thành phố chia đôi: một nửa là màu đen trắng, tượng trưng cho sự nhàm chán và đơn điệu; nửa còn lại tràn ngập màu sắc rực rỡ, đại diện cho sự sống động và niềm vui.

"Thật thú vị," Taehyung nói, đôi mắt sáng lên với sự phấn khích. "Bức tranh này gợi cho anh nhớ đến câu chuyện của chúng ta. Về cách màu sắc có thể thay đổi cả thế giới."

Jungkook gật đầu, cảm thấy một luồng cảm hứng chạy qua cơ thể. "Đúng vậy. Nhưng anh có nghĩ rằng chúng ta nên thêm vào yếu tố đối lập trong câu chuyện của mình không? Có lẽ một nhân vật đối lập, người muốn giữ thế giới trong trạng thái không màu?"

Taehyung nhìn Jungkook, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và thích thú. "Đó là một ý tưởng tuyệt vời, Jungkook! Nó sẽ tạo ra xung đột và chiều sâu cho câu chuyện. Nhưng ai sẽ là nhân vật đối lập đó?"

Họ tiếp tục đi qua các phòng triển lãm, thảo luận về ý tưởng mới này. Mỗi tác phẩm nghệ thuật họ nhìn thấy dường như đều mang đến một góc nhìn mới cho câu chuyện của họ.

Khi họ dừng lại trước một bức tượng trừu tượng, thể hiện hai hình dạng đối lập nhưng hòa quyện vào nhau, Taehyung bỗng nắm lấy tay Jungkook.

"Jungkook này," anh nói nhỏ, "Anh có một ý tưởng. Có lẽ nhân vật đối lập không nhất thiết phải là một người xấu. Có thể đó là một người sợ hãi màu sắc, sợ hãi sự thay đổi. Và nhiệm vụ của nhân vật chính không chỉ là mang màu sắc trở lại, mà còn là giúp nhân vật này vượt qua nỗi sợ hãi của mình."

Jungkook cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì sự tiếp xúc vật lý với Taehyung mà còn vì ý tưởng này. "Em thích ý tưởng đó," cậu nói. "Nó sẽ tạo ra một câu chuyện sâu sắc hơn về sự chấp nhận và thay đổi."

Họ tiếp tục thảo luận về ý tưởng này khi rời khỏi phòng triển lãm. Bên ngoài, ánh nắng chiều đã bắt đầu nhuốm vàng thành phố. Taehyung đề nghị họ đi dạo trong công viên gần đó để tiếp tục cuộc trò chuyện.

Trong công viên, họ ngồi xuống một chiếc ghế đá bên bờ hồ. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình.

"Jungkook à," Taehyung nói, giọng trầm lắng. "Anh đang nghĩ, có lẽ câu chuyện này không chỉ về việc mang màu sắc trở lại cho thế giới. Nó còn về việc tìm thấy sự cân bằng giữa các sắc thái khác nhau của cuộc sống."

Jungkook nhìn Taehyung, cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong lòng. "Anh nói đúng. Giống như chúng ta - hai người với những tính cách và phong cách sáng tạo khác nhau, nhưng lại bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo."

Taehyung mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương. "Chính xác. Chúng ta là bằng chứng sống cho thấy những điều đối lập có thể tạo nên sự hài hòa tuyệt vời."

Họ ngồi đó, tay trong tay, nhìn mặt trời dần lặn xuống chân trời. Jungkook cảm thấy một cảm giác bình yên và hạnh phúc tràn ngập tâm hồn. Cậu nhận ra rằng cuộc sống, giống như nghệ thuật, không phải lúc nào cũng cần phải hoàn hảo. Đôi khi, chính những khiếm khuyết và sự đối lập mới tạo nên vẻ đẹp đích thực.

"Taehyung này," Jungkook nói nhỏ, "Em nghĩ chúng ta nên đưa câu chuyện tình yêu của chính mình vào tác phẩm. Không phải chỉ là hai nhân vật yêu nhau, mà là câu chuyện về hai nghệ sĩ với những phong cách và quan điểm khác nhau, học cách yêu thương và chấp nhận sự khác biệt của nhau."

Taehyung quay sang nhìn Jungkook, đôi mắt anh sáng lên với niềm vui và xúc động. "Đó là một ý tưởng tuyệt vời, Jungkook à. Nó sẽ mang lại sự chân thực và sâu sắc cho câu chuyện. Nhưng em có chắc là mình muốn chia sẻ điều này với thế giới không?"

Jungkook gật đầu, cảm thấy một sự tự tin mới mẻ dâng lên trong lòng. "Em chắc chắn. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên can đảm trong cả nghệ thuật lẫn cuộc sống."

Họ trở về studio của Jungkook, lòng tràn đầy ý tưởng mới và nhiệt huyết. Khi bước vào không gian quen thuộc, Jungkook cảm thấy như có một nguồn năng lượng mới đang chảy trong huyết quản.

Họ ngồi xuống và bắt đầu phác thảo ý tưởng mới cho câu chuyện. Jungkook vẽ nhanh những hình ảnh về hai nhân vật chính - một người mang đầy màu sắc, người kia chỉ có đen trắng. Nhưng thay vì đối đầu, họ đang nắm tay nhau, tạo nên một hình ảnh vừa đối lập vừa hài hòa.

Taehyung viết những đoạn văn ngắn, mô tả cảm xúc và suy nghĩ của các nhân vật. Anh đọc to cho Jungkook nghe, và mỗi từ ngữ đều khiến Jungkook cảm thấy như đang nghe câu chuyện của chính mình.

Khi đêm xuống, họ đã có một bản phác thảo sơ bộ cho phiên bản mới của câu chuyện. Jungkook nhìn những trang giấy trải đầy trên bàn, cảm thấy một niềm tự hào và phấn khích mà cậu chưa từng trải qua.

"Chúng ta đã tạo ra điều gì đó thật đặc biệt," Taehyung nói, giọng đầy xúc động. "Điều này không chỉ là một cuốn sách nữa. Nó là một phần của chúng ta."

Jungkook gật đầu, cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong lòng. "Đúng vậy. Và em không thể nghĩ ra ai khác mà em muốn chia sẻ điều này cùng."

Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, Jungkook cảm thấy như thế giới xung quanh họ biến mất. Chỉ còn lại họ, và tình yêu, và nghệ thuật mà họ đang cùng nhau tạo ra.

Taehyung cúi xuống và hôn Jungkook, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê. Khi họ tách ra, Jungkook cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới mới - một thế giới đầy màu sắc và khả năng vô tận.

"Chúng ta sẽ hoàn thành nó," Taehyung nói, nắm chặt tay Jungkook. "Cùng nhau."

Jungkook gật đầu, cảm thấy một sự quyết tâm mới mẻ. "Cùng nhau," cậu lặp lại.

Khi Taehyung rời đi, Jungkook đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đêm. Những ánh đèn nhấp nháy như hàng ngàn ngôi sao, và Jungkook cảm thấy như mình đang nhìn thấy Seoul qua một lăng kính mới - một lăng kính của tình yêu và sáng tạo.

Cậu quay lại bàn vẽ, mở cuốn sổ phác thảo ra. Nhưng thay vì vẽ, cậu bắt đầu viết - những suy nghĩ, cảm xúc, và hy vọng của mình cho tương lai. Cậu viết về Taehyung, về tình yêu của họ, và về cuốn sách mà họ đang cùng nhau tạo ra.

Khi Jungkook cuối cùng lên giường, trời đã gần sáng. Nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi. Thay vào đó, cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng và phấn khích cho những gì sắp tới.

Cậu nhắm mắt lại, mỉm cười khi nghĩ về Taehyung và về câu chuyện mà họ sẽ cùng nhau viết tiếp - không chỉ trên giấy, mà còn trong cuộc sống. Và khi cậu chìm vào giấc ngủ, Jungkook mơ về một thế giới đầy màu sắc, nơi những điều đối lập hòa quyện tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của cuộc sống.

Sáng hôm sau, Jungkook thức dậy với một cảm giác mới mẻ - như thể cậu vừa bước ra từ một giấc mơ đẹp và nhận ra rằng thực tế còn tuyệt vời hơn. Cậu ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng đang tràn vào phòng, tạo nên những hoa văn sáng tối trên sàn nhà. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng mình đang nhìn thế giới bằng đôi mắt của một nghệ sĩ đã tìm lại được cảm hứng.

Jungkook bước đến bàn vẽ, nơi những trang phác thảo và ghi chú từ đêm qua vẫn còn nằm rải rác. Cậu cầm lên một tờ giấy, đọc lại những dòng chữ mình đã viết về Taehyung và về dự án của họ. Một nụ cười nhẹ nở trên môi khi cậu nhớ lại cuộc trò chuyện và những khoảnh khắc chia sẻ giữa họ.

Đột nhiên, một ý tưởng mới nảy ra trong tâm trí Jungkook. Cậu nhanh chóng chộp lấy bút và bắt đầu phác họa. Trên trang giấy, hình ảnh hai nhân vật chính dần hiện ra - một người tràn đầy màu sắc rực rỡ, người kia chỉ có đen trắng. Nhưng thay vì đứng tách biệt, họ đang ôm lấy nhau, và nơi họ tiếp xúc, màu sắc bắt đầu lan tỏa, tạo nên một hiệu ứng cầu vồng đẹp mắt.

Jungkook đắm chìm trong việc vẽ, quên cả thời gian trôi qua cho đến khi chuông điện thoại vang lên. Cậu giật mình, nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần trưa. Trên màn hình điện thoại là tin nhắn từ Taehyung:

"Chào buổi sáng, người nghệ sĩ của anh. Anh hy vọng em đã có một giấc ngủ ngon. Anh không thể ngừng nghĩ về những ý tưởng chúng ta đã thảo luận tối qua. Em có muốn gặp nhau để ăn trưa và tiếp tục công việc không?"

Jungkook cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đọc những từ "người nghệ sĩ của anh". Cậu nhanh chóng nhắn lại:

"Chào người yêu của em. Em vừa có một ý tưởng mới cho hình ảnh chính của cuốn sách. Em không thể chờ để chia sẻ nó với anh. Gặp nhau ở quán cà phê gần công viên nhé?"

Chỉ vài phút sau, Taehyung trả lời với một loạt emoji hào hứng và đồng ý.

Jungkook nhanh chóng chuẩn bị, chọn một chiếc áo sơ mi xanh nhạt mà Taehyung từng khen và quần jean đen. Cậu cẩn thận gói ghém bản phác thảo mới vào một tập hồ sơ, cảm thấy như mình đang mang theo một kho báu.

Khi Jungkook đến quán cà phê, cậu thấy Taehyung đã ngồi đợi ở một góc yên tĩnh, trước mặt là hai tách cà phê đang bốc hơi. Taehyung ngẩng lên, và nụ cười rạng rỡ của anh khiến Jungkook cảm thấy như cả thế giới vừa sáng bừng lên.

Taehyung nói khi Jungkook ngồi xuống. "Anh đã gọi cà phê cho em rồi."

Jungkook cảm thấy ấm áp trước sự chu đáo của Taehyung. "Cảm ơn anh. Anh thật chu đáo."

Họ trò chuyện trong khi dùng bữa, chia sẻ những ý tưởng mới nảy sinh từ đêm qua. Jungkook cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với Taehyung, như thể họ đang cùng nhau xây dựng không chỉ một cuốn sách, mà còn là một thế giới riêng của họ.

Cuối cùng, Jungkook lấy ra bản phác thảo mới của mình. "Đây là ý tưởng em có sáng nay," cậu nói, đẩy tờ giấy về phía Taehyung.

Taehyung nhìn bức vẽ, và Jungkook thấy đôi mắt anh mở to với sự ngạc nhiên và xúc động. "Jungkook," anh thì thầm, "đây thật... tuyệt vời. Nó hoàn hảo cho câu chuyện của chúng ta."

"Thật sao?" Jungkook hỏi, cảm thấy một niềm vui và tự hào dâng lên trong lòng.

Taehyung gật đầu mạnh mẽ. "Hoàn toàn đúng vậy. Nó thể hiện chính xác thông điệp mà chúng ta muốn truyền tải - về sự hòa hợp giữa những điều đối lập, về cách tình yêu có thể mang màu sắc vào cuộc sống của nhau."

Họ dành phần còn lại của buổi chiều để phát triển thêm ý tưởng này, Taehyung viết trong khi Jungkook vẽ thêm các phiên bản khác nhau của hình ảnh. Càng làm việc, họ càng cảm thấy phấn khích về dự án của mình.

Khi hoàng hôn buông xuống, họ quyết định kết thúc buổi làm việc và đi dạo trong công viên gần đó. Dưới ánh đèn mờ ảo, Jungkook cảm thấy can đảm hơn bao giờ hết.

"Taehyung này," cậu nói, nắm lấy tay người yêu. "Em muốn cảm ơn anh."

Taehyung nhìn anh ngạc nhiên. "Vì điều gì?"

"Vì đã mang màu sắc trở lại cuộc sống của em," Jungkook nói nhỏ. "Không chỉ trong nghệ thuật, mà còn trong tình yêu. Anh đã giúp em nhìn thấy vẻ đẹp trong những điều đối lập, trong những khiếm khuyết. Anh đã dạy em rằng cuộc sống, giống như nghệ thuật, không cần phải hoàn hảo để trở nên đẹp đẽ."

Taehyung im lặng một lúc, đôi mắt anh ngấn lệ. Rồi, anh kéo Jungkook vào một cái ôm chặt. "Jungkook à," anh thì thầm, "chúng ta đã mang màu sắc cho nhau. Và anh hứa, chúng ta sẽ tiếp tục vẽ nên một thế giới tuyệt đẹp cùng nhau."

Khi họ đứng đó, trong vòng tay nhau, dưới bầu trời đêm Seoul, Jungkook cảm thấy như mình đang đứng giữa một bức tranh sống - một bức tranh về tình yêu, về nghệ thuật, và về sự hòa quyện tuyệt đẹp của những điều đối lập. Và cậu biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một kiệt tác mà họ sẽ cùng nhau sáng tạo, không chỉ trên giấy, mà còn trong cuộc sống.

Đến tối khi cậu vừa trở về căn hộ liền quay lại bàn vẽ, mở cuốn sổ phác thảo ra. Nhưng thay vì vẽ, cậu bắt đầu viết - những suy nghĩ, cảm xúc, và hy vọng của mình cho tương lai. Cậu viết về Taehyung, về tình yêu của họ, và về cuốn sách mà họ đang cùng nhau tạo ra. Cậu viết về những thử thách họ đã vượt qua và những bài học họ đã học được.

---
Mọi người nhớ vote sao cho mình nhe💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro