Chương 33 - Kết cục (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33 – Kết cục

Sau đó vài tháng, quả thật Tần Thiên bận rộn tối mày tối mặt. Tần Thiên vừa đỡ đau hơn một chút, Tần Việt mặc kệ nhi tử còn thương tích hay không, liền kéo hắn đến thiên điện xử lý giáo vụ. Tần Thiên đã được Tần Việt ngầm lựa chọn làm thừa kế, một chút chuyện quản lý này hắn phải học được thật tốt. Chờ cho Tần Thiên thương thế tốt lắm, Tần Việt lại kéo Tần Thiên ra hậu sơn so kiếm. Kiếm của Tần Việt trong một lần đấu với Thánh Linh Hỏa Kiếm đã bị đánh hỏng, Tần Thiên liền đi dạo giang hồ tìm một sơn trang chuyên rèn kiếm, rèn lại một thanh kiếm khác cho Tần Việt, sau đó cùng phụ thân so đấu.

Tần Thiên ở ma giáo ngao đến tháng thứ ba, hắn mượn cớ lễ tết, mượn cớ gần đây ngộ ra được tân chiêu thức, nghĩ muốn xuống núi. Tần Thiên tiến bộ rất nhanh, Tần Việt phát hiện ra được, cũng có ý cho nhi tử xuống núi lịch lãm, cho nên hắn cũng cho phép Tần Thiên rời khỏi giáo một đoạn thời gian.

Mỗi một đoạn thời gian Tần Thiên rời đi, Tần Việt đều cho thuộc hạ đi theo bảo vệ, cũng là để truyền tin về cho hắn. Nghe thuộc hạ đem tin tức báo về, khóe miệng của hắn kiều lên. Nhi tử của hắn quả thật làm hắn kiêu ngạo. Tần Thiên đánh với chính mình đều thủ hòa, dần dần chiếm thượng phong, lúc này đây hắn đi tìm nhóm người thuộc tầng lớp trưởng bối của các môn phái khiêu chiến, kết quả là đè nặng bọn họ ra đánh. Lần này khiêu chiến, Tần Thiên không dám giết người, chỉ đánh một trận giao hữu rồi rời đi. Khi trở về giáo, Tần Thiên đem theo độc môn võ công tâm pháp của đám người hắn đã đánh qua. Vì sao nhi tử lại lôi được võ công trở về, Tần Việt không rõ ràng. Hắn chỉ biết, mỗi khi Tần Thiên trở về đều đem theo vài đoạn công pháp, nhất nhất ghi chép xuống dưới, sau đó nhét vào tàng thư các của giáo, cho thuộc hạ mặc sức nhìn xem, mặc sức tu luyện. Tu luyện tốt rồi có thể tìm Tần Thiên so chiêu, nhưng muốn cùng hắn so chiêu, liền phải làm tốt chuẩn bị bị phế võ công.

Linh Thần giáo giáo vụ, nhi tử xử lý cũng rất có một tay, dần dà Linh Thần giáo hưng thịnh đứng lên, các tiểu giáo thường bị gom lại thành ma giáo đều hướng Linh Thần giáo hữu hảo cùng kết minh. Chính phái vẫn tiếp tục hô đánh hô giết ma giáo, nhi tử không trực diện dùng võ lực chèn ép, mà dùng tiền tài cùng lương thực mà chèn ép. Như có môn phái không chèn ép được bằng tiền tài, vậy thì dứt khoát đem toàn bộ môn phái cho diệt. Tuy rằng ban đầu giang hồ rung chuyển rất dữ dội, dần dà về sau huyết tanh nhuộm quá vài lần, giang hồ nhân sĩ cũng biết điều mà im miệng. Giáo phái nhỏ cùng giáo phái to không có ma sát quá lớn, Tần Thiên liền thay mặt ma giáo đem lễ vật đến tận nơi giao hảo, thiết lập hiệp ước nguyện ý không xâm phạm lẫn nhau.

Cũng thời gian này, Tần Việt phát hiện Tần Thiên quen được vài cái cô nương, vài cái công tử, cùng bọn họ hỗn một chỗ. Có cô nương lớn mật thật sự, truy theo nhi tử, muốn cùng hắn thề non hẹn biển, mà nhi tử lại thật hờ hững. Biết chuyện này, Tần Việt bắt đầu mong mỏi có tôn tử. Hắn mới phát hiện, trêu chọc nhi tử mặt hồng lên là một kiện sự tình thú vị. Hắn cũng phát hiện, tính tình của nhi tử so với mình xem ra tốt hơn. Nếu không nhìn đến sự tích huyết tinh của hắn, Tần Thiên thật sự là một bộ dạng ôn hòa, anh tuấn cùng tài năng. Nếu không nói hắn là Linh Thần giáo thiếu chủ, người khác còn nghĩ hắn là công tử chính phái nào đó. Liền một ngày, Tần Việt nhân dịp năm mới, buông tay giáo vụ, liền bị nhi tử kéo đi chơi, thậm chí còn nghĩ kéo hắn đi tìm lần thứ hai mùa xuân. Hắn lúc đó thật sự nghĩ muốn gõ nhi tử một cái:

- Ngươi muốn tìm di nương cho ngươi hay sao?

Tần Thiên vẻ mặt trêu chọc nói:

- Nếu như người đó có bản lãnh làm Thiên nhi thừa nhận.

Vậy ra ta được hắn thừa nhận là phụ thân a. Ta thật có phúc. Tần Việt nhớ đến từng kiện từng kiện sự tình, nhớ đến nhi tử cương quyết lựa chọn mình làm phụ thân, trước mặt mình thể hiện ra một mặt ôn hòa, nhớ đến năm đó nhi tử một phen thoại, thật sự khiến hắn lòng dạ lạnh lùng lâu năm như vậy cũng cảm thấy tan chảy.

Càng nhiều năm sau, Tần Thiên cho dù có hậu đại, vẫn đối với hắn vẫn tôn kính, thỉnh thoảng trêu đùa. Hắn đôi khi nhìn thấy trên người nhi tử có sẹo mờ mờ, lại nhớ chuyện năm xưa, nhưng những ký ức đó thật sự rất xa xôi.

Hắn thừa nhận, hắn đã từng xem nhi tử là người xa lạ.

Nhưng lần này hắn thật sự cảm thấy, hắn nhặt được nhi tử này, là bảo bối trân quý nhất cả đời hắn.

Ma giáo giáo chủ cùng nhi tử của hắn _ End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro