Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thẩm Chi Niên lái xe tới, xa xa đã nhìn thấy Trương Sơ Tâm đang đứng ven đường cúi đầu nghịch điện thoại di động. Cô rất nhập tâm, Thẩm Chi Niên dừng xe ngay trước mặt cô cũng không hề phát hiện ra. Mãi tới khi anh ấn còi, cô mới giật mình ngẩng đầu lên. Thẩm Chi Niên bước xuống khỏi xe.

Trương Sơ Tâm hơi ngẩn ra, "Anh tìm tôi? Có việc gì?"

Thẩm Chi Niên "ừ" một tiếng, lại nói: "Em chờ tôi một chút, tôi đi mua ít đồ."

Anh nói xong liền đi vào trong bệnh viện. Lúc trở ra trên tay đã có thêm một túi thuốc. Trương Sơ Tâm tò mò hỏi một câu:

"Thuốc của ai vậy?"

"Của mẹ tôi, bà bị đau đầu."

"Mẹ anh?"

Thẩm Chi Niên gật đầu, tiến lên hai bước mở cửa xe, "Lên xe đi, tới chỗ mẹ tôi."

Trương Sơ Tâm kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Anh... anh đừng nói đùa!" Cô còn chưa hề chuẩn bị sẵn sàng, đã phải đi gặp mẹ anh rồi sao?

Trương Sơ Tâm lắc đầu, "Tôi không muốn đi. Tôi có thể không đi được không?"

"Trương Sơ Tâm, giao ước của chúng ta em đừng có quên." Thẩm Chi Niên nhìn cô sắc mắt không tốt.

"Nhưng tôi chưa chuẩn bị gì hết." Sao có thể lập tức tới gặp mẹ anh được? Mặc dù chỉ là diễn kịch nhưng trong lòng vẫn không kìm được lo lắng.

"Có gì cần chuẩn bị à?" Thẩm Chi Niên nhìn cô một cái, trực tiếp đi tới kéo cô ấn vào trong xe. "Ngồi đi."

Anh đóng cửa lại, vòng qua đầu xe đi tới ngồi vào ghế lái.

"Lát nữa gặp mẹ anh tôi nên nói gì?"

"Không cần nói gì hết, tỏ ra thân mật là được."

Tỏ ra thân mật?!! Trương Sơ Tâm trợn tròn mắt, "Tôi không làm!"

Thẩm Chi Niên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô.

"Em không phải là diễn viên à? Không phải cái gì em cũng diễn sao?"

"......"

Thẩm Chi Niên nhìn cô đột nhiên nghiêng người sang. Khoảng cách của hai người rất gần, môi dường như sắp chạm vào nhau. Không gian yên tĩnh tới nỗi thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của đối phương.

Trương Sơ Tâm đột nhiên căng thẳng, "Anh làm gì vậy?"

Ánh mắt Thẩm Chi Niên nhìn cô rất sâu, một lúc sau anh khẽ cười.

"Ngủ cũng ngủ rồi, em còn căng thẳng cái gì?"

Trương Sơ Tâm kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Một giây sau, âm thanh "cạch" phát ra, là tiếng dây an toàn được cài vào.

"Thắt dây an toàn thôi mà, em cho rằng tôi định làm gì?" Trong giọng nói mang theo cả ý cười trêu đùa.

Trương Sơ Tâm ngây người, lúc này mới kịp phảm ứng lại vội đẩy anh ra.

"Đừng sát vào người tôi, dơ bẩn!"

Cả người Thẩm Chi Niên cứng đờ, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn.

Trương Sơ Tâm ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.

"Mau đi thôi. Buổi tối tôi còn có việc."

Mẹ Thẩm Chi Niên sống trong biệt thự ở ngoại ô thành phố. Lúc Thẩm Chi Niên dẫn Trương Sơ Tâm về, bà đang tưới hoa ngoài sân. Người giúp việc từ xa đã nhìn thấy xe của anh, vội vàng báo lại.

"Bà chủ, thiếu gia về kìa."

Lâm Vân biết hôm nay con trai muốn dẫn bạn gái về nhà, ánh mắt sáng lên nét mặt cũng vui vẻ hẳn ra. Bà đứng dậy, đưa bình tưới cây cho người giúp việc.

Xe vừa lái và trong sân, Lâm Vân đã đi tới nhìn qua cửa sổ thấy Trương Sơ Tâm. Bà mỉm cười đừng bên cạnh chờ đợi. Thẩm Chi Niên dừng xe, vòng qua bên kia mở cửa cho Trương Sơ Tâm. Mặt cô không bộc lộ cảm xúc gì. Lúc anh cúi người cầm tay cô liền nói nhỏ bên tai:

"Vui vẻ lên."

Trương Sơ Tâm mặt không biến sắc lườm anh một cái. Hai giây sau hít một hơi thật sâu, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tiêu chuẩn. Thẩm Chi Niên cầm tay cô kéo tới trước mặt Lâm Vân. Bà nhìn thấy Trương Sơ Tâm thì hơi ngẩn người, hồi lâu mới mở lời:

"Cháu... cháu là Trương tiểu thư sao?"

Lâm Vân biết Trương Sơ Tâm. Trước kia chuyện Trương Sơ Tâm thích Thẩm Chi Niên, thường xuyên tìm tới nhà anh. Mặc dù lần nào cũng không được vào nhà nhưng cô vẫn kiên trì tới, Lâm vân biết chuyện đó.

Hôm sinh nhật Thẩm Chi Niên, Trương Sơ Tâm mang bánh gato tới nhưng sau đó bị anh đuổi đi. Đương nhiên, Trương Sơ Tâm đi rồi trong lòng Thẩm Chi Niên cũng không hề dễ chịu gì. Buổi trưa hôm đó, Lâm Vân làm một bàn đầy thức ăn, nhưng anh cũng không động đũa một chút nào. Khi đó, Lâm Vân không kìm được hỏi anh:

"Con thích cô bé đó à?"

Chàng trai tự ti bị nhìn thấu tâm sự, trong nháy mắt hơi ngạc nhiên. Một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Vân nói: "Cô bé ấy giống như là con gái nhà giàu có."

Thẩm Chi Niên trầm mặc không nói gì. Khi đó Lâm Vân cũng không phản đối việc con trai yêu sớm, chỉ lo lắng nhắc nhở.

"Chuyện tình yêu này, nhất định nên môn đăng hộ đối. Cô bé là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, không phải là người mà chúng ta có thể với tới được."

Điều bà nói là sự thật, nhưng nó cũng như con dao đâm vào lòng Thẩm Chi Niên. Dường như từ đó về sau, Thẩm Chi Niên ngày càng trở nên trầm mặc, lạnh lùng ít nói hơn.

Lâm Vân nhìn con trai và Trương Sơ Tâm nắm tay, nhất thời có chút không kịp thích ứng. Hai người đi tới trước mặt Lâm Vân.

"Mẹ, đây là Sơ Tâm. Mẹ đã biết cô ấy rồi."

Trương Sơ Tâm cong cong mắt cười, dịu dàng gọi một tiếng, "Dì."

Thẩm Chi Niên nhéo tay cô, "Còn gọi là dì?"

Trương Sơ Tâm âm thầm mắng Thẩm Chi Niên trong lòng, nụ cười trên mặt càng sâu thêm, thuận miệng gọi, "Mẹ."

Thẩm Chi Niên rất thỏa mãn nhìn Trương Sơ Tâm, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Lâm Vân càng bối rối, còn chưa kịp hỏi Thẩm Chi Niên đã mở miệng giải thích.

"Mẹ, con và Sơ Tâm đã lĩnh giấy kết hôn rồi. Đây là con dâu của mẹ."

Lâm Vân kinh ngạc nhất thời không nói được câu nào. Không khí có chút lúng túng. Trương Sơ Tâm đứng một bên luống cuống chân tay mỉm cười. Thẩm Chi Niên lặng lẽ kéo tay cô.

"Vào trong trước đã." Dứt lời liền ôm eo cô đi vào nhà.

Trong nháy mắt khi Thẩm Chi Niên ôm cô, Trương Sơ Tâm bỗng nhớ tới chuyện trong phòng làm việc của anh sáng nay. Lòng cô rất không thoải mái, theo bản năng muốn né tránh. Thẩm Chi Niên nhận ra ý đồ của cô, càng ôm chặt hơn.

Hai người kề sát bên nhau, Lâm Vân đi phía sau chỉ cảm thấy cực kỳ thân mật. Bà không hề biết rằng Thẩm Chi Niên đang dán sát vào tai Trương Sơ Tâm nói thầm:

"Em còn dám tránh nữa tôi sẽ hôn em đấy."

Trương Sơ Tâm run rẩy trong lòng, "Thẩm Chi Niên, anh dám giở trò lưu manh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro