Chap 5 - H - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Chương có các yếu tố và từ ngữ nhạy cảm, mong các bạn chú ý đón xem =)))) Bạn nào thấy mình không phù hợp xin mời click back, mình không chịu trách nhiệm về việc bạn ngó lơ lời cảnh báo và không chú ý đến bản thân mình nha. Mời mọi người enjoy ^^

—————————————————————

Thời điểm Tiêu Chiến ngả lưng xuống sàn, Vương Nhất Bác vẫn cẩn thận đỡ lấy đằng sau bả vai y.

Vương Nhất Bác rơi vào cái ôm tràn ngập mùi hương của Tiêu Chiến, cậu mê muội hôn liếm đôi môi mọng nước đỏ hồng của Tiêu Chiến, đầu lưỡi khuấy động phát ra âm thanh dính dớp, thăm dò tiến sâu vào, sau đó càn quét khắp khoang miệng, cùng Tiêu Chiến dây dưa triền miên, cậu nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến tràn ngập một tầng hơi nước mơ màng, giống như vòng xoáy khiến cậu càng lún càng sâu.

"Ưm... " Hai người chậm rãi tách ra một chút, giữa đầu lưỡi Tiêu Chiến và cậu còn kéo ra một đoạn chỉ bạc dâm mỹ, y so với bình thường càng xinh đẹp hơn nhiều, hai gò má ửng đỏ, đuôi mắt phiên phiến hồng, ôm cổ cậu khe khẽ, "Nhất Bác... "

Y không nỡ phá vỡ bầu không khí như thế, trong không khí ngập tràn hương vị ấm áp này, hai người giống như đang trầm mê trong những cái hôn như có như không, ngậm mút, rồi tách rời, liếm láp, lại dây dưa.

Tiêu Chiến lại một lần nữa hôn qua, hơi hơi hé mở, hôn liếm hầu kết cậu, cười khanh khách, "Em đã cương rồi."

Cậu mới ý thức được, đũng quần đã cương cứng đến khó chịu.

"Em... Em, cái này..." Cậu từ mặt đỏ hồng xuống tới cổ, lắp ba lắp bắp giải thích, "Học trưởng, em không phải cố ý ... "

Cậu muốn nhấc người lên một chút, Tiêu Chiến lại quỳ gối, dùng đầu gối ma sát đũng quần cậu, cậu sốt ruột vô cùng, có một loại cảm giác quẫn bách không thể nói, "Đừng động, học trưởng."

Tiêu Chiến đột nhiên đẩy cậu ra, kéo cậu ngồi lên ghế sofa, chính mình quỳ giữa đôi chân đang tách mở.

Vương Nhất Bác mặc một chiếc quần rộng rãi, dễ dàng bị kéo ra, quần lót đã sớm nhô lên thành hình dáng có thể thấy được, một khối lớn căng phồng, cậu xấu hổ không chịu được, "Học trưởng..."

"Xuỵt." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, đuôi mắt có một loại diễm lệ vô cớ. Vương Nhất Bác vẫn nhìn chưa đủ, phong tình trong nháy mắt liền tan biến, bởi vì mắt y hiện tại đã rủ xuống, tiến sát vào giữa hai chân cậu, đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào kia, tại đỉnh đầu đã cương cứng, cách chiếc quần lót mà liếm, tiếp đó trong chớp mắt Vương Nhất Bác mặt đỏ tim đập, dùng răng nanh chậm rãi kéo mép quần lót.

Trái ngược với bộ dáng lúng túng của bản thân Vương Nhất Bác, dương vật thô to của cậu đang bừng bừng phấn chấn, vội vã bắn ra ngoài, quy đầu to lớn "phụt" một tiếng, vương vãi trên mặt Tiêu Chiến, chảy xuống một đường ẩm ướt.

"Học trưởng, đừng." Vương Nhất Bác vụng về lau mặt cho y, muốn để y đứng lên, Tiêu Chiến lại dùng ánh mắt mơ màng mà nhìn chăm chú vào cậu, "Anh rất thích, thật lớn, Nhất Bác, anh muốn ăn."

Đầu lưỡi của y từ gốc liếm lên đến đỉnh đầu, cái miệng nhỏ bao lấy quy đầu mẫn cảm ngậm mút, đầu lưỡi ở trên niệu đạo nhẹ nhàng khiêu khích, y cảm thấy Vương Nhất Bác đưa tay luồn qua tóc y, hơi hơi ấn xuống, miệng còn không ngừng nhận lỗi, "Xin lỗi anh..."

Tiêu Chiến thuận thế ngậm lấy càng sâu, dùng lưỡi cảm thụ đường gân mạch nhấp nhô trên dương vật, cổ họng đã chạm tới bao quy đầu, y vẫn chưa dừng lại, thả lỏng bắp thịt nơi cổ họng một chút, đợi cái kia đâm vào nơi sâu nhất mà co rút hút lấy, khéo léo deepthroat cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác sướng đến thở dốc, nghĩ đến người khẩu giao cho cậu là học trưởng mình tâm tâm niệm niệm, phảng phất như có dòng điện từ trái tim lan tỏa, máu nóng hầm hập dâng trào, lý trí bị gột rửa chẳng còn sót lại bao nhiêu, cậu muốn ấn đầu Tiêu Chiến xuống, ở trong khoang miệng y mạnh mẽ đâm rút, đến mức đầu lưỡi y tê dại, cần cổ sưng đỏ, tốt nhất là hai mắt đẫm lệ, giống như hướng về phía cậu cầu khẩn xin tha,

Cậu nghĩ sao làm vậy, một mặt không kiêng không nể ở trong khoang miệng Tiêu Chiến mà đâm rút, một mặt lại sợ y khó chịu, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt y đang lăn dài, trái lại, Tiêu Chiến chóp mũi đỏ hồng khẩu giao cho cậu, còn không quên dùng tay giúp cậu chăm sóc túi nang đang căng phồng lộ ra bên ngoài.

Sau hơn 10 lần nhấp, Vương Nhất Bác cảm giác gần như sắp bắn rồi, cậu cuống quýt đem dương vật rút ra, Tiêu Chiến miệng vẫn còn mở, quá nhiều tinh dịch chất chứa không được, bắn ra, thuận theo cằm y chảy xuống.

Vương Nhất Bác không nghĩ lại ra sớm như vậy, cậu cắn răng áp chế khoái cảm đang dâng trào mãnh liệt, Tiêu Chiến cũng đang bình phục hô hấp, đầu gác trên đùi cậu, dùng mặt dán sát vào dương vật cậu cọ xát, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn lại cợt nhả.

"Học trưởng, em cũng giúp anh." Cậu nói, Tiêu Chiến chỉ đứng dậy, dùng ngón tay phác họa lại từng đường nét ngũ quan trên gương mặt Vương Nhất Bác, sắc sảo, nhu hòa, phiên phiến hồng, Vương Nhất Bác bắt lấy ngón tay y hôn lên, "Anh cười cái gì?"

Lúc này Tiêu Chiến mới ý thức được bản thân đã không có cách nào kiềm chế mà nở nụ cười, thậm chí trong thời khắc tươi đẹp này lộ ra bộ dáng ngu ngốc, y đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng đã chiếm được người con trai mình thích, ngược lại không dám hành động, chỉ đành từng chút từng chút một khắc sâu tất thảy mọi thứ của cậu, khảm vào trong tâm trí.

Phản ứng của Tiêu Chiến ngược lại càng làm cho Vương Nhất Bác mê muội, cậu dùng tay đem vạt áo của Tiêu Chiến từ trong lưng quần rút ra, thuận theo thắt lưng lần mò tiến vào, bên dưới bàn tay là da thịt mềm mại đang căng chặt, cậu nuốt nước bọt, cổ họng phát khô, đây là lần đầu tiên cậu cùng một người con trai tiếp xúc thân mật, cậu chẳng những không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, trái lại, trong lòng ngập tràn hưng phấn.

"Đó là cái gì?" Tiêu Chiến cưỡi trên người cậu, nhanh nhẹn cởi áo, mắt y bị tóc mái che khuất, tiện tay vén lên, dung mạo tinh xảo mang theo tích công kích xinh đẹp, nhưng y ở trong ngực Vương Nhất Bác, cặp mắt kia liền hạ xuống, đa tình rung động lòng người.

Vương Nhất Bác theo ngón tay y nhìn qua, thoáng cái mặt đã đỏ bừng, ấp a ấp úng, "Ừm... dầu bôi trơn..." chính là thứ mà một sinh viên độc thân như cậu đây sẽ dùng khi thủ dâm, bình thường cũng không có ai đến thăm nhà, vì vậy bị cậu vứt lộn xộn trên kệ, cậu hận bản thân sao lại không dọn dẹp gọn gàng như vậy.

"A" Tiêu Chiến khiêu khích, "Lấy ra."

Vương Nhất Bác chỉ đành ngoan ngoãn đi lấy, lúc quay người lại, Tiêu Chiến đã cởi bỏ chiếc quần ra, quỳ gối nhoài người về mép ghế sofa, hai đùi tách mở, bờ mông đẫy đà mềm mại đối diện với cậu, vểnh lên một vòng cung kinh tâm động phách, thấp thoáng thấy được một mảnh đỏ au giữa rãnh mông, toàn thân cậu cùng đại não đều phát ngốc, bên tai một trận vù vù.

Tiêu Chiến quay đầu ra sau híp mắt gọi cậu, "Lại đây." Vương Nhất Bác giống như bị mê hoặc, hoàn toàn bị dẫn dắt nhấc chân bước qua.

Cậu tiến lại gần, nhìn phía sau lõa thể của Tiêu Chiến, trắng nõn trơn bóng, xương bả vai tựa như cánh bướm bạc, vết thương do va đập có chút tím bầm, giống như vết đốm trên cánh bướm, chẳng ai trách móc vết sẹo trên đôi cánh bướm, chỉ biết tan nát cõi lòng vì cực khổ y đã chịu, Vương Nhất Bác cúi đầu, kiềm chế đau lòng dùng môi chạm vào vết bầm đã ứ đọng, trong lòng chua xót.

Tiêu Chiến trở tay lần mò dầu bôi trơn trong tay cậu, im lặng thúc giục.

Vương Nhất Bác giơ đồ vật kia lên, tách mở cách mông mềm mại, miệng huyệt dường như không giống như trong suy nghĩ của Vương Nhất Bác bên trong nhăn nhúm, ngược lại sung mãn cong lên một vòng, vừa non mềm, vừa ướt át, trông thấy y dịch nhờn đã rỉ ra, đầu óc cũng đều không linh hoạt, giày vò tuýp dầu bôi trơn trong tay, nhiều lần bóp không ra, dùng thêm chút lực, lại bóp ra quá nhiều dầu, chảy đầy trên mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị dịch thể lạnh lẽo kích thích đến run rẩy, ngoái đầu lại nhìn cậu oán trách, dầu bôi trơn kia thật sự bị cậu đổ ra quá nhiều, thuận theo mông đùi chảy xuống, cả mông đều sáng bóng lên, thậm chí còn vương trên vòng eo xinh xắn của y.

"Em, em, không phải em cố ý đâu." Vương Nhất Bác hôm nay tựa hồ nói chuyện cực kỳ không lưu loát, Tiêu Chiến thúc giục cậu, "Em mau một chút đi."

Âm thanh của y vô cùng ngọt ngào, một lần nữa gọi cậu đến không còn lý trí, đôi bàn tay to lớn đặt trên cặp mông bóng mịn như bột mà vân vê, nhào nặn đến mức khiến Tiêu Chiến rên rỉ như tiếng mèo kêu mỗi kỳ động dục, cánh mông trắng nõn bị cậu nhào nặn mà trở nên ửng hồng như trái đào, bàn tay cậu lúc này đang trơn nhẵn dầu bôi trơn hướng tới trên dương vật vuốt xuống.

Tuốt động vài lần sau đó nâng lấy quy đầu, tại hậu huyệt mê người mà nhấp vào, ngay khi chỉ vừa mới tiếp xúc với miệng huyệt, liền khiến cho da đầu Vương Nhất Bác căng lên.

Rõ ràng đang là mùa xuân, nhiệt độ trong phòng xác thực như đang tăng lên tới mức nóng nực ẩm thấp giữa mùa hè, Vương Nhất Bác dường như mồ hôi đã rơi vào mắt, cậu túm lấy cổ áo sau gáy hướng về phía trước kéo lên, đối lập với cơ thể trần trụi của Tiêu Chiến, các múi bụng hiện lên từng đường nét rõ ràng, cậu hướng vào trong mà đỉnh, bao quy đầu khó khăn đẩy đi vào.

Tiêu Chiến bỗng nhiên nhoài người nằm sấp về phía trước, Vương Nhất Bác cũng theo động tác của y, lồng ngực nóng hổi tựa sát lên lưng y, vừa liếm dọc xương bả vai y vừa dỗ dành y, "Một chút nữa thôi sẽ không đau nữa, học trưởng."

Cậu bị kẹp đến sảng khoái, vốn muốn tuân theo trình tự mà làm, nhưng vách thịt hậu huyệt quá chặt, quá trơn, cậu thật sự chậm không được, hung hăng dùng sức, trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất.

Tiêu Chiến rên rỉ đau đớn, vùi đầu vào ghế sofa, cả người đều run rẩy, Vương Nhất Bác có chút áy náy, thế nhưng quả thực là thoải mái vô cùng, không thể làm gì khác hơn là vừa hôn y vừa nhận lỗi, "Học trưởng, em nhịn không được..."

Tiêu Chiến phía sau trướng căng đau nhức, Vương Nhất Bác một bên nói xin lỗi một bên đã bắt đầu di chuyển, y ngay cả cơ hội trì hoãn cũng không có, vách thịt trơn nhẵn ẩm ướt bị dương vật rắn chắc đẩy đưa giày vò, vừa mới rút ra một phân, lại gấp rút đâm vào, Tiêu Chiến một mặt thì nước mắt giàn giụa, một mặt thì oán thầm, "Như thế nào lại giống như chưa bao giờ nhìn thấy cái mông vậy! "

Tiêu Chiến vô thức ôm lấy cái gối trên ghế sofa, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, chiếc eo nhỏ nhắn của y bị gắt gao bóp lấy, ngón tay Vương Nhất Bác đúng lúc bắt chẹt hai hõm Venus của y, vừa vặn giống như trời sinh đã sắp đặt dùng để chứa đựng ngón tay của cậu, tiện đà tiếp tục mà đâm tới tuyệt nhiên không khoan nhượng, đâm đến mức cánh mông Tiêu Chiến nổi gợn sóng, vách huyệt siết chặt tầng tầng lớp lớp hút lấy vật nam tính hừng hực.

Quá lớn rồi, quá chặt rồi.

Tiêu Chiến từ trong chấn động mãnh liệt giữa hai bắp đùi này mà cảm giác được vui sướng bủn rủn đến tột cùng, khoái cảm ồ ạt truyền tới dương vật, y dần dần trầm mê trong đó, vì thế y chủ động co rút hậu huyệt, nịnh nọt mút lấy côn thịt hung hãn.

Vương Nhất Bác bị mút đến thắt lưng phát điên, con mắt đỏ au dùng sức, thật sự là quá sướng rồi, cậu hận không thể đem cả cặp tinh hoàn to lớn tiến vào, ba ba va vào bờ mông trắng nõn của Tiêu Chiến, mông thịt đều bị đâm đến đỏ hồng, miệng huyệt bất lực siết chặt lấy cậu, dầu bôi trơn bị động tác ra ra vào vào biến thành bọt trắng dâm mỹ.

"A... Nhẹ một chút... Nhất Bác..." Tiêu Chiến quay đầu nói với cậu, đầu lưỡi lộ ra ngoài giống như đòi hỏi một cái hôn, một điểm nhỏ đỏ bừng, quyến rũ Vương Nhất Bác, "Anh gợi cảm quá, em chịu không được."

Y biết đàn ông ở trên giường muốn cái gì, cũng biết thế nào để khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông, tuy nhiên giờ phút này y ở trong đầu nhắc nhở bản thân: "Đối với Vương Nhất Bác không cần dùng chút kỹ xảo này." Nhưng y vẫn trong vô thức bày ra dáng vẻ mê người, diễm lệ nhất.

Tiêu Chiến đè nén thắt lưng, lộ ra cánh mông càng ngạo nghễ vểnh lên, rên rỉ giống như chịu không nổi cuộc hoan ái quá mức kịch liệt, ngay lúc Vương Nhất Bác định ngậm lấy đầu lưỡi y, toàn thân ôm lấy cái gối khóc lóc vô lực, "Quá lớn rồi... sâu quá... Nhất Bác ơi... anh Nhất Bác... bỏ qua cho em..."

Sau đó, tại thời điểm Vương Nhất Bác chịu không nổi đâm càng hung hãn hơn, híp mắt, rơi lệ giống như bị đâm đến vỡ vụn, uất ức kêu la, "Chồng ơi..."

"Pặc" một tiếng, dây cung trong đầu Vương Nhất Bác cuối cùng đã triệt để đứt đoạn, một tay ôm Tiêu Chiến dậy, để y đưa lưng về phía cậu ngồi giữa hai chân mình, nắm chắc eo y lên lên xuống xuống, tư thế này đi vào đặc biệt sâu, trong thoáng chốc Tiêu Chiến tưởng rằng mình bị làm đến mức cái bụng cũng đi luôn rồi, luống cuống đưa tay sờ soạng cái bụng phẳng phiêu, dường như thật sự cảm nhận được dương vật kia đang hung hăng làm.

Bả vai Tiêu Chiến nhấp nhô, giống như một dãy núi dài trập trùng, y rất dễ ra mồ hôi, cả người đều ướt đẫm, mồ hôi trên da thịt bốc hơi, dưới ánh đèn phòng hắt lên ánh sáng đẹp đẽ loá mắt, Vương Nhất Bác kề sát người y, ôm y vào lòng mà làm, bàn tay cậu lần theo cánh tay y đè nén phần bụng dưới bằng phẳng, khích Tiêu Chiến lúc thì kêu anh khi lại kêu chồng xin tha.

Rõ ràng Vương Nhất Bác tự mình hung hăng làm như thế, lại cực kỳ e thẹn đỏ hết cả tai, "Học trưởng, đừng, đừng gọi như vậy..."

Tiêu Chiến ngả người rơi vào trong lòng cậu, hậu huyệt không tự chủ mà co rút lại, lời nói vẫn ngắt quãng từng hồi, "Vì... ưm, vì sao..."

Vương Nhất Bác hôn lên mặt anh, gói trái đào trên hai má mồ hôi ướt át mang đi mất, "Anh muốn gọi em đến bắn luôn sao."

Tiêu Chiến uốn éo mông phóng đãng, ma sát đến mức gân xanh trên trán Vương Nhất Bác nổi lên, y rõ ràng hai mắt đều đã ngập nước, dùng khoảng cách ngắn nhưng không ngắn chạm vào mội Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói, "Vậy bắn bên trong anh được không, anh muốn nếm tinh dịch của chồng anh."

Cậu thật sự không chịu được khi nghe Tiêu Chiến gọi cậu như vậy, bối rối dùng miệng lấp kín đôi môi làm loạn kia, kết quả vẫn là chưa kịp làm, nghe thấy thanh âm của y liền lên đỉnh, bị vách huyệt kẹp chặt thêm hai lần, liền hừ khẽ một tiếng bắn ra toàn bộ.

Tiêu Chiến bị cậu bắn vào, ánh mắt rời rạc rên rỉ, nương theo động tác của cậu, phía trước tinh dịch cũng bắn ra rồi, loại khoái cảm lâng lâng này, giống như hai người toàn bộ xương cốt cơ thể đều bị người ta rút hết đi, vô lực ngã người trên sofa, dư vị ngọt ngào liền quấn lấy cọ xát, hôn môi, Vương Nhất Bác rút dương vật ra khỏi, Tiêu Chiến cau mày, cậu tưởng y không thoải mái, vội vã nhìn xem, vừa hay trông thấy tinh dịch của mình vừa mới bắn vào bên trong đang chậm rãi chảy ra, dâm loạn lại mê người.

Cậu không dám nhìn tiếp, vì tình cảnh này khiến cho cậu có cảm giác lại cứng lên lần nữa, chỉ có thể giúp Tiêu Chiến xoa xoa hạ thân, còn mình cơ thể trần trụi chạy vào phòng tắm xối nước, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí ôm Tiêu Chiến đi tắm rửa.

Hai người cuối cùng cùng nhau nằm trên giường, kỳ thật sắc trời cũng không tính là quá muộn, cũng chưa đến giờ hai người họ bình thường hay ngủ, nhưng cả hai đều rất thả lỏng, câu được câu không tán gẫu, trong ánh trăng mờ, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, "Học trưởng, em yêu anh."

Nụ hôn của cậu rơi trên ngón áp út, là lời hứa hẹn chân thành nhất của cậu, Tiêu Chiến cũng lôi kéo tay cậu, học tập cậu, "Anh cũng yêu em, Nhất Bác."

Không phải y thuận miệng nói hùa theo, mà là bí mật y cất giấu đã lâu rồi, y từ rất lâu về trước đã yêu cậu rồi, cho đến hiện tại, tất thảy những gì y muốn đã tự mình đạt được rồi.

Vương Nhất Bác kéo y qua chụp một tấm ảnh, thân mật, không giữ lại chút nào, Tiêu Chiến cầm điện thoại cậu xem qua, đột nhiên nghĩ tới còn có một việc.

Y gửi ảnh chụp cho Khương Khương, dùng tài khoản của Vương Nhất Bác, sau đó nhắn tin cho cô, "Cám ơn em đã dâng khổ nhục kế cho anh, bất kể em tự tin bao nhiêu, Vương Nhất Bác sau này, sẽ không quay về là của em nữa. :-D"

Khương Khương còn chưa kịp trả lời đã bị y kéo vào danh sách đen, Vương Nhất Bác lại đói rồi, cậu vừa mới xuống dưới lầu mua chút đồ ăn, hỏi y, "Thế nào mà cười vui vẻ đến vậy?"

Tiêu Chiến nói, "Bởi vì em là của anh đó."

Y tự cảm thấy mình xấu xa, nhưng mà xấu xa thì sao? Cho dù Vương Nhất Bác biết hết thảy thì làm sao? Y rất tự tin, không ai có thể cướp Vương Nhất Bác từ trên tay y đi.

Y thậm chí có chút hưng phấn, không biết sau này còn có thách thức gì đang chờ đợi y.

Về phần Khương Khương vừa mới nhận tin nhắn, trong nhà tức giận đến mức nhảy lên nhảy xuống, "Má nó ta biết chắc y lừa gạt ta! Trà xanh thối tức chết ta rồi!"

_Hoàn chính văn_

Đây là lần đầu tiên mình edit H văn, mình nhận ra được kinh nghiệm đọc truyện bao nhiêu năm qua của mình vẫn còn non lắm :))) Tự mình cảm thấy từ ngữ miêu tả còn khá vụng, mong các bạn có sự góp ý nào cứ thẳng thắn nói với mình nha. Thượng vị còn 2 phiên ngoại nữa nên chúng ta vẫn có hẹn với nhau đó nha, cám ơn mọi người nhiều ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro