Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối thu trời trong, tinh không vạn lý.

Đại Danh, Vạn Hoa các.

Vạn Hoa các ban ngày đóng chặt cửa, thoạt nhìn vạn phần tịch liêu.

Trong lâu, hơn mười danh nữ đang nghỉ ngơi trong phòng. Cửa phòng của lão bản Độc Cô Ảnh nhẹ nhàng vang lên tiếng mở cửa, bước vào là một bạch y nữ tử. Nàng nhanh nhẹn tới gần, mùi hương mê người, hơi thoáng mỉm cười, mềm mại như không xương ỷ vào bên vai Độc Cô Ảnh: "Chủ thượng, mật hàm mà người cần..."

Hừ! A Thất cười lạnh một tiếng.

Độc Cô Ảnh vẫn ngồi nghiêm chỉnh, vẫy lui nữ tử, rồi lại hướng về phía A Thất ngoắc ngoắc tay, chỉ đổi lại sự chán chường từ người nọ. Hắn cười nhẹ, mở phong thư ra nhìn, lại chợt trở nên trầm tư: "Tình thế đối với chúng ta mà nói có vẻ thuận lợi."

A Thất lắc đầu cười nhạo: "Vì sao triều đình mặc kệ nguy cấp nội bộ mà bắt ngươi ra sức như vậy?"

Độc Cô Ảnh bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện giang hổ, triều đình không thể can thiệp trực tiếp."

"Muốn đổ tội cho ai đó, có thủ đoạn nào là không thể, triều đình không phải hiểu nhất là trò mèo đó sao, vì sao chỉ cần đụng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo thì cứ như rùa rụt cổ vậy chứ!"

Độc Cô Ảnh nhún vai: "Ngươi cũng biết, chữ nhật chữ nguyệt hợp lại là chữ minh, năm đó Thái tổ nhờ Minh giáo mới đoạt được thiên hạ, đáng tiếc không thể nhổ cỏ tận gốc, lưu lại Nhật Nguyệt Thần Giáo ngày nay. Một giáo đã có lịch sử cả trăm năm lại không ngừng lớn mạnh như Nhật Nguyệt Thần Giáo, triều đình đương nhiên phải phòng."

Ngày xưa Minh giáo giáo chủ Trương Vô Kỵ quyết định buông tay ẩn cư, Minh thái tổ Chu Nguyên Chương lại là hạng có mới nới cũ, quyết định trừ tận gốc Minh giáo nên sai tử sĩ cung đỉnh đi "giải quyết" thành phần tinh nhuệ của Minh giáo, nhưng đã thất bại thảm hại. Trăm năm trước thái tổ không trừ nổi Minh giáo, triều đình hôm nay cũng vậy.

———–Như mũi nhọn kề bên lưng, không thể ngủ yên.

A Thất chỉ chỉ lên trời: "Vị đó hình như đâu phải là tiểu nhân như vậy?"

"Nhưng hoàng đế chưa vội thái giám gấp, xưa nay vẫn là như vậy! Hôm nay sức khống chế của Đông Tây Hán trong triều đang dần dần lớn mạnh, sự cân đối giữa các đảng phái đã bị phá, không thể khống chế. Tên cáo già họ Lưu đó cũng chỉ còn cách ra hạ sách này."

A Thất nửa hiểu nửa không: "Nhưng xem trên tư liệu thì thấy, Đông Phương Bất Bại mấy năm nay đã bỏ mặc Nhật Nguyệt Thần Giáo còn gì?"

Độc Cô Ảnh lắc đầu: "Không phải bỏ mặc, mà là không can thiệp."

"Có gì khác nhau sao?"

"Có. Đông Phương Bất Bại nếu tự mình quản lý, thì cho dù có cố gắng củng cố thế lực đến đâu đi nữa cũng khó lòng mà đối mặt với toản bộ giáo chúng trên dưới. Đông Phương Bất Bại khi đó võ công chưa đủ, uy vọng còn thiếu, đây chính là tối kị; y giao cho Dương Liên Đình, là nhất cử lưỡng tiện."

"Đông Phương Bất Bại tiếp nhận ngôi vị giáo chủ là do Nhậm Ngã Hành bức y; tình thế lúc đó quá mức vội vàng. Vì thế y dựng nên một Dương Liên Đình, thứ nhất vô hình trung hình thành trong giáo chúng một hình tượng cao cao tại thượng, ngăn cản giáo chúng lẫn lộn lộng quyền; thứ hai có thể làm lẫn lộn đường nhìn của triều đình, kỳ thực ở trong bóng tối khống chế tất cả."

A Thất thiêu mi: "Như vậy là từ khi Đông Phương Bất Bại bắt đầu trọng dụng Dương Liên Đình, thì Nhật Nguyệt Thần Giáo đã có dấu hiệu bại vong."

Bốn năm trước Đông Phương Bất Bại đoạt ngôi vị giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, sau đó là một khoảng thời gian đáng kể bế quan. Cho đến hai năm trước, Đông Phương Bất Bại mới xuất quan, thần công đã có phần thành tựu. Nhưng rồi chẳng biết vì sao, hai tháng sau, y lại một lần nữa bế quan. Mà ngoài sự dự liệu của mọi người———–y lại tích cực đề bạt Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình trước kia bất quá chỉ là một tên giáo chúng không có gì nổi bật. Một năm rưỡi sau chẳng biết là vận khí kiểu gì, được Đông Phương Bất Bại đề bạt lên làm tổng quản Nhật Nguyệt Giáo.

Giống như một tên thư sinh nghèo kiết xác thình lình được một vị thiên kim tiểu thư coi trọng, liền một bước lên mây.

Sau đó đúng như Đông Phương Bất Bại sở liệu, gã bắt đầu tiến hành diệt trừ những phe phái đối nghịch với y. Đông Phương Bất Bại sở dĩ để mặc y muốn làm gì thì làm cũng là vì lý do này.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Dương Liên Đình thân là quân cờ, nhưng lại không tự biết vị trí của mình, chỉ biết làm xằng làm bậy, chăm chăm vào món lợi trước mắt, ra sức vơ vét tham ô.

A Thất ha ha cười: "Nước cờ này của Đông Phương Bất Bại quá dở rồi!"

Độc Cô Ảnh gạt mớ tóc mai ra sau vành tai: "A Thất, ngươi nói vậy là chỉ thấy một mà không thấy mười rồi."

A Thất hỏi: "Thấy mười?"

"Năm đó Nhậm Ngã Hành vì sao thất bại dưới tay Đông Phương Bất Bại? Lão vốn muốn mượn tay Đông Phương Bất Bại diệt trừ những kẻ chống đối, nhưng lão đã tính sai, không ngờ cuối cùng Đông Phương Bất Bại lại phản bội. Mà nay, Đông Phương Bất Bại vì sao lại đề bạt Dương Liên Đình?"

Ánh mắt A Thất sáng lên: "Ta đã biết!"

Độc Cô Ảnh gật đầu: "Không sai. Dương Liên Đình đúng là làm xằng làm bậy, nhưng tất cả những gì gã làm ở giai đoạn này đều chỉ nhằm vào một mục đích duy nhất, đó là diệt trừ tất cả những kẻ phản đối Đông Phương Bất Bại! Đó cũng chính là ý nguyện của Đông Phương Bất Bại, chờ cho đến  khi thần giáo nội bộ ổn định, ngươi cho là Đông Phương Bất Bại có thể lưu lại Dương Liên Đình không?"

A Thất linh quang chợt lóe lên trong mắt: "Chi bằng đem hết những lời này nói lại với Dương Liên Đình, để gã cũng phản loạn xem thế nào?"

Độc Cô Ảnh nghe vậy, cười phá lên đến không đứng dậy nổi: "Ôi chao trời đất A Thất của ta, ngươi thật đáng yêu!"

A Thất giận dữ: "Độc Cô Ảnh!"

Độc Cô Ảnh vẫn còn cười: "Có câu tục ngữ nói, không sợ đối thủ như lang, chỉ sợ bằng hữu như trư! A Thất, ngươi thực cho rằng Dương Liên Đình có khả năng phản loạn?!"

A Thất đỏ bừng mặt, nhưng không nói nổi một câu phản bác, chỉ biết xoay mặt vào tường thở phì phì, mặc cho Độc Cô Ảnh dụ thế nào cũng không quay đầu lại.

Độc Cô Ảnh cười xong, nghiêm mặt nói: "Dương Liên Đình, tên này tâm cơ sâu xa, tiếc là mưu lược không đủ. Đông Phương Bất Bại chính là vì thấy rõ điểm này mới quyết định dùng gã, cũng bởi vì đã thấy rõ điểm này, nên sẽ không lưu lại gã lâu dài. Đáng tiếc ngày xưa Nhậm Ngã Hành tính sai, Đông Phương Bất Bại bây giờ cũng đã lặp lại sai lầm đó. A Thất, ngươi cứ chờ xem! Chờ cho đến khi nội bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo không còn ai phản đối Đông Phương Bất Bại, thì toàn bộ Hắc Mộc Nhai cũng sẽ bị Dương Liên Đình làm cho chướng khí mù mịt! Đến lúc đó, mặc dù có Đông Phương Bất Bại đứng chắn đầu sóng ngọn gió, e cũng chỉ còn chờ bị diệt!"

"..." A Thất không nói gì hồi lâu, "Triều đình cũng biết nhiều đấy chứ?"

Độc Cô Ảnh nghe vậy mỉm cười nháy nháy mắt: "Trên đời này chỉ có những chuyện triều đình không muốn biết, không có chuyện nó không biết. Về phần chúng ta, chỉ cần làm tốt một việc là được."

A Thất nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"

Độc Cô Ảnh cười, ôn hòa khiêm tốn mang theo tiêu sái thoải mái, vẻ kiệt ngạo bất tuân lúc nãy thoáng như một ảo ảnh. Hắn thản nhiên nói: "Chuyện giang hồ, chỉ có giang hồ hiểu rõ."

A Thất sững người.

Vẻ bề ngoài, triều đình luôn luôn nói là không nhúng tay vào chuyện giang hồ. Nhưng nếu chỉ cần đứng ngoài đâm thọc làm khó dễ, gây nên mâu thuẫn ân oán giang hồ lại cực kỳ đơn giản. Nếu các đại môn phái giang hồ lưỡng bại câu thương, triều đình liền không còn gì phải lo lắng!

A Thất kinh hãi. Độc Cô Ảnh thấy quá sâu quá xa, điểm này cả Lưu Cát cũng chưa từng nghĩ tới.

———-Nếu Lưu Cát biết được, nhất định sẽ không tha cho Độc Cô Ảnh!

Một lúc lâu sau, Độc Cô Ảnh đứng dựa cửa sổ, khoanh tay cười nhạo: "Bản công tử liền khiến bọn họ—–không đường thối lui!"

Lát sau, lại nghe A Thất hỏi: "Vậy Nam Kha tiên sinh thì sao?"

Độc Cô Ảnh ngoảnh lại, trong mắt chỉ có lãnh tĩnh yên lặng như bầu trời đêm: "Nếu ngươi cùng Nam Kha huynh đánh một trận, có thể nắm chắc mấy phần thắng?"

A Thất nhíu mày: "Không dám chắc."

"Ân?"

"Lần trước ta đoán hắn là người của Võ Đang, nhưng tin tức trên mật đàm của ngươi cũng cho thấy, Võ Đang không có tên tuổi nào như vậy. Ngoại trừ một lần rắc rối ở trà lâu, Nam Kha tiên sinh tựa hồ chưa từng bày ra thực lực của bản thân. Điều duy nhất có thể khẳng định, chính là nội công của hắn rất sâu...Ta cũng đã quan sát rất tỉ mỉ bàn tay của Nam Kha tiên sinh, trơn bóng như ngọc, đầu ngón tay không bị biến dạng, không giống như người dùng vũ khí hay đánh đàn. Còn một việc nữa, những người đánh đàn thường có khuynh hướng để móng tay hơi dài, nhưng móng tay của Nam Kha tiên sinh lại cắt ngắn sạch sẽ."

"Ừm..."

A Thất tổng kết: "Tuy nói là có mấy phần thắng, nhưng thực tế khi đơn đả độc đấu, ngoài thực lực, vận khí cũng rất quan trọng.Vì thế khi đấu, tỉ lệ lúc nào cũng là một nửa, nửa phần là thắng, nửa phần là bại."

Độc Cô Ảnh lặng lẽ.

Một lát sau mới thở dài: "A Thất, ngươi đoán...Nam Kha trong toàn bộ chuyện này đóng vai trò gì?"

A Thất lắc đầu không trả lời.

Độc Cô Ảnh nhíu mày: "Là một dấu chấm hỏi sao..."

Cho dù chỉ là một dấu chấm hỏi, cũng nhất định không thể để cho sống nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro