Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29:

Dương Liên Đình hoành hành ngang ngược bao nhiêu lâu nay đột nhiên đùng một cái rơi đài, thậm chí không hề có dấu hiệu báo trước. Chỉ trong vòng một đêm, đủ loại tin đồn lan khắp Hắc Mộc Nhai nhanh như lửa cháy, đủ loại phiên bản khác nhau tràn đầy khoa trương lẫn thần kỳ.

Nhưng chuyện Nam Kha tiếp nhận chức vụ mới, chỉ trong vòng một ngày một đêm đều được đám nhân sĩ cao cấp trong giáo chấp nhận. Bọn họ chỉ cần một đêm suy nghĩ, đại thể đều đã minh bạch ý tứ của Đông Phương Bất Bại là dùng một con rối để dẹp sạch những kẻ trước nay còn ngáng đường, vì vậy chỉ qua nhất thời phong thanh nghe ngóng, đám nhân sĩ cao cấp đã nhất tề yên lặng đi nhiều.

Cổ ngữ có câu, "tân quan thượng nhâm tam bả hỏa." (ý nói quan mới về nhậm chức mang theo những chính sách, kế hoạch mới)

Tổng quản đại nhân, nghe thì có vẻ là một chức danh cực kỳ oai phong quyền thế, nhưng nói trắng ra thì chỉ giống như nhân viên quản lý tạp vụ. Có rất nhiều việc lặt vặt cần phải xử lý, ví dụ như thống kê kết quả công tác của trăm nghìn cửa hàng cửa hiệu khắp muôn phương của Thần Giáo, ví dụ như chi tiêu hàng ngày của tổng bộ Hắc Mộc Nhai...Phát hiện Dương Liên Đình tham ô rất nhiều, Nam Kha không cần suy nghĩ nhiều, lập tức sai người đến vét sạch tiền bạc trong tiểu viện của gã ra bù vào cho đủ số. Những ngày kế tiếp đó phải tra xét những tên ở giữa ăn hối lộ tham ô kiếm lợi riêng, nhất nhất giao hết cho Đồng Bách Hùng xử lý, khiến cho vị đường chủ trước đây mặt ủ mày chau vì phải nuốt giận nhịn nhục nay mỗi ngày đều tươi cười hớn hở, vui vẻ như tượng Phật Di Lặc trong chùa vậy.

Chữ phồn thể của người cổ đại, đối với một thanh niên hiện đại học khoa tự nhiên như hắn thực sự là một loại cực hình, may mà có hệ thống giám định làm công tác phiên dịch, cũng không phiền phức nhiều lắm.

Điều khiến cho Nam Kha phiền não nhất, chính là bất luận chuyện to chuyện nhỏ đầu kim mũi chỉ gì cũng có người đến báo cáo với hắn.

Mỗi ngày mỗi ngày đều phải tiếp rất nhiều người. Nam Kha cũng không còn cách nào, đám nhân sĩ cấp cao của Hắc Mộc Nhai ít nhất cũng phải trên mười, hai mươi người, không biết vì sao mà ngày này qua ngày khác gặp mãi gặp mãi mà vẫn chưa hết?

Còn có mấy vị phu nhân ở hậu viện, vừa nghe tin đã tìm mọi cách hối lộ cho hắn, nhờ hắn khuyên giải giáo chủ. Nam Kha đã mất kiên nhẫn đến mức mấy lần suýt mắng người. Phu quân các người không muốn gặp các người thì có liên quan đến Nam Kha ta chỗ nào? Các người muốn gặp mặt thì cứ đi mà tìm, hối lộ ta an bài giúp các người gặp mặt y, đào đâu ra một cơ hội trùng hợp như mơ vậy chứ?!

Lửa giận ngút trời suốt mấy ngày thiêu đốt khiến cho sự lãnh tĩnh thường nhật của Nam Kha cũng gần như biến mất.

...Được rồi, Dương Liên Đình...cực khổ cho ngươi rồi.

.

Nghe nói Nam Kha tình nguyện thà mỗi ngày tiêu tốn cả mười canh giờ làm việc quần quật trong thư phòng cũng không nguyện ý tìm đến mình, Đông Phương Bất Bại dựa song cửa sổ ngóng nhìn về phía gốc quỳnh hoa trên đỉnh núi xa xa, hơi hơi thở dài.

Nam Kha a Nam Kha, ngươi rốt cuộc muốn gì chứ? Nói là muốn có được tín nhiệm của bản tọa, vì sao không biết tự đem chân tình ra đối đãi?

...

Cứ như vậy không bình không đạm qua nửa tháng.

Trung tuần tháng sáu, Hà Bắc đã sang hè, Hắc Mộc Nhai lại khá cao so với mực nước biển nên trên nhai đã có phần ấm áp.

Từ lúc đầu còn tay chân luống cuống cho tới bây giờ, Nam Kha đại để đã thích ứng dần với công tác mới. Đám người tới bái phỏng hằng ngày giảm hẳn, nhưng vẫn có ba người khách cố định———-Khúc Dương, Hướng Vấn Thiên và Đồng Bách Hùng.

Khúc Dương chân chính chỉ tới làm vui, tất cả những lời Nam Kha nói với ông ta đều là khuôn vàng thước ngọc; Đồng Bách Hùng có phần tùy tiện, thuần túy là vì buồn chán mà tới; chỉ có Hướng Vấn Thiên, khi nói chuyện phải dối trá vạn phần.

Cả hai bên đều lập tức xác nhận đối phương là loại người cực kỳ khó lừa, cho nên cả hai đều nhanh chóng xưng huynh gọi đệ cực kỳ thân thiết, vẻ mặt lúc nào gặp nhau cũng là tràn đầy chân thành tha thiết.

Nhưng sinh hoạt như thế này hoàn toàn không giống với mục đích của hắn.

Ý tứ của Hệ Thống là thông qua nhiệm vụ khiến cho quá trình kết nối hai thế giới được tiến triển, nâng cao độ đồng nhất. Ngoài ra còn phải mở ra Nhật Nguyệt Thần Giáo trong trò chơi, muốn thế thì trước hết phải bang trợ Đông Phương Bất Bại nhất thống giang hồ, hơn nữa phải khiến cho bạch đạo thừa nhận Nhật Nguyệt Thần Giáo, đồng thời phải cố gắng giảm thiểu việc thay đổi nguyên tác xuống mức thấp nhất.

Làm thế nào để nhất thống? Làm thế nào để được thừa nhận? Hệ Thống không hề giải thích, nhưng đương nhiên là lúc Thần Giáo đạt đến một thực lực trình độ nhất định, khiến cho bạch đạo chỉ có thể chiêm ngưỡng mà không thể sánh bằng rồi!

Ngày xưa thập đại trưởng lão Nhật Nguyệt Thần Giáo vây công Tư Quá Nhai của Hoa Sơn, bọn họ không phải rất mạnh sao? Mạnh không thua gì trình độ của Hướng Vấn Thiên, nhưng kết cuộc thì sao nào? Hầu hết đều táng thân dưới Tư Quá Nhai, không mấy người còn toàn mạng!

Tấn công trực diện như vậy là không thể, vậy chỉ còn cách dùng mưu, minh tranh ám đấu thôi.

Thế nhưng nếu hắn chỉ suốt ngày đứng ở vị trí của một tổng quản nho nhỏ, không bao giờ có cơ hội gặp được Đông Phương Bất Bại, làm sao có thể phụ tá y?

Thời gian a————không thể chấp nhận bất kỳ sự lãng phí nào!

Khó có được chút thời gian thư thái ngắn ngủi, tỳ nữ lại thông báo có Hướng Vấn Thiên tới thăm.

Hướng Vấn Thiên thường ngày hay cùng Khúc Dương tới một lượt, cùng hắn đàm luận nhạc lý, thỉnh thoảng kể lại một vài chuyện xưa khi còn trẻ tranh đấu, có thể coi như là trò chuyện ý hợp tâm đầu.

Chỉ có điều hai người kia thường lúc sau giờ cơm trưa khoảng thời gian một chén trà nhỏ mới đến, Khúc Dương thi thoảng viện cớ không có ai chăm nom, cũng sẽ mang theo cháu gái Khúc Phi Yên theo. Khúc Phi Yên lúc này còn là một cô bé con bốn năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt to tròn long lanh ngọt ngào gọi hắn "thúc thúc", cực kỳ đáng yêu.

Ai có thể nghĩ đến, bảy năm sau đó, Hắc Mộc Nhai phong vân biến đổi, mà bé gái trước mặt đây sẽ bị đám người tự xưng là chính đạo võ lâm đang tâm giết chết chứ?

Khi Nam Kha hoàn hồn thì Hướng Vấn Thiên đã đứng trước mặt hắn. Gã mặc thanh y tơ lụa, khóe miệng tươi cười, ánh mắt ôn hòa, chỉ có đôi lúc lơ đãng chợt lộ ra chút ngạo khí, chứng tỏ người trước mắt hắn đây chính xác là "Thiên Vương lão tử", uy thế bất phàm.

Nam Kha sai người dâng trà. Hướng Vấn Thiên tiếp chén trà, chậm rãi hỏi: "Nam Kha lão đệ đã quen với chức tổng quản chưa?"

Nam Kha gật đầu, vẻ cực kỳ thành thật: "Cũng tạm ổn...Chỉ là có lúc khó tránh khỏi lực bất tòng tâm."

"Ha ha, Nam Kha lão đệ niên thiếu hiểu biết, vậy mà cứ khiêm tốn, khiến lão ca phải xấu hổ a!"

"Đâu đâu, danh hiệu 'Thiên Vương lão tử' của lão ca mới là khiến Nam Kha phải bội phục vạn phần chứ! Nếu có được nửa phần phong thái năm xưa của lão ca, thì cho dù có bảo Nam Kha phải buông tha tất cả quyền quý cũng là cam lòng mà!"

...

Hướng Vấn Thiên khách sáo hồi lâu, rốt cuộc đem câu chuyện đến nhạc lý: "Ngày hôm trước ta cùng với Khúc hữu sứ đàm luận nhạc lý, bỗng nhiên nói tới một khúc 'Quảng Lăng tán', chuyện của Kê Khang tiên sinh khiến lão ca kinh diễm vạn phần! Chẳng hay Nam Kha lão đệ có thể đàn một khúc 'Quảng Lăng tán' hay không?"

Nam Kha lộ vẻ ngạc nhiên cực độ, chậm rãi lắc đầu: " 'Quảng Lăng tán' đã thất truyền rồi."

Hướng Vân Thiên khe khẽ thở dài, sắc mặt tràn đầy tiếc nuối: "Không dám nói dối Nam Kha tiên sinh, lão ca ta gần đây bỗng nhiên yêu thích cầm phổ danh khúc, nhất là nghe kể chuyện Kê Khang rồi, bỗng nhiên trở nên ao ước 'Quảng Lăng tán' đã thất truyền từ lâu đó. Ai, ngay cả Nam Kha lão đệ cũng không biết sao..."

Biểu tình lúc này của Hướng Vấn Thiên cực kỳ thành khẩn tha thiết, nghe nói Nam Kha không có cầm phổ của "Quảng Lăng tán", càng buồn bã lắc đầu, trông có vẻ thực sự say mê âm nhạc. Người không biết rõ về Hướng Vấn Thiên chắc chắn sẽ phải tự hỏi, liệu có phải "Thiên Vương lão tử" khét tiếng năm nào nay đã chuyển biến tính tình, sau này cũng sẽ giống như Khúc Dương vì âm nhạc mà mặc kệ giáo vụ hay không, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ gì gã lúc này.

Còn Nam Kha, một người đã đọc hết "Tiếu ngạo giang hồ" và biết được toàn bộ tình tiết trong đó, thì chỉ hơi thở dài: "Hướng lão ca, 'Quảng Lăng tán' thực sự đã tuyệt tích!"

Bất quá sau này Khúc Dương sẽ hứng khởi đào khắp hai mươi chín tòa mộ cổ, cuối cùng tìm được "Quảng Lăng tán", cải biên nó thành khúc "Tiếu ngạo giang hồ", nhưng hắn không cần phải nói ra làm gì.

Hướng Vấn Thiên vì sao giao hảo tốt với Khúc Dương? Khúc Dương vốn đã mặc kệ giáo sự từ lâu, càng không có hứng thú gì với tranh quyền đoạt lợi. Hướng Vấn Thiên nếu như chỉ là vì địa vị của riêng mình, thì dứt khoát không cần phải công phu như vậy.

Kỳ thực lý do rất đơn giản, gã đánh không lại Hoàng Chung Công.

Trên thực tế, một bộ tiểu thuyết "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung thực sự hội tụ đủ loại cao thủ lánh đời, thậm chí có thể hình dung là "ngọa hổ tàng long", không thể đánh giá thấp bất kỳ một nhân vật nào. Hậu thế có người đọc kỹ tiểu thuyết này nhiều lần, rốt cuộc đã chứng minh được, trong tiểu thuyết này còn có một vị cao nhân thông thiên đạt địa nữa.

————Hoàng Chung Công. Ông ta cùng với Đan Thanh Sinh, Thốc Bút Ông, Hắc Bạch Tử cùng nhau xưng là "Giang Nam tứ hữu", hiện tại đang nhận lệnh trông coi Nhậm Ngã Hành.

Võ công của Hướng Vấn Thiên chỉ có thể tính là cao cường, có khả năng còn thua các đại chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái một chút. Còn võ công của Hoàng Chung Công, tính sơ lược ra có thể nói là ngang ngửa với Đông Phương Bất Bại. Đương nhiên nói là ngang ngửa, nhưng không tính khả năng sát nhân. Nam Kha cũng vậy, nếu chỉ đơn thuần tỷ thí, hắn có thể thắng Đông Phương Bất Bại, nhưng nếu là trận đấu đem mạng ra đặt cược...vậy không cần nghĩ nhiều, bỏ chạy mới là thượng sách.

Đông Phương Bất Bại không hề lo lắng, là bởi vì Hoàng Chung Công võ công cao như vậy, lại trung thành tuyệt đối với y, sao còn phải lo Nhậm Ngã Hành chạy mất?

Chính vì thế mà dẫn tới bi kịch bảy năm sau.

Hoàng Chung Công cũng không phải không thể mua chuộc, khi Đông Phương Bất Bại tỏ ra vô dụng, khi ông ta cảm thấy đã tới lúc thay đổi triều đại, đó chính là lúc Hoàng Chung Công làm phản, lén thả Nhậm Ngã Hành.

Còn về chuyện Khúc Dương đến tột cùng có biết hay không biết, Nam Kha cũng cực kỳ hoài nghi.

Khúc Dương là một con người hào hiệp, khi ông ta kết giao với Lưu Chính Phong, cũng không hề có một người nào nghi ngờ ông ta có thể cấu kết với chính đạo phản bội giáo hay không, quả là một con người cực kỳ thông minh. Kể từ khi Hướng Vấn Thiên nhân lúc Dương Liên Đình ở ngôi cao làm cho cả giáo chướng khí mù mịt mà giao hảo với Khúc Dương, cũng như việc gã thường xuyên hỏi vể cầm phổ, có thể thấy chút mưu đồ trong đó.

Về phần Khúc Dương có thể làm phản hay không, Hướng Vấn Thiên có muốn mượn tay ông ta thả Nhậm Ngã Hành hay không, đều không phải là những việc Nam Kha quan tâm.

Giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ là tuyển chọn trận doanh, giai đoạn thứ hai Hệ Thống vẫn ngậm tăm. Bảng biểu nhiệm vụ chưa hề thay đổi, bước tiếp theo phải làm thế nào Nam Kha hoàn toàn mù mịt. Hắn chỉ cảm thấy, Nhậm Ngã Hành đích thực là một nước cờ quan trọng then chốt.

———-Đối với trận doanh của Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành nhất định không thể lưu!

Nhưng trước hết, có biện pháp nào...khiến cho Đông Phương Bất Bại phải tước đi vị trí hiện tại của hắn không?

Nàm Kha trầm tư suy nghĩ một lát nhưng không sao nghĩ ra. Đầu giờ ngọ Khúc Dương tìm tới, nhìn thấy sắc mặt hơi trắng bệch của Nam Kha, lập tức ủ dột than thở: "Người tài hoa như Nam Kha tiên sinh, sao có thể làm những chuyện trần tục như vậy được!"

Nam Kha hai mắt chợt sáng ngời, sắc mặt vui vẻ hẳn.

Chương 30:

Khi Đông Phương Bất Bại triệu kiến Nam Kha là lúc hắn đã bỏ mặc kệ giáo vụ được bảy ngày. Trước đó hắn triệu tập Khúc Dương, Hướng Vấn Thiên, Đồng Bách Hùng cùng với các đại đường chủ trưởng lão, tuyên bố bản thân đã lực bất tòng tâm, vì thế quyết định buông tha chức tổng quản.

Hơn nửa số người không tán thành, thậm chí còn nghi hoặc, nghĩ quyền thế của Nam Kha hôm nay như mặt trời ban trưa, vì sao dễ dàng buông tha mọi thứ như vậy?

Nam Kha không thể giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản nói: "Đó không phải là tâm nguyện của ta." Nhưng cũng không lấp kín được miệng lưỡi của giáo chúng.

Lúc Nam Kha từ bỏ giáo vụ, có thể nói là hoàn toàn mặc kệ không còn để ý gì tới nữa. Cho đến lúc Nam Kha quyết liệt từ chối giáo vụ làm cho Đồng Bách Hùng nổi giận, gã mới bẩm báo với Đông Phương Bất Bại.

Những chuyện này, Đông Phương Bất Bại đã biết từ lâu. Y ngồi trong viện, phất tay áo sai người gọi Nam Kha tới.

Người kia vừa tới, y đã hỏi thẳng: "Vì sao?"

Nam Kha lắc đầu: "Giáo chủ đại nhân nếu đã hiểu rõ, cần gì phải hỏi lại?"

"Bản tọa biết ngươi đến đây là có mục đích. Vì thế bản tọa đã cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, quyền lợi thế này, Nam Kha tiên sinh còn gì phải bất mãn?"

Nam Kha chỉ lắc đầu, cười khổ không nói gì.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, cảm thấy bực bội.

Một lát sau, sai người mang đến hơn mười vò rượu ngon, chỉ nói: "Uống một chén đi."

Sắp chạng vạng tối, dưới tàng cây quỳnh hoa trên định Hắc Mộc Nhai uống rượu, mang theo một tư vị riêng.

Đầu tháng sáu, hoa quỳnh đã tàn hết. Hôm nay chỉ còn thân cây sừng sững chống một tàng lá dày xanh lục, thoạt nhìn tươi tốt rực rỡ, rất có dáng vẻ ôn hòa cổ điển. Xa xa trời xanh một màu, mặt trời dần dần lặn xuống, từng chút từng chút khuất bóng dưới chân trời.

Cực kỳ giống như kiếp người, dần dần mà mất đi.

Đông Phương Bất Bại nói: "Bản tọa một mực chờ Nam Kha tiên sinh đến đây, đáng tiếc phải thất vọng rồi."

Nam Kha quá mức phòng bị, thậm chí cách người khác xa thiên lý. Nếu hắn từ đầu đã nói thẳng không muốn, Đông Phương Bất Bại cũng đã không cưỡng cầu.

Đáng tiếc.

Nam Kha trầm mặc, sau đó giải thích: "Giáo chủ đại nhân đã an bài, đương nhiên ta cũng muốn hết lòng lo lắng. Chỉ là chức tổng quản thực sự không phù hợp với ta, ta chỉ là..."

"Không ai lại muốn bị người ta bịt mắt dối lừa, bản tọa lại càng không thích. Nam Kha tiên sinh, ngươi và ta vốn chỉ là vô tình gặp gỡ, uống một lần rượu, đấu một lần võ, trò chuyện một ngày. Chỉ thế mà thôi."

Chỉ thế mà thôi.

"Khi đó ngươi nói, ngươi và ta là bằng hữu, thỉnh cầu bản tọa giúp ngươi. Vậy lần này bản tọa hỏi lại ngươi một lần, cái gì là bằng hữu?"

"Là lợi dụng lẫn nhau, bán đứng lẫn nhau, hay là tin tưởng lẫn nhau?"

Nam Kha vẫn không nói gì. Đông Phương Bất Bại quá mức nhạy cảm, Nam Kha có thể lừa hết mọi người, nhưng không thể lừa chính mình và y.

Hắn bình thản ngắm trời chiều, chậm rãi nói: "Ta biết, Đông Phương giáo chủ vẫn rất nghi ngờ mục đích của ta...Có người từng nói với ta, đời người là một canh bạc, thắng cược, ngươi có tất cả; thua cuộc, hai bàn tay trắng."

"Nhưng canh bạc này ta không hề có một lợi thế nào cả, giáo chủ đại nhân. Nhưng nếu thắng, ta có thể về nhà. Ta không thể thua, cho nên chỉ có thể tận lực lấy lòng giáo chủ, làm mọi việc theo ý nguyện của ngươi."

Đông Phương Bất Bại trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Vậy có thể nói cho bản tọa, ngươi từ đâu tới đây và muốn về lại đâu không?"

Nam Kha cự tuyệt.

Đông Phương Bất Bại nhếch môi, tiếu ý trào phúng. Y không xen vào chuyện của hắn nữa, tự cố tự địa uống rượu.

Người trong giang hồ mỗi lần uống rượu khi muốn lộ vẻ hào sảng, thường uống từng bát từng bát lớn. Còn Đông Phương Bất Bại ôm vò rượu, ngửa đầu uống cạn, tiêu sái bất kham. Nam Kha thích tư thế đó, nhưng không muốn học theo. Chỉ là hiện tại không có chén, cũng chỉ có thể uống theo cách đó. Tư thế tuy rất đẹp, nhưng cả người có nguy cơ ướt nhẹp rượu.

————Đúng là bất kỳ chuyện gì, muốn có được cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Đông Phương Bất Bại yêu rượu, càng thường xuyên uống rượu, không biết là mượn rượu tiêu sầu hay vì quá tịch mịch.

Y như cũ một thân hồng y, không biết có phải do "Quỳ hoa bảo điển" hay không mà bóng lưng càng nhu hòa tinh tế, nét mặt tỏa ra một nét đẹp khó diễn tả.

"Bắc quốc hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc..." Hắn nghĩ vậy, rồi lại bất giác ngâm thành tiếng. Hôm nay đã không còn Dương Liên Đình, không biết người nọ có còn giống trong nguyên tác, trang điểm như nữ tử ở trong nhà thêu hoa hay không.

Chắc chắn là không rồi?

Đông Phương Bất Bại đưa tay lau vết rượu đọng trên môi, cười nhạo: "Nam Kha tiên sinh không được nhìn nhầm, bản tọa không phải là nữ nhân!"

"Từ xưa nghiêng nước nghiêng thành cũng không luận nam nữ."

"Nam Kha tiên sinh rất biết cách ăn nói."

Nam Kha thở dài: "Đáng tiếc, cũng không biết tâm tư của giáo chủ."

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, nắm chặt vò rượu trong tay, ngữ khí lạnh nhạt: "Nếu đã không có thật tình, bản tọa còn muốn tin làm gì?"

Nam Kha ngẩn ra, lát sau nở nụ cười khổ sở, nhưng không thể cãi lại.

Đông Phương Bất Bại nói: "Bản tọa vẫn luôn dễ dàng tha thứ cho ngươi, Nam Kha. Bản tọa dễ dàng tha thứ ngươi khoa tay múa chân, tha thứ ngươi cái này cũng không được cái kia cũng không chịu, tha thứ ngươi trêu chọc bản tọa mà không giết ngươi, tha thứ ngươi không phân biệt tôn ti, để mặc ngươi trước mặt bản tọa xưng 'ta'...ngươi có biết vì sao hay không?"

Nam Kha, ngươi có biết...vì sao hay không?

Nam Kha nhíu mày.

Hắn suy tư một lát, thử đoán: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu?"

Đông Phương Bất Bại nghe vậy phá lên cười, tiếng cười bừa bãi tùy ý, lan khắp trời đêm, làm kinh hoảng những cánh chim xẹt qua bầu trời. Nhưng chỉ có một mình y mới nghe thấy, bên trong tiếng cười đó có bao nhiêu khổ sở mất mát.

Một lát sau, tiếng cười dần dần tan đi. Đông Phương Bất Bại ngưng mắt nhìn Nam Kha, trong mắt đạm mạc vô hỉ vô bi: "Không sai, bằng hữu."

Hai chữ bằng hữu chắc như đinh đóng cột, nhưng không hiểu vì sao Nam Kha chợt cảm thấy trong đó chất chứa oán hận như núi.

Nam Kha cảm thấy Đông Phương Bất Bại có phần kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở điểm nào.

"Thứ bản tọa muốn biết, ngươi lại không muốn nói; vì thế thứ mà ngươi muốn, bản tọa không thể cho được." Đông Phương Bất Bại loạng choạng đứng dậy, chắp tay nhìn đáy nhai. Trên đỉnh nhai gió thổi phần phật, khiến ống tay áo khoan dài của y tung bay phấp phới. "...Bao giờ ngươi nguyện ý nói, hãy đến nói cho bản tọa."

Nam Kha không trả lời, ngửa đầu uống rượu.

Dường như mỗi lần hắn cùng Đông Phương Bất Bại uống rượu là lại kết thúc không vui. Bầu không khí hôm nay vốn đã không được gọi là hài hòa, chỉ là tương đối bình ổn, nặng nề cùng nhau uống rượu, từ chạng vạng uống tới nửa đêm, nguyệt mãn tây lâu.

Đông Phương Bất Bại ngửa đầu nhìn trăng, có chút phiền muộn: "Cho tới nay, bản tọa luôn luôn uống rượu một mình."

Nam Kha không suy nghĩ gì, vội nói: "Vậy từ nay ta cùng ngươi uống."

Một lời vừa nói ra đã đổi lấy một khắc trầm lặng. Đông Phương Bất Bại bật cười: "Đừng nên coi bản tọa như đứa ngốc. Hay là ngươi thích như thế gạt người?"

"..." Nam Kha xấu hổ sờ sờ mũi, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Nghe nói ở Trường An có một quán ăn nổi tiếng trên trăm năm nay, bên trong cất giấu hơn trăm vò rượu ngon. Tương lai nếu có cơ hội, cùng nhau đi uống?" Trong nguyên tác, sau này Điền Bá Quang ăn cắp sau đó đánh nát hết những vò rượu còn lại, nếu có cơ hội, đương nhiên hắn cũng muốn uống thử.

Kỳ thực Nam Kha chưa từng mời người khác uống rượu, cho dù là Phong Nhược Hề cũng vậy.

Phong Nhược Hề rất thích uống rượu, nhưng lúc đó Nam Kha lại không thích, vì vậy hai người bọn họ gặp nhau chủ yếu là uống trà, nghe Nam Kha đánh đàn, sau đó cùng nhau đi đánh quái.

Nam Kha đã từng không hiểu vì sao Phong Nhược Hề phản bội hắn. Nhưng hôm nay, hắn đã phần nào hiểu ra.

Nam Kha sống qua hai mươi lăm năm quá mức thuận lợi, bởi vì gia cảnh của hắn, bởi vì ý thích của hắn, cho nên có thể nói cả đời không có gì phải lo lắng. Hắn đối nhân xử thế tuy khiêm tốn, nhưng chỉ ôn hòa lãnh đạm một cách rất đúng mực mà thôi.

Vì thế cả đời chỉ toàn khách qua đường, chưa từng chấp nhận bất kỳ người nào.

Phong Nhược Hề có lẽ đã nhìn thấy điểm này cho nên không tiếc quyết tuyệt.

Sau đó Hệ Thống lại đùa với hắn một trận lớn, đồng thời cũng cho hắn thấy chỗ còn thiếu hụt của bản thân. Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc.

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, động nhân khó tả: "Một lời đã định."

Dù sao nhiệm vụ lúc này cũng không thể một sớm một chiều mà hoàn thành, cho dù có từ Hắc Mộc Nhai đến Trường An rồi quay về cũng chỉ mất có một tháng, tương lai có thể còn có cơ hội đi. Nam Kha nghĩ vậy, vì thế cũng cười thành tiếng:

"Một lời đã định."

Ngay lúc đó, ánh trăng chợt bị mây che phủ, cả bầu trời một mảnh hôn ám.

Nam Kha dừng uống rượu, nhìn Đông Phương Bất Bại bất chợt trở nên gần trong gang tấc. Y bỗng nhiên cúi người, chăm chú nhìn mặt hắn. Y tiến rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của y phả nhẹ trên mặt hắn, hơi rượu tinh khiết thơm lừng.

Ánh trăng xuyên qua áng mây, phảng phất như vô hạn xa vời.

———–Cực kỳ ám muội.

"Ngươi..." Nam Kha còn chưa dứt lời, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên đưa mặt lại gần thêm một chút. Một cơn gió nhẹ phất qua mặt, sợi tóc phất qua khóe môi, tim đột nhiên đập mạnh lên, Nam Kha không biết phải diễn tả cảm xúc này thế nào...giống như Kỳ Tích đang gãi lên cánh tay hắn, hơi ngứa ngáy khó chịu. Rồi dường như lại hoàn toàn không giống.

Sau đó, Đông Phương Bất Bại cúi người về phía trước...ngã vào lòng hắn.

Nam Kha liếc nhìn bên cạnh Đông Phương Bất Bại có vài vò rượu không, chợt nhận ra y đã uống nhiều đến mức nào. "...Giáo chủ, ngươi say rồi."

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, rồi lại gật đầu. Y đẩy Nam Kha ra, vò rượu trong tay hắn lập tức lăn ra rơi lốc cốc xuống vách núi, cuối cùng không còn thanh âm nào vọng lại. Nét mặt Đông Phương Bất Bại ba phần ôn hòa bảy phần lãnh đạm: "Bản tọa không có say!" Rồi để như chứng minh, liền bước về sau một bước, nhưng cả người lại lảo đảo, lùi về phía sau.

"..." Nam Kha bất đắc dĩ đứng dậy đỡ y, mang y về nội viện.

Nội viện của Đông Phương Bất Bại, Nam Kha lần đầu tiên tiến vào. Đám tỳ nữ gác đêm nghe nói giáo chủ rốt cuộc đã trở về, đều quỳ xuống cung nghênh. Nam Kha nhớ tới Đông Phương Bất Bại vốn ghét lại gần người khác nên hắn cho mọi người lui xuống hết, chỉ cần một người dẫn đường.

Người say thường không nói lý, nhưng Đông Phương Bất Bại có vẻ tửu lượng cao, y chỉ cau mày lẳng lặng dựa vào hắn, không nói một tiếng nào, để mặc cho Nam Kha dìu mình vào phòng.

Hắn mang Đông Phương Bất Bại đặt lên giường, thay y cởi ngoại bào ướt đẫm, đắp kín chăn.

Ánh trăng xuyên qua song cửa, trong trẻo nhưng lạnh lùng mông lung. Trước mặt hắn, Đông Phương Bất Bại khép hờ hai mắt, mi mục ôn hòa, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm của ban ngày. Nam Kha ngồi lại bên giường y một lát, chợt cảm thấy mệt mỏi tự đáy lòng. Đang muốn rời đi, lại chợt bị Đông Phương Bất Bại kéo tay áo lại.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, người mà hắn tưởng đã ngủ say kia cư nhiên lại đang mở to mắt nghiêm túc nhìn hắn.

"Giáo chủ đại nhân..."

"Đừng ồn! Bản tọa nói cho ngươi biết một bí mật..."

Nam Kha: "?"

Đông Phương Bất Bại giơ một ngón tay lên, thần bí hề hề nói: "———Nam Kha là một tên ngốc! Ha ha ha..." Lời vừa dứt, tiếng cười cũng dần dần biến mất. Y lãnh đạm nhắm mắt lại, vẻ mặt bí hiểm nói: "Ngươi, không được nói cho hắn biết! Nếu hắn biết được, bản tọa chỉ hỏi tội một mình ngươi!"

Nam Kha: "..."

———-Bởi vậy mới nói, không biết người này là say thật, hay là cố ý chọc giận hắn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro