Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Đông Phương Bất Bại tỉnh dậy, lại khôi phục thái độ bình thường, lại sai khiến Nam Kha làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ có chuyện "tin tưởng" là không hề nhắc lại nửa lời.

Nam Kha cảm thấy thất vọng.

Đi tới thế giới này đã ba năm.

Hơn ba năm...ban đầu cho rằng sẽ như thế ở lại đây mãi mãi, rồi sau đó lại được thông báo là có thể về nhà!

Về nhà! Có muốn hay không ư? Không cần phải suy nghĩ, cực kỳ mong mỏi!

Nhưng đi kèm với nó là một loạt vấn đề khiến cho hắn không ngừng ưu tư...Hắn đã nỗ lực lâu như vậy, nhưng vô luận có cố gắng nhiều đến đâu đi nữa, Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ trơ như đá!

Lì lợm, bách độc bất xâm.

Dựa theo nội dung câu chuyện mà đoán, bảy năm sau Hướng Vấn Thiên sẽ thả Nhậm Ngã hành, Nhậm Ngã Hành sẽ lẻn đến Hắc Mộc Nhai ám sát Đông Phương Bất Bại, đến lúc đó, nhiệm vụ tất nhiên là thất bại (vì nhiệm vụ không phải là bảo vệ Đông Phương Bất Bại không chết, mà là thần giáo quật khởi!)

Bảy năm...chỉ có thời gian vỏn vẹn bảy năm.

Bảy năm sẽ nhanh chóng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, vậy mà trong thời gian đó, hắn phải làm sao cho Đông Phương Bất Bại tín nhiệm hắn, nghe theo lời khuyên của hắn để tiêu diệt hết những sự tồn tại mang tính uy hiếp, sau đó lại muốn y để cho hắn can thiệp, phát triển Nhật Nguyệt Thần Giáo lên một đỉnh cao mới.

Nam Kha nghĩ, máy chủ có lẽ phát điên rồi sao? Hay là hắn đã phát điên, nên mới xuất hiện ảo giác?!

Hừ!

Ngươi cho là ngươi có thể cứu vớt cả thế giới sao? Khôi hài! Cả thế giới thực ra cũng không cứu nổi ngươi, Nam Kha! Hiểu mình biết người một chút, đi tắm rồi ngoan ngoãn đi ngủ đi!

...

Tâm tư của Đông Phương Bất Bại biến hóa kỳ lạ khó lường, Nam Kha không hiểu nổi cũng là chuyện bình thường.

Khi tỉnh dậy, y ngồi trước gương chải đầu, không ai ngờ phía sau một thân phồn hoa diễm lệ đó lại có biết bao nhiêu thất thố âu sầu.

Nam Kha, Nam Kha.

Nhất túy Nam Kha.

Đông Phương Bất Bại nhắm mắt trầm tư, Nam Kha vẫn tiếp tục lải nhải.

Hắn đã lải nhải ba ngày có thừa, muốn có được sự tin tưởng của y. Đáng tiếc, hắn dường như vẫn chưa hiểu chỉ có chân tình mới là cách tốt nhất để có được người khác.

Là không hiểu, hay là không dám hiểu.

"Nghe nói bản giáo có một loại độc dược tên là 'Tam thi não thần đan', trong dược có một loại độc trùng, ăn xong không hề có biến hóa gì, nhưng cứ tới buổi trưa tiết Đoan ngọ hàng năm, nếu không được ăn giải dược khắc chế trùng độc thì trùng sẽ thoát ra, một khi nhập vào não thì người bị phục dược sẽ giống như lên cơn điên, cả vợ con cha mẹ cũng không nhận ra mà xông vào cắn xé đến chết. Nghe nói giải dược của nó chỉ có giáo chủ giữ, chi bằng giáo chủ cứ hạ nó lên người ta, thứ nhất có thể khiến giáo chủ an tâm, thứ hai cũng có thể khắc chế ta?"

Đông Phương Bất Bại mở mắt ra nhìn chằm chằm Nam Kha. Hắc y nhạc công trước mắt vẫn như ngày đầu tiên gặp mặt, sắc mặt hoàn toàn lãnh tĩnh.

Hắn nói, nhất túy Nam Kha. Bao nhiêu đàm tiếu thị phi rồi cũng sẽ hôi phi yên diệt cùng thời gian, chi bằng nhất túy Nam Kha.

Tỉnh dậy rồi sẽ thấy cả thế giới đều đã trôi qua.

Đông Phương Bất Bại thất thần, Nam Kha thậm chí không tiếc hi sinh cả chính bản thân mình để có thể thành công.

Trên thực tế, khi vừa nghĩ ra cách này, Nam Kha đã từng hỏi qua Hệ Thống nếu hắn ăn dược kia vào thì sẽ ra sao. Máy chủ trả lời khi hắn còn ở thế giới này thì còn bị khống chế, nhưng một khi trở về thế giới trò chơi rồi, thì cho dù không có giải dược, hàng năm đến tiết Đoan Ngọ cũng chỉ bất quá tử vong một lần, mất đi một cấp mà thôi. Còn ở thế giới hiện thực thì khỏi nói, chẳng hề có bất kỳ một ảnh hưởng nào. Mà Đông Phương Bất Bại lại cực kỳ tin tưởng "Tam thi não thần đan", cho nên có thể nói, cái giá này đổi lấy không hề đắt.

Đông Phương Bất Bại hoàn hồn, nhu hòa cười. Y lấy từ trong ngăn tủ ra một bình sứ nhỏ, lấy ra một viên thuốc đặt lên bàn. Nam Kha nói không sai chút nào, nếu không có giải dược, người bị phục dược sau khi cắn xé hết người xung quanh, sẽ bị kinh mạch tự đoạn mà chết.

———-Y đột nhiên muốn nhìn một chút, Nam Kha chỉ là cố nói cứng hay thực sự muốn uống.

Nam Kha gật đầu, không chút do dự cầm lấy. Đang sắp đưa viên thuốc vào miệng, chợt một thanh ngân châm phóng tới, chém viên thuốc thành hai nửa rơi xuống sàn nhà. Nam Kha quay đầu lại nhìn hồng y nam tử đang bình thản vuốt nhẹ đuôi tóc dài của mình, cảm giác như mình vừa bị đùa cợt: "Giáo chủ đại nhân, ngài không phải đang đùa với ta đó chứ?"

"Đùa với ngươi thì có gì vui?"

Nam Kha không còn hơi sức nói tiếp.

Đông Phương Bất Bại sau đó tiếp một câu, nhưng khiến tim Nam Kha chợt đập thật nhanh————y chỉ nói bốn chữ, nhưng mang theo thứ sức mạnh khiến hắn trong nháy mắt mừng rỡ muốn điên.

"Ta tin tưởng ngươi." Y nói thế, dừng lại một lát, rồi lại nói thêm: "Nếu Nam Kha tiên sinh muốn giúp bản tọa nhất thống giang hồ, thì cứ thử nói dự định ra xem có thuyết phục được bản tọa không?"

Nam Kha sửng sốt: "A?"

Đông Phương Bất Bại bấm đốt ngón tay: "Ví dụ như Nam Kha tiên sinh thử phân tích cho bản tọa nghe, Nhật Nguyệt Thần Giáo ta có bao nhiêu kẻ mơ ước chẳng hạn?"

Y nói có vẻ thản nhiên, nhưng thực ra là đang không cam lòng.

...Không cam lòng không thể khống chế nổi tình cảm của bản thân, không cam lòng vì sao ở bên cạnh hắn thì tự nhiên vui vẻ, không cam lòng đã nhiều năm như vậy mà không có một người nào có thể tin tưởng.

Chỉ là muốn tin một lần, cũng chỉ có lúc này mới có thể.

Nam Kha cảm thấy mãn nguyện. Hắn bình tĩnh lại tâm tình đang kích động, nhanh nhẹn nói: "Địa vị của Nhật Nguyệt Thần Giáo trên giang hồ hôm nay có thể nói không thể khinh thường. Nhưng cũng không thể nói là thiên hạ đệ nhất, nếu một ngày Thiếu Lâm Võ Đang liên kết với Ngũ Nhạc kiếm phái tấn công, giáo ta nhất định không thể chống đỡ."

Đông Phương Bất Bại nghe thấy gật đầu, Nam Kha đánh giá rất chính xác, đã như vậy thì cứ nghe đến hết xem sao.

"...Chỉ có điều Ngũ Nhạc kiếm phái nội bộ tranh đấu không ngớt, lại còn tự xưng là võ lâm chính đạo, cho nên nếu giáo ta không mâu thuẫn kịch liệt với chúng, chúng cũng sẽ không ra tay trước. Đáng lo nhất chính là nội loạn! Cổ ngữ có câu, bình định bên trong trước mới có thể thắng được bên ngoài."

"Nội loạn..." Đông Phương Bất Bại chậm rãi hỏi, "...Hướng Vấn Thiên?"

Nam Kha gật đầu: "Không sai."

Đông Phương Bất Bại cười nhạt: "Nam Kha trưởng lão dựa vào lý do gì mà phán đoán như vậy?"

"..." Nam Kha đang muốn mở miệng, chợt sực nhận ra là mình sắp nói ra bí mật rằng mình biết trước mọi chuyện. Vì thế hắn dừng lại một chút như suy nghĩ, sau đó thận trọng nói: "Giáo chủ cũng biết, Khúc hữu sứ và ta có quan hệ tốt, khi ta nhập giáo ông ấy từng nói với ta một chút về việc, khụ...giáo chủ đoạt vị. Ông ấy nói, khi đó Hướng tả sứ không đồng tình với cách làm của Nhậm giáo chủ, đã cãi nhau một trận lớn với Nhậm giáo chủ rồi bỏ đi, khiến cho Nhậm giáo chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết. Giáo chủ nhân dịp đó lên tiếp nhận chức giáo chủ Thần Giáo."

Việc này không phải là bí mật to tát gì, cho nên Đông Phương Bất Bại gật đầu.

"Ta muốn nói tới cũng là điểm này..." Nam Kha suy nghĩ hồi lâu như thể đang tìm từ thích hợp, sau đó nhíu mày nói: "Mấy ngày nay có một dạo Hướng tả sứ thường xuyên tìm tới ta, cùng Khúc lão ca hỏi về những cầm phổ xưa đã bị thất truyền. Ta ở trong giang hồ đã từng nghe danh 'Thiên Vương lão tử', cho nên hoàn toàn không thể tưởng tượng được việc Hướng Vấn Thiên kiệt ngạo bất tuân lại đắm chìm trong âm luật.

...Nhưng nếu không phải là vì âm nhạc mà tìm tới, Thiên Vương lão tử vì sao cứ phải tìm cách giao hảo, thậm chí còn thỉnh cầu ta?"

Nam Kha suy đoán.

Độc giả đời sau đánh giá, Hướng Vấn Thiên là một bậc thầy dịch dung trời sinh. Nếu Nhạc Bất Quần quan tâm đến lợi ích và sự ngưỡng mộ của người khác, thì Hướng Vấn Thiên chỉ quan tâm đến một chữ "lợi" mà thôi.

Đông Phương Bất Bại nghe xong trầm tư suy nghĩ. Xét tính tình gian xảo của Hướng Vấn Thiên, y cũng đã nghi ngờ gã từ lâu, nhưng chỉ thấy gã ngày ngày cùng Khúc Dương bàn luận nhạc lý, vì thế chỉ mới bán tín bán nghi.

"Vì vậy ta đoán có hai khả năng."

Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn lên, Nam Kha chợt mỉm cười. Những lo lắng tích tụ lâu nay đã tan hết, hắn bỗng nhiên có ảo giác như đang cùng người nảy đàm phán chuyện làm ăn, đương nhiên, ảo giác chỉ là ảo giác mà thôi.

"Thứ nhất, Hướng tả sứ quả thực giống như Khúc hữu sứ, bỗng nhiên cảm thấy quyền quý danh lợi thế gian đều là hư vô, đắm chìm trong âm nhạc. Nhưng theo quan sát của ta đối với Hướng tả sứ lâu nay, khả năng này cực kỳ thấp."

Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại đầy vẻ tán thành. Hướng Vấn Thiên là Hướng Vấn Thiên, vĩnh viễn sẽ không biến thành Khúc Dương.

"Thứ hai," Nam Kha ôn hòa cười, vươn tay, trong bàn tay là hai quân cờ đen trắng khác màu nhau: "Thứ hai...vậy còn phải xem, năm năm trước giáo chủ đại nhân đã thực sự giết Nhậm Ngã Hành hay chưa!"

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại chợt biến đổi, vẻ nhu hòa như mộc xuân phong trong nháy mắt tràn ra một thứ lãnh khí âm lãnh bức bách. Đám chim thú trong nội viện chớp mắt đã bỏ chạy tán loạn, một giây trước cả viện vang lên tiếng động xôn xao của chúng, sau đó quay về một trạng thái tĩnh mịch đến quỷ dị.

Nhưng Nam Kha tiếu ý vẫn bất biến, thong dong đối diện thẳng với y.

Một lúc lâu sau.

Đông Phương Bất Bại vươn tay, chậm rãi cầm lấy viên cờ đen trong lòng bàn tay Nam Kha.

Nam Kha như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào.

Hắn trước đó là đang cược, cược Đông Phương Bất Bại thực sự nói lời giữ lấy lời. Đông Phương Bất Bại đã cho hắn câu trả lời.

————Tạm thời lúc này, chí ít là giờ này phút này, y thực sự đã tín nhiệm hắn!

Đương nhiên, nếu hắn không thể cho y thứ y cần, vậy cuối ngày hôm nay hắn cũng đừng mong toàn mạng ra khỏi nội viện này nữa.

Nam Kha đem quân cờ trắng trên tay đặt xuống bàn cờ, sắc mặt nghiêm nghị: "Ngày đó trước khi giáo chủ đại nhân chiếm quyền, Hướng Vấn Thiên thực sự đã cãi vã với Nhậm giáo chủ và ly khai giáo, đúng không?"

Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một lát rồi gật đầu, ra hiệu cho hắn cứ nói tiếp.

Nam Kha đem toàn bộ quân cờ trên bàn chia thành ba đống lớn, trong đó có một đống chiếm hơn nửa số quân cờ, số quân cờ còn lại chia thành hai phần tương  đương nhau nhỏ hơn. Hắn chỉ vào phần lớn nhất, nói: "Đây chính là lực lượng của ngươi khi ngươi còn chưa đoạt quyền. Hai phần nhỏ hơn là Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên.

Ta nghe nói, Hướng Vấn Thiên trước nay trung thành với Nhậm Ngã Hành, nhưng trước khi ngươi chính biến lại đột nhiên rời khỏi Thần Giáo. Giáo chủ, ngươi nghĩ là vì lý do gì?"

Đông Phương Bất Bại cười nhạt: "Lúc đó Nhậm Ngã Hành đem quyền lực giao hết cho bản tọa, vì thế Hướng Vấn Thiên sinh hiềm khích với Nhậm Ngã Hành. Hướng Vấn Thiên muốn giết bản tọa, Nhậm Ngã Hành không đồng ý, gã giận dữ bỏ đi. Chớp thời cơ đó, bản tọa liền lập tức ra tay đoạt lấy ngôi vị giáo chủ."

Nam Kha gật đầu: "Giáo chủ phân tích rất hợp lý, nhưng đáng tiếc là sai rồi."

Hướng Vấn Thiên có thực sự trung với Nhậm Ngã Hành? Nếu đúng, thì vì sao lại chọn cách bỏ đi ngay lúc Nhậm Ngã Hành nguy hiểm nhất?

————-Chỉ vì gã không muốn đối đầu sinh tử với Đông Phương Bất Bại!

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn lại hắn: "Bản tọa sai ở điểm nào?"

Nam Kha trả lời: "Theo ta thấy, lúc đó trong lòng Hướng Vấn Thiên thực ra đã từ bỏ Nhậm giáo chủ rồi. Gã ly khai, thứ nhất là một cách thông báo với ngươi, ngươi đã có thể đoạt quyền; thứ hai là có thể bảo tồn thực lực của bản thân, vô luận trong giáo người nào nắm quyền đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị và quyền lợi của gã."

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, con ngươi co rút lại.

"Ta ở chung với Hướng Vấn Thiên nhiều ngày nay, cảm thấy gã không có dã tâm 'quân lâm thiên hạ' (làm vua), nhưng nếu như có một ngày cảm thấy có nguy cơ đe dọa tới bản thân, gã sẽ trở người cắn ngược lại ngươi. Trong lịch sử loại người này rất nhiều. Tư Mã Thiên đã viết trong 'Sử ký thứ 8226, Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện' như sau: Liêm Pha khi bị thay thế ở Trường Bình, đang lúc thất thế, khách khứa mất hết. Sau này được phục chức, khách khứa lại tìm tới. Liêm Pha nói: 'Các người về đi!' Khách trả lời: 'Hô! Sao ngài chậm hiểu như vậy! Giao tình trong thiên hạ đều là ngươi có quyền, ta tìm tới ngươi, ngươi không có gì, ta bỏ ngươi mà đi. Đó là lẽ đương nhiên, có gì phải oán hận.'"

Đông Phương Bất Bại nghe vậy chỉ nín lặng không nói gì, sắc mặt thâm trầm, không thể suy đoán.

Một lát sau, Nam Kha tiếp tục nói: "Nếu coi Nhật Nguyệt Thần Giáo như là một tiểu quốc, thì giáo chủ chính là vua, mà Hướng Vấn Thiên thì tương đương với đệ nhất tể tướng. Gã có thể thích đùa bỡn quyền lực, nhưng không bao giờ để tâm tới vị trí của ngươi. Nhưng nếu có một ngày gã cho rằng ngươi không phải là một minh quân, không đáng cho gã phụ tá, gã sẽ trở thành một con rắn độc rình một bên, chờ thời cơ thích hợp cho ngươi một đòn trí mạng!"

Nếu dưới sự thống trị của giáo chủ không hề có sai sót, thì loại người này cũng sẽ thu hồi nanh vuốt, im lặng giữ vị trí trung lập. Nhưng nếu ngươi làm cho hắn thất vọng..."

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại từ từ ngưng trọng. Y trấn định, lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi!"

————-Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Nếu nói y trước đó chỉ là buồn chán muốn nghe chút ý kiến của hắn, thì bây giờ đã thực sự cảm thấy bị lay động. Hắc y nhạc công trước mặt y đây, đúng là không bao giờ chấp nhận bị khinh thường.

Cho tới bây giờ!

Nam Kha cười trấn an: "Ngày xưa ngươi leo lên ngôi vị giáo chủ rồi, sát phạt quả quyết, Thần Giáo dưới sự thống trị của ngươi cực thịnh một thời. Nếu ta đoán không nhầm, Hướng Vấn Thiên quả thực đã muốn cùng ngươi chung sống hòa bình."

Đông Phương Bất Bại gật đầu. Hắn lại lấy ra thêm một quân cờ, đặt giữa Đông Phương Bất Bại và Hướng Vấn Thiên: "Đến đây, lại liên quan đến một người khác, Dương Liên Đình."

"Dương Liên Đình này, giỏi nhất là nịnh bợ cấp trên, uốn mình theo người, nhưng lòng dạ hẹp hòi. Đa số mọi người đều không hiểu vì sao giáo chủ bồi dưỡng gã, ta cũng chỉ suy đoán mà thôi...Dương Liên Đình dùng làm quân cờ đúng là không tồi, nhưng dưới góc độ của Hướng Vấn Thiên, gã sao có thể ân tâm đứng ở vị trí một Hướng tả sứ mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bị Dương Liên Đình chèn ép, thậm chí có thể bị mưu hại?"

Nam Kha dồn tất cả quân cờ lại một chỗ, chỉ chừa lại một quân cờ duy nhất đại diện cho Nhậm Ngã Hành. "Theo ta thấy———–thứ Hướng Vấn Thiên quan tâm tới nhất, thứ nhất là Thần Giáo, thứ hai mới là Nhậm Ngã Hành. Thần Giáo dưới sự quản lý của Dương Liên Đình ngày càng tan tác, nếu ngay lúc này đột nhiên gã lại biết, Nhậm Ngã Hành vẫn còn sống, vậy...gã sẽ làm thế nào?"

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại chợt nắm chặt lòng bàn tay. Một lát sau, bột phấn trắng và đen tuôn qua kẽ ngón tay của y rơi lả tả xuống đất.

Hồi lâu y mới lên tiếng: "Đó tất cả chỉ là suy đoán của ngươi!"

Nam Kha cười: "Chỉ là suy đoán."

Chỉ là suy đoán mà thôi, Đông Phương Bất Bại. Ta chỉ có thể báo cho ngươi biết đến đó mà thôi. Tin hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ngươi.

Nếu ngươi tin ta, ta sẽ mang toàn lực ra giúp ngươi một lần; nếu ngươi không tin ta, ta lập tức bỏ đi, từ nay không quan tâm đến chuyện về nhà nữa, để xem mọi chuyện sẽ ra sao.

Khắp trời sát khí âm trầm, áp lực nặng nề. Nam Kha đứng im không động đậy, nếu động đậy, sẽ lập tức tạo kẽ hở.

Sau một khắc, mọi thứ đột nhiên biến mất. Như thể chưa từng bao giờ xuất hiện, vô tung vô tích.

Đông Phương nhắm mắt, lãnh đạm nói: "Biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt."

"Ta không thuộc về nơi này, ta cùng giáo chủ vĩnh viễn sẽ không vì lợi ích mà tranh chấp, vì thế ta sẽ đem toàn lực ra giúp đỡ giáo chủ, cho dù có chết cũng không tiếc." Nam Kha tĩnh tâm, tận lực làm cho thanh âm của mình trở nên ôn hòa thân thiết: "Vì thế, giáo chủ hãy ngẫm  lại mà xem, so với giết ta, chi bằng để ta sống, đối với giáo chủ mà nói không hề có một bất lợi nào."

Đông Phương Bất Bại im lặng.

Một lát sau, chậm rãi lên tiếng.

"Nam Kha tiên sinh nếu nguyện ý vì bản tọa cúc cung tận tụy," thanh âm của Đông Phương Bất Bại chợt trở nên phiêu hốt bất định, mang theo một thoáng trào phúng, "Vậy bản tọa tin ngươi, có sao đâu?"

Một câu vừa dứt, Nam Kha chưa kịp mừng rỡ đã nghe bên tai tiếng "leng keng" của Hệ Thống.

[Thông báo của Hệ Thống]: Hệ Thống thông báo, tạm thời có được sự tín nhiệm của Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại tự động được thêm vào đội ngũ. Từ nay về sau mọi khống chế của người chơi Nam Kha, bao gồm kỹ năng Cầm thương hoàn toàn vô hiệu với Đông Phương Bất Bại.

[Thông báo của Hệ Thống]: Hệ Thống thông báo, giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ Giang Hồ, "Tín nhiệm" đã hoàn thành, thưởng kinh nghiệm 10,000,000, thăng một cấp, người chơi hiện nay đang ở cấp 91. Thưởng tâm pháp thăng lên tới cấp 11, hệ thống địa đồ hoàn toàn được mở ra.

[Thông báo của Hệ Thống]: Hệ Thống thông báo, giai đoạn thứ ba của nhiệm vụ hoàn toàn được mở ra.

Giọng nữ thông báo của Hệ Thống vang lên bên tai khiến cho Nam Kha vui mừng không ngớt, không khỏi cười to tiếng một cái, thu được ánh mắt khinh bỉ của Đông Phương Bất Bại. Hắn lập tức hoàn hồn, mở ra tin tức tổ đội, lại một lần nữa thất thần:

Tên: Đông Phương Bất Bại

Trận doanh: Đội hữu

Huyết lượng: 35600

Nội lực: 12000

Tâm pháp: "Quỳ hoa bảo điển". Truyền thuyết do một vị cao thủ thái giám tiền triều sáng tạo, cùng một nguồn gốc với "Tịch tà kiếm phổ" của Lâm gia. Có thể nghịch chuyển cả thiên địa, thay đổi cả tương hỗ nam nữ trong con người, muốn luyện tuyệt đối không thể khinh thường. Tu luyện tâm pháp này, trước hết phải dưỡng tâm, khiến tâm không còn dâm dục, siêu thoát khỏi vạn vật. Nếu tâm còn dâm dục, không những không có kết quả, còn có thể hại tính mạng. Nếu tự cung, trong vòng ba năm có thể luyện thành. (Giải thích một chút, Đông Phương Bất Bại là vì vấn đề tình cảm cho nên mới cần tới 4 năm rưỡi mới luyện thành – tác giả)

Vũ khí: Ngân châm Tiêu Hàn.

Kỹ năng: Kiếm kỹ bình thường, Châm pháp của "Quỳ hoa bảo điển": Quang Quân, Lục Hợp, Tùy Phong, Y Vân, Không Thiền.

Đặc điểm kỹ năng: Xuất thủ cực nhanh, nhất kích tất sát (một chiêu đoạt mạng)

Hôm nay dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá y, mới nhận thấy sự khác biệt của mình với cao thủ chân chính là như thế nào. Có thể nói là muốn giết Đông Phương Bất Bại hắn cần mười chiêu, trong khi Đông Phương Bất Bại chỉ cần một chiêu là đủ lấy mạng hắn rồi.

Nam Kha cười, khổ sáp phiền muộn.

Đông Phương Bất Bại không hề nhìn hắn, chỉ uể oải nói: "...Xuống dưới đi, Nam Kha tiên sinh...Để bản tọa từ từ suy nghĩ lại đã..."

"Được." Nam Kha đứng dậy, cảm thấy cả người lảo đảo. Chỉ có hắn mới biết, một phiên đàm phán thoạt nhìn có vẻ dễ dàng vừa rồi, kỳ thực đã rút cạn hết tâm lực của hắn. Hắn vừa cần sự tín nhiệm của Đông Phương Bất Bại, rồi lại không thể tiết lộ quá nhiều nội dung câu chuyện. Thứ duy nhất có thể làm được, chỉ là nỗ lực từng bước dẫn đường. May mà Hướng Vấn Thiên thiếu an phận, nếu không cũng không sao thuyết phục được ai.

Hắn thi lễ với Đông Phương Bất Bại, trong lòng thực sự cảm kích. Khi đứng dậy bước ra, thậm chí vì quá vui sướng hân hoan mà suýt nữa hắn tông phải cánh cửa. Ngoái lại nhìn Đông Phương Bất Bại cười cười như hối lỗi, nhanh chóng ra ngoài, thật xa còn nghe thấy tiếng hắn hưng phấn cười to.

Đông Phương Bất Bại dựa cửa sổ nhìn Nam Kha dần dần đi xa, nhắm mắt yểm đi mọi nhu tình lưu luyến.

Nam Kha a, Nam Kha.

Ngươi có thể phỏng đoán tâm tư mọi người, vì sao không hiểu được bản tọa? Là thật không hiểu, hay là không muốn hiểu?

Vì sao chỉ có mình bản tọa nhớ kỹ từng cảnh từng cảnh chúng ta gặp nhau, nhớ kỹ từng lời từng chữ ngươi nói?

Giả ngu cũng được, thật ngu cũng tốt.

Nếu đã trầm luân, bản tọa sao có thể để ngươi cô độc hồng trần?

Nam Kha, đến lúc đó, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hay là tự mua dây trói mình?

————-Bản tọa, mỏi mắt trông chờ!

_______________________________________________

Đến đây thì quyển 2 "Nhất nhập giang hồ mộng nguyệt thôi" cũng kết thúc. Sau chương 31 này, chương 32 thực ra là một phiên ngoại về thân thế và thời thơ ấu của Lưu Ảnh (Độc Cô Ảnh). Lục Mịnh quyết định KHÔNG edit chương 32, vì 2 lý do: thứ nhất là chương này chưa hoàn tất về mặt nội dung (ai đã xem qua bản QT thì sẽ hiểu, nó còn TBC, nhưng trên thực tế là tác giả không quay lại chủ đề này nữa cho đến cuối truyện. Ở bản VIP của Tấn Giang, nó được ẩn đi – tức là người đọc phải trả phí để xem – và nội dung hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chính văn). Mà tính Lục Mịnh thì không thích làm những gì còn nửa chừng, cho nên Lục Mịnh nghĩ phiên ngoại này không có cũng chẳng sao. Lý do thứ hai là vì chương này viết theo văn phong cổ, nếu Lục Mịnh cố gắng thì cũng được thôi – nó không khó lắm – nhưng xét bản thân đang lười biếng, mà phiên ngoại này, nói thật đi, cũng không hấp dẫn gì, cho nên không muốn edit nó lúc này. Có thể sau này Lục Mịnh sẽ edit nó cho hoàn tất bản Word, nhưng lúc này thì hơi khó. Vì thế, quyển 3 của "Tiếu ngạo onl du"- "Hồng đồ phách nghiệp đàm tiếu gian" sẽ được bắt đầu từ chương 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro