Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tin đồn tân nhậm đại tổng quản Nam Kha bị bệnh nặng, nửa tháng không ra khỏi phòng.

Có tin đồn giáo chủ thập phần sốt ruột, sai sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ tới xem bệnh.

Có tin đồn Bình Nhất Chỉ sau khi vào bắt mạch, liền đập bàn đứng dậy, nói Nam Kha có "tử mạch" ngàn năm khó gặp!

Có tin đồn Bình Nhất Chỉ ra tay đánh chết đại tổng quản Nam Kha, sau đó lại bị giáo chủ đánh cho nửa sống nửa chết, sau đóphải giải thích rõ ràng, cứu Nam Kha sống lại.

Có tin đồn Nam Kha đại tổng quản từ đó về sau mình đồng da sắt, quăng xuống vách núi cũng không chết!

...

Đó chính là tin đồn dạo này đang lan truyền rộng rãi, được đám giáo chúng cấp trung và cấp thấp tin tưởng nhất.

Đương nhiên, gọi nó là tin đồn vì nó thực sự chỉ là tin đồn. Đám nhân sĩ cấp cao của Thần Giáo sau khi nghe được đều trợn mắt há hốc miệng.

——–Vì sao những gì bọn họ nói đều không giống như những gì mình biết?!

Sự thực là như thế này.

Đông Phương Bất Bại một khi đã thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào Nam Kha, toàn quyền giao cho hắn, hắn liền dùng tròn ba ngày bày ra phương án phát triển cho Nhật Nguyệt Thần Giáo sau này. Trong lúc đó Đông Phương Bất Bại lại tưởng là hắn bị bệnh, liền ra lệnh cho mọi người đừng quấy nhiễu để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Phương án sơ bộ vừa hoàn thành, Nam Kha liền đẩy cửa phòng bước ra.

Người kia một thân hồng y đang ngồi trên một chạc cây trước cửa phòng hắn, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa, đôi lông mày nhướn cao: "Đại tổng quản của bản tọa, rốt cuộc lành bệnh rồi sao?"

Nam Kha ngẩn ra: "Ta đâu có bệnh?"

Đông Phương Bất Bại gật đầu: "Bản tọa biết. Nhưng toàn thể giáo chúng đều đồn đãi là Nam Kha đại tổng quản bệnh nặng một trận, xao lãng giáo vụ. Chẳng lẽ ngươi còn có gì biện giải sao?"

Nam Kha ho khan một tiếng, đổi trọng tâm câu chuyện: "Đông Phương có vẻ rất nhàn nhã?"

Mấy ngày gần đây ở trong phòng đều nghe thấy tiếng y ở bên ngoài dùng lá cây thổi một khúc điệu nho nhỏ. Nhạc luật không có gì đặc biệt, có lẽ là Đông Phương Bất Bại khi còn nhỏ thì học được từ cha mẹ.

Đông Phương Bất Bại dừng khúc nhạc, phiến lá chầm chậm rơi xuống: "Nếu bản tọa thực sự bận rộn, tổng quản đại nhân nghĩ bản thân mình có thể nhàn nhã dưỡng bệnh như vậy được không?"

Nam Kha lại một trận ho dữ dội, nói là tê tâm liệt phế cũng không sai.

Gần đây dường như Đông Phương Bất Bại càng lúc càng biết cách phản bác Nam Kha, ngôn ngữ sắc nhọn như dao, không chừa đường lui, làm cho hắn không biết làm sao mà đáp lại.

Đông Phương Bất Bại lại nhấn mạnh: "Còn nữa, tên của bản tọa là Đông Phương Bất Bại."

Nam Kha nghĩ trên mặt mình đã vẽ ra ba đạo hắc tuyến: "Giáo chủ đại nhân, chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phải chấp nhất như vậy?"

Đông Phương Bất Bại buông người đáp xuống bên cạnh hắn, khinh công ưu nhã, nhè nhẹ âm nhu: "Bản tọa tên là Đông Phương Bất Bại thì suốt đời đều là Đông Phương Bất Bại. Bản tọa cái gì cũng có thể nhẫn, cái gì cũng có thể cho, chỉ có bốn chữ đó là không thể thay đổi được!"

Nam Kha sững người nhìn.

————-Đông Phương Bất Bại, nhất định là một kẻ cố chấp cuồng!

Thấy Nam Kha không nói gì, Đông Phương Bất Bại lại nêu ví dụ giảng giải: "Ví dụ như ngươi gọi là Nam Kha. Nếu bây giờ bản tọa gọi ngươi là Nam, ngươi có vui vẻ nổi không?...Nam, ân. Ngươi xác thực là nam nhân. Hay là Kha Nam(1)?...Bản tọa nếu gọi ngươi như vậy, ngươi có vui vẻ nổi không? Dù sao đi nữa bản tọa cũng sẽ không vui vẻ!"

Nam Kha nhíu chặt mi.

Nhưng nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy thực ra cũng có phần có lý, Nam Kha liền ho khan một tiếng, nói: "Đông Phương Bất Bại. Bất quá phải nói trước, trước mặt người khác ta vẫn phải gọi ngươi là giáo chủ, được không?"

Đông Phương Bất Bại gật đầu.

Ba ngày không gặp ánh mặt trời, Nam Kha vốn chỉ định ra ngoài sưởi nắng.

Nhưng nếu Đông Phương Bất Bại đang ở bên ngoài, lại hoàn toàn không có vẻ gì là sắp rời đi, Nam Kha cũng không có cách nào đi ra...

"Giáo chủ lệnh ngươi đã vứt đâu rồi?" Đông Phương Bất Bại đưa tay phất mái tóc dài, mỉm cười: "Còn có thể tìm về được không?"

"...Giáo chủ đại nhân dường như không lo lắng giáo chủ lệnh bị mất?"

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: "Đương nhiên, bản tọa chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, cần giáo chủ lệnh làm gì?"

Cũng phải. Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ, đã là địa vị tối cao trong giáo rồi còn gì. Một tấm giáo chủ lệnh nho nhỏ bất quá chỉ là một phần quyền lực thực sự của giáo chủ mà thôi.

Hai người bình thản sưởi nắng, không nói gì nữa.

Cuối cùng mới nghe Đông Phương Bất Bại mở miệng: "Nghe nói tổng quản đại nhân muốn đến Hàng Châu?"

Hàng Châu? Tây hồ?

Địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành!

Nam Kha cảm giác máu huyết trong người như hoàn toàn khôi phục, hai mắt sáng ngời: "Bao giờ xuất phát?"

"Tháng mười một được không?"

Nam Kha mục trừng khẩu ngốc. Việc này không thể càng nhanh càng tốt sao? Đông Phương Bất Bại lẽ nào tuyệt không lo lắng Nhậm Ngã Hành bỏ chạy...? Ờ, mà đúng là y không lo lắng thật, nếu không, Nhậm Ngã Hành trong nguyên tác cũng không thể chạy thoát.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Hay là Nam Kha thích tháng mười hai?"

Nam Kha cả kinh: "Tháng mười hai? Trễ quá!"

Đông Phương Bất Bại khoanh tay, thảnh thơi gật đầu: "Có người nói cảnh Tây hồ vào đông rất đẹp." Nói cách khác, y thực ra là muốn đi ngắm cảnh.

Nam Kha sững người, một lát sau mới quái dị nói: "Kỳ thực hoa sen mùa hạ ở Tây hồ cũng không xấu."

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại làm vẻ mặt "ngươi nghĩ ta ngu sao" đầy ghét bỏ, một lát sau mới thản nhiên nói: "Nếu bản tọa nhớ không nhầm thì có một bài thơ là:

'Tất cánh Tây hồ lục nguyệt trung

Phong quang bất dữ tứ thì đồng

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích

Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng'(2)

mới đúng chứ nhỉ? Nhưng hôm nay đã đầu tháng bảy, đến Tây hồ có lẽ đã sang trung tuần, đến đó còn nhìn thấy cái gì? Hoa tàn liễu rũ?"

Nam Kha đã quyết chí nói bừa: "Trên thực tế đúng là như vậy, giáo chủ đại nhân. Nhưng ta cho rằng, hoa sen Tây hồ nếu nghe nói giáo chủ đại nhân đại giá đến thăm, nhất định sẽ chậm nở hoa để chờ."

Nói xong, hắn lập tức hối hận không thể tự tống cho mình một cái tát.

Đông Phương Bất Bại ánh mắt bí hiểm bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay sờ lên trán hắn. Nam Kha cứng đờ, đang định lùi về phía sau thì đã nghe người kia nói: "Tuy rằng không nóng, nhưng bản tọa vẫn nghĩ tổng quản đại nhân...cần dưỡng bệnh thêm chút nữa."

"Ta không cần, ta thực sự không bị bệnh!"

"Vậy bản tọa đã bắt đầu tin rồi."

Nam Kha ngẩn ra: "A?"

"Đại tổng quản của bản tọa trước đây vài ngày có nói là hễ căng thẳng là lại bắt đầu ăn nói lung tung," Đông Phương Bất Bại khoanh tay:

"Chẳng lẽ phải nói là mỗi lần ở bên cạnh bản tọa là ngươi lại bắt đầu căng thẳng sao?

...Vậy ngươi căng thẳng vì cái gì?"

Nam Kha trầm ngâm một lát, cân nhắc câu trả lời: "...Vậy cứ coi như ta bị bệnh đi."

Đông Phương Bất Bại gật đầu rời đi: "Vậy ta quyết định không mang người đang bị bệnh tới Tây hồ ngoạn cảnh." Y nói đến đây liền dừng chân, ngoái đầu lại chăm chú nhìn hắn: "Được rồi, tổng quản đại nhân, đừng quên uống thuốc." Dứt lời, lần thứ hai khoanh tay rời đi.

Y nhếch môi cười, tiếu nhan như hoa sen, trong trẻo mà lạnh lùng kinh diễm.

Nam Kha đứng phía sau hơi lảo đảo, cái trán đập vào thành cửa sổ, đau đớn kêu lên một tiếng.

Đau đến cực kỳ chân thực.

Hắn đột nhiên nghĩ, Đông Phương Bất Bại lúc này so với Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác càng làm cho bản thân muốn rút kiếm tự sát hơn.

...

Cửa phòng Nam Kha lại mở rộng đón khách, nhân sĩ cấp cao chen chân tới

Khúc Dương đã cùng Nhậm Doanh Doanh rời đi, có lẽ vài năm sau sẽ đào ra được "Quảng Lăng tán" thất truyền, sau đó cùng Lưu Chính Phong phổ thành "Tiếu ngạo giang hồ khúc", cho nên lúc này hiển nhiên là không có mặt.

Hướng Vấn Thiên đến mang theo một khối noãn ngọc hạng nhất, nghe nói cực kỳ ích lợi cho việc bảo dưỡng sức khỏe; Đồng Bách Hùng thẳng thắn mang theo hai vò rượu ngon, nhưng đến nơi thì vừa lúc nhìn thấy Đông Phương Bất Bại.

Vì vậy gã liền cùng Đông Phương Bất Bại mỗi người một vò đối ẩm thỏa thích, Nam Kha ngồi bên cạnh nhìn trừng trừng hai người.

Lúc này Nam Kha mới phát hiện, trình độ giàu có của đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo còn vượt xa trí tưởng tượng của mình.

Cũng phải.

————Nếu không có thực lực cường đại, tài lực hùng hậu, làm sao khiến cho Ngũ Nhạc thèm nhỏ dãi như vậy?

Trong đó, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là bảy vị phu nhân cư nhiên cũng sai người mang quà đến, đại để biết hắn giỏi tấu cầm nên tặng một khối cổ ngọc phục sức cho đuôi đàn, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cầm lấy, sắc mặt mỉm cười thong dong, nhưng trong mắt lại tràn đầy lãnh ý.

Nam Kha cho rằng Đông Phương Bất Bại đúng là nên nổi giận, dù sao thì địa vị của nữ tử thời xưa cũng không bằng nam nhân, hắn dùng thuật giám định kiểm tra, thấy địch ý 15, độ tín nhiệm 100.

Vì thế hơi mỉm cười, ngưng mắt nhìn hồng y mỹ nhân bên cạnh, ánh mắt thoáng ôn hòa.

Ngày hôm sau hội nghị trên điện Thành Đức, Đông Phương Bất Bại tuyên bố Nam Kha trở thành Phó giáo chủ tạm thời.

Tất cả mọi người trong điện kinh hoàng.

Nam Kha căn cơ còn thấp, phe phái hầu như không có, mà cả hai phái do Hướng Vấn Thiên, Đồng Bách Hùng đứng đầu đều kịch liệt phản đối, mặc kệ quan hệ cá nhân của hai gã này với Nam Kha có thân mật đến đâu đi nữa, nhưng giáo vụ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, quyết không thể dễ dãi như vậy được!

Về việc này, Nam Kha đã hỏi qua Hệ Thống:

[Nam Kha]: Nữ Oa đại nhân yêu cầu tận lực không can thiệp thay đổi nội dung câu chuyện, nhưng không có khả năng đó. Ví dụ như trong nội dung Đông Phương Bất Bại quyết định phải chết, nhưng Nữ Oa lại yêu cầu ta giúp y sống sót lên ngôi tối cao giang hồ, có phải tự mâu thuẫn quá không?

[Tinh linh]: Cũng không hẳn như vậy. Trên thực tế Nữ Oa đại nhân yêu cầu không thay đổi nội dung, chỉ là không thay đổi những yếu tố quyết định mà thôi. Ví dụ như vì sự can thiệp của ngài mà hại chết Lệnh Hồ Xung, vậy là không được. Nhưng sự tồn tại của Dương Liên Đình đã bị ngài xóa đi, cho nên hiện nay sự tồn tại của ngài đã thay thế cho Dương Liên Đình. Tất cả mọi thứ trong tay ngài hiện tại đều là cướp lấy từ Dương Liên Đình còn gì. Chỉ cần đảm bảo sao cho khi 'Tiếu ngạo giang hồ' kết thúc, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh dắt tay tiếu ngạo giang hồ là đủ, còn lại cái gì cũng có thể thay đổi.

[Nam Kha]: Còn môn phái thì sao?

[Tinh linh]: Cái đó sẽ liên quan đến tương quan mạnh yếu của các môn phái trong trò chơi. Nhật Nguyệt Thần Giáo được giang hồ thừa nhận là điều kiện mở ra môn phái này trong trò chơi, nếu ngài đem Nhật Nguyệt Thần Giáo phát triển càng mạnh thì Nhật Nguyệt Thần Giáo trong trò chơi càng mạnh. Khi Nữ Oa đại nhân tiến hành nối kết hai thế giới, khó tránh khỏi việc phải tái sắp xếp toàn bộ số liệu về các môn phái lại một lần. Vì thế nếu ngài làm cho bất kỳ một môn phái nào suy yếu trong này, cũng sẽ khiến cho môn phái đó trở nên suy yếu trong trò chơi.

Nam Kha gật đầu, đóng mạng trò chuyện phiếm.

Hắn đứng phía sau Đông Phương Bất Bại, quan sát đế quốc tạm thời đang nằm trong tay mình trước mắt.

Nhiệm vụ của hắn là bày mưu nghĩ kế, thay trời đổi đất.

.

Sự thực chứng minh, đám người Đồng Bách Hùng chẳng qua chỉ là vì còn lo lắng. Khi Nam Kha cung kính nhờ Đồng Bách Hùng, Hướng Vấn Thiên cùng mình quản lý giáo vụ, Đồng Bách Hùng ban đầu còn lạnh nhạt, sau dăm bữa nửa tháng lại ôn hòa như cũ.

Dưới sự thay đổi của Hướng Vấn Thiên và Đồng Bách Hùng, một loạt chế độ mới của Thần Giáo được thay đổi, bao gồm chế độ công huân.

"Công huân" là một trong những điểm thú vị nhất của trò chơi mà Nam Kha đã áp dụng cho giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo. Công huân chính là những cống hiến của từng cá nhân dành cho giáo, mỗi cống hiến đều được ghi chép lại tỉ mỉ bởi Thượng Quan Vân. Phàm là những cá nhân có cống hiến to lớn đều có thể đổi thành một chỉ số "công huân" tương xứng, từ đó có thể đổi lấy những phần thưởng xứng đáng.

Thời gian mấy tháng trôi nhanh như nước chảy qua cầu. Tháng mười hai đã nhanh tới, trên Hắc Mộc Nhai nằm tại Hà Bắc, phủ một lớp tuyết bàng bạc.

Đông Phương Bất Bại và Nam Kha chuẩn bị rời giáo đến Hàng Châu.

Nam Kha nói: "Ra khỏi giáo rồi, giáo chủ đại nhân nên đổi tên cho an toàn."

"Tốt." Đông Phương Bất Bại không chút do dự gật đầu đáp ứng. Y khoanh tay suy tư một lát, quay lại nhìn hắc y nhạc công thực sự nổi bật trên màu tuyết trắng bên cạnh: "Như vậy, bản tọa sẽ đổi thành...Đông Phương Túy?"

Đông Phương Bất Bại, nhất túy Nam Kha.

Vô cùng tốt, vô cùng tốt.

_____________________________________________

(1) Kha Nam, ừm, là phiên âm của tên Conan ấy, Nam Kha có nên vui không nhỉ? ^^

(2) Bài thơ "Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương" (Buổi sớm tiễn Lâm Tử Phương ở chùa Tĩnh Từ) của Dương Vạn Lý thời Nam Tống. Bản dịch thơ dưới đây là của Tùng Văn, tư liệu trích từ trang thivien.net:

"Bát ngát Hồ Tây cảnh hạ trông
Mùa sen khác với mọi mùa không
Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt
Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng"

_____________________________________________________

Có cảm giác là anh Nam Kha rất là nghiến răng nghiến lợi khi nghe cái "tên giả" của em Đông Phương (tự nhiên nghĩ phước đức ba đời là hai người này không có con, không thì...với cái khả năng đặt tên "đặc sắc" của em, chắc anh và con hộc máu mất)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro