Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nói: "Mang đàn ra đây."

Thiếu niên thư đồng mặc bạch y đứng bên cạnh hướng mặt lên trời đảo mắt, một động tác cực kỳ bất nhã, nhưng hiện ra trên gương mặt tươi tắn trong sáng như ánh dương quang của y lại mang theo vẻ khả ái cực điểm. Y gỡ trường cầm đeo sau lưng xuông giao lại cho vị công tử. Sau đó thấy hắn hơi trầm ngâm một chút, tiếng đàn liền cất lên, đuổi theo tiếng đàn của lão bản.

Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, nhưng lại có vẻ hòa hợp vô cùng với "Dương xuân".

Đúng là bản thứ hai của khúc song tấu, "Bạch tuyết"!

Người xưa có một khúc "Cao sơn lưu thủy", mà nay hai người hợp tấu một khúc "Dương xuân Bạch tuyết",  dường như phảng phất mang theo vài phần khí vị giao hòa giống như vậy.

Khách nhân trong trà quán không kìm được hưởng thụ, trong mắt đều tràn ngập vui sướng thư thái.

Nhưng không khí yên bình bất quá chỉ được chốc lát, cửa chợt "Rầm—–" một tiếng bị năm tên hắc y nam tử một cước đạp tung.

Người trong trà quán đều kinh hoàng.

Những văn nhân lui tới đây đại đa số đều có tú tài công danh trong người, từ xưa đã có câu nói dân không cùng quan đấu, đám đại hán dĩ nhiên cũng biết lý lẽ này nên không làm gì đám khách, chỉ xăm xăm tiến đến quầy hàng cướp tiền.

Nam Kha hạ mắt, chỉ nói: "Các vị đến trà lâu của ta, có gì chỉ giáo?"

Tên to cao dẫn đầu cười hung bạo: "Ông già kia đâu rồi? Sao lại không còn ở đây nữa? Bảo hắn ra đây, đại gia ta muốn uống trà!"

Nam Kha nghe vậy, bàn tay đang đàn dừng lại. Nhưng thanh sam thư sinh vẫn không dừng, trong trà lâu tiếng "Bạch tuyết" phiêu tán, mang theo ý vị xác xơ tiêu điều của mùa đông.

Nam Kha nói: "Lão tiên sinh đã chuyển nhượng trà quán cho ta. Chẳng hay các vị muốn gì?"

Một tên nam tử gầy gò trong bọn nhảy ra phía trước, cười âm hiểm: "Gia gia chúng ta mệt nhọc khổ cực bảo hộ cho việc làm ăn của các người, có thu chút bạc cũng là việc nên làm đúng không? Nhìn ngươi gương mặt cũng sáng sủa, trả cho chúng ta một trăm tám mươi lượng là đủ rồi!"

"Khinh người quá đáng! Thực sự khinh người quá đáng!" Một vị lão giả đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào nhóm năm người, tức giận mắng.

Tên nam tử gầy gò cười rộ lên: "Thần Giáo chúng ta làm việc còn cần ngươi tới dạy bảo hay sao?! Không muốn chết thì giao mười lượng ra đây mau!"

Vừa nghe đến hai chữ "Thần Giáo", mọi người đều im bặt. Đại bộ phận đều sợ phiền phức, vội vàng bỏ lại một hai lượng rời đi.

Nhưng Nam Kha trước sau chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, tên nam tử gầy gò thấy thế biểu tình càng trở nên dữ tợn: "Thế nào? Ngươi muốn phản kháng?!"

Nam Kha khẽ phất tay, cả năm tên chỉ cảm thấy một nguồn lực mạnh mẽ chợt ập tới, lực mạnh in lại dấu trên ngực, sau đó toàn bộ bay thẳng ra khỏi trà lâu, văng xa hơn hai mươi thước.

Trò chơi sau lần nâng cấp thứ năm, nội lực nếu đạt được giá trị trên 4000 có thể phóng ra ngoài, tạo thành thương tổn nhất định cho đối phương, nhưng một chiêu này tiêu hao nội công khá nhiều, Nam Kha cũng không thường xuyên sử dụng. Chỉ cần dùng tiếng đàn cũng đủ. Chỉ có điều sức tấn công của Uyên Ly trung bình tới 1500, mấy người này bất quá chỉ là mấy kẻ cường tráng hơn người thường một chút mà thôi, Nam Kha cũng không muốn giết người.

Năm tên bị đánh bay ra ngoài thổ ra một búng máu, sắc mặt biến trắng bệch. Bọn chúng hoàn toàn không ngờ một lão bản thoạt nhìn gầy yếu như vậy mà cư nhiên lại là một cao thủ!

Trong mắt bọn chúng hiện lên một vẻ thật thâm độc, dắt díu nhau rời khỏi trà quán.

Những khách nhân còn lại trong quán nhìn về phía Nam Kha đầy vẻ ngưỡng mộ tôn kính,  văn nhân trên đời này thường đều tự cho bản thân rất cao sang, cho đám học võ là thô nhân, nhưng Nam Kha đàn một khúc "Dương xuân" đã thu được sự tán thưởng của bọn họ, sau lại nhẹ nhàng giải quyết gọn gàng đám ác bá, dẹp yên cuộc gây sự. Vì thế, trong mắt mọi người, hắn bây giờ chính là một cao nhân thâm tàng bất lộ.

Nam Kha khom người hành lễ: "Khiến quý khách phải hoảng hốt là lỗi của Nam Kha... Tiền trà nước hôm nay xin miễn toàn bộ, thỉnh các vị thứ lỗi."

Mấy người còn lại đều xua tay khiêm cung cười: "Đâu, đâu, quả thực anh hùng xuất thiếu niên!"

Một khúc đã kết thúc, thanh sam thư sinh ngừng tay tấu nhạc.

Nam Kha ra lệnh cho tiểu nhị mang trà ra, tiếp đãi tất cả mọi người. Còn hắn buông cầm, đi tới cái ghế trống bên cạnh thanh sam thư sinh ngồi xuống: "Chẳng hay tên họ của công tử?"

Thư sinh ôn hòa cười: "Họ kép Độc Cô, tên một chữ là Ảnh. Chẳng hay cái tên Nam Kha là ý gì?"

Nam Kha trả lời: "Nhất túy Nam Kha."

"Nam Kha tiên sinh thật là thú vị." Độc Cô Ảnh vẫn ung dung cười: "Không sợ cường quyền, khiến tại hạ thật sự bội phục."

Nam Kha lắc đầu: "Bọn họ cũng không phải người của Nhật Nguyệt Thần Giáo."

Độc Cô Ảnh thiêu mi, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ hứng thú: "Vì sao biết được?"

Nam Kha vẫn thản nhiên thưởng thức chén trà: "Chỉ là đoán mà thôi."

Độc Cô Ảnh cười rộ lên, dáng tươi cười của hắn mang theo cảm xúc hồn hậu, bốn chữ "lam nhan như ngọc" người xưa nhắc tới, chính là để chỉ những công tử gia như hắn: "Chỉ dựa vào suy đoán của bản thân, liền dám khiêu khích giang hồ đệ nhất ma giáo, Nam Kha lão bản quả thực không hổ là Nam Kha lão bản!"

Nam Kha hạ mắt: "Quá khen."

Độc Cô Ảnh cũng không quá quan tâm tới vẻ lãnh đạm của hắn, chỉ tự mình tiếp tục câu chuyện: "Ha ha, cũng không biết ma giáo giáo chủ rốt cuộc võ công cao tới đâu, cũng dám tự xưng là 'nhật xuất Đông Phương, duy kỳ Bất Bại' nữa."

Nam Kha vẫn như cũ trầm mặc.

Một lát sau, đột nhiên nhướn mày, ánh mắt chợt trở nên băng lãnh.

Độc Cô Ảnh bị hắn dọa, trong nháy mắt tim như muốn ngừng đập. Cho đến lúc bạch y thư đồng bên cạnh cầm lấy bàn tay hắn, Độc Cô Ảnh mới hoàn hồn.

Nam Kha nhấn từng chữ: "Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ, là, ai?!"

Độc Cô Ảnh vỗ vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch: "Lẽ nào Nam Kha lão bản không biết? Nhật Nguyệt Thần Giáo đi đến đâu chẳng có một câu khẩu hiệu——Nhật Nguyệt Thần Giáo, thiên thu vạn tải, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ——chính là nói Đông Phương Bất Bại a!"

Nam Kha giật giật môi, nhưng không nói nên lời.

Độc Cô Ảnh và thư đồng liếc nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.

Hai người ngồi yên một lát, sau đó cáo từ.

Nam Kha cũng đứng dậy tiễn khách. Mặt trời chiều xa xa chếch về Tây, vì vậy hắn cũng đóng cửa quán, trở về phòng nghỉ tạm.

Hai năm trước hắn đã loáng thoáng nghe đến cái tên Nhật Nguyệt Thần Giáo, lúc đó vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt. Hai chữ nhật và nguyệt hợp lại chính là chữ minh, mà Minh giáo có công giúp Chu Nguyên Chương đoạt đế vị lập ra nhà Minh. Chu Nguyên Chương là một kẻ âm ngoan, hay nghi kỵ, những công thần đã giúp hắn lập quốc đều trước sau bị hắn đuổi tận giết tuyệt, cho nên những người cũ của Minh giáo thoát ly sau đó lập ra Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng là dễ hiểu.

Trong vòng hai năm nay hắn đã đi qua rất nhiều nơi, cho dù trong lúc đó cũng nghe được lời đồn về Ngũ Nhạc kiếm phái, nhưng vẫn không liên tưởng tới bất kỳ một bối cảnh thời đại gì.

Cho đến hôm nay chợt nghe đến cái tên Đông Phương Bất Bại, hắn mới chợt tỉnh ngộ.

...Hóa ra hắn không những xuyên qua thời không, mà còn là xuyên qua đến thế giới trong tác phẩm "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung đại sư nữa chứ. Hắn thậm chí còn không được ở trong một thời đại có thực, mà chỉ là tồn tại trong một thế giới tưởng tượng hư cấu?!

Hừ.

Nam Kha uống một chén rượu, giương khóe môi cười nhạt.

Dù sao đã không được ở trong hiện thực của mình, thân ở nơi nào, còn có gì quan trọng?

Nam Kha khe khẽ thở dài, miễn cưỡng chấp nhận sự thực.

"Tiếu ngạo" là một trong những tác phẩm kinh điển của Kim Dung, Nam Kha thời đại học khi buồn chán cũng đã có cơ hội liếc qua, hôm nay cố gắng nhớ lại, cũng đại thể hiểu được nội dung.

Giang hồ những năm này đại khái bề ngoài vẫn còn rất bình tĩnh. Lệnh Hồ Xung vẫn còn đang ở Hoa Sơn, vẫn còn được tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần coi trọng.

Thế lực mạnh nhất trong giang hồ lúc này chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo, bởi vì cách hành sự tác phong hoàn toàn đối lập lại với đám tự giương cờ chính đạo, cho nên bị coi là ma giáo. Kế tiếp có lẽ Ngũ Nhạc kiếm phái sẽ tiến hành hợp nhất thành một. Còn Thiếu Lâm và Võ Đang, hai thế lực không thể coi thường, thì nay hầu như đã thành hai môn phái lánh đời.

Tuy nhiên, cho dù đã mơ hồ thoát ly giang hồ, thực ra vẫn nằm trong giang hồ, trong "Tiếu ngạo", số lần Thiếu Lâm và Võ Đang lên sân khấu là cực ít, nhưng toàn là những lúc kịch tính cao trào. Chưởng môn hiện nay của Võ Đang là Trùng Hư đạo trưởng, Thái Cực Kiếm cực kỳ tinh diệu. Nam Kha tuy cũng có thể coi là Thái Cực Kiếm khá lưu loát, nhưng so về thực lực, Nam Kha quá tùy tâm sở dục không thể sánh nổi với Trùng Hư được.

Đây cũng chính là chỗ khiến cho Nam Kha phiền muộn—————hắn chưa bao giờ chính thức thọ giáo Võ Đang ở đây, làm sao Thái Cực Kiếm có thể tinh thông như vậy được? Chẳng lẽ bây giờ lên Võ Đang bái sư, kham khổ tu hành chờ được chưởng môn chính thức thừa nhận, sau đó nhận Thái Cực Kiếm phổ, làm bộ như vừa học được?

... Vì thế, sau này nên ít dùng tới Thái Cực Kiếm là hơn...

Hiện nay Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ đã được bốn năm, theo đúng như nội dung kịch bản, sau bảy năm nữa câu chuyện sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó tất cả tương quan đều quay xung quanh nhân vật Lệnh Hồ Xung, sau đó Nhật Nguyệt Thần Giáo và Ngũ Nhạc kiếm phái càng lúc mâu thuẫn càng trầm trọng.

Cuối cùng, chết mất vài người, mọi chuyện xong xuôi.

Bản thân mình chỉ cần chăm chú trông coi trà quán nhỏ này, hảo hảo sống sót là đủ rồi.

Đám quấy rối không quay lại nữa, việc làm ăn của quán trà càng ngày càng khởi sắc.

Nam Kha thỉnh thoảng sẽ ngồi trong trà quán đánh đàn, nghe đám nho sinh bàn luận Trà kinh, danh thi cổ họa, còn có thể thoải mái sống cuộc đời của riêng mình. Thời gian dư thừa thì tu tập nội lực.

Đi tới thế giới này rồi, muốn tiếp tục thăng cấp là chuyện không thể. Hai năm qua hắn đi qua nhiều địa phương, phát hiện, giang hồ kỳ thực rất ít chuyện sát nhân không chớp mắt.

Không biết là ai đặt tên, giang hồ, giang hồ, nơi nào có người nơi đó chính là chốn giang hồ. Kỳ thực ngoại trừ một phần tử rất nhỏ thích nhiệt huyết, còn lại đám bách tính thường dân thực ra đều rất quý trọng sinh mạng, đều sợ những kẻ hung thần ác sát. Huống chi trên giang hồ còn có quan phủ, có triều đình, nếu hành vi kết bè kết đảng quá mức phô trương, sẽ bị coi là thành phần phản loạn, bị tống ngục ngay.

Trong giang hồ thực sự tồn tại những bang phái giang hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy tới những thường dân bách tính. Dù sao triều đình nếu cảm thấy mối đe dọa, sẽ lập tức huy động quân, lúc đó chỉ có nước bị diệt sạch.

Đương nhiên thỉnh thoảng hắn cũng gặp những kẻ cùng hung cực ác, nhưng kể từ khi hắn nhận ra đây là một thế giới thực, thì cực kỳ hạn chế sử dụng Thủy Hàn. Thông thường chỉ so chiêu bằng tay, nếu gặp phải những kẻ thực sự quá nguy hiểm mới dám hạ thủ giết. Mà mỗi lần giết một mạng, kinh nghiệm tăng thêm chỉ tối đa 0,3%.

Hắn nhìn cấp 87 kinh nghiệm 36,23%, chỉ biết thở dài.

Ở chỗ này muốn thăng cấp, quả thực là quá gian nan.

Đối lập với cuộc sống yên bình ở gian trà lâu dưới chân núi, giang hồ trong vòng hai năm đó, thực sự ngày càng trở nên rối loạn.

Thông thường quan binh khi phát hiện ra thi thể, nếu như phán định là do cao thủ giết, thì sẽ lập tức xếp xó đó không ngó tới nữa, ngoại trừ Lục Phiến Môn cả ngày ăn no chọc mũi vào chuyện thiên hạ, thì hoàn toàn không còn người nào khác muốn dây dưa tới giang hồ.

Nhưng cái bao trang bị của Nam Kha cũng quá mức quái dị, bình thường nhìn không thấy, cho nên người của Lục Phiến Môn có gặp qua Nam Kha cũng chỉ thấy hắn chỉ là một nhạc công tầm thường, kiểm tra vài câu liền thả ngay hung phạm.

Nam Kha sống thật thong dong.

Hắn vốn không thích loại sinh hoạt nhàm chán này. Thứ làm cho Nam Kha hứng thú chính là ngồi yên một chỗ, nhưng chăm chú theo đuổi một thứ nào đó, trước đây, đó chính là thị trường chứng khoán, nhưng nay chỉ còn là chăm chú giữ được miếng đất dưới chân. Mỗi khi đánh đàn mua vui, lại cảm thấy triêu hoa tịch thập(1).

Cuộc sống có thể nói là khô khan vô vị, nhưng được cái an bình.

Cung cách này, hậu thế gọi là "trạch nam"(2).

___________________________________________

(1) Triêu hoa tịch thập vốn là tên tập tản văn duy nhất của Lỗ Tấn, sau này cụm từ này trở thành một thành ngữ, có nghĩa là thong dong thư thái, tự do tư tại.

(2) Trạch nam: từ này có nghĩa là một người sống cuộc đời phẳng lặng, yên ả, không ganh đua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro