Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển bốn: Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy

Chương 66

Chương 66:

Mười ngày sau, Độc Cô Ảnh cùng A Thất, Nam Kha, đám người Tang Tam Nương rời khỏi Hắc Mộc Nhai tiến về phía Thiếu Lâm.

Đông Phương Bất Bại không thể đi theo, việc này lại cực kỳ cơ mật, nên đành ra lệnh cho Tang Tam Nương phải bảo vệ tốt mọi người.

Nhưng Phương Chứng đại sư cũng là bậc cao tăng đắc đạo, vì thế cũng biết một chút tin tức. Ví dụ như, ý đồ vì sao Độc Cô Ảnh lại tìm tới, hay là, thân phận thực sự của đám người cầu y này là ai.

Ông ta ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng niệm niệm chuỗi hạt châu trong tay, nhìn bấc đèn dần dần đốt sạch dầu trong chao, nói nhẹ nhàng: "Phật tổ từ bi."

———Nhìn có vẻ từ bi, nhưng thực ra là lạnh lùng đến mức siêu thoát.

Việc Phương Chứng từ chối gặp mặt khiến Tang Tam Nương âu sầu không ngớt, nhưng Độc Cô Ảnh lại có vẻ như đã dự kiến từ lâu, không hề tỏ ra xuống sắc. Hắn chỉ lấy hộp gấm trong tay Tang Tam Nương ra, giao cho tiểu sa di: "Xin nhờ ngươi đem tín vật này tới cho Phương Chứng đại sư, bảo là Lưu Diễm tới báo ân."

Tang Tam Nương chỉ hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Thứ trong hộp chính là do Đông Phương Bất Bại đích thân giao cho nàng. Đông Phương Bất Bại bảo là tuyệt đối không thể mở ra xem, chỉ được giao tận tay cho Phương Chứng đại sư, cho nên trong đó là cái gì, nàng cũng không biết.

Nhưng lúc này Độc Cô Ảnh lại cướp từ tay nàng giao cho tiểu sa di, nàng dĩ nhiên có chút bực bội.

Chờ tiểu sa di đi rồi, Độc Cô Ảnh mới chắp tay nói với Tang Tam Nương: "Xin lỗi, lúc cấp bách cần những thủ đoạn cấp bách."

Tang Tam Nương nhẹ gật đầu, ý bảo đã hiểu.

Nửa canh giờ sau, Phương Chứng đại sư mời một mình Độc Cô Ảnh tới nói chuyện. Tang Tam Nương nhắm chặt hai mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng khi nhìn tới Nam Kha hôn mê không biết gì bên cạnh, lại hơi thở dài cam chịu.

Dưới gốc cây bồ đề, khói trà lượn lờ.

Độc Cô Ảnh nheo nheo mắt. Người trước mặt ngồi xếp bằng, râu dài thấp thoát, mặt mũi hiền lành, quần áo nâu ngoài khoác cà sa thêu chỉ kim tuyến, quả nhiên chính khí nghiêm nghị.

Chính là Phương Chứng.

Độc Cô Ảnh chắp tay, cúi đầu: "Lưu Diễm bái kiến Phương Chứng đại sư."

Phương Chứng liếc mắt về phía hộp gấm bên cạnh, tận tay mời hắn một chung trà: "Lưu công tử hà tất đa lễ, xin mời ngồi."

Độc Cô Ảnh mỉm cười dùng hai tay đỡ chung trà, ngồi xuống: "Từ biệt hai mươi năm, không ngờ tại hạ sinh thời còn có thể đáp lại cho ngài một phần tình nghĩa xưa kia."

Phương Chứng chăm chú ngắm Độc Cô Ảnh, thanh niên công tử mi thanh mục tú trước mặt xem ra vẫn còn vài nét giống với đứa trẻ ngày xưa. "Lưu công tử chắc còn nhớ rõ những lời lão nạp nói khi xưa?"

"Bồ đề vốn không gốc, gương sáng chẳng cần đài, vốn là vật không có, cần chi sợ bụi trần..." Độc Cô Ảnh nhắm mắt, chậm rãi đáp.Sau đó, lại nhướn mắt, cười khinh mạn: "Nhớ kỹ thì thế nào, mà không nhớ kỹ cũng có sao..."

Phương Chứng lắc lắc đầu: "Xem ra Lưu công tử vẫn chưa ngộ ra..."

"Đúng là không nghĩ ra, nhưng cũng không cần hiểu nữa."

Phương Chứng chắp tay: "Không khoan thứ cho người, không tha thứ cho người, là tự làm khổ mình."

Độc Cô Ảnh bật cười: "Thế giới này vốn đã tràn ngập thống khổ, không ai là ngoại lệ. Ta, bất quá cũng chỉ là một người bình thường, chỉ có điều lòng mang chấp niệm hơn người bình thường một chút mà thôi."

"Công tử phải biết chấp nhất hôm nay là thống khổ ngày sau."

"Lưu gia một ngày còn chưa diệt, ta một ngày còn chưa thoát khỏi biển khổ. Đại sư, người phải hiểu." Độc Cô Ảnh uống cạn chung trà, nét mặt đã hiện lên chút xa cách, cười nhạt mà nói: "Không cần nói những chuyện này nữa. Hôm nay tại hạ tới là để cảm tạ người khi xưa cứu thân mẫu một mạng. Phần lễ vật này, là để tỏ lòng biết ơn."

Phương Chứng vội vàng nói "A di đà phật", một lúc sau, chỉ biết thở dài một tiếng.

Độc Cô Ảnh làm như không nghe thấy.

Hắn buông chén trà, nét mặt đã khôi phục vẻ khiêm tốn lễ độ trước giờ: "Không biết phần lễ vật này có khiến ngài thỏa mãn không?"

Phương Chứng nghe thế, lại thở dài.

"Tại hạ cũng không biết 'Quỳ hoa bảo điển' này có phải là đồ thật hay không." Hắn nhét cái hộp gấm vào tay Phương Chứng, ôn hòa cười: "Nhưng xem dáng vẻ của Đông Phương Bất Bại lúc đó thì e là nếu có phải đem mạng mình ra đổi lấy mạng Nam Kha, y cũng sẽ đồng ý."

"Ô?"

"Thực ra, Đông Phương Bất Bại rất khác với những gì bên ngoài thường thêu dệt. Người ngoài nói y giết người không chớp mắt, đúng là hoang đường! A, nhưng mà cái tính tình yêu ghét phân minh thì đúng là không giả!"

Phương Chứng vẫn không đổi sắc mặt: "Vẻ bên ngoài chẳng nói lên được cái gì."

Độc Cô Ảnh cười ha ha, cũng không thèm cãi lại: "Nhưng Phật viết nhân quả tất báo, thiện ác trong lòng. Ta tin Đại sư từ bi hỉ xả, có thể bảo hộ Nam Kha huynh được bình an."

Đông Phương Bất Bại đã đem chính "Quỳ hoa bảo điển" ra làm lễ vật, thỉnh Phương Chứng đại sư chữa bệnh. Trong nháy mắt Phương Chứng mở cái hộp ra, tức là đã mặc nhiên nhận lời. Nhưng Phương Chứng nay đang có trong tay nhược điểm lợi hại nhất của Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại có thể nào an tâm? Đến lúc đó, võ lâm sẽ lại một lần nữa xảy ra tinh phong huyết vũ, mà Thiếu Lâm chính là trung tâm tranh đoạt.

Nếu nói như Độc Cô Ảnh, thì thiên hạ vốn dĩ hết phân lại hợp, Thiếu Lâm nói là đứng ngoài không can thiệp, bất quá cũng chỉ là muốn giữ cho mình một mảnh Niết bàn. Đông Phương Bất Bại hành động theo cách này, thực ra là đã ép Phương Chứng phải cứu người.

Nếu có thể chữa tốt cho Nam Kha lại là một vấn đề khác. Mặc dù không thể nói là Hắc Mộc Nhai và Thiếu Lâm vì thế mà thành giao hảo, nhưng ít ra, nếu muốn động tới Thiếu Lâm, Đông Phương Bất Bại sẽ phải kiêng dè.

——–Bảo vệ sự cân bằng và an nguy cho cả thiên hạ, là tâm niệm nhất đời của Phương Chứng.

Phương Chứng nhắm mắt, than nhẹ: "Đúng là một mũi tên trúng hai đích mà."

Năm xưa Phương Chứng vô tình mà cứu được một mạng của mẫu thân Độc Cô Ảnh, hôm nay Độc Cô Ảnh lại mang tới "Quỳ hoa bảo điển" cùng với Phó giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo giao vào tay ông ta, đó là nắm vững cả hai đại nhược điểm của Đông Phương Bất Bại! Ngày sau nếu Đông Phương Bất Bại muốn đánh Thiếu Lâm, cũng phải nhớ tới ân này mà kiêng nể vài phần...Như vậy nếu tính kỹ, phần ân tình này quả thực rất lớn!

Phương Chứng chợt mở bừng mắt ra, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang: "——–Giỏi cho một chiêu một tên trúng ba đích!"

Nửa tháng trước quân đội tiến đến Hà Bắc, vì sao lại đột ngột tấn công Hắc Mộc Nhai? Triều đình giang hồ từ lâu không còn tranh chấp, Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không từng can thiệp vào triều chính, cho dù triều đình âm thầm muốn đánh, cũng không thể hành động lỗ mãng như vậy.

Xem ra, nguyên nhân là tại kẻ đang đứng trước mặt mình đây!

Độc Cô Ảnh vẫn mỉm cười thong dong, nét mặt không thay đổi.

Phương Chứng nhắm mắt, niệm niệm Phật châu trong tay mà chậm rãi nói: "Lưu công tử sao có thể chắc chắn là vị Nam Kha này quan trọng  với Đông Phương Bất Bại đến thế?"

Độc Cô Ảnh khẽ cười một tiếng.

Hắn vươn tay, đầu ngón tay thon dài nhấp vào nước trà, chậm rãi vẽ lên mặt bàn một chữ. Hắn nói: "Đại sư cả đời tu Phật, có lẽ đã quên, nhân thế này quan trọng nhất chỉ có một chữ: 'tình'."

Hắn dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Chỉ để lại một mình Phương Chứng ngồi lại nhìn chằm chằm vào chữ "tình" dần dần khô lại trước mắt mình mà thất thần.

Hai ngày sau, chưởng môn Võ Đang, Trùng Hư đạo trưởng tới Thiếu Lâm tự.

Lúc này các bang phái đã thanh trừng toàn bộ mật thám của nhau, sóng ngầm trong giang hồ bắt đầu nổi, nhưng chưa ai dám hành động. Trùng Hư đạo trưởng trước giờ giao hảo tốt với Phương Chứng, cho nên chuyến thăm lần này vẫn tính như là bình thường.

Nhưng có ai biết rằng "Quỳ hoa bảo điển" lúc này đã nằm trong tay Phương Chứng?!

Tiếng chuông chính ngọ ngân nga vấn vít, cả chùa một trời thanh tịnh.

Phương Chứng vẫy lui mọi đệ tử xung quanh, cùng Trùng Hư mật đàm. Hai người tương giao nhiều năm, hiểu nhau không ai bằng. Trùng Hư cảm thấy Phương Chứng có điều lo nghĩ, liền thử hỏi: "Chẳng lẽ Ngũ Nhạc kiếm phái có động tĩnh gì?"

Phương Chứng chắp tay lắc đầu: "Có liên quan, nhưng không phải."

"Đại sư thỉnh chỉ rõ."

"Ngũ Nhạc quy tụ, thịnh cực tất suy. Tả Lãnh Thiền dã tâm không nhỏ, trong số các chưởng môn khác tất có người không phục." Phương Chứng nói đến đây, thấy Trùng Hư vuốt râu gật đầu, liền tiếp lời, "Ngũ Nhạc mâu thuẫn không nhỏ, không biết có đủ khả năng để chống đỡ lại với Nhật Nguyệt Thần Giáo hay không. Nếu không thể, vậy lúc đó hai chúng ta phải đương đầu với cả Nhật Nguyệt Thần Giáo, đúng là khó càng thêm khó."

"Đúng như vậy."

Phương Chứng tiếp tục nói: "Hai ngày trước, Nhật Nguyệt Thần Giáo đưa tới một người, nhờ lão nạp chữa trị."

Trùng Hư nhíu mày nhưng không nói gì. Phương Chứng tất nhiên nhìn thấu động tác này của ông ta, cũng thản nhiên nói tiếp: "Phật viết chúng sinh bình đẳng, cho dù hắn có là Phó giáo chủ của Ma giáo đi nữa thì cũng như mọi người khác rơi vào biển khổ, ta sao có thể bỏ mặc?"

Trùng Hư gật đầu xưng phải, híp mắt cười, nhưng trong lòng nhanh như chớp tính toán mọi đường.

Phương Chứng tiếp: "Vì thế lão nạp quyết định trị liệu cho vị Nam Kha thí chủ kia. Nhưng việc này có liên quan tới Ma giáo, cho nên ta nghĩ không nên rêu rao khắp nơi."

"Đúng vậy."

"Nếu có thể trị khỏi cho vị Phó giáo chủ này, chắc chắn sẽ có được sự cảm kích, lúc đó lão nạp có thể từ từ cảm hóa, khiến hắn buông đao kiếm, một lòng hướng thiện...A di đà phật!"

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý bội phần.

Trùng Hư thấy Phương Chứng xem ra nói đã xong, liền dò hỏi: "Đại sư viết thư mời ta tới, chẳng lẽ là do bệnh của người nọ khó chữa?"

Phương Chứng gật đầu: "Đó là một phần, nhưng không phải là lý do chính."

Đuôi lông mày của Trùng Hư khẽ nhếch.

"Lão nạp phát hiện Phó giáo chủ này nội lực cực kỳ thâm hậu, nhưng đường đi của kinh mạch lại cực kỳ tương tự với nội công của Võ Đang!"

Trùng Hư cả kinh.

"Còn đây là nguyên do chính." Phương Chứng thở dài, sau đó lôi một cái hộp gấm ra.

Nghi hoặc trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất tăm, Trùng Hư đưa tay mở hộp gấm. Chỉ thấy trong đó là một tấm áo, trên áo là những chữ nhỏ như kiến li ti tỉ mỉ, ông ta vừa liếc mắt qua thì đã chấn động.

———-Quỳ hoa bảo điển!

Trùng Hư kinh hoàng!

Ông ta bỗng nhiên giương mắt, nhìn thấy Phương Chứng mỉm cười nhìn mình, nhẹ nhàng mà nói.

"Ông cứ xem hết, xem xong ta có chuyện muốn bàn." Trùng Hư nghe thế liền đè chấn động trong lòng xuống mà chăm chú xem. Nhưng chỉ vừa đọc tới tám chữ đầu thì lại tiếp tục kinh hoàng, ngưng mắt nhìn Phương Chứng.

Hai người đối diện hồi lâu, thấy rõ cảm nghĩ trong mắt đối phương, đều đồng thanh phun ra một chữ "——-Tà!"

Phương Chứng than thở: "Hồng Diệp thiền sư quả nhiên đại trí. Thứ tà công này...lưu không được a!"

Trùng Hư hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chợt biến sắc: "Vậy Đông Phương Bất Bại chẳng lẽ...?"

Phương Chứng chắp tay: "Phật tổ từ bi. Không thể nói, không thể nói!"

Đúng như Độc Cô Ảnh đã báo trước, khoảng cách giữa những lần tỉnh lại của Nam Kha dần dần rút ngắn lại. Tang Tam Nương bị khéo léo đuổi ra khỏi Thiếu Lâm tự về lại Hắc Mộc Nhai, nguyên nhân là vì "Thiếu Lâm tự không có khả năng tiếp đãi nữ khách."

Tang Tam Nương trở về rồi, lập tức bái kiến Đông Phương Bất Bại.

Người ngồi trên ghế nét mặt tràn đầy uể oải, hồng y ảm đạm. Gần đây Đông Phương Bất Bại gần như không thể ngủ được, thực sự mệt mỏi rã rời, lúc cần thiết phải cần tới rượu mới ngủ mê đi được.

Thực sự đã gầy tới mức đáng sợ.

Nhưng Tang Tam Nương vừa trở về thì y đã cố gắng chống cự mệt mỏi mà hỏi cặn kẽ mọi tình huống. Cho dù ngày nào cũng có thư tín báo cáo, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ không thể an tâm.

Y nôn nóng bất an, cho đến khi xác nhận Nam Kha đã thực sự thanh tỉnh, và Phương Chứng đại sư thực sự đồng ý chữa trị cho hắn rồi, lại còn mời Trùng Hư đạo trưởng tới giúp sức, tâm trạng mới thoáng thả lỏng.

Cơ thể vừa thả lỏng, đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến rã rời.

Y cong nhẹ ngón tay chạm tới dây đàn, tiếng đàn thanh thoát phiêu tán vào không khí. Một lúc sau y thu tay, cả người dựa vào Tiêu Vĩ, ha ha cười lớn.

Cuối cùng, cả người dường như đã tan hết mọi phòng bị, cứ như thế chậm rãi ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro